Thích thì theo đuổi đi
Hai tay Yến Hảo vịn chân đứng dậy, chân trái run liên hồi, như là có rất nhiều con côn trùng đang bò qua bò lại.
Ngay dưới mắt Giang Mộ Hành là đỉnh đầu cậu: “Sao không về lớp?”
Yến Hảo nhìn đất, gượng cười: “Vì chuyện của tôi mà cậu bị chủ nhiệm giảng đạo, tôi nào không biết xấu hổ tự về trước.”
Giang Mộ Hành trầm giọng nói: “Ngẩng đầu lên mà nói.”
Yến Hảo không nghe Giang Mộ Hành, cậu cúi thấp đầu hơn nữa, sắp sửa khóc.
Chủ nhiệm muốn lời giải thích, cậu không để lộ Giang Mộ Hành cũng là bởi áp lực lớp 12 rất lớn, chủ nhiệm mà biết tình huống thật sự chắc chắn sẽ không đồng ý cho Giang Mộ Hành dạy kèm cậu.
Những người xếp hạng cao ở trong lớp kia, bất kể là ai được Giang Mộ Hành phụ đạo một đối một, hiệu quả đều sẽ vượt xa cậu.
Một học sinh kém không đáng hưởng thụ dạng tài nguyên đỉnh cấp này.
Nhưng cậu muốn Giang Mộ Hành tiếp tục dạy cậu.
Cảm giác tình yêu và việc học đều đang cùng hướng tới mục tiêu là kỳ tích tuyệt vời trước đây thậm chí còn không dám tưởng tượng.
Đã cho cậu kỳ tích này rồi, vậy có thể khiến cậu tiếp tục có nó mãi không?
Hô hấp Yến Hảo ngày càng dồn dập, mắt càng lúc càng đỏ, cậu quay lưng lại bước ra khúc ngoặt vào một khắc trước khi mất khống chế, bước chân rất dài, bờ vai thon gầy dường như run rẩy nhẹ.
Mãi đến khi kéo dài một khoảng cách với Giang Mộ Hành, Yến Hảo mới nói chuyện, giọng nghe khàn khàn.
“Lớp trưởng, cậu ở trong văn phòng chủ nhiệm rất lâu.”
Giang Mộ Hành sải bước rút ngắn khoảng cách, cùng cậu sóng vai: “Đã đến đây rồi nên muốn nói rõ ràng.”
Sắc mặt Yến Hảo có phần tái xanh, cậu cúi đầu tiến lên phía trước, móng đâm vào lòng bàn tay.
“Vậy…” Yến Hảo đặc sệt giọng mũi, “Vậy hai người nói gì? Chủ nhiệm rất phản đối việc cậu dạy tôi đúng không?”
Giang Mộ Hành bỗng mở miệng: “Đằng trước cậu có con giun chết.”
Chân Yến Hảo đang giơ giữa không trung, nghe câu này liền cấp tốc rút chân về, không đứng vững ngửa ra sau.
Một bàn tay nâng lưng cậu, đỡ lấy cậu.
Chất vải đồng phục mùa hề mỏng, đổ chút mồ hôi đã dán da thịt.
Giang Mộ Hành rút tay từ sớm, phần lưng Yến Hảo bị hắn chạm vào vẫn ngứa ngáy như cũ.
Yến Hảo li3m m0i, nếu không có quần áo ngăn trở, Giang Mộ Hành sẽ trực tiếp chạm vào cậu, lòng bàn tay hắn nhất định là khô ráo thô ráp, cậu sẽ run rẩy, sẽ khẽ thở thành tiếng.
Thậm chí nhịn không được uốn éo cái lưng ẩm ướt mồ hôi, khao khát cọ vào bàn tay Giang Mộ Hành.
Giọng Giang Mộ Hành vang lên bên tai, nghe có đôi ba phần chế nhạo: “Giun cũng sợ?””Không phải tôi sợ.” Yến Hảo cãi bướng, “Tôi giật mình.”
Giang Mộ Hành nhìn vành tai hồng phấn của cậu: “Không phải vẫn là sợ à.”
“…” Yến Hảo bĩu môi, cậu đẹp trai, cậu nói cái gì thì chính là cái đó.
Mặt trời nóng cháy, vô tình đầu độc muôn vàn sinh linh.
Yến Hảo liếc xác giun trên nền gạch: “Trời nóng thế này chạy ra làm chi, bị phơi khô cả rồi.”
Giang Mộ Hành nhìn cậu: “Chắc bị đần.”
Yến Hảo móc mỉa trong lòng, không phải đang nói con giun hả? Nhìn tôi làm gì.
Tiếng chuông tan giờ vang.
Ngày đầu tiên khai giảng đã qua nửa, chỉ cảm thấy khô nóng.
