Edit: Vincent
Beta: Bom
Vào giờ cao điểm, cả thành phố rực rỡ những ánh đèn neon, những đoàn xe ô tô nối đuôi nhau trên những con đường rộng lớn.
Mễ Quan là người rất thích nói nhảm, trên suốt cả đường đi anh ấy đều hưng phấn kể cho Mễ Mị nghe những chuyện trong nhà và những điều thú vị đã xảy ra gần đây.
Mễ Mị chỉ biết im lặng lắng nghe những lời nói lảm nhảm của anh trai, thỉnh thoảng sẽ đáp lại mấy câu và nở nụ cười phụ họa để chứng tỏ bản thân đang rất chăm chú.
Từ những câu chuyện anh trai kể, cô biết được ba mẹ nguyên chủ vẫn còn sống, hai người bọn họ đang đi nghỉ dưỡng bên ngoài để kỷ niệm ngày cưới.
Nguyên chủ còn có hai người anh trai, anh cả là Mễ Đình năm nay 32 tuổi, quản lý nửa xí nghiệp Mễ thị.
Anh hai là Mễ Quan, tự mình mở một công ty sáng tạo, có một cuộc sống rảnh rỗi không phải lo nghĩ nhiều.
Nguyên chủ Mễ Mị là em út cũng là đứa con gái duy nhất trong nhà nên được mọi người vô cùng sủng ái.
Cô còn biết được các anh trai của nguyên chủ là muội khống, cả nhà là mị khống.
Vì từ nhỏ sống trong nhung lụa, lớn lên xinh xắn nhưng thân thể lại yếu ớt do bệnh tật và được ba mẹ cùng anh trai cưng chiều, dung túng nên nguyên chủ sinh ra tính kiêu căng, tùy hứng.
Cô đã biết được xuất thân, người nhà và tính cách của nguyên chủ, cô biết tại sao cô ấy lại trở thành nữ phụ pháo hôi rồi.
Càng biết nhiều Mễ Mị càng cảm thấy tương lai của bản thân rất mờ mịt.
Mễ Quan nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, anh uyển chuyển hỏi cô, trong giọng nói có chút cẩn thận: “Vừa đúng lúc em cũng về nhà, có muốn cùng cả nhà chúng ta đi làm kiểm tra tổng quát không?”
Nó đang đến!
Hiện tại chỉ cần nghe đến việc phải đi kiểm tra thân thể ngực cô lại đau.
Với sự hiểu biết của cô về nguyên chủ thì cô ấy không bao giờ muốn người nhà biết được thể trạng sức khỏe của mình.
Cô ổn định tâm trạng, lơ đãng mở miệng nói: “Gần đây em vẫn liên lạc với bác sĩ La, chú ấy nói tình trạng của em rất tốt.
Còn chuyện kiểm tra tổng quát thì để sau đi, em vừa mới về nước mà.”
Mễ Quan không nhìn thấy được sự bất thường của cô, vui vẻ gật đầu.
Em gái từ nhỏ đã không thích đến bệnh viện, đặc biệt là càng lớn càng bài xích chuyện này.
Bây giờ mặc dù em ấy không nói đi kiểm tra ngay lập tức, nhưng không phản đối đã là điều rất đáng mừng.
Anh nghĩ rằng em gái đã lớn, suy nghĩ trưởng thành hơn rồi, sẽ không lấy sức khỏe của mình ra chơi đùa nữa.
Chiếc xe đi vào cổng một biệt thự.
Mễ Quan xách vali của Mễ Mị, hai người đi về phía cửa biệt thự cách đó không xa.
“Thiếu gia, tiểu thư, chào mừng hai người đã trở lại.”
Ở cửa có một ông lão hơn 60 tuổi mặc đồng phục của quản gia, lúc bọn họ tới gần ông hơi cúi đầu, sau đó ông ngẩng mặt lên nở nụ cười yêu thương khi nhìn thấy cô.
Mễ Mị nhìn ông lão trước mặt với một cảm giác quen thuộc, cô nhẹ nhàng nói: “Bác quản gia.”
