Có hy vọng
Yến Hảo mang theo toàn thân hờn dỗi đến biển.
Lần đầu tiên ngủ chung một phòng với người mình thích, mong đợi rất lâu, không biết đã mơ bao nhiêu lần.
Lúc cơ hội tốt như vậy rớt xuống đầu của cậu, cậu lại đang ngủ, không hoàn thành chuyện gì sất.
Vả lại còn ngủ như con lợn chết.
Có lẽ sẽ không ai ngu ngốc bằng cậu.
Giang Mộ Hành gọi điện cho Hoàng Tự xong, thấy Yến Hảo sắp sửa xuống biển, sắc mặt hắn trầm xuống, nhanh chóng bước qua bên đó.
“Yến Hảo.”
Âm thanh phía sau khiến Yến Hảo bừng tỉnh, sóng đánh vào giày cậu, cậu lùi lại vài bước, kiếm chỗ cởi vớ giày.
Giang Mộ Hành lên tiếng ngăn cản: “Chân cậu bị trầy, đừng xuống nước, ngồi yên trên bờ đi.”
Động tác gỡ dây giày của Yến Hảo dừng lại, ngạc nhiên quay đầu: “Lớp trưởng, sao cậu biết chân tôi trầy?”
Giang Mộ Hành nhét di động vào túi áo: “Nửa đêm đi vệ sinh bắt gặp, cậu thò chân ra ngoài.”
Nửa đêm? Yến Hảo lại bắt đầu sầu não, khoảng thời gian đó cậu đang ngủ, chỉ có ngủ, không biết cái gì hết.
Thấy Giang Mộ Hành đang nhìn mình, Yến Hảo nhếch khoé môi cười cười: “Có sao đâu, chỉ trầy da tí thôi, buổi sáng chẳng đau mấy.”
Nét mặt Giang Mộ Hành thờ ơ: “Vậy cậu tự mà chơi.”
Yến Hảo mê man chớp mắt: “Lớp trưởng, cậu không bơi à?”
Giang Mộ Hành quay lưng đi lên bờ: “Không biết.”
Yến Hảo thoáng cái mở to mắt, cậu lớn tiếng hô với bóng lưng Giang Mộ Hành: “Tôi dạy cho cậu nhé, lớp trưởng, tôi bơi giỏi lắm đó.”
Giang Mộ Hành không dừng bước, nói lý do quen thuộc: “Không mang quần áo sạch.”
“À.” Yến Hảo mất mát đá bay đống cát. Qua vài giây lát, cậu nghe Giang Mộ Hành nói: “Lần sau cho cậu dạy tôi.”
Còn có lần sau? Tim Yến Hảo đập hẫng một giây, một giây sau cuồng loạn lên ngay. Cậu chạy tới đuổi theo Giang Mộ Hành, ngón tay chỉ một chỗ.
“Chúng ta qua đó đi, bên đấy có chỗ cạn, nước rất nông và có rất nhiều đá, dẫm lên dễ chịu vô cùng, góc nhìn cũng đẹp, được chụp ảnh.”
Đoạn chạy sang đó, vừa chạy vừa ngoái đầu, vẫy cả cánh tay, gió thổi tung mái tóc mềm mại của cậu, trên mặt là nụ cười, trong mắt là ánh sáng.
“Mau tới nào, lớp trưởng.”
Phong cảnh quá tốt, thời gian quá đẹp, Giang Mộ Hành nhìn mà hơi xuất thần.
Vào giờ này, có người bơi lội trên biển, cũng dần dần có người thò đầu ra khỏi lều cắm trại, không ít người chờ mặt trời mọc.
Yến Hảo chụp ảnh hồi lâu, Hoàng Tự dẫn bạn gái y đến.
Khoảng mười phút trước, Yến Hảo mới nghe được một số chuyện về Hoàng Tự từ Giang Mộ Hành.
Bây giờ gặp y, cõi lòng sẽ có ngay chút khác biệt.
