Bên trong nhà hàng bình dân rất sáng, là nơi tụ tập ăn uống của bạn bè. Càng vào sâu bên trong, ánh sáng càng nhẹ nhàng, rẽ một cái tiến vào khu vực nhỏ, ánh đèn có thể gọi là mờ ảo.
Đây là bố trí dành cho các cặp tình nhân.
Vận may Yến Hảo không tệ, có hai người trong góc vừa ăn xong muốn đi.
Hai người kia đều là con trai, tuổi cũng độ mười tám mười chín.
Khi bước qua nhau, họ và Yến Hảo không hẹn mà cùng đối mắt, rất có cảm giác gặp gỡ quân bạn kỳ diệu.
Hai nam sinh bước ra ngoài, mặt em bé liên tục quay đầu nhìn Giang Mộ Hành sau lưng Yến Hảo: “Cao dữ ta.”
Cậu bạn: “Hừ.”
Cậu trai mặt em bé: “Chân dài thật, tỷ lệ vóc dáng hoàn mỹ.”
Cậu bạn: “Hừ.”
Mặt em bé: “Trông cũng cực kỳ đẹp trai.”
Cậu bạn: “Ánh sáng tối như vậy, tôi còn không thấy rõ mặt, cậu lại biết người ta đẹp trai?”
Mặt em bé: “Cá chắc là đẹp trai, tôi nhạy mấy anh đẹp trai lắm.”
Cậu bạn: “Không cho nhìn!”
“…”
Âm thanh dần mơ hồ.
Yến Hảo nhìn hai cậu trai rời khỏi, trong mắt khó nén hâm mộ.
Giang Mộ Hành cau mày.
Nhân viên phục vụ thu dọn bàn rất nhanh, trong góc như tách thành một thế giới nhỏ, tiếng cười nói xung quanh không cách nào xâm nhập.
Yến Hảo rút tờ khăn giấy lau mặt bàn: “Lớp trưởng, tôi đi gọi món. Cậu muốn mì hay cơm?”
Giang Mộ Hành nói: “Tôi đi.”
Nghe vậy, tâm trạng Yến Hảo rất kích động: “Không được!”
Giang Mộ Hành ngước mắt lên.
Yến Hảo nhìn quanh, không đối mặt với hắn: “Ờm, lớp trưởng, tôi đã nói để tôi đi rồi, vậy cứ để tôi đi đi.”
Giang Mộ Hành không nói lời nào nhìn cậu.
Yến Hảo bị nhìn mà da đầu hơi tê dại, ra vẻ trấn định cười cười: “Được không?”
Hồi lâu Giang Mộ Hành lên tiếng: “Miến.”
Yến Hảo thở phào một cách rõ ràng, không phải cậu tranh tính tiền mà bởi món điểm tâm nọ có cái tên khá xấu hổ. Nếu đổi thành Giang Mộ Hành đi gọi món thì chắc chắc chẳng thể trông mong gì.
Không ít người xếp hàng ở quầy tiếp tân, Yến Hảo vừa đợi vừa chơi tetris, bấm sai mấy lần, tầng ngày càng chồng cao. Cậu ngáp một cái, mới giờ này đã mệt rã rời.
Học xe nguyên ngày, thực sự không phải chuyện cho người làm.
Nhưng Yến Hảo không hối hận.
Trước đây đầu Giang Mộ Hành bị thương, quần áo và tay loang lổ máu tự mình đạp xe đến bệnh viện, cậu hỏi sao không bắt xe.Giang Mộ Hành đáp không chặn được.
Khoảnh khắc ấy Yến Hảo quyết định học lái xe, báo danh ngay nghỉ hè.
Kế đó Giang Mộ Hành đồng ý dạy kèm cho cậu vào hè, lớp 12 tiếp tục kèm, thời gian không đủ dùng, áp lực kéo đến từng đợt nên có phần không chịu đựng nổi, lại không muốn đứt gánh giữa đường.
May thay cậu thích mùi xăng, thích xe, xúc cảm lại tốt nên học rất suôn sẻ, chưa từng bị giáo viên mắng, cũng chưa từng có lúc thất vọng gì đó.