“Mị Mị đã về nhà rồi à.”
Ba người cùng đi vào phòng, một người khác từ trong phòng bếp đi ra, cũng hơn 60 tuổi, nhìn thấy bọn họ đi vào, khuôn mặt tràn ngập yêu thương hỏi cô: “Cô Mị về nhà rồi à! Tôi đang nấu tổ yến trong bếp, cô có muốn uống một bát không?”
Mẹ Trương, Mễ Mị tự nhiên nghĩ đến.
Cô mỉm cười lắc đầu.
“Hôm nay con hơi mệt, con đi lên nghỉ ngơi trước.” Mễ Mị lộ ra vẻ mặt mệt mỏi nhẹ giọng mở miệng.
Trước khi rời đi, Mễ Quan vẫn không quên dặn dò cô: “Em đừng ngủ, lát nữa còn xuống ăn cơm tối!”
Mọi nơi trong căn biệt thự đều tràn ngập cảm giác quen thuộc đối với cô, Mễ Mị theo loại cảm giác này tìm được phòng nguyên chủ.
Tuy nhiên cách bài trí trong phòng khiến cô bất ngờ.
Toàn bộ căn phòng đều có tông màu sáng, với những bức tường trắng, rèm cửa dày màu be, thảm trải sàn màu xám nhạt, bàn trang điểm, tủ đựng quần áo, sofa, bàn trà, cửa sổ,…!tất cả đều được làm theo phong cách sáng màu.
Chỉ có chiếc giường lớn ở chính giữa căn phòng có màu xanh da trời, tựa như biển xanh giữa trời đất bao la.
Không phải vậy chứ, khách sạn mà nguyên chủ chọn ban đầu có hai màu đen và hồng, trong tưởng tượng của cô thì phòng nguyên chủ phải được trang trí theo phong cách công chúa, màu hồng phấn, đúng không? Hoặc là phong cách nông thôn? Phong cách sang trọng? Mễ Mị chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ được trang trí đơn giản như vậy.
Hay có thể gọi là không có phong cách gì.
Lòng người, thật sự là khó nắm bắt.
Bữa cơm tối được mẹ Trương tỉ mỉ chuẩn bị, toàn bộ đều là món nguyên chủ thích ăn.
Bởi vì ba mẹ còn ở nước ngoài, anh cả thì phải tự mình xử lý công việc của công ty, đang phải tăng ca không về ăn cơm được.
Bữa tối chỉ có hai người Mễ Mị và Mễ Quan.
Ăn xong một bữa cơm tối ấm áp đầy đủ màu sắc hương vị, cả người Mễ Mị đều trở nên lười biếng, không còn sức lực để làm bất cứ việc gì.
Cô về phòng tắm rửa, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Mễ Mị đang ngủ không chú ý tới, trong đầu cô xuất hiện ra một dòng phụ đề:
[Cơ thể linh hồn vật chủ đã hòa nhập hoàn toàn và bắt đầu nạp bộ nhớ…]
……
Trong sân chơi, cô bé xinh đẹp mềm mại, nhìn anh trai vui vẻ chạy về phía thuyền hải tặc, trong lòng lo lắng vươn bàn tay nhỏ bé như củ sen.
“Nha…!Nồi…!Này!”
Người phụ nữ xinh đẹp ôm lấy cô bé, giọng nói dịu dàng ấm áp: “Mị Mị, mẹ đưa con đi chơi vòng xoay ngựa gỗ được không? “
……
Mẫu giáo, lớn lên một chút cô bé đó vẫn xinh đẹp như búp bê sứ, vậy mà bây giờ sắc mặt lại tái nhợt, được một người phụ nữ xinh đẹp ôm trong tay, không khỏi khiến người khác khó chịu, móng tay của cô ấy chuyển sang màu xanh và tím, người phụ nữ ấy đang khóc, và bên cạnh có một người đàn ông trung niên đang lớn tiếng mắng chửi.
