Sao lại giống cặp vợ chồng thế nhỉ
Yến Hảo nóng mà tỉnh.
Vẫn nhắm mắt, tay duỗi qua bên cạnh mò thỏ jellycat như mọi hôm. Kết quả mò phải thứ gì đó ấm áp, cậu vô thức bóp bóp, hết sức chân thực.
Yến Hảo mở choàng mắt, trong tầm nhìn là khuôn mặt mình hết mực say đắm, gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp như có như không phả vào giữa lông mày cậu, hơi hơi ngứa.
Đầu tiên cậu hít vào một hơi, sau đó choáng váng, tim đập loạn, toàn thân ướt mềm run rẩy.
Kế đến là bừng bừng hướng lên.
Giang Mộ Hành thật sự bị mộng du, nhanh như vậy đã trèo lên giường cậu, cậu còn tưởng phải qua mấy tháng nữa.
Một giây trước Yến Hảo còn chìm đắm giữa đại dương của sự sung sướng, một giây sau lại vì thấy chiếc thuyền ở đầu giường mà như bị sét đánh.
Đây là phòng Giang Mộ Hành!
Yến Hảo trực tiếp bị doạ cho mềm nhũn. Vì cái mềm nhũn này, dòng máu vốn đang sôi sục trong cơ thể trở nên nguội lạnh, sọ não nóng bỏng lạnh dần, ba hồn bảy vía cũng ngừng bay bổng, rồi cậu mới phát hiện tay mình vẫn đặt trên bụng Giang Mộ Hành suốt, nào ngờ thứ cậu bóp chính là cơ bụng.
Cách một lớp áo ngủ mỏng tang, xúc cảm khi bóp vẫn đang bám trên đầu ngón tay.
Tình cảnh hiện tại rất nguy hiểm, không cho phép Yến Hảo dời tay xuống hai tấc, sờ sờ hôn hôn. Cậu rón rén rút tay, sắc mặt bất ngờ thay đổi.
Không phải tối qua chỉ định nằm lát thôi à? Sao lại thiếp đi mất?
Lẽ nào trong tiềm thức cậu đã tung bay đến mức độ này, hoàn toàn không lo mình sẽ bị từ chối?
Lưng Yến Hảo lấm tấm mồ hôi lạnh. Đây không phải lúc để phân tích, cậu không thể tiếp tục nằm, phải nhanh chuồn đi thừa dịp Giang Mộ Hành còn đang ngủ, coi như không có gì xảy ra hết.
Đúng vậy, phải nhanh về phòng mình.
Yến Hảo dịch qua mép giường với biên độ nhỏ, mắt thận trọng chú ý đến Giang Mộ Hành, cảm giác như mình là thằng trai đểu chơi gái xong không trả tiền.
Thực tế cũng chỉ là chiếm mất một vị trí trên giường hắn.
Hay hôn một cái hẵng đi?
Ý định này vừa nổi lên đã bị Yến Hảo bop ch3t. Vẫn cứ nên chuồn trước thì hơn. Đằng nào người cũng ở cùng cậu, khi nào hôn cũng được.
Lúc Yến Hảo sắp sửa xuống giường, Giang Mộ Hành bỗng đá văng chăn giải nhiệt trên đùi, nhắm mắt mò điện thoại trên tủ đầu giường.
“…” Thôi xong rồi.
Yến Hảo lập tức vờ ngủ, toàn thân cứng ngắc treo bên mép giường, nửa người nằm giữa khoảng không.
Giường phát ra tiếng vang rất nhỏ, Yến Hảo biết là Giang Mộ Hành ngồi dậy, cậu nín thở, càng muốn giả bộ giống thật thêm một ít, lông mi càng rung không ngừng.
Chỉ đành cầu nguyện tóc mái mình dài, có thể che một chút.
Có ánh mắt phóng sang, từ đầu đến chân Yến Hảo không nhúc nhích, trong lòng lẩm nhẩm “Mình đã ngủ” liên hồi. Dường như việc thôi miên bản thân đã tạo chút ảnh hưởng, hô hấp và nhịp tim của cậu dần hơi hơi ổn định.
