Ôn Dụ đờ đẫn tại chỗ, cô giơ tay nhéo nhéo cánh tay Dư Dạng, không thể tin được người trước mặt là Dư Dạng.
Cánh tay truyền đến cảm giác hơi hơi đau nhưng Dư Dạng không hề nhíu mày lấy một chút nào.
Cô cắn môi khẽ cười một tiếng: “Là mơ hay là đầu óc bị hỏng rồi.”
Dư Dạng vẫn nghiêm túc, anh đỡ vai cô, ánh mắt chứa sự thâm tình nói lại lần nữa: “Ôn Dụ, anh không nói giỡn, cũng không phải tuỳ tiện nói, là thực sự trong tim xác định hơn ngàn vạn lần anh thích em.”
“Em…”
Sự kiên định kia của anh trở nên không kiên định nữa.
“Vẫn còn thích anh không?”
Anh giống như phải dùng hết tất cả sức lực để nói ra câu này.
Thích không?
Ôn Dụ nghĩ, thích anh đã tiêu hết tinh thần và sức lực của cô, cô chưa từng thích người khác giống như trước đây thích anh.
“Tại sao anh lại thích em, bắt đầu từ khi nào, lần xem mắt này hay là lúc nào trong những ngày nay?” Cô nói tiếp: “Hay có lẽ… không biết?”
“Dư Dạng, rất nhiều người đều nói em thay đổi rồi, có lẽ anh căn bản không hiểu em của hiện tại.”
Đối với anh, trong lòng cô mãi mãi đều không chắc.
“Cho nên…” Ôn Dụ ngước mắt lên nhìn anh, cũng không đợi cô mở miệng, Dư Dạng nói trước cô: “Em của hiện tại, em của trước đây, mọi thứ liên quan đến em anh đều không hiểu, nhưng anh bằng lòng muốn hiểu.”
“Cô Ôn Ưu Ưu, cho anh một cơ hội để theo đuổi em được không?”
Dư Dạng nói rất chân thành khiến lòng cô đã sớm dao động lại càng dao động không ngừng, cuối cùng cho dù cô biết có thể sẽ thua không còn manh giáp, nhưng cô vẫn bằng lòng đánh cược vì anh một lần nữa.
“Anh biết theo đuổi người ta sao?”
Anh trả lời: “Anh không có kinh nghiệm theo đuổi người khác, anh chỉ theo đuổi em.”
…
Dư Dạng đưa Ôn Dụ về nhà Trần Thi Hoà rồi mới quay lại khách sạn. Một chuyện khác mà anh đến thành phố S lần này là vì yêu cầu trong công việc. Phòng thí nghiệm đang chuẩn bị hợp tác với bệnh viện trung tâm ở đây, anh và người hướng dẫn đến đây để nói về chuyện hợp tác tiếp theo.
Đúng lúc Lương Diên làm nhiệm vụ xong trở về, muốn ở thành phố S mấy ngày. Sau khi anh về còn chưa gặp Lương Diên, lần này vừa hay có cơ hội nên hai người dứt khoát ở cùng một khách sạn.
Lương Diên chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, đúng lúc gặp Dư Dạng đi ra khỏi thang máy.
Hai người đã nhiều năm không gặp, trong lòng Lương Diên khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào, chạy đến câu bả vai ôm anh, còn Dư Dạng mỉm cười: “Cậu lại giả vờ gì nữa.”
“Cút ông cụ cậu.”
Hốc mắt Lương Diên hơi phiếm hồng, vỗ hai cái trên lưng anh nói: “Ông đây sợ cậu chết ở bên ngoài không quay về.”
“Suýt chút nữa.”
“Cái gì mà suýt chút nữa?”
Không biết Dư Dạng nhớ tới cái gì mà trong mắt có hơi u tối, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất, anh nói: “Đi uống rượu với cậu.”
Lương Diên đang có ý này, quay đầu lại quên sạch lời anh nói chưa xong ban nãy, anh ấy vẫn y như năm đó, câu lấy vai Dư Dạng, tuỳ ý vắt tay lên trên.
Bọn họ hoàn toàn không giống như nhiều năm không gặp.
Đi đến quầy bán đồ ăn, Lương Diên mới hiểu ra, Dư Dạng nói uống rượu cùng anh ấy là có ý gì.