Trước kia Hoàng Tự học tam trung, thành tích đầu bảng, đã hẹn sẽ cùng bạn gái lên đại học A.
Kết quả vào buổi sáng hôm thi đại học, cha Hoàng Tự đột ngột bị xuất huyết não phải nhập viện, y bỏ lỡ kỳ thi. Sau này hết cách vào chuyên tâm học tập nên y thành lập ban nhạc với người ta, ca hát trong quán bar, nhận hoạt động ở khắp nơi, bán nhạc sáng tác.
Lý tưởng sớm đã đột tử, chỉ có hiện thực sống sót.
Yến Hảo thầm nghĩ, hoàn cảnh gia đình của Hoàng Tự và Giang Mộ Hành khác nhau, song lại có một điểm giống, bọn họ đều trưởng thành kinh hồn sau một đêm, bởi lẽ đó bọn họ có thể trở thành bạn bè.
Hoàng Tự cảm thấy quái lạ, sao đột nhiên cậu bé của Giang Mộ Hành lại xuất hiện thêm nhiều tình cảm thân thiện với y?
Hôm qua khi ở đại học A vẫn chưa có.
Hoàng Tự dắt cô bạn gái Trần Tinh đến gần: “Bé…”
Yến Hảo chưa đáp, Giang Mộ Hành đứng cạnh đã lạnh lùng mở miệng: “Hôm trước chưa giới thiệu tên?”
Nét mặt Hoàng Tự thú vị ném sang một ánh mắt với Giang Mộ Hành. Không phải chứ, không cho gọi cả “bé” à?
Mặt Giang Mộ Hành không cảm xúc.
Yến Hảo trộm nhìn hắn, nghe Hoàng Tự hỏi: “Yến Tiểu Hảo, mấy đứa định chơi mấy ngày ở thành phố A?”
“Vé là khoảng chiều thứ tư.” Yến Hảo đáp.
“Vậy nắm chắc thời gian, gần như có thể chạy hết khu du lịch của thành phố A.”
Hoàng Tự uể oải cười: “Xế chiều hôm nay bọn anh phải trở về, không thể ở cùng mấy đứa rồi.”
Trần Tinh dựa vào Hoàng Tự, căn bản không quen nên không nói gì, nhưng cũng không làm giá. Yến Hảo thấy lúc tới, cô nở một nụ cười vô cùng nhẹ nhàng xinh đẹp.
Yến Hảo nhớ ra rằng Giang Mộ Hành bảo Hoàng Tự muốn chăm sóc cha y nên chỉ có thể ở lại thành phố đấy.
Vì lẽ đó…
Yến Hảo nhìn Hoàng Tự và bạn gái đang tay trong tay, theo tiết lộ của Giang Mộ Hành, hai người này tiến tới từ cấp hai.
Nghĩa là, bọn họ một đường bước qua tuổi xuân mơn mởn, rồi lại vấp phải chốn đất khách quê người.
Nhưng bên cạnh vẫn có nhau.
Yến Hảo đã thấy thứ tình cảm mình ao ước từ họ, thứ tình cảm sẽ không bị phai mờ theo thời gian.
Ngưỡng mộ, chúc phúc, cũng cực kỳ khát khao.
Hoàng Tự vác theo cây đàn guitar tới. Y ngồi trên bờ cát, lấy ra một chiếc DV từ trong túi đeo chéo, nhờ Giang Mộ Hành quay hộ cái video.
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo: “…”
“Lớp trưởng, chúng ta bị Hoàng Tự lợi dụng rồi.” Yến Hảo nhỏ giọng nói, “Anh ta muốn khoe khoang.”
Giang Mộ Hành hí hoáy với chiếc DV, thản nhiên nói: “Không sao, anh ta không chiếm được lợi lộc gì.”
Yến Hảo không nghe rõ.