Yến Hảo còn nhớ tối qua khi vào phòng thì điều hoà vẫn mở, buổi sáng lại tắt, nhiệt độ tăng trở lại nên cậu mới nóng tỉnh.
Chắc Giang Mộ Hành cài thời gian, không thể có chuyện dậy tắt điều hoà vào nửa đêm.
Bằng không cậu đã chẳng an ổn ngủ trên chiếc giường này tới tận hừng đông.
Nội tâm Yến Hảo lại đánh trống vang tùng tùng tùng, vậy nên phải làm sao bây giờ, bịa thế nào mới cho qua được?
Ánh mắt hướng về mặt cậu mãi không rút đi, con ngươi dưới mí mắt Yến Hảo hoảng loạn chuyển động. Tại sao Giang Mộ Hành vẫn nhìn cậu? Đang suy nghĩ gì?
Ngay giờ khắc sống còn này, người Yến Hảo thế mà lại bắt đầu trượt xuống giường.
Không được, nhịn không nổi nữa. Cậu vờ như vẫn đang chìm trong giấc mộng trở mình, cả người nằm sấp trên giường, đầu nghiêng về phía cửa sổ, gáy hướng Giang Mộ Hành.
Ngay lúc Yến Hảo bội phục độ lanh trí của mình thì bắp chân cậu bị đá nhẹ một cái, đằng sau vang lên tông giọng vừa tỉnh ngủ của Giang Mộ Hành, cực kỳ khàn: “Yến Hảo.”
Yến Hảo: “…”
Tiêu rồi tiêu rồi.
Yến Hảo tiếp tục giả vờ ngủ, cậu cho mình thời gian để bình tĩnh. Bây giờ cậu hoảng muốn chết, không có chiêu gì sất, vừa nhìn đã biết là đang chột dạ, không cách nào lừa dối trót lọt trước mặt Giang Mộ Hành.
Rất thình lình, bụng Yến Hảo kêu một tiếng, tiếng này khiến cậu có phần nghẹt thở, thậm chí không dám nghĩ Giang Mộ Hành có nghe thấy hay không.
Đang ngủ bụng cũng kêu được mà…
Yến Hảo an ủi bản thân, bụng lại sôi ọc ọc, khua chiêng gõ trống la đói, muốn ăn gì đó.
Trong phòng yên tĩnh một hồi, Giang Mộ Hành ra ngoài.
Tiếng khép cửa như mang công hiệu của cứu tâm hoàn, Yến Hảo nghe vô thì nhảy cẫng xuống giường.
Vì nhảy vội quá, cậu lảo đảo vịn giá treo, suýt nữa ngã xuống đất cùng cái giá, nhếch nhác không ra hình thù gì.
Trong căn bếp có tiếng nước, Giang Mộ Hành đang nấu bữa sáng, Yến Hảo thở phào thật dài. Cậu dùng mu bàn tay lau cái trán ẩm ướt mồ hôi, đi tới đi lui trong phòng.
Phiền thế nhỉ, bụng vẫn reo.
Nhìn ga giường bừa bộn, Yến Hảo cắn cắn m0i dưới, kiềm không được nhào lên ôm chăn mền cọ cọ, sau đó đắp kín cả người vào trong. Trong hơi thở tràn ngập mùi hương của Giang Mộ Hành, và cả nhiệt độ cơ thể nữa.
Như thể Giang Mộ Hành đang ôm mình.
Chẳng mấy chốc, Yến Hảo gắng gượng bò dậy, dọn dẹp giường một chút.
Nhớ ra rằng Giang Mộ Hành toàn xếp thành hình đậu hũ, cậu lại gắng sức trải cho bằng phẳng vuốt thẳng bốn góc, thử gấp một lát, lăn lộn hồi lâu vẫn chưa gấp thành công.
Cảm giác thất bại của Yến Hảo còn chưa kịp tăng cao đã bị cơn mắc tiểu quấy nhiễu. Cậu nhịn một phút, hai phút, năm phút… Gần mười phút, bất chấp khó khăn mở cửa phòng ra.
Tiếp đó đối mặt với Giang Mộ Hành ở cửa.