Đã hẹn xong môn hai*, tiếp sau lại hẹn môn ba môn bốn, dứt khoát dùng một tiếng trống tăng khí thế thi xong một mớ việc.
*Một phần của kỳ thi sát hạch giấy phép lái xe.
Yến Hảo lại ngáp, cặp mắt đẫm lệ mơ màng. Cậu thoát màn hình vào Tieba dạo chơi, phát hiện một bài đăng mới được đẩy lên đầu, tiêu đề là — Tin tức chấn động, giáo thảo đã mở Không Gian!
Thời gian chủ thớt đăng bài là hai phút trước.
Yến Hảo nhanh chóng bấm kết nối, thực sự vào được Không Gian của Giang Mộ Hành. Hắn đăng một bài nhật ký, nội dung là ngày tháng hôm nay, từ năm đến tháng đến ngày, kỹ càng đến từng phút từng giây, phía sau là dấu ngoặc (26216).
Dường như là một biểu thị công khai nào đó, lại như là một ghi chép nào đó.
Trong chốc lát, bên dưới xuất hiện rất nhiều lượt thích, bình luận, chia sẻ.
Sắc mặt Yến Hảo rất khó coi, cậu và Giang Mộ Hành cùng ăn cùng ở, nhưng bản thân lại không phải người đầu tiên biết.
Còn giống như trước kia, phải mò thông tin trên Tieba.
Như thể niềm yêu thích của mình không nhiều bằng người khác.
Yến Hảo treo con tim u sầu gọi món xong về chỗ, nhìn Giang Mộ Hành lướt điện thoại, cậu không kiềm được thò đầu: “Mở Không Gian hả.”
Giang Mộ Hành không ngước mắt: “Chẳng phải cậu vô rồi à?”
Yến Hảo: “…”
Quên xoá nhật ký viếng thăm.
Yến Hảo vội ho một tiếng: “Lớp trưởng, dưới nhật ký của cậu sôi nổi thật. Cộng hết toàn bộ nhật ký của tôi cũng không nhiều bình luận bằng cậu.”
Giang Mộ Hành thờ ơ.
Yến Hảo ngồi xuống: “Cậu không cài quyền viếng thăm Không Gian một chút?”
Miệng Giang Mộ Hành nhảy ra hai chữ: “Không biết.”
Yến Hảo: “…”
“Tôi dạy cho cậu.”
Nửa người Yến Hảo nằm bò trên bàn, duỗi cổ xáp gần chút ít: “Cậu bấm vào avatar trên cùng góc trái. Sau đó sẽ thấy…”
Đột ngột im bặt, vẻ mặt Yến Hảo bất ngờ: “Lớp trưởng, cậu đổi avatar?”
Ngập tràn trong hơi thở Giang Mộ Hành là mùi hương của cậu: “Ừm.”
Yến Hảo ngó ngó avatar, ban đầu là mười sáu, bây giờ là hai mươi sáu hai mười sáu.
Chính là chuỗi số trong dấu ngoặc trên nhật ký được viết dưới dạng chữ.
Vừa nãy Tieba không có bài viết tương quan, tức là nó xảy ra trên đường cậu về chỗ ngồi.
Tối nay Giang Mộ Hành có phần khác thường, mang cảm giác rằng sắp có chuyện hệ trọng xuất hiện.
Yến Hảo thất thần, nghe Giang Mộ Hành nói: “Vào cài đặt rồi, tiếp theo làm như nào?”
“Chọn người liên hệ, riêng tư.”
Yến Hảo chỉ Giang Mộ Hành cài đặt quyền hạn, duy trì tư thế nhoài người trước bàn, ánh mắt vô thức rơi trên bờ môi mỏng khẽ mím của hắn, có chút mất tập trung.
Giang Mộ Hành hơi ngửa ra sau: “Ngồi yên.”
Suy nghĩ Yến Hảo bị quấy nhiễu, cậu ngồi trở về, ngắm nghía dãy số: “Lớp trưởng, cậu mua VIP* không?”