“Đệt.” Lương Diên cầm lấy bia trực tiếp dùng răng cắn mở, đặt bia lên trên bàn, bất mãn nói: “Cái này mà cậu gọi là uống rượu với tớ sao? Đây là cậu nhìn tớ uống rượu thì có.”
Kể từ khi đến đây, đừng nói là uống rượu, thậm chí một ly rượu thôi Dư Dạng cũng không đụng vào.
“Không uống được.”
Lương Diên nói: “Lừa quỷ à.”
Dư Dạng cười nói: “Buổi tối còn có chuyện phải lái xe, không uống được.”
Dư Dạng là người không thích ngồi cùng với người khác trên bàn rượu, ở bên ngoài xã giao lại càng không, cho nên anh và anh em cùng nhau ăn cơm rất ít khi đối phó giống với người khác.
Trước kia bọn họ còn nhỏ, ra ngoài cũng không uống rượu nhưng Lương Diên biết tửu lượng của anh, bị anh ấy bắt được sao có thể dễ dàng bỏ qua cho anh.
“Cậu không có bạn gái, tối muộn lái xe đi làm cái gì, đừng có lấp liếm, cùng lắm thì lát nữa say rồi gọi xe.”
Tửu lượng của Lương Diên cực kỳ kém, lại thích so tửu lượng với người khác. Anh ấy quấn lấy Dư Dạng bắt anh uống rượu cùng, Dư Dạng không muốn làm anh ấy mất hứng nên thở dài gật đầu đồng ý.
“Cậu uống đi, chơi điện thoại làm gì.” Lương Diên thấy anh cầm điện thoại đang gửi tin nhắn cho ai bèn tắt điện thoại của anh thả vào trong túi áo mình.
Trần Thi Hoà đã tan làm từ lâu, thấy cô về thì hâm nóng cơm trong phòng bếp rồi mang ra. Ôn Dụ treo túi xách lên, cô đi vào phòng tắm tắm rửa, vừa kéo cửa phòng tắm ra thì Trần Thi Hoà đứng ở bên ngoài cửa nhìn cô chằm chằm.
Cô sợ hết hồn.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy!”
Trần Thi Hoà có hơi đăm chiêu, đánh giá cô, hỏi: “Ban nãy người đưa con về là ai?”
“……….”
Ôn Dụ hiểu ra, cô vòng qua Trần Thi Hoà, đi lấy máy sấy sấy tóc, đợi cô đi ra, Trần Thi Hoa vẫn không chịu bỏ qua.
“Chàng trai đó đẹp trai, còn cao nữa, là bạn trai của con phải không?”
Ôn Dụ cúi đầu ăn cơm, không muốn trả lời.
Trần Thi Hoà thấy cô phớt lờ bèn duỗi tay che tim, bắt đầu giả vờ đáng thương: “Ôi trời, tôi đã nuôi dưỡng con gái lớn hơn hai mươi năm mà bây giờ nó yêu đương cũng không nói cho mẹ già này biết, lòng tôi đau quá… trời ơi…”
“Mẹ, che lộn chỗ rồi.” Đây là chiêu quen thuộc mà Trần Thi Hoà dùng hai năm nay, cô để tay lên ngực trái của bà: “Trái tim ở đây.”
“Con đừng quan tâm mẹ.”
“Yêu đương cũng không nói cho mẹ biết, uổng công mẹ thêm Wechat cho con, còn để dì con đi xem mắt với con nữa, cuối cùng vẫn không phải của mẹ rồi.”
Ôn Dụ để đũa xuống, đỡ trán bất đắc dĩ nói: “Vậy chuyện Wechat mẹ thừa nhận là mẹ thêm vào cho con rồi.”
“Mẹ…”
Trần Thi Hoà mím môi: “Mẹ không phải vì tốt cho con sao.”
“Vâng vâng vâng.” Ôn Dụ dở khóc dở cưới, người trước mặt này là mẹ của cô, cô có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể thuận theo bà thôi.
“Người kia không phải bạn trai con.”
Trần Thi Hoà nhíu mày, vỗ vỗ lên sofa, “Lớn như vậy mà con cũng không vừa lòng?” Bà bắt đầu lo lắng cho con gái mình với ánh mắt này có thể lấy chồng được không.