Ánh mắt Giang Mộ Hành quét về chiếc giường sau lưng cậu, chồng chăn mền mềm oặt, có thể nhận ra rằng đã cố hết sức.
“Ờm.” Yến Hảo trưng ra dáng vẻ mới dậy, mơ màng dụi mắt, “Lớp trưởng, tại sao tôi lại ở trong phòng cậu?”
Giang Mộ Hành từ trên cao nhìn xuống cậu: “Hỏi tôi?”
Đầu tim Yến Hảo tê rần, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào. Thôi thì đành cười vậy, giơ tay không đánh người đang cười.
Thế là cậu ngẩng gương mặt tươi cười lên, hai mắt cong thành vầng trăng non nhỏ đáng yêu.
Bờ môi mỏng của Giang Mộ Hành mím mím, ho nhẹ một tiếng.
Yến Hảo tưởng Giang Mộ Hành đang nhắc cậu đưa câu trả lời thuyết phục, nếu không sẽ không cho qua vụ này. Cậu cấu lòng bàn tay khiến mình bình tĩnh chút ít, thầm thì: “Tối qua tôi cũng đâu uống rượu, không có chuyện bị say, vậy tức là tôi bị mộng du?”
Đoạn cậu nhăn mày: “Lớp trưởng, áp lực lớn sẽ mộng du ư?”
Giang Mộ Hành không trả lời mà hỏi lại: “Cậu nghĩ sao?”
Yến Hảo chột dạ mà hai gò má nóng lên. Cậu vuốt vuốt tóc mái, ánh mắt né tránh ra vẻ trấn định: “Tôi nghĩ hẳn vẫn có khả năng. Nếu không sao tôi lại chạy nhầm phòng thế được.”
Giang Mộ Hành không mở miệng.
“Thật sự rất khó tin nổi.” Yến Hảo rất chi là cảm khái, “Tôi mà lại mộng du.”
Mí mắt Giang Mộ Hành vén lên, rất có đôi phần cạn lời nhìn trần nhà.
Yến Hảo không ngừng cố gắng than thở, định giữ vững cớ: “Lớp trưởng, nói chuyện này ra, ngay cả chính tôi cũng không tin.”
Mặt Giang Mộ Hành mơ hồ giật một cái.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sự lúng túng quẫn bách của Yến Hảo không bịt được mà rỉ ra. Cậu túm tóc, cọng tóc ngố vểnh lên khẽ lay, như là đang nũng nịu nói, cậu bỏ qua cho tôi được không?
Ngón trỏ và ngón cái Giang Mộ Hành vuốt nhẹ mấy cái, kiềm mình không sờ cọng tóc ngố của cậu, lướt qua cậu tiến vào phòng: “Đợt ôn tập đầu tiên đều chỉ là căn bản, tiếp sau sẽ ngày càng khó.”
Người Yến Hảo rung một cái, Giang Mộ Hành đây là… tin cái cớ cậu áp lực lớn nên mộng du? Vụ này đã xong xuôi?
Giang Mộ Hành đeo đồng hồ đặt trên tủ đầu giường: “Cậu phải học được cách điều chỉnh bản thân.”
Yến Hảo vừa thả lỏng thì không quản nổi cái mồm, bật thốt câu: “Vậy nếu tôi không học được thì sao?”
Giang Mộ Hành nghiêng mặt liếc cậu một cái, ánh mắt thâm trầm: “Nhất định phải học được.”
Yến Hảo sững sờ đáp: “Rồi, tôi học.”
Giang Mộ Hành ra ngoài, Yến Hảo rập khuôn theo sau bám sát hắn: “Lớp trưởng, tối qua cậu ngủ say thật đấy. Tôi lên giường cậu cậu cũng không biết.”
Giang Mộ Hành day thái dương. Không biết ấy à, thế chắc là óc heo…
Yến Hảo chưa dứt lời, phòng ngủ đã truyền đến tiếng chuông. Cậu chạy vô nghe máy: “Tùng Tùng, mày chơi xuyên đêm hả?”
“Xuyên đêm cái rắm, tao bị mẹ tao bắt dậy, nói thật với mày chứ điên vl.”
Dương Tùng ngáp không ngừng: “Tao đang ở dưới chung cư mày.”