*Từ gốc là “mở kim cương” (开钻). Đại khái thì vì các loại VIP bên QQ lấy biểu tượng hình kim cương màu sắc khác nhau nên có từ này. Riêng VIP xịn xò nhất là biểu tượng con cụt luôn.
Giang Mộ Hành đặt điện thoại lên bàn: “Không cần thiết.”
Yến Hảo gãi chóp mũi: “Nhưng bối cảnh Không Gian của cậu xấu quá.”
Giang Mộ Hành: “…”
Yến Hảo nắm tay chống cằm, ánh sáng yếu ớt ấm cúng, sự nóng rực nơi nội tâm không chịu được tháo chạy ra ngoài, cầm cố trong tầm mắt Giang Mộ Hành: “Lớp trưởng, hay tôi giúp cậu trang trí tí nhé?”
Đoạn giả bộ vô ý thoáng cọ chân hắn.
Hơi thở Giang Mộ Hành chợt không thông, mặt không đổi sắc nói: “Được.”
Yến Hảo không cọ nữa, mặc dù cậu hận không thể ngồi trên đùi Giang Mộ Hành.
“Để tôi cho cậu một ít code, nhất định cậu không biết làm, hơn nữa cũng phiền phức, cậu cứ nói mật khẩu QQ cho tôi đi, tôi vào acc cậu làm.”
Giang Mộ Hành lấy đi điện thoại cúi đầu gõ gì đó, không đáp lời.
Đường cong khoé môi Yến Hảo dần thu về, điện thoại thình lình rung lên, Giang Mộ Hành tìm cậu.
Bên trong khung chat là một chuỗi chữ cái và con số.
Chữ cái là tên bính âm của Giang Mộ Hành viết thường, con số là 26216.
*jiangmuxing26216.
Lại là chuỗi số này.
Yến Hảo chăm chú nhìn không chớp mắt, số vẫn là số, không biến đổi thành đoá hoa, đối diện vang lên giọng Giang Mộ Hành: “Mật khẩu QQ.”
“Dài thật, hẳn đã đủ an toàn.” Yến Hảo dùng giọng điệu tò mò hỏi, “Lớp trưởng, 26216 là gì?”
Giang Mộ Hành: “Số.”
Yến Hảo: “…”
Ngay lúc này, nhân viên phục vụ đưa tới một phần điểm tâm, một bình trà, hai bát miến bò.
Của Giang Mộ Hành không cay, nước lèo là nước lèo, miến là miến, rất thanh đạm.
Yến Hảo chọn cay đặc biệt, lớp váng dầu ớt đỏ rực nổi bên trên, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thấy khát đến đầu bốc khói.
Kỳ thực từ khi Giang Mộ Hành dọn đến chỗ cậu, cậu không ăn cay thêm lần nào nữa.
Vốn dĩ cũng không định ăn món này, chỉ là lúc xếp hàng mấy người đằng trước đều gọi miến cay đặc biệt, mình thèm nên không thể kiểm soát.
“Lớp trưởng, nói cậu nghe cái này.”
Yến Hảo dùng đũa quấn miến, quấn từng vòng từng vòng: “Tôi có thể nói phương thức liên lạc của cậu cho ba mẹ tôi không?”
Giang Mộ Hành khẽ nhướng mày: “Sao?”
Yến Hảo quấn thật nhiều miến đút vào trong miệng, gò má phồng lên động động, mồm miệng không rõ nói: “Tôi định bắt đầu từ tuần sau sẽ không mang điện thoại đi học. Nếu ba mẹ tôi có chuyện cần tìm tôi thì để họ gọi điện cho cậu, được không?”
Giang Mộ Hành mở miệng ngay khi cậu dứt lời: “Được.”
Yến Hảo tung bay lên trời vì sự không chút do dự của Giang Mộ Hành, vừa không để ý thì bị sặc, ho đến tan nát cõi lòng, không nắm vững nổi đũa.
Giang Mộ Hành đưa khăn sang: “Gọi cay như vậy không ăn đàng hoàng mà còn mải mê suy nghĩ, bị sặc, tự mình chịu tội.”