Hoàng Tự không hề ngại ngùng, y gẩy đàn mấy cái, nụ cười chói mắt như chiếc bông tai bạc trên tai: “Vợ ơi, ngồi đi em.”
Trần Tinh trái lại có chút xấu hổ. Cô víu váy ngồi xuống bên cạnh y.
Yến Hảo bị k1ch thích bởi khung cảnh đằm thắm này, cậu hơi dịch qua bên Giang Mộ Hành, rồi lại dịch thêm tí.
Giang Mộ Hành không nhúc nhích, cậu vẫn cứ dịch.
Hoàng Tự hát ca khúc tự sáng tác mang tên “Sa Loa”*, viết về cảm ngộ, cảm kích và trông đợi với cuộc sống của y.
*Gốc là 沙螺, một loại nghêu sò gì đó mình không biết tên nên để Hán Việt.
Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì, chỉ là y cảm thấy bài hát này hợp để hát bên bờ biển, bên cạnh phải có bãi cát, có biển cả, có người yêu, có bạn bè.
Đúng thời cơ mới được cảnh tượng như vậy.
Giọng Hoàng Tự không có bao nhiêu kỹ thuật hoành tráng, song y hát có hồn và có cảm xúc, hết sức truyền cảm.
Dường như đằng sau mỗi lời ca đều cất chứa một câu chuyện.
Khi Hoàng Tự hát đến đoạn điệp khúc, Trần Tinh cởi vớ và giày, nhảy múa trên cát bằng đôi chân trần. Động tác nhẹ nhàng như một cơn gió mùa xuân, một nàng bướm, một chiếc lá rụng đang xoay tròn.
Ánh mắt Hoàng Tự từ đầu đến cuối dõi theo cô.
Những du khách khác ở bờ biển nghe tiếng bước tới, vỗ tay theo nhịp, không lại gần, đều đứng ngoài ống kính, không ai quấy rầy đôi tình nhân đang hát đang khiêu vũ.
Yến Hảo cũng khẽ vỗ tay, đầu đung đưa theo, mắt liếc lên chiếc DV Giang Mộ Hành cầm.
Ngoại hình Hoàng Tự rất ngầu và rất có hương vị đàn ông, giọng hay, còn biết sáng tác, nhưng lại không tham gia chương trình ca hát, không tiến vào giới giải trí.
Giống như Giang Mộ Hành, y cũng kiên trì với lựa chọn bản thân.
Và cậu nữa.
Hát xong, nhảy xong, cũng quay xong video, Hoàng Tự bèn hướng DV về phía Yến Hảo và Giang Mộ Hành: “Quay mấy đứa nào.”
Yến Hảo luống cuống nhìn Giang Mộ Hành một cái.
Hoàng Tự trêu chọc: “Yến Tiểu Hảo, cậu nhìn cậu ta làm gì, nói về cậu đi, nói điều cậu muốn nói.”
Gò má Yến Hảo nóng lên, cậu dùng khoé mắt ngó ngó Giang Mộ Hành, thấy hắn không phản ứng gì thì gãi chóp mũi mở miệng: “Hiện tại là ngày 11 tháng 7, 4 giờ sáng…”
“39, 4 giờ 39.” Yến Hảo xem điện thoại, tay chỉ ra sau, “Tôi đang ở thành phố A, đằng sau là biển rộng, gió rất mát mẻ, nước vô cùng xanh, cát vừa mềm vừa mịn, có cả vỏ sò.”
Đoạn mò qua bên trái, nhưng chỉ mò được cát: “Lớp trưởng, vỏ sò của tôi đâu?”
Giang Mộ Hành ném sang, vỏ sò nhỏ rơi vào trong ngực Yến Hảo.
Yến Hảo sờ sờ, bên trên vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Giang Mộ Hành. Nếu không phải đang ở ngoài, cậu đã hôn hôn cọ cọ.
“Xem này, là vỏ sò, rất xinh đẹp.” Yến Hảo giơ lên, “Do tôi nhặt.”