“Trời ơi mối quan hệ của bọn con rất phức tạp, mẹ đừng hỏi nữa.” Ôn Dụ cúi đầu và hai miếng cơm cuối cùng, thu dọn chén đũa của mình rồi chạy về phòng.
Ting ——
Yu: [Đi ngủ sớm một chút.]
Yu: [Lương Diên ở thành phố S, tối nay uống rượu cùng với cậu ta, không thể nói chúc ngủ ngon với em được.]
Ôn Dụ nằm trong chăn nhìn màn hình, mỉm cười.
Cô bấm vào trang chủ của Dư Dạng, đổi ghi chú của anh thành [Người theo đuổi số 1.]
Kỳ nghỉ trôi qua rất nhanh, đảo mắt kỳ nghỉ của cô chỉ còn một ngày cuối cùng, không khéo là hai hôm nay thành phố S mưa to, máy bay đều delay. Mấy ngày nay văn phòng rất bận, đàn chị không có cách nào đành gửi tin nhắn Wechat hỏi cô khi nào quay về.
Cô sợ chậm trễ công việc nên tra vé cao tốc hôm đó, đáng tiếc vé cao tốc đều bị giành giật hết sạch.
Cô ở nhà thực sự không nhàn rỗi được, đi tới đi lui ở ban công, cô mở điện thoại nhìn Wechat của Dư Dạng, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết mở miệng thế nào.
Chuyển suy nghĩ đến Lương Diên.
Đối với cô mà nói, cho dù là trước kia hay là bây giờ thì Lương Diên vẫn mãi là quân sư, trong miệng anh ấy thì không có vấn đề nào không giải quyết được.
Điện thoại chưa vang lên mấy tiếng Lương Diên đã nghe máy,
“Lương Diên?” Sau khi nhận máy, cô không nghe được giọng của Lương Diên như ý muốn.
Hôm nay Lương Diên nói chuyện vô cùng câu nệ: “Em gái Ôn à, có, có chuyện gì vậy?”
“Cậu không sao chứ?”
“Không không không, cậu nói đi.”
Ôn Dụ không nghĩ nhiều, trước giờ cô có chuyện đều nói thẳng: “Cái kia, chừng nào cậu quay về thủ đô, có thể chở mình đi một chút được không? Hai hôm nay thời tiết ở thành phố S không tốt, không mua được vé cao tốc.”
“Hả… cái này… tớ…”
Cô nghe thấy trong điện thoại có người khụ một tiếng, còn chưa nghe rõ Lương Diên nói lại nói tiếp: “Về về về, tớ về.”
“Vậy hả? Vậy thì tốt quá.” Ôn Dụ vui vẻ hỏi: “Chừng nào cậu về?”
“Tớ… sau, à không ngày mai.”
“Vậy được.” Ngày về đúng như Ôn Dụ mong muốn, chỉ là hôm nay Lương Diên thật sự rất kỳ lạ. Cô còn chưa kịp hỏi nữa thì điện thoại đã bị cúp tuyệt tình.
Hẹn thời gian xong, Ôn Dụ thu dọn đồ.
Hôm sau mưa nhỏ hơn rất nhiều, sau một đêm thoát nước, trên đường cũng có xe. Nếu đi ra khỏi thành phố S với tốc độ thấp, cũng có thể lên cao tốc.
Lương Diên đến rất sớm, đến nơi thì gửi Wechat cho cô.
Trần Thi Hoà xin nghỉ nửa ngày, đưa cô ra ngoài.
Một chiếc Wrangler đậu dưới lầu, thấy cô đi ra, cửa ghế lái mở ra, Lương Diên bước xuống xe, đồng thời người ngồi ghế phó lái cũng xuống theo.
Ôn Dụ cầm vali đứng yên tại chỗ, có hơi không biết làm sao.
Trần Thi Hoà chỉ vào Dư Dạng rồi nhìn về phía Ôn Dụ: “Người này là chàng trai đó phải không?”
Ôn Dụ “vâng” một tiếng.
Dư Dạng che dù đi về phía cô, hôm nay anh không mặc tây trang mà chỉ mặc đồ thoải mái, tóc mái cũng không chải lên như thường ngày mà để rủ trước trán, cái kính gọng vàng trên sống mũi khiến anh âm trầm hơn một chút.