Yến Hảo vì chuyện con giun cộng với việc tan học mà sự sốt ruột nơi nội tâm bị phân tách, tâm trạng nguôi ngoai rất nhiều, cậy yếu ớt thở dài: “Lớp trưởng, cậu nói thật với tôi đi.”
Giang Mộ Hành thờ ơ: “Nói gì?”
“Thì kết quả cuộc trò chuyện của cậu với chủ nhiệm đó.” Yến Hảo khẽ nhếch môi hít sâu, biểu cảm thả lỏng, hết sức khiến mình trông tự nhiên chút, “Tôi đã chuẩn bị tâm lý, cậu nói đi.”
Giang Mộ Hành không nói một lời.
Sự tự nhiên Yến Hảo thể hiện dần vỡ vụn. Cậu gãi cổ, cào tai, túm tóc mái, có vẻ không biết làm sao: “Cậu kèm tôi sáu môn, quả thực sẽ chiếm rất nhiều thời gian của cậu, ảnh hưởng đến việc cậu ôn tập lớp 12, vậy cậu xem cậu có thể…”
Hồi lâu vẫn không nói hết, nghẹn cả trong cổ họng, nước mắt muốn rơi xuống.
Giang Mộ Hành nghiêng mặt nhìn xa xăm, yên lặng thở dài: “Học sinh tuyển thẳng của đại học A không cần thi đại học.”
Yến Hảo mờ mịt quay đầu.
Ngữ điệu Giang Mộ Hành không mấy trập trùng: “Lớp 12 tôi muốn sống sao thì sống.”
Yến Hảo vô thức lẩm bẩm: “Quá sung sướng.”
Sau đó cậu mới hồi thần, một luồng kinh hỉ khổng lồ quét sạch toàn thân trong phút chốc, cậu trợn con mắt phiếm hồng: “Vậy cậu vẫn dạy kèm cho tôi?”
Giang Mộ Hành vẫn đang nhìn xa xăm, dường như đang nhìn cây long não cây dương, lại như đang ngắm trời xanh mây trắng, hoặc là một thứ gì đó càng xa hơn, ví dụ như ngày mai, tương lai.
Lát sau, hắn thu tầm mắt, cúi chếch đầu trông về phía Yến Hảo.
Đột ngột không kịp chuẩn bị, Yến Hảo va phải ánh mắt sâu sắc của Giang Mộ Hành, cảm giác bên trong đó thấm đẫm quá nhiều thứ cậu không nhìn thấu, khó bề phỏng đoán, lại hấp dẫn cậu dòm ngó.
Chỉ nhìn nhau một hai giây, đầu óc Yến Hảo trống rỗng ngay, quên hết sạch.
Giang Mộ Hành hỏi cậu: “Hồi trước đối với việc cậu muốn vào đại học A, tôi đã nói thế nào?”
Yến Hảo thuận theo trả lời: “Cậu nói cậu sẽ giúp tôi.”
Giọng Giang Mộ Hành trầm thấp: “Vậy cậu đang lo lắng cái gì?”
Yến Hảo khẽ mấp máy môi: “Không phải tôi đây…”
Cậu ấp úng hơn nửa ngày, cứng nhắc lái sang chuyện khác: “Bụng đói lắm luôn, lớp trưởng, chúng ta nhanh về nhà đi.”
Lần lữa mãi không được đáp, Yến Hảo liếc trộm Giang Mộ Hành, phát hiện hình như hắn đang ngẩn người, cậu không khỏi ngạc nhiên.
“Lớp trưởng.”
Yến Hảo giơ tay quơ quơ trước mặt Giang Mộ Hành, trong mắt chứa nụ cười: “Nè, hoàn hồn đi lớp trưởng.”
Đường nét gương mặt Giang Mộ Hành đột ngột kéo căng, hắn trầm mặc liếc Yến Hảo một cái, sải đôi chân dài nhanh bước về hướng lớp học.
“???”
Yến Hảo ngớ ra tại chỗ mấy giây rồi chạy bước nhỏ đuổi theo, hiếu kỳ hỏi Giang Mộ Hành, cất giấu chờ mong.
“Lớp trưởng, mà sao cậu lại đến chỗ chủ nhiệm vậy?”
“Chuyện này tôi nói là tốt nhất.”
Yến Hảo “À”, muốn nói gì đó, lời đến bên miệng lại tuột mất.
Đoàn người tiến tới nhà ăn vừa lộn xộn lại đông, giống như đám động vật nhỏ được thả khỏi lồng, cả lũ đều cầm hộp cơm, vung vẩy tay chân phi nước đại một trận.
Toàn bộ hơi thở thanh xuân vùi lấp trong mùi cơm và thức ăn.
Yến Hảo và Giang Mộ Hành tránh khỏi đám người hò hét ầm ĩ đi đường vòng về lớp.