Yến Hảo ho khan nhận khăn xì mũi, cặp mắt sũng nước lườm hắn một cái.
Giang Mộ Hành lại úp mở một cốc trà nhỏ, rót đầy nước trà, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm cốc lắc lắc. Chờ nước trà không nóng thế nữa mới để trước mặt cậu.
“Tôi nói sai, cậu phản bác là được.”
Yến Hảo không phản bác, cậu uống hết sạch cốc trà trong một hơi, cay nóng nơi cổ họng dịu phần nào: “Cậu rót hộ tôi cốc nữa.”
Giang Mộ Hành không nói kiểu như “Ấm trà ở ngay cạnh, tự rót”, mà lấy đi cốc trà cậu vừa uống, chậm rãi cầm ấm trà thêm nước.
Yến Hảo nhìn thẳng Giang Mộ Hành, tim đập rộn lên, toàn thân hơi nóng.
Một người xuất sắc như vậy, khi yêu đương sẽ trông như thế nào?
Liệu có thể lột đi lớp hời hơt tẻ nhạt kia, trở nên nhiệt tình như lửa, miệng đầy lời tục tĩu, tìm mọi cơ hội thân mật, hận không thể dính với người mình thích suốt hai mươi bốn giờ?
Chắc chắn sẽ không.
Yến Hảo phủ định chính mình trong một hai giây, hiện tượng đó cực không hợp với Giang Mộ Hành, không thể nào.
Cùng lắm là dành riêng cho người mình thích một phần dịu dàng và kiên nhẫn, và cả dung túng, cưng chiều.
Yến Hảo nghĩ thầm, vậy cũng tốt mà, cậu muốn, nằm mơ cũng muốn.
Bây giờ thấy chút thấp thoáng, nhất định phải bắt lấy, nắm chặt, mãi đến khi sở hữu trọn vẹn, độc chiếm.
Giang Mộ Hành đi vệ sinh, Yến Hảo tắt đèn tường đối diện cậu, chỉ giữ chiếc đèn vàng nhỏ trên đỉnh đầu.
Yến Hảo nhìn điểm tâm trên bàn, màu hồng phấn, ngon hay không cũng được, cậu chỉ muốn cùng ăn với Giang Mộ Hành.
Điện thoại vang lên, Yến Hảo thoát màn hình, nhìn thấy bên trên là Dương Tùng, đoán được sơ sơ cú điện thoại này để làm gì, cậu không thể bắt máy, âm thanh xung quanh có thể sẽ tiết lộ.
Yến Hảo lên QQ tìm Dương Tùng, gửi một dấu chấm hỏi.
Dương Tùng nhắn về nhãn dán Tuzki nổi điên đập đầu vào tường: Tiểu Hảo, bố đi uống trà đụng phải Giang Mộ Hành.
Dương Tùng nhắn về nhãn dán Tuzki nổi điên đập đầu vào tường: Tiểu Hảo, bố đi uống trà đụng phải Giang Mộ Hành
Dương Tùng: Đm, cậu ta cố tình khiến bố buồn nôn, có chủ tâm.
Dương Tùng: Nó chỉ muốn xua bố mày đi, không chừng là muốn hẹn hò với đứa con gái nào trong nhà hàng, không muốn bị bạn học bắt gặp.
Yến Hảo, “đứa con gái nào”, lại bị sặc. Cậu vội uống nước, còn uống cạn cả cốc Giang Mộ Hành, bấy giờ mới nhắn lại Dương Tùng.
Yến Hảo: Chắc trong này có hiểu lầm gì đó?
Dương Tùng: Haha… Tao cũng mong là thế. Nhưng sau khi rời khỏi tao tỉnh táo suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu ta sai sai. Cậu ta tuyệt đối là nhằm vào tao, rất có tâm mẹ nó kế. Cái loại người này lòng dạ sâu thẳm, chơi ai người đó chết.
Yến Hảo: Cậu ấy rất tốt.
Dương Tùng gửi biểu cảm giận đến phát nổ, biến thành cục đen: Vl, mày đang theo phe nó?