“Đây là lời hứa của cô à? Con gái tôi từ bé đã ốm yếu, không thể chịu được tổn thương dù chỉ là một chút, mà cô dám để cho con bé rơi ra khỏi cầu trượt.”
“Mễ tiên sinh, Mễ phu nhân, thực xin lỗi, đều do tôi…”
……
Từ khi có ký ức, cô bé luôn phải uống những viên thuốc đắng ngắt và phải thường xuyên phải đi kiểm tra sức khỏe.
Tất cả mọi người nói với cô bé rằng cô bé là một cô công chúa nhỏ nên phải đi thật chậm, không được chạy nhảy lung tung.
Sau khi lớn lên một chút, cô bé biết, cái gì công chúa nhỏ phải nhẹ nhàng, đều là lừa gạt cô.
Cô bé bị bệnh.
Những đứa trẻ mẫu giáo dưới sự hướng dẫn của giáo viên, tất cả đều coi cô như một người thủy tinh, đụng vào là vỡ nên không dám rủ cô bé đi chơi.
Thỉnh thoảng có những đứa trẻ nghịch ngợm chạy tới túm bím tóc của cô, sau đó cũng chẳng thèm chạy đi, bởi vì cả trường mẫu giáo đều biết Mễ Mị sẽ không đuổi theo!
“Mễ Mị, tớ có thể chạm vào cậu một chút được không? Cậu sẽ không bị vỡ ngay khi tớ mới chạm nhẹ vào đó chứ!” Bạn học nhỏ tò mò trừng mắt nhìn cô bé xinh đẹp trước mắt, vươn ngón tay út nóng lòng muốn chạm thử.
Chọc một chút, không vỡ!
Mễ Mị bình tĩnh thu hồi ánh mắt, giơ con búp bê trong tay lên, trước mặt đứa nhỏ, đem đầu búp bê bẻ xuống.
“Bị hỏng.”
Đầu búp bê lăn hai vòng trên mặt đất, đôi mắt của con búp bê đối diện với đứa trẻ đang trợn mắt há hốc mồm.
……
Sau đó ngay cả anh trai nghịch ngợm ở trước mặt cô, cũng không chạy lung tung khắp nơi nữa, mà sẽ ngồi kể những câu chuyện thú vị cho cô nghe.
Thậm chí anh trai còn ngồi chơi búp bê với cô.
Nhưng cô bé biết rằng anh trai cô thích đi ra ngoài chơi hơn là ngồi đây chơi với cô bé.
Cho đến một ngày, anh trai của cô dắt một người bạn về nhà.
“Anh, em buộc tóc bên trái cho Jenny, anh buộc bên phải được không?”
“Được.”
Bím tóc anh buộc trông rất gọn gàng, không bị bung ra, so với cô bé thì anh buộc đẹp hơn rất nhiều.
……
“Anh, em cũng muốn chơi trốn tìm.”
“Được.”
Anh bế cô bé lên và bỏ vào trong xe đẩy của siêu thị rồi lấy một đống đồ ăn nhẹ phủ lên đầu cô bé rồi đẩy cô trượt nhanh trên lối đi.
Đôi mắt cô bé mở to vì phấn khích, giống như đang chạy vậy!
“Hoằng Hiên! Cậu có thấy em gái của tớ không? Tớ đã tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy em ấy ở đâu cả!” Trong giọng nói của cậu bé tràn ngập lo lắng, hướng về phía bọn họ nhanh chóng chạy tới: “Trời ạ! Tớ hứa với mẹ sẽ chăm sóc và để ý em ấy mà vừa nãy tớ mải xem máy chơi game trong siêu thị, sau đó em gái tớ đã biến mất!”
Rào rào, cô bé đứng bật dậy từ xe đẩy.
“Em ở đây anh trai.
haha~”
……
Bạn của anh trai sẽ chơi với cô bé.
Anh ấy thật tốt!
“Anh Hoằng Hiên, sau này em gả cho anh có được không?”
“Nếu muốn gả cho anh thì sau này Mị Mị phải khỏe mạnh lớn lên, ngoan ngoãn nghe lời biết không?”