Giang Mộ Hành vốn trầm mặc nãy giờ bỗng tung một câu: “Là tôi cho cậu biết vị trí.”
Yến Hảo: “…”
“Nhưng người nhặt là tôi.”
Giang Mộ Hành liếc cậu một cái: “Tôi chưa nói không phải.”
Trí thông minh của Yến Hảo mất kết nối, cậu trẻ con bĩu môi: “Được rồi.”
Sau DV, mặt Hoàng Tự giật mạnh một cái, quả thực là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Cậu bé của Giang Mộ Hành cực kỳ mê muội.
Trần Tinh tựa hồ đoán được gì đó, cô kinh ngạc dùng ánh mắt hỏi Hoàng Tự.
Hoàng Tự khe khẽ lắc đầu, ra hiệu cô đừng quan sát.
Trần Tinh khôi phục như thường, không hề để lộ một sự mất tự nhiên nào, tránh cho cậu bé vừa tự ti, không tự tin, lại nhạy cảm trước mặt người mình thích trở nên câu nệ.
“Hôm nay đến ngắm mặt trời mọc có tôi, còn có lớp trưởng của tôi,” Yến Hảo chỉ từng người nói từng người, “anh Tự, bạn gái anh Tự…”
Hoàng Tự bắt đầu đặt câu hỏi: “Tâm trạng thế nào?”
Yến Hảo bóc kẹo ăn, trạng thái vô cùng thư giãn: “Vui vẻ.”
Hoàng Tự lại hỏi: “Sang năm là thi tốt nghiệp rồi, có ý nghĩ gì với tương lai không?”
Ấn đường Yến Hảo khẽ khăn, sao đột nhiên lại biến thành phỏng vấn? Cậu cảnh giác theo bản năng: “Anh Tự, anh hỏi lớp trưởng của em nữa, đừng hỏi mỗi em.”
Hoàng Tự gọi Giang Mộ Hành, rất có vài phần ý vị hóng chuyện: “Nghe thấy chưa, bảo anh hỏi cậu kìa, cậu nói hai câu đi.”
Giang Mộ Hành trông qua biển sâu xa xăm bát ngát, nhìn suốt hồi lâu, mãi chẳng nói tiếng nào.
Không biết từ bao giờ, Yến Hảo đã xoay đầu về phía Giang Mộ Hành, không chớp mắt chăm chú nhìn hắn, mong chờ có thể nghe được thứ gì cụ thể chút, dù chỉ là một kế hoạch.
Chỉ cần nghe ngóng được một ít về tương lai của Giang Mộ Hành, Yến Hảo sẽ tìm cách tham dự vào trong.
Vài phút sau, Giang Mộ Hành ngẩng đầu nhìn thẳng vào DV, một tia sáng nhu hoà xẹt qua đáy mắt: “Tôi hy vọng tương lai có thể có hy vọng.”
Hai từ “hy vọng”, hai hàm nghĩa.
Không có tiêu cực, chỉ có sự đợi chờ lắng đọng xuống.
“Rắc.”
Yến Hảo cắn nát viên kẹo trái cây trong miệng, hy vọng Giang Mộ Hành muốn có là gì?
Mình có thể giúp đỡ được không?
Yến Hảo muốn giúp Giang Mộ Hành nắm giữ thứ hắn muốn.
Hoàng Tự ho khan vài tiếng: “Được rồi, bạn học Yến, lớp trưởng cậu nói rồi, đến lượt cậu.”
“Cũng không có ý nghĩ gì.”
Yến Hảo cúi thấp đầu, ngón tay quệt lên cát: “Chính là nỗ lực làm một bản thân tốt nhất.”
“Đây mà còn gọi là không có ý nghĩ gì?” Hoàng Tự nói, “Em trai, nguyện vọng cậu định cho bản thân, trên đời này không mấy ai làm được.”
Yến Hảo đáp: “Em sẽ trở thành một trong số đó.”