Yến Hảo: Tao đang nói chuyện với mày.
Nhân cơ hội Dương Tùng gõ phím chậm, trong lúc cậu ta đang nhắn, Yến Hảo thoăn thoắt đổi chủ đề: Tống Nhiên đâu?
Lực chú ý của Dương Tùng bị chuyển đi, nhắn lại: Đừng nhắc đến thằng đó nữa, nó là một đứa ngu ngốc.
Yến Hảo:…
Dương Tùng gửi biểu cảm khinh bỉ móc mũi: Nãy Giang Mộ Hành đổi avatar QQ, rồi lại mở Không Gian, làm quỷ gì không biết?
Yến Hảo: Sao mày biết?
Dương Tùng: Đồ ngu Tống Nhiên nói ấy. Người ta đổi avatar với mở Không Gian liên quan éo gì đến nó mà nó cứ nhốn nháo không chịu yên. Còn vì chuỗi số gì kia mà viết nháp, suy hết công thức ra, tuyệt vời!
Yến Hảo im lặng.
Dương Tùng: Chỉ một cái avatar Giang Mộ Hành đã khiến mọi người sôi trào tập thể. Mày nói xem mấy đứa kia nghĩ gì vậy?
Với tư cách là một trong “mấy đứa kia”, Yến Hảo trả lời câu: Chơi vui mà, cứ như là rất nhiều người đang cùng nhau giải đố, tao còn muốn hỏi Giang Mộ Hành đây.
Dương Tùng: Nếu mày bị nhập hồn rồi thì mau tìm cách kiểm soát cơ thể mình, gửi một dấu phẩy cho tao.
…
Yến Hảo vừa đấu emoji với Dương Tùng, vừa gắp miếng thịt bò đặt trên miệng bát giũ nước lèo, lại gần ăn vô.
Đến một ngày cậu tiết lộ tình cảm mình dành cho Giang Mộ Hành với Dương Tùng, hoặc là bị phát hiện, không biết liệu có long trời lở đất không.
Dương Tùng mãi mới nhớ ra chuyện không đúng, lên QQ hỏi Yến Hảo: Mày cúp máy tao làm gì?
Yến Hảo nheo mắt, cứ tưởng là không hỏi đấy.
Thằng chả này bây giờ suốt ngày ở cùng với Tống Nhiên, trí thông minh cũng tăng lên.
Dương Tùng: Không phải đang tự thẩm chứ?
Yến Hảo: “…”
Trí thông minh chưa từng tăng lên, vẫn lết trên mặt đất.
Yến Hảo tán dóc với Dương Tùng xong, vào Tieba dạo một vòng, trông thấy không ít bài phân tích.
Tieba của nhất trung náo nhiệt hơn cả các trường khác, nguyên nhân chủ yếu bởi có một bộ phận người không cần học đến chết nữa nên thời gian tương đối tự do.
Khối 12 còn có người đang kiên trì học tài nghệ, phát triển sở thích nghiệp dư*, lên mạng lướt web.
*Kiểu thích thôi chứ không học chuyên sâu.
Hiện tại bài phân tích nhiều như măng mọc sau mưa, có lẽ là bữa nay không nhiều bài tập, mới giờ này đã hoàn thành xong, rảnh phát sợ.
Các nam sinh tham dự vào, là để hưởng thụ cảm giác được các nữ sinh chú ý.
Cũng có nhiều người muốn khiêu chiến Giang Mộ Hành, đơn thuần đối xử với thái độ phải giải nan đề. Hệt như chỉ cần giải ra là có thể chứng minh mình mạnh hơn hắn.
Nếu đổi thành những người khác, một ngày đổi avatar bảy tám trăm lần cũng không ai quan tâm.
Chỉ có điều, hành động tối nay của Giang Mộ Hành ngay cả Yến Hảo cũng thấy lạ. Cậu bấm mở avatar Giang Mộ Hành, 16 biến thành 26216, xuất hiện thêm 262 ở đằng trước, rốt cuộc nó đại diện cho gì…
Yến Hảo nghĩ đến Dương Tùng nói rằng Tống Nhiên đang suy công thức, việc này không cần đâu nhỉ?