Tóc Yến Hảo như muốn dựng đứng: “Gì cơ?”
“Tao vào hành lang rồi.”
Dương Tùng báo cáo hành trình: “Mau rời giường mở cửa cho tao, tao không muốn xách mấy cái lọ
thuỷ tinh đứng cửa, bị hàng xóm mày bắt gặp thì mất cả mặt.”
Yến Hảo cầm đồng phục ném lên giường: “Lọ thuỷ tinh?”
Dương Tùng lừ đừ: “Mẹ tao làm tương can* cho mày, nhất quyết muốn tao đưa đến vào sáng sớm.”
*Một món ăn làm từ váng sữa đậu nành.
*Một món ăn làm từ váng sữa đậu nành
Yến Hảo: “…”
Dương Tùng chua xót: “Mày mới là con trai ruột của bà ấy đúng không, tao chỉ là đứa nhặt được bên đường.”
“Được rồi, không xàm nữa, tới chỗ mày rồi.”
Yến Hảo ra bếp đánh tiếng với Giang Mộ Hành, bảo Dương Tùng đến rồi.
Thần sắc Giang Mộ Hành như thường.
Yến Hảo còn định nói hai câu thì có tiếng gõ cửa. Cậu bước nhanh ra mở, đẩy đẩy Dương Tùng về sau.
Thấy cậu không mời mình vào trong mà đóng cửa lại, Dương Tùng đần ra: “Mày có ý gì hả người anh em?”
“Tao hy sinh giấc ngủ tới đưa tương can cho mày, mày lại đối xử với tao như vậy? Nói rõ đi, cho tao lời giải thích hợp lý.”
Hàng lang vang vọng tiếng kêu gào khoa trương của Dương Tùng, Yến Hảo đạp cậu ta một cước: “Bé mồm thôi.”
Dừng một lát, Yến Hảo nói câu: “Giang Mộ Hành đang ở trong.”
Dương Tùng không ngủ đủ, phản ứng trì trệ: “Ai ở trong?”
Yến Hảo chỉ sau lưng.
Dương Tùng kinh hãi: “… Đù má!”
Yến Hảo nói ngắn gọn: “Nhà cậu ấy đến hạn, vừa khéo bên tao có chỗ ở nên gọi cậu ấy sang đây, cũng tiện phụ đạo cho tao hơn.”
Dương Tùng nghiến răng, nghe cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng sao mình lại cảm thấy có chỗ nào không thích con mẹ nó hợp nhỉ?
Dương Tùng nhìn Yến Hảo ngáp, ánh mắt sắc bén phát hiện gì đó: “Tiểu Hảo, mày lè lưỡi ra.”
Yến Hảo không phối hợp: “Làm gì?”
Dương Tùng đặt túi xuống đất, đến gần hơn: “Mày lè trước đã.”
Yến Hảo lè đoạn đầu lưỡi hồng nhạt.
Dương Tùng xáp vào, vừa nói vừa dùng ngón tay: “Sao cái này của mày cứ như bị…”
Ngay lúc ấy, cánh cửa đang khép hờ đột ngột mở ra từ bên trong. Giang Mộ Hành đứng ở cửa, mặt không cảm xúc trông sang.
Dương Tùng kỳ quái híp híp mắt, cậu ta nhìn lầm ư? Sao cảm giác có một phút chốc ánh mắt Giang Mộ Hành nhìn cậu ta rất lạnh?
Yến Hảo không phát hiện điểm này, cậu chuyển động đầu lưỡi, nghĩ đến giấc mộng xuân tối qua.
Trong mộng, Giang Mộ Hành hôn cậu, hôn kiểu Pháp.
Cậu muốn Giang Mộ Hành gặm c4n mình, song Giang Mộ Hành lại chỉ mut, li3m láp.
Cuối cùng không làm gì sất.
Yến Hảo than thở trong lòng, Giang Mộ Hành thường ghé thăm mộng cậu, mọi lần đều làm đến cuối cùng, chỉ tối qua là không có.
Nghĩ vậy, Yến Hảo lại thở dài, có phần u oán: “Aiz…”
Giang Mộ Hành và Dương Tùng nhìn về phía cậu.
