Tránh phần bụng nhô cao của Lâm Đường, Chử Khang Ninh lướt môi hôn thẳng xuống đùi cậu. Tách hai chân Lâm Đường ra, hắn đặt lên đó từng nụ hôn nhỏ vụn, nhẹ nhàng khiến người ta run rẩy vì ngứa ngáy.
Chử Khang Ninh vừa hôn vừa cắn thịt non trên bắp đùi trong của Lâm Đường, lại dùng đầu lưỡi ướt mềm mơn trớn nó. Lâm Đường run lên như bị điện giật, nắm lấy tóc người nọ theo bản năng rồi lại vội vã buông ra.
Lưỡi của Chử Khang Ninh linh hoạt như con rắn nhỏ, khiến cậu ngứa ngáy không thôi. Lâm Đường không nhịn được, tự cắn ngón trỏ để tiếng rên rỉ trôi ngược trở về.
Chử Khang Ninh không để ý đến động tác của đối phương, thản nhiên quỳ gối giữa hai chân cậu, để chân cậu quấn lên lưng mình. Hắn vừa hôn vừa mút thịt mềm trên đùi Lâm Đường, khi chóp mũi chạm vào mông người nọ, gậy th*t xinh xắn của cậu cũng đã hoàn hoàn cứng lên.
Cơ thể Lâm Đường rất mẫn cảm, Chử Khang Ninh vốn chỉ định tranh thủ chiếm lợi lúc cậu không thể từ chối, nhưng nhìn vẻ mặt của đối phương, hắn đã đổi ý rồi. Hắn cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì, ngay khi Lâm Đường nghi hoặc rướn người lên quan sát, hắn bỗng há miệng ngậm cây gậy cứng rắn của cậu vào.
Lâm Đường không khỏi trợn mắt rướn thẳng lưng, kêu lên. Khi nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng mình, cậu vội vã cắn chặt ngón tay thêm một chút. Cơ thể Lâm Đường run lên nhè nhẹ, Chử Khang Ninh mới liếm vài cái, cậu đã lập tức bắn ra.
Chử Khang Ninh cười khẽ, ngồi thẳng dậy đối diện với đôi mắt đờ đẫn của Lâm Đường, kéo ngón tay trong miệng cậu ra. Hắn cúi đầu, môi chạm nhẹ lên môi người bên dưới, thấp giọng gọi: “Đường Đường…”
Lâm Đường mở to hai mắt, vẻ mặt lại khá là mơ hồ.
Chử Khang Ninh vừa sờ mông cậu, vừa ghé vào tai cậu thì thầm: “Tôi làm em đau à?”
Lâm Đường giật môi: “… Không…”
Giọng Chử Khang Ninh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng: “Tôi hy vọng em có thể thoải mái, vui vẻ. Tôi không hề cưỡng ép em, đúng không?”
Lần này Lâm Đường không nói năng gì. Chân cậu hãy còn bủn rủn nhưng tinh thần đã tỉnh táo lại một chút rồi. Cậu kinh ngạc nhìn lên trần nhà, cảm giác người kia đang hôn tai mình từng chút từng chút một. Trong phút chốc, cậu thật sự không hiểu, rốt cuộc là Chử Khang Ninh thực sự muốn lấy lòng mình hay chỉ đơn giản là đang diễn trò…
Chử Khang Ninh ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn xuống. Hắn nắm tay Lâm Đường đưa đến bên miệng mình, thè lưỡi liếm ngón tay cậu. Lâm Đường bị ánh mắt chăm chú của đối phương làm cho ngây ngẩn, đến khi tiếp nhận cảm giác ướt át truyền đến từ đầu ngón tay, cậu mới bừng tỉnh rụt tay về. Mím môi nhìn sang chỗ khác, một lúc sau cậu mới nói: “Anh Chử, anh không cần làm vậy với tôi.”
Chử Khang Ninh cúi người: “Hửm? Sao em lại nói thế?”
Lâm Đường há miệng nhưng lại chẳng biết nói gì… Bảo Chử Khang Ninh đừng dịu dàng với mình à?
Chử Khang Ninh lại chợt nở nụ cười: “Em không thích à? Tôi tưởng là em sẽ thích.”
Lâm Đường nhíu mày, trông có vẻ hơi luống cuống: “Tôi…”
Chử Khang Ninh rũ mắt: “Tôi biết, em cảm thấy tôi đang có ý đồ khác đúng không? Em không tin tôi.” Lâm Đường há miệng muốn nói chuyện, song Chử Khang Ninh đã đặt hờ ngón tay lên môi cậu: “Suỵt, tôi hiểu mà. Tôi là người xấu, tôi cũng xảo trá và gian dối, nhưng chí ít, tôi thật lòng với em.”
Chử Khang Ninh tiếp tục nói: “Lâm Đường, tôi thật sự yêu em.”
Lâm Đường hơi mụ mị: “Tôi không rõ nữa…”
Chử Khang Ninh cúi đầu nhìn cậu: “Có gì không rõ đâu? Chẳng lẽ em muốn tôi moi tim mình ra cho em xem à? Tuy làm vậy tôi cũng không chết, nhưng Đường Đường, tôi cũng biết đau.” Chử Khang Ninh áp tay Lâm Đường lên má mình, nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức dịu dàng: “Trước kia tôi cảm thấy chúng ta là đúng người sai thời điểm, nhưng giờ thì khác. Đường Đường, chúng ta là đúng người đúng thời điểm, nếu không biến thành quỷ, tôi căn bản không có cơ hội gặp em.”
“Tôi làm việc ác, chịu báo ứng, ăn hết quả đắng, nhưng tôi đã gặp được em.”
– —–oOo——