Liệu không phải là ngay từ ban đầu mọi người đã đi sai hướng, logic và nhận thức đều bước vào nhầm đường, cho rằng vô cùng phức tạp, song thực chất vô cùng đơn giản chứ?
Có thể liên quan đến cậu không?
Hô hấp Yến Hảo trở nên gấp rút, lòng bàn tay rướm mồ hôi. Cậu cố gắng lồng thông tin của mình vào chuỗi số kia, nhưng không lồng được.
Giang Mộ Hành rời phòng vệ sinh đứng bên mép bồn rửa tay, nhà vệ sinh nữ cách vách truyền ra tiếng nói chuyện, hai cô gái đang bóc phốt.
“Vãi thật chứ, nhà hàng này bịp hết sức, thổi giá đến phát điên.”
“Còn chẳng do marketing hại à.”
“Tao biết là marketing rồi, nhưng tao không biết lại quá đà như thế. Cái forever gì đó lớn bằng nửa bàn tay mà lấy ba bốn trăm, nuốt tiền chắc.”
“Ăn là tình là yêu.”
“Bực bội, mấy đồ kèm theo cũng thổi giá, một bình trà phải tận mấy chục. Nếu không phải năm ngoái trên blog và các diễn đàn lớn xuất hiện một nhóm người seeding, còn viết một bài review chân thành tình cảm, rồi lại tình nồng ý mật chụp hình check-in thì ai mà biết chỗ này?”
“Phát triển kinh doanh rất thành công.”
“Hiệu ứng đám đông đáng sợ thật, người có đầu óc đời nào thèm chọn.”
“Có bạn trai mới thèm chọn.”
“…”
“Xong chưa?”
“Chưa nữa, đưa tao tờ giấy thấm dầu. Ôi mày nói xem, nếu một ngày nào đó tao có bạn trai, ảnh nhất quyết dẫn tao đến đây ăn, giá cả sẽ không bị thổi lên hơn ngàn chứ?”
“Sẽ không, mày cả nghĩ quá, đến lúc đó nhà hàng này cũng không còn ở đây rồi.”
“Cũng đâu đến nỗi nào?”
“Đến, dù sao kia cũng là chuyện mấy chục năm sau.”
“…”
Giang Mộ Hành nhớ tới món điểm tâm trên bàn, nhớ tới dáng vẻ Yến Hảo cố chấp muốn đến đây, thậm chí giành gọi món, hắn hong khô tay sải bước ra thẳng quầy lễ tân.
Quảng cáo trên màn hình lớn nằm giữa chính là món điểm tâm đó.
forever and ever.
Khi Giang Mộ Hành trở về, Yến Hảo đang húp cạn nước lèo, đầu thiếu điều vùi vào trong bát, ăn đến miệng đỏ tươi bóng nước, đôi mắt ươn ướt, chóp mũi phiếm hồng.
Đáng yêu, Giang Mộ Hành nghĩ.
“Lớp trưởng, mẹ cậu đến bệnh viện chuyên khoa cũng đã mấy hôm.” Yến Hảo cầm khăn lau miệng, khịt mũi hỏi, “Thế nào rồi?”
Giang Mộ Hành cầm đũa khuấy khuấy bát: “Bác sĩ điều trị chính hiện tại biết một ít về kỹ năng hội hoạ. Có cái chủ đề này, bà ấy không bài xích.”
Yến Hảo mím môi: “Vậy là tốt rồi.”
Giang Mộ Hành gắp cải thìa dưới miến: “Mẹ tôi biết cậu là người tìm bệnh viện.”
Yến Hảo chớp mắt, rồi sao? Có khen tôi không?
Ngữ điệu Giang Mộ Hành chậm rãi: “Bà ấy nói cậu thiện lương, đáng yêu, lễ phép, có giáo dục, khiến người ta thích.”
Đúng là Yến Hảo muốn được khen, nhưng lời khen này có phần mãnh liệt, cậu hơi xấu hổ.
“Tôi cũng chẳng giúp gì.”