Ngữ điệu hoàn toàn bình thường, nhưng trong từng con chữ đều bọc lấy quyết tâm của bản thân.
Ánh mắt Giang Mộ Hành rơi trên đỉnh đầu Yến Hảo, nhìn cậu vỗ nước buổi sớm, nhúm tóc vểnh lên chuyển động theo gió bay, tràn đầy năng lượng và sức sống.
Đơn thuần, tươi đẹp, lại rực cháy.
Yến Hảo hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình. Đến khi quay về hiện thực, toàn thân cậu thoắt cái như thiêu như đốt.
Trên bờ cát là ba chữ “Giang Mộ Hành”.
Không biết cậu quệt ra từ khi nào, chữ rất lớn, quệt rất sâu, giống như được đồ lại.
Yến Hảo hoang mang hoảng loạn xoá tên Giang Mộ Hành, vờ như bình tĩnh cụp mắt lướt điện thoại, lại không biết Hoàng Tự đã vô tình ghi hình hết.
Hoàng Tự còn chưa xem, Giang Mộ Hành đã đứng dậy bước sang.
“Gửi video vào hòm thư của tôi, nhanh chóng.”
Thần thái Hoàng Tự lười nhác: “Gửi cậu thì được thôi, cậu muốn cảm ơn anh thế nào?”
Giang Mộ Hành đoạt lấy DV của y, nhìn người trên màn hình: “Chờ tương lai anh có con, câu nào không biết làm có thể tìm tôi, giảng giải miễn phí.”
Hoàng Tự: “…”
Dùng một chiếc video kiếm được cho con một gia sư tài giỏi, đáng giá.
Chừng năm giờ thiếu bảy, một đường kẻ mỏng màu cam xuất hiện nơi chân trời, như có một bàn tay vô hình đang cầm cây cọ vẽ lớn kéo dài đường kẻ từng chút một, tô vẽ lên hai bên.
Khoảng màu càng lúc càng rộng, tông màu càng lúc càng đậm.
Kế đó, mặt trời đỏ chót nhảy khỏi mặt biển, toả sáng muôn phương.
Khoảnh khắc ấy, bờ biển xôn xao, những tiếng hô hoán ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của thiên nhiên liên tiếp vang lên, nhiều ống kính đang ghi lại cảnh này.
Giang Mộ Hành lùi về sau một chút, hắn cũng cầm điện thoại lên giống những người xung quanh, song xuất hiện trên màn hình không phải mặt trời mọc, mà là cậu bé đang chụp mặt trời mọc
Giang Mộ Hành lùi về sau một chút, hắn cũng cầm điện thoại lên giống những người xung quanh, song xuất hiện trên màn hình không phải mặt trời mọc, mà là cậu bé đang chụp mặt trời mọc.
Chụp mặt trời mọc xong, Yến Hảo xoay đầu, liếc một cái tìm thấy bóng hình Giang Mộ Hành, cậu phi nhanh qua, khẽ thở hổn hển, đôi mắt đen vì hưng phấn mà có vẻ hết sức sáng bóng.
“Lớp trưởng, cậu có chụp không?”
Giang Mộ Hành thấy toàn thân cậu nhuộm bởi ánh hào quang: “Có.”
Tóc mái Yến Hảo bị thổi tung, lộ ra cái trán đầy đặn, trên gương mặt là nụ cười: “Đẹp, đúng chứ?”
Giang Mộ Hành khép nửa mắt, lướt qua nốt ruồi nhỏ trên ấn đường cậu: “Ừm.”
Mắt Yến Hảo chứa đầy tò mò: “Vậy cậu cho tôi xem hình cậu chụp xíu nhé.”
“Năm sau tôi sẽ rửa bức ảnh này.” Giang Mộ Hành nói, “Đưa cậu xem.”1
Yến Hảo không tin lắm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, “Cậu nói đó.”
Giang Mộ Hành đối diện với cậu: “Là tôi nói.”