Yến Hảo hắng giọng giữa hai tầm mắt chăm chú, “aiz” một tiếng nói như thật: “Tự dưng nhớ ra tối qua có một câu vẫn chưa hiểu.”
Mặt Dương Tùng sợ hãi, mới sáng tinh mơ đã nhớ tới học tập, người anh em của cậu ta bị ai hạ độc à?
Giang Mộ Hành không nghĩ thế, giọng hắn vững vàng: “Câu nào?”
Yến Hảo: “…”
Giang Mộ Hành quay người về phòng: “Cậu vào đi, giở ra cho tôi xem.”
Khoé miệng Yến Hảo giật giật, cậu dùng giọng điệu thương lượng nói: “Lát nữa là đi học rồi, buổi tối hẵng xem được không?”
Trong lời nói chứa sự thân mật, bản thân cũng không ý thức điều ấy.
Bước chân Giang Mộ Hành hơi khựng: “Được.”
Yến Hảo thở phào.
Dương Tùng kéo tay cậu: “Lưỡi đâu, lè lại đi, ban nãy tao không thấy rõ.”
“Muốn xem tự đi mà soi gương.”
Yến Hảo cất vài bước rồi quay đầu, cảnh cáo: “Vào trong đừng lộn xộn đấy. Rời trường Giang Mộ Hành chính là thầy tao.”
Mắt Dương Tùng trợn trắng: “Chỉ là gia sư thôi mà? Để tao tìm cả rổ cho mày.”
Yến Hảo không chút nghĩ ngợi đáp: “Tao chỉ cần Giang Mộ Hành.”
Đoạn tim đập mạnh một cái, Dương Tùng sẽ không nghĩ nhiều đâu ha? Yến Hảo thầm quan sát phản ứng cậu ta.
Vẻ mặt Dương Tùng trêu tức: “Anh Hảo, câu này của mày nghe đặc biệt giống lời thoại của nữ chính trong bộ phim gần đây mẹ tao đang đu.”
“Nữ chính đấy là thiên kim nhà giàu, nhìn trúng thằng nhóc nghèo nam chính, gia đình không đồng ý, họ sắp xếp cho cổ một thanh niên tài tuấn khác.”
Dương Tùng “chẹp”: “Cổ nói cái gì mà con chỉ cần anh ấy, thần thái y chang bộ dạng ban nãy của mày, quá đỉnh.”
Yến Hảo ha ha: “Bái bai.”
Dương Tùng lách vào trước khi cậu đóng cửa, nghe thấy tiếng xào rau, ngửi thấy mùi thơm, đang định chào dì Trương thì thấy Giang Mộ Hành bước ra từ trong bếp, trước người còn đeo tạp dề sọc vuông.
“Cái, cái…”
Dương Tùng lắp bắp: “Cái éo gì vậy?”
Yến Hảo tìm dép Dương Tùng ném xuống sàn: “Bữa sáng là Giang Mộ Hành nấu.”
Cậu ngồi dậy: “Mày ăn chưa?”
Dương Tùng vẫn đang tiếp nhận thông tin siêu khủng, trông hơi thiểu năng: “Chưa.”
“Vậy cùng ăn đi.” Yến Hảo xoa mặt, “Mày cứ tự chơi một lát, trong phòng tao có tiểu thuyết.”
Dứt lời đi rửa mặt ngay. Sau khi cấp tốc hoàn thành, cậu xách chiếc đài radio nhỏ đặt bên bàn ăn, bật lên nghe giọng đọc tiếng Anh, bản thân tiến vào bếp phụ giúp.
Giang Mộ Hành đang xào dưa chuột thái sợi, máy hút mùi trên bếp gas đang kêu, tràn trề hơi thở sinh hoạt.
Yến Hảo tiến tới trước chảo: “Bỏ muối chưa?”
Giang Mộ Hành chỉnh nhỏ lửa xuống: “Vẫn chưa bỏ.”
Yến Hảo đưa lọ muối cho hắn, mình thì bóc củ khoai lang nhỏ ăn. Cắn một miếng, nóng đến mức cậu “ui ui a a” nhảy nhót tại chỗ.