Ánh mắt Giang Mộ Hành nhìn cậu sâu thăm thẳm: “Có đôi khi cậu làm chuyện nào đó, nói câu nào đó, cậu không coi nó là gì, thậm chí không để trong lòng, song vận mệnh của một bên khác lại bị cậu thay đổi rồi.”
Mặt mũi Yến Hảo tràn ngập mê man.
Giang Mộ Hành che giấu tình cảm trong mắt: “Còn trà không?”
Yến Hảo lấy lại tinh thần: “Không nhiều lắm, để tôi kêu nhân viên phục vụ đến lấy thêm.”
Tiếp đó Giang Mộ Hành ăn miến, Yến Hảo uống trà thanh lọc dạ dày, bầu không khí trong góc vô cùng ấm áp.
Đôi khi Yến Hảo ngắm Giang Mộ Hành một chút, cảm giác không chân thực nọ lại trồi lên, mấy tháng trước cậu chỉ có thể mơ mộng ăn thứ gì đó cùng nơi với người mình thích.
Nhưng bây giờ nó đã thực sự xảy ra, bản thân cậu là đương sự còn lại, không phải quần chúng.
Yến Hảo hít sâu một hơi, cuộc đời Giang Mộ Hành đã bước vào giai đoạn tỏ hiện ánh mặt trời.
Vẫn sẽ có mưa gió, nhân sinh không thể nào cứ mãi xuôi chèo mát mái. Chẳng qua là, sau này sẽ không còn tan nát như quá khứ.
Có cậu nữa, cậu sẽ không đi, Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành bằng ánh mắt chan chứa si mê, nhưng bản thân không hề hay biết.
Giang Mộ Hành không cách nào ăn, hắn ăn đại mấy miếng rồi đẩy bát qua một bên.
Yến Hảo vẫn nhìn Giang Mộ Hành thế kia như cũ, tóc mái bị cậu cọ sang hai phía, cặp mắt xinh đẹp chói loá: “Không ăn nữa?”
Giang Mộ Hành bóp huyệt thái dương.
Yến Hảo hoàn toàn không giác ngộ rằng mình là kẻ gây hoạ, cậu cứ thế dùng bức tường thành tình yêu vây nhốt Giang Mộ Hành.
Ngực Giang Mộ Hành bị một loại cảm xúc lấp kín, vừa an tâm vừa cảm kích.
Như thể một thứ tuyệt đẹp nào đó là thuộc về hắn.
Không quan hệ ràng buộc với máu mủ.
Giang Mộ Hành nâng cốc trà lên: “Trước khi rời khỏi Thanh Tranh tôi có nói chuyện với anh Tự một lát.”
Yến Hảo nhìn hắn uống nước chòng chọc.
Lại là hôn gián tiếp, khi nào đến trực tiếp đây?
Yết hầu Giang Mộ Hành lên xuống: “Có một chuyện khiến tôi vô cùng khốn đốn.”
Yến Hảo lộ vẻ mặt ngạc nhiên, vẫn có chuyện Giang Mộ Hành không giải quyết được?
“Tôi không biết xử lý sao.” Giang Mộ Hành khép nửa mặt, “Anh Tự tương đối dày dặn kinh nghiệm, anh ta giúp tôi phân tích một phen, cho tôi một ý kiến.”
Yến Hảo nhanh chóng xác định rằng nó có liên quan đến cậu, bằng không Giang Mộ Hành đã chẳng nói một cách trang trọng trước mặt cậu như thế.
Vậy… là chuyện gì?
Yến Hảo nín thở, cậu cũng chẳng biết vì sao mình căng thẳng, chỉ là không nhúc nhích, chẳng dám cả thở mạnh.
Giang Mộ Hành ngước mắt: “Tôi suy xét hết lần này đến lần khác, rồi quyết định áp dụng.”
Người Yến Hảo bắt đầu nóng lên, hồi hộp hơn, nhưng bấy giờ cậu đã hiểu lý do mình căng thẳng.
Cậu đang mong chờ.
Giang Mộ Hành thấp giọng gọi: “Yến Hảo.”