Biết Giang Mộ Hành vẫn phụ đạo cho mình, tâm trạng Yến Hảo trời quang mây tạnh, nhịp điệu bước đi thanh thoát, bất cứ khi nào cũng có thể nhảy múa.
“Lớp trưởng, cậu ăn cá không? Hôm nay dì nấu canh cá trê vàng.”
Giang Mộ Hành không thích ăn cá vì nhiều xương và tốn thời gian: “Cơm nấu xong rồi?”
“Gần xong.” Yến Hảo nói, “Lúc về là chúng ta có thể ăn.”
“Thời gian dì nấu cho tôi tương đối dài, có canh thời gian. Nếu tiết cuối của tôi bị lố giờ, tôi sẽ nhắn dì…”
Yến Hảo nhớ đều điều gì, sắc mặt nhất thời biến đổi: “Lớp trưởng, lúc tôi gửi tin nhắn cho cậu, chủ nhiệm không biết đúng không?”
Giang Mộ Hành không dừng bước: “Biết.”
Yến Hảo hít khí: “Cậu quên chỉnh chế độ im lặng?”
Giang Mộ Hành nhẹ như mây gió: “Tôi xem tin nhắn trước mặt thầy ấy.”
Yến Hảo gấp gáp hỏi: “Chủ nhiệm không tịch thu điện thoại cậu?”
Giang Mộ Hành lấy điện thoại ra cho Yến Hảo xem, để cậu yên tâm: “Không phản ứng.”
Yến Hảo không muốn điện thoại Giang Mộ Hành gặp xui xẻo: “Thế nếu chủ nhiệm phản ứng thì sao?”
“Sự việc đã ổn thoả.” Giang Mộ Hành nói, “Thầy ấy sẽ không tìm tôi nữa.”
“…”
Yến Hảo nhỏ giọng thầm thì: “Quả nhiên trong lòng có tình yêu* là có thể nghênh ngang mà đi.”
Giang Mộ Hành nghe được, khoé môi nhoẻn thành đường cong nhỏ, đúng là có thể nghênh ngang mà đi.
*Gốc là 心头好, ý chỉ trong lòng đang thích một thứ hay một người nào đấy.
Một nhóm học bá của lớp bước đến từ phía trước, trong đó có người gọi Giang Mộ Hành, bảo người nọ người kia đãi ở một quán mừng khai giảng lớp 12, tiến tới cuộc sống khổ cực, hỏi hắn muốn cùng đi ăn không, vài người khác cũng đều rất niềm nở.
Yến Hảo thấy giữa đám người có lớp phó, nhớ đến tấm thiệp, bức hoạ, còn có bài thơ lần đó cô tự viết gửi Giang Mộ Hành, sắc mặt cậu thực sự không tốt lắm.
Kể từ khi lớp phó bị Giang Mộ Hành từ chối, cô vẫn giao lưu với hắn về công việc.
Mặc dù Giang Mộ Hành chỉ đang chấp hành nhiệm vụ.
Yến Hảo gặm khoé miệng, trên Tieba có rất nhiều bài viết nghe ngóng nguyện vọng của Giang Mộ Hành, muốn biết hắn sẽ chọn trường nào.
Các nữ sinh trong lớp cũng thảo luận, bao gồm cả lớp phó, nói sẽ vào cùng một đại học, lần nọ cậu vô tình nghe vậy.
Yến Hảo còn nhớ lớp phó thuộc top 10 khối, không có thông tin tuyển thẳng bị truyền ra, hẳn là đang chờ Giang Mộ Hành quyết định. Vị chua trong lòng cậu bốc lên, từng chút rớm khỏi lỗ chân lông, tụ hội vây quanh cậu.
Không bao lâu, Yến Hảo nghe thấy Giang Mộ Hành đáp lại họ: “Tôi không đi.”
Yến Hảo không để ý nên cắn phải đầu lưỡi, đau đến mức cậu kêu “shh”, nhưng khoé miệng lại vểnh lên.
Đoàn người ra cổng trường, vừa bị thiêu đốt vừa tán gẫu.
“Chủ nhiệm gọi Yến Hảo đi nói chuyện, sao lớp trưởng lại về cùng cậu ta?”
“Chắc lớp trưởng có chuyện khác muốn tìm chủ nhiệm.”
“Tao nói chứ, Yến Hảo thật sự thành đứa chuyên bám đít rồi.”
“Lớp trưởng thế mà lại cho cậu ta bám theo.”
“Chả biết nữa, dù sao lần này Yến Hảo chơi quả lớn, thi tháng không đổi phòng thi mà thi tại lớp, tại chỗ mình ngồi, đằng sau cậu ta không có ai, đằng trước và cùng bàn đều rất phế, để tao coi cậu ta định làm gì.”
“Đừng nói thi tháng, ngay chiều nay đã có bài kiểm tra hoá rồi.”