Giang Mộ Hành nhíu mày: “Bị bỏng cũng không biết nhổ ra?”
“Quên.” Nước mắt Yến Hảo trào dâng. Cậu chùi mắt, thổi thổi ăn tiếp, “Ngọt lắm luôn.”
“Lớp trưởng, khoai này ngon hơn so với lần trước mua nhiều, về sau mua loại này đi.”
Giang Mộ Hành đáp: “Được.”
Yến Hảo ăn khoai xong bèn đi mở nồi cơm điện, cháo tạp lương đun sền sệt, mùi cháo hoà cùng hơi nóng đập vào mặt cậu.
Yến Hảo ăn khoai xong bèn đi mở nồi cơm điện, cháo tạp lương đun sền sệt, mùi cháo hoà cùng hơi nóng đập vào mặt cậu
“Lớp trưởng, cậu lấy hộ tôi cái muôi.”
Giang Mộ Hành với lấy muôi ở kệ sắt trên góc bàn, đưa cậu nói: “Rút phích cắm ra.”
Yến Hảo làm theo: “Lấy hộ tôi cái tô lớn nữa, tôi múc cháo ra cho nguội.”
Giang Mộ Hành tắt bếp: “Để tôi.”
“Cậu đang xào rau mà.” Yến Hảo nói, “Hai người cùng làm nhanh hơn.”
Giang Mộ Hành nghiêng mặt một cách không để lại dấu vết, thiếu niên đi tới giữa tầm mắt hắn, vẫn chưa thay áo ngủ, màu sắc vô cùng ấm áp, người cũng vậy, trên người có ánh sáng.
Yến Hảo khuấy nồi cháo: “Lớp trưởng, tô.”
Giang Mộ Hành đặt tô lên cái bệ bên tay cậu, quay đầu bật máy làm sữa đậu nành, thong thả lọc sữa.
Yến Hảo: “Lớp trưởng, cậu cho đậu đen vào sữa đậu nành chưa?”
Giang Mộ Hành: “Cho rồi.”
Yến Hảo: “Nhất định phải cho nhiều tí.”
Giang Mộ Hành: “Nếu cho nhiều đậu đen, sữa sẽ có cảm giác cằn cặn.”
“Vậy chắc có thể cho nhiều mè đen ha.” Yến Hảo bĩu môi, “Tôi cảm giác muốn bạc đầu vì thi đại học mất.”
Mặt Giang Mộ Hành đen kịt: “Vẫn chưa đến nước đấy.”
“Có lời này của cậu, tôi an tâm rồi. Tôi sùng bái lớp trưởng hai trăm phần trăm.”
Yến Hảo nói cười múc cháo vào tô lớn để sang một bên, rồi lại múc vào ba cái bát nhỏ. Xong xuôi tiến đến bên cạnh Giang Mộ Hành, vừa nhìn hắn bận bịu vừa cầm khăn lau nước trên bàn.
Thi thoảng lặp lại đôi từ tiếng Anh phát ra từ radio.
Giang Mộ Hành sẽ uốn nắn phát âm, kêu cậu không dùng tông giọng đùa vui thường ngày đọc từ, cần phải sửa.
Thái độ nghiêm khắc, lại rất kiên nhẫn.
“Đổ mấy thìa đường?” Yến Hảo ôm lọ đường, múc một thìa thả vào trong sữa đậu nành, “Đủ chưa?”
Giang Mộ Hành nói: “Đổ thêm chút.”
Yến Hảo thêm nửa thìa: “Được chưa?”
Giang Mộ Hành vứt bã đậu từ rây lọc vào thùng rác: “Cậu tự nếm thử đi, ngọt là được.”
Yến Hảo hơi sững sờ, rót ít sữa vào trong ly, uống một ngụm nếm thử: “Ngọt.”
Giang Mộ Hành cọ cửa rây: “Vậy không cần đổ thêm nữa.”
Dương Tùng bước tới ngoài cửa thuỷ tinh, bắt gặp chính là khung cảnh này, sao hai người bên trong trông lại giống cặp vợ chồng thế nhỉ?
Cậu ta tự vả mình một cái, lại nhìn vô, vẫn thấy giống.
Cú vả này phí công rồi.