Yến Hảo đáp lời theo bản năng.
“Món này,” Giang Mộ Hành chỉ chỉ món điểm tâm trên bàn, “để lại một nửa cho tôi.”
Yến Hảo đứng hình.
Món điểm tâm nổi nhất nhà hàng này, chính là cái Giang Mộ Hành chỉ. Các cặp đôi đến ăn, chia mỗi người một nửa.
Thiên trường địa cửu, mãi mãi vĩnh viễn.
Tay chân Yến Hảo run rẩy một hồi, có chút ngồi không yên. Cậu ấn góc bàn, hỏi dò Giang Mộ Hành, âm sắc khẽ rung: “Chừa cậu vài miếng đúng không?”
Giang Mộ Hành nói: “Một nửa.”
Tai Yến Hảo vang ong ong: “Chẳng phải cậu không thích ăn mấy món này…”
Giang Mộ Hành ngắt lời cậu: “Cậu muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần?”
Yến Hảo há hốc mồm, không phát ra nổi âm thanh nào.
Giang Mộ Hành chia điểm tâm thành hai, đẩy một nửa cho cậu: “Ăn đi.”
Yến Hảo nhìn điểm tâm, nhìn Giang Mộ Hành, rồi lại nhìn điểm tâm. Đầu cậu vang một tiếng “oành” thật lớn, giống như bị người ta quẳng cây pháo đốt vào, nổ cho đầu óc cậu choáng váng.
Giang Mộ Hành bắt đầu tự ăn phần mình.
Yến Hảo muốn xoa dịu nỗi lòng, lại giẫm phải chân Giang Mộ Hành trong cơn hoảng loạn.
Một khắc sau, hai cái đùi bị Giang Mộ Hành kẹp lấy, đầu gối kề đầu gối, chân sát bên chân.
Sự săn chắc của bắp thịt ấy đâm xuyên quần bò Yến Hảo, hướng thẳng vào da thịt cậu.
Ngay sau đó, dòng máu nơi huyết quản cậu sôi trào.
Chân Giang Mộ Hành kẹp chặt thêm: “Đừng lộn xộn.”
Yến Hảo ngây người hồi lâu, đỏ mặt lắp bắp: “Cậu, cậu đây là…”
Giang Mộ Hành: “Ừm.”
Yến Hảo: “Tôi vẫn chưa nói hết, cậu ừm cái gì? Biết tôi muốn nói gì không mà ừm?”
Giang Mộ Hành buông thìa, khe khẽ gật đầu.
Yến Hảo li3m khoé miệng phát khô, cậu phát hiện từ đầu đến cuối tầm mắt Giang Mộ Hành đều không hề tránh né, một mực nhìn cậu.
Không tránh cũng không thu về.
Ánh mắt Giang Mộ Hành sâu xa, dịu dàng, ở trong đó đầy ắp tình cảm rõ rệt.
Đều thực chất hoá trải trước mặt Yến Hảo.
Có tia sáng thắp lên trong mắt Yến Hảo, ngày càng chói lọi, cả người cậu như được gột rửa giữa ngày xuân xán lạn.
Trước tối nay, cậu chỉ cảm giác có lẽ Giang Mộ Hành thích cậu, bây giờ cần gạch ngang “có lẽ”.
Giang Mộ Hành thích cậu.
Giang Mộ Hành cũng thích cậu.
Vậy còn chờ gì nữa? Thổ lộ đi, phải thổ lộ.
Sẽ không bị từ chối, thổ lộ đi.
Muốn thổ lộ trước, giành trước Giang Mộ Hành.
Bàn tay đặt trên bàn của Yến Hảo bắt đầu run rẩy, chẳng cách nào dừng lại. Cậu nắm tay để xuống đùi, dùng sức siết chặt, đầu cúi gằm, mắt đỏ, lông mi không ngừng rung động, kích động mà sắp rơi lệ.
“Lớp trưởng, tôi…”
Yến Hảo còn chưa nói hai chữ sau, đã nghe Giang Mộ Hành khàn khàn nói: “Tôi thích cậu.”1
_______________