“Mẹ nó, mày không nói tao cũng quên mất. Giờ mới chỉ vừa khai giảng chứ nhiêu, thật tình.”
“…”
Hàn huyên một hồi, có nữ sinh căm ghét nói: “Sao Yến Hảo lúc nào cũng âm hiểm vậy, tao ghét nhất là động vật máu lạnh.”
Sự chú ý của mọi người bị chuyển qua: “Gì?”
“Rắn đó, chúng mày không thấy cảm giác Yến Hảo đem lại cho người ta rất giống nó à?”
Đoạn nữ sinh kia kiềm không nổi chà cánh tay: “Thật đấy, mỗi lần tao đến chỗ cậu ta thu vở bài tập cũng không dám nhìn mắt cậu ta mấy.”
Lời này lập tức dấy lên phản ứng kịch liệt của những người khác.
“Mày muốn nhìn thì cũng có nhìn được đâu.”
“Đúng thế, tóc mái cậu ta dài vãi, tao nhìn mà sốt ruột hộ.”
“Nhà giàu vậy mà không tìm nổi một thợ cắt tóc giỏi tí.”
“Được rồi được rồi, không nói về cậu ta nữa, kiếm chỗ ăn cơm đi, nóng chết mất.”
“Đau lòng thay mấy em khoá dưới dự khai giảng hồi đầu tháng, đi huấn luyện quân sự dưới thời tiết quỷ ma này có thể cháy nắng.”
Các nam sinh tăng tốc, các nữ sinh tụt lại phía sau, chậm chầm tiến tới.
Một nữ sinh mặt tròn yếu ớt nói câu: “Thực ra Yến Hảo thay kiểu tóc khác thì trông sẽ rất đẹp.”
Chỉ có hai đứa bạn nghe thấy lời này.
Lớp phó không phát biểu ý kiến, nữ sinh mới vừa bảo Yến Hảo giống rắn vô cùng không tán đồng: “Chắc thẩm mỹ của mày có vấn đề, cậu ta đẹp ở đâu?”
Nữ sinh mặt tròn hơi ngượng: “Trắng nõn thuần khiết.”
“Tớ từng thấy dáng vẻ cậu ấy để lộ trán, bề ngoài rất thanh tú rất sạch sẽ, còn có phần… Tớ không biết nên hình dung thế nào, dầu gì thì chính là khiến hai mắt người ta phát sáng.” Dùng từ “kinh diễm” để miêu tả lại càng chuẩn xác.
“Trong lớp có không ít trai đẹp, như đám lớp trưởng, Tống Nhiên, Dương Tùng, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng, Yến Hảo xem như rất đặc biệt.”
Lớp phó vốn không tham dự từ nãy đến giờ đột nhiên nhảy ra câu: “Thích thì theo đuổi đi.”
Nữ sinh mặt tròn vội xua tay: “Không phải, tớ không…”
Lớp phó cắt ngang cô: “Cấp ba chỉ còn năm cuối cùng, bắt đầu đếm ngược từ hôm nay, thời gian trôi rất nhanh, đừng để lại nuối tiếc cho mình.”
Nữ sinh mặt tròn thẹn thùng đến co ngón tay, nói nhỏ như mũi kêu: “Vẫn nên từ bỏ vậy, không thể được đâu.”
Lớp phó khích lệ: “Không thử làm sao biết không thể?”
Một nữ sinh khác thấy lớp phó nói vậy cũng phụ hoạ hai câu, Yến Hảo có bạn gái rồi sẽ không dính lớp trưởng nữa.
Nữ sinh mặt tròn mở QQ giữa lời xúi của hai người bạn, nhắn tin riêng cho Yến Hảo.
Không phải nội dung mờ ám gì, chỉ nhắc Yến Hảo rằng hôm nay trực nhật, cô muốn thừa dịp nói chuyện.
Yến Hảo đang mở khoá ở nhà xe, thấy lớp phó lao động lên QQ kiếm mình, cậu định về lớp thì chẳng biết Giang Mộ Hành đã lại gần từ lúc nào nói: “Cô ấy thích cậu.”1
“…”
Vẻ mặt Yến Hảo sững sờ: “Gì chứ? Cô ấy chỉ nói với tôi chuyện trực nhật thôi.” Sao cái này lại lái sang thích được? Liên quan gì đâu.
Nhưng Giang Mộ Hành không giống như đang nói đùa, Yến Hảo chăm chú nhìn hắn, rồi lại chăm chú xem tin nhắn.
Giang Mộ Hành cau mày: “Nhắn lại.”
Trí thông minh của Yến Hảo đã chạy về nhà từ sớm: “Nhắn gì?”
Giang Mộ Hành lấy điện thoại của cậu, mặt không cảm xúc gõ một chữ gửi qua.
[À.]