Anh chào hỏi Trần Thi Hoà trước rồi dời ánh mắt đến trên người Ôn Dụ lần nữa.
Khoảng cách khá gần nên Ôn Dụ cảm thấy sắc mặt của anh hôm nay có hơi trắng bệch, không biết có phải do kiểu tóc hay không mà nhìn anh không có tinh thần như trước.
Anh lên tiếng trước và hướng nửa bên dù cho cô: “Đi thôi.”
Trần Thi Hoà đẩy cô qua còn mình che dù lui lại mấy bước, cũng vẫy tay nói: “Về đi Ưu Ưu, đến nơi gửi tin nhắn báo bình an cho mẹ.”
Đây thật sự là mẹ ruột sao?
Dư Dạng cố gắng nghiêng dù về bên cô, tay còn lại cầm vali của cô, nửa bả vai gần như bị mưa làm cho ướt nhẹp. Ôn Dụ mím môi, duỗi tay đỡ dưới tay anh, nghiêng dù về phía bên anh.
“Em chỉ sợ… ướt xe.”
Trong mắt Dư Dạng chứa ý cười, cùng ngồi vào xe với cô.
Sau khi lên xe Ôn Dụ mới cảm thấy thật sự xấu hổ.
Lương Diên lái xe, Dư Dạng tựa vào ghế phó lái, sắc mặt dường như có hơi mệt mỏi nhưng anh vẫn híp mắt không ngủ.
“Anh Dạng, hai hôm nay cậu sốt nhẹ còn tăng ca không nghỉ ngơi tốt, cách thủ đô còn lâu, cậu ngủ một lát trước đi.”
Dư Dạng vẫn duy trì im lặng, nhưng Ôn Dụ nghe xong lòng lại rối loạn.
Lương Diên nhìn Ôn Dụ qua kính chiếu hậu, ho khan ám chỉ hai tiếng. Anh ấy không biết hai người này làm sao, hỏi Dư Dạng cũng không nói, nhưng anh ấy có thể nhìn ra mối quan hệ giữa hai người họ có hơi vi diệu, vì thế ký thác hy vọng vào Ôn Dụ.
Cô cũng không nhìn ám chỉ của Lương Diên, mà là xuất phát từ đáy lòng lo lắng cho anh: “Anh bị ốm?”
Rốt cuộc Dư Dạng cũng phá lệ mở miệng: “Bị cảm chút thôi, hai ngày là khỏi.”
Ôn Dụ nghĩ: Gạt người.
Cô nhíu mày, nói với Lương Diên: “Dừng xe ở bên đường để anh ấy nằm phía sau ngủ một lát trước.”
“Không cần.”
Dư Dạng dứt khoát từ chối nhưng Ôn Dụ của bây giờ không dễ thuyết phục: “Được, đi thẳng đến bệnh viện, khám bệnh xong lại quay về thủ đô.”
Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, Lương Diên không biết phải nghe ai, đành phải giảm tốc độ, cẩn thận chen vào một câu: “Vậy bây giờ phải… nghe ai?”
Dư Dạng khẽ cười, mấy năm nay Ôn Dụ làm luật sư đã luyện được tài ăn nói, ngay cả nói chuyện cũng mang theo sức uy hiếp, anh lắc đầu nói: “Dừng xe ở bên đường đi.”
Ôn Dụ nhìn anh đứng dậy thì ném túi xách của mình lên ghế phó lái, vừa mới định xuống xe nhường chỗ cho anh đã bị Dư Dạng vội vàng kéo cánh tay lại, đè xuống ghế.
Anh bị ốm giống như đứa trẻ làm nũng, nheo mắt khẩn cầu với cô: “Để anh dựa một lát được không?”
Dáng vẻ suy sụp này làm Ôn Dụ không nỡ từ chối anh, hai ba lời đã rung rinh gật đầu.
Dư Dạng nhắm mắt ghé mặt qua, cô lấy mắt kính xuống cho anh. Lương Diên sau khi thấy cảnh này cong khoé môi lắc lắc đầu, khởi động xe lần nữa, trong lòng nói: Hèn chi ông đây nhận điện thoại suýt chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Anh tựa lên vai cô, hơi thở nhẹ nhàng chỉ chốc lát sau đã ngủ. Đây là giấc ngủ ổn định nhất mà anh đã ngủ trong những ngày qua.