“Ừm!”
……
“Anh ơi, dì này là ai vậy?” Cô bé đã đi học tiểu học, và đây là lần đầu tiên cô đến nhà của anh chơi.
“Ai cho phép em tùy tiện động vào!” Anh đoạt lấy khung ảnh trong cô bé, trên mặt là sự nghiêm khắc mà cô chưa từng thấy qua.
“Vâng, em xin lỗi…”
Cô bé vội vàng xin lỗi, suýt nữa bật khóc, cô không muốn anh ghét cô!
……
“A!”
Mễ Mị mở to hai mắt, trước mắt là trần nhà, ngoài cửa sổ phản chiếu ánh trăng yếu ớt.
Vừa rồi cô nằm mơ, mơ thấy nguyên chủ khi còn nhỏ, trong khung ảnh là ảnh chụp của một người phụ nữ, khuôn mặt kia, trong lúc mê mang cô nhớ là mình đã từng gặp người phụ nữ đó..
Người phụ nữ trong bức ảnh…!Có vẻ như cô đã thấy ở đâu đó!
Mễ Mị cũng không biết đúng không, phản ứng đầu tiên của cô là vươn tay cầm lấy điện thoại.
“Xin chào?” Trong bóng tối, giọng nam trong điện thoại mang theo vẻ gợi cảm trầm thấp.
Làm cho Mễ Mị nổi da gà.
“Kinh Hoàng Hiên! Tôi mơ thấy…….” mới nói được một nửa thì cô đột nhiên dừng lại.
Cô muốn nói với Kinh Hoằng Hiên rằng cô mơ thấy bức ảnh đó khi còn bé? Ký ức còn sót lại nói cho cô biết rằng Kinh Hoằng Hiên rất khó chịu khi người khác nhắc đến bức ảnh đó.
“Em mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy, khi còn bé, anh, anh nói muốn cưới em.”
——
Kinh gia, bữa tiệc gia đình.
Phòng ăn theo phong cách Châu Âu xa hoa, sang trọng với những cột đá cẩm thạch và đá ruby đỏ.
Bàn ăn hình chữ nhật được điêu khắc tinh xảo, những chân nến trên bàn được làm bằng bạc và bát đĩa được mạ vàng sáng bóng.
Ngồi đầu tiên là một người đàn ông trung niên dáng người cao to với đôi mắt sắc bén, trên người tỏa ra khí thế áp bức, đây chính là chủ của Kinh gia – Kinh Lôi Đình.
Kinh Lôi Đình sống lưng rộng lớn cao ngất, tóc dày cứng, không nhìn ra đây là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi.
Bên cạnh ông ta là Ôn Nhiễm.
Tối nay Ôn Nhiễm ăn mặc dịu dàng, trang điểm nhẹ nhàng, đoan trang lại không mất đi sự ôn nhu.
Giờ phút này cô ta đang hai tay cầm một cái ấm thuốc mới sắc, đổ thuốc vào trong cái bát trước mặt, trong không khí bây giờ tràn ngập hương thuốc.
“Lôi Đình, ông uống đi.” Ôn Nhiễm nhẹ nhàng đưa chén thuốc đến trước mặt Kinh Lôi Đình, ánh mắt ôn nhu như nước.
Kinh Lôi Đình bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch, sắc mặt bình tĩnh giống như là uống một bát nước trắng.
Kinh Lôi Đình bưng ly nước lên súc miệng, giương mắt nhìn về phía Kinh Hoằng Hiên bên trái.
“Chuyện của công ty thế nào?”
“Đất ở Uyển Nam sắp khởi công.”
Hai cha con chỉ nói chuyện với nhau về công việc ở công ty, trong bữa cơm ngoại trừ thỉnh thoảng mở miệng hỏi vài câu chuyện của công ty, chính là yên lặng ăn cơm.
Tuyệt đối không đề cập đến chuyện bê bối hôm nay đã làm cho cả thành phố đều biết.
Kinh Hồng Phỉ cúi đầu, càng ngày càng căng thẳng.
Cô ta biết lý do mẹ tổ chức bữa ăn này là vì vụ bê bối hôm nay.
Kinh Hoàng Hiên đã sớm chuyển ra ngoài ở, hôm nay là một trong số những lần hiếm hoi cô ta được ngồi ăn với anh.
Kinh Hồng Phỉ nhịn không được ngẩng đầu vụng trộm nhìn anh.
Ngón tay Kinh Hoằng Hiên thon dài, cầm đũa gắp một miếng thịt cá nhỏ trước mặt.
Môi mỏng và răng trắng.
Kinh Hồng Phỉ nhịn không được rùng mình một cái, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Áp lực anh tạo ra khiến cô nghẹt thở.
Như thanh gươm treo lơ lửng trên đầu cô, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
Giọng nói nghiêm túc của Kinh Lôi Đình lại vang lên: “Mọi người nghĩ như thế nào về chuyện hôm nay.”
Trái tim Kinh Hồng Phỉ lệch một nhịp, cô ta ngước đôi mắt to lên nhìn Ôn Nhiễm, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Ôn Nhiễm nhìn thấy ánh mắt cầu xin của con gái, trong lòng thở dài một hơi, sau đó quay sang cô với giọng điệu trách móc nói: “Phỉ Phỉ! Còn không mau nhận lỗi với ba và anh trai!”
“Con xin lỗi ba, em xin lỗi anh.” Kinh Hồng Phỉ vội vàng nhỏ giọng nhận sai.
Kinh Lôi Đình liếc nhìn cô, ánh mắt của Kinh Hồng Phỉ bắt gặp ánh mắt của ông, ngay sau đó cô không dám nhìn lại.
Cô rất sợ cha, cô ta luôn cảm thấy Kinh Lôi Đình quá nghiêm túc, khi đối diện với ông cô cảm thấy quá căng thẳng.
Kinh Lôi Đình lại chuyển đề tài sang Kinh Hoằng Hiên.
“Còn con thì sao?”
“Chỉ như gã hề nhảy nhót mà thôi.” Anh trả lời với giọng hời hợt.
Kinh Hoằng Hiên chăm chú ăn cá trước mắt, một câu hai nghĩa.
Vừa châm chọc Kinh Hồng Phỉ, lại phủ nhận kẻ chủ mưu đứng sau.
Kinh Lôi Đình nhận lấy chiếc khăn tay Ôn Nhiễm đưa tới, một lát sau trầm giọng nói với con trai và con gái đang ngồi ăn cơm: “Con cái nhà họ Kinh chúng ta có thể làm bất cứ việc gì, kể cả việc sai trái.
Tuy nhiên, chúng không thể làm chuyện ngu ngốc.”
……
Ba giờ sáng, không gian yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo trên cao.
Kinh Hoằng Hiên ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công của căn phòng, hít thở bầu không khí trong lành.
Gạt tàn đã đầy tàn thuốc.
Anh đã không sống trong căn phòng này trong một thời gian dài.
Đồ đạc quen thuộc, nhưng anh cảm thấy rất xa lạ.
Ding Ding Ding Ding, tên của Mễ Mị xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Xin chào?”
“Kinh Hoằng Hiên! Em đã mơ thấy—”
“Em đã mơ thấy gì?”
“Em mơ thấy, khi còn bé, anh, anh nói muốn cưới em.”
Giọng Mễ Mị cùng với hơi thở run rẩy, đặc biệt rõ ràng trong đêm tĩnh mịch.
Nghe thấy những lời nói dối ngây thơ của cô, Kinh Hoằng Hiên bật cười, lúc này trái tim cứng rắn như đá đột nhiên tràn ra một luồng hơi nóng.
“Vậy em có ngoan ngoãn nghe lời không?”
“Anh còn nhớ?”
“Nhớ.”
Đó là lần đầu tiên có người trong mắt và trong tâm trí toàn bộ đều là hình bóng của mình, vì vậy anh đồng ý cho cô một vị trí bên cạnh mình.
Miễn là cô ngoan ngoãn và nghe lời..