Một Tên Bệnh Thần Kinh Nói Yêu Tôi

Chương 18: Mười Tám Tầng Địa Ngục 1



Hàn Dung không để bụng, còn mỉm cười phủi đi lớp bụi mỏng trên vai áo Đinh Đinh, “Tôi hiểu mà, ngoại hình của tôi không có mấy người địch lại được đâu.” Trước khi đi còn nháy mắt một cái.

Trong khoảnh khắc, Đinh Đinh có cảm giác như bị một cánh hoa đào xẹt ngang qua, cả người ngây ngẩn.

“Ê ê ê?” Nguyên Phi đẩy tay Đinh Đinh, thấy đối phương không có phản ứng, cậu ta cảm thán: “Hàn ca của tôi đẹp trai thực sự ~”
Đi ra khỏi cổng Cục cảnh sát, Quý Diên do dự mở miệng: “Vị cảnh sát trẻ kia đối với em…”
“Hả?”
Hắn nuốt những lời muốn nói xuống, hỏi sang chuyện khác: “Bữa tối muốn ăn gì?”
Hàn Dung mỉm cười trả lời: “Trứng cuộn, cá kho.”
“Được.”
*
Ăn cơm tối xong, Hàn Dung đăng nhập vào tài khoản đọc truyện trên Tấn Giang Văn Học Thành, xem tiến độ truyện mới của A Độ Thập Tam.

“Manh Thám” vẫn dừng ở vụ án đầu tiên tên là “Mười Tám Tầng Địa Ngục”.

Cậu bấm vào trang cá nhân của tác giả, nhìn thấy dòng status mới của A Độ Thập Tam: “Quá trình kết án bị hoãn lại, vạn sự tùy duyên, mọi người muốn chờ thì chờ, không chờ có thể xóa, nhà êm vẫn còn quặng, không lo chết đói [doge].”
Thực ra Hàn Dung là độc giả trung thành của A Độ Thập Tam.

Có lẽ xuất phát từ nguyên nhân này cho nên lúc phân liệt cậu đã coi mình là A Độ Thập Tam.

Bình luận bên dưới “Manh Thám”:
[Bắp Cải Thái Nhỏ]: Tus của tác giả thật ngắn gọn.

[Canh Thịt Thêm Tiêu]: Sảng khoái đào hố, sau này đổi ý dùng lò hỏa táng.

[Cổ Vịt Cay]: Đậu móa! Tôi muốn viết H văn của A Độ Thập Tam x JJ Bự.

[Đậu Phụ Phơi Khô]: Vcl! Bà đẩy hai đại vương đào hố của Tấn Giang vào thành một CP, không muốn cho độc giả sống nữa à? [Vươn tay Nhĩ Khang.jpg]
[Dung Ác Ma]: Tác giả mà còn không lấp hố thì tôi viết tiếp cho ngài đấy.

[Người Ngồi Xổm Dưới Đáy Hố Hút Thuốc]: Cậu viết đi người anh em.

Tốt nhất là càng dở càng tốt, để Thập Tam nhìn không nổi, phải tự mình xuất chinh!
Hàn Dung mở file word lần trước cậu phát bệnh viết được ra, là đoạn tiếp theo của “Manh Thám”, sao chép và dán nội dung vào ô bình luận, bấm gửi đi.

Mười phút sau, phần thông báo của tài khoản bị oanh tạc.

Khu bình luận trả lời cơ bản là:
[KFC]: Đệt…!mợ?! Đây là Thập Tam hiển linh hay là Thập Tam nhập vào người???
[Cổ Vịt Cay]: Quỳ dưới chân đại thần!
[Đậu Phụ Phơi Khô]: Đây là acc clone của vị đại thần nào à?
[Canh Thịt Thêm Tiêu]: Chẳng lẽ là em trai của Thập Tam, tên là Thập Tứ?
[Bắp Cải Thái Nhỏ]: Có thể là acc clone mới của Thập Tam, acc clone cũ quên mật khẩu rồi hahahaha
[A Độ Thập Tam]: Bút đây, xin mời!
[Cổ Vịt Cay]: Bắt sống được tác giả!

[Cổ Vịt Cay]: Khoan đã…!vậy là tên tác giả này vẫn dạo khu bình luận suốt à? Mấy tháng nay nhìn chúng tôi kêu gào thống khổ ông sung sướng lắm đúng không?!
[Đậu Phụ Phơi Khô]: Tôi nghĩ là đúng vậy đấy…!
[Cổ Vịt Cay]: Cẩu Thập Tam, ông kêu mi mà mi dám không đáp lại à?
[Bắp Cải Thái Nhỏ]: Tác giả có còn lương tâm không hả?!
[A Độ Thập Tam]: Những người đẹp trai như bọn tôi không cần lương tâm.

Sau đó, một đội quân hùng hậu ném bom và pháo oanh tạc khu bình luận, hận không thể làm cho “A Độ Thập Tam” và “Dung Ác Ma” nổ tan xác.

Hàn Dung tắt web Tấn Giang, mở một trang web du lịch, nhanh chóng đặt hai tấm vé máy bay.

Quý Diên bưng trái cây vào phòng, nghe thấy cậu cười nói: “Bác sĩ, chúng ta đi nghỉ phép đi!”
Hắn không chút do dự, lập tức nói được.

Chuyến đi này nói đi là đi, không có ngày về.

*
Ngày 26 tháng 10 năm 2018, Tổ trọng án Cục cảnh sát thành phố Tuyết Châu.

“Vì sao người ta có thể nằm ở bờ biển Thái Lan ăn cà ri, còn tôi chỉ có thể ngồi đây vừa nhìn thi thể vừa húp mì gói?” Nguyên Phi lướt vòng bạn bè, nhìn những hình ảnh Hàn Dung mới đăng, ngửa mặt lên trời gào thét.

Râu dưới cằm Đinh Đinh còn chưa kịp cạo, ngẩng mặt lên khỏi chồng tư liệu chất cao như núi, con ngươi che kín tơ máu, tức giận mắng: “Bên trên đã có chỉ thị, nếu không thể phá án trong vòng ba tháng thì chờ về nhà tự nấu mình lên ăn đi!”
“Móa! Tận ba tháng cơ á?” Nguyên Phi phấn khích, “Biết đâu có thể cầm cự được đến lúc Hàn ca trở về!”

“Cậu còn cảm thấy thời gian dư dả cơ à?” Đinh Đinh trừng mắt, “Ngăn cản tội phạm giết người chính là hành động chạy đua với thời gian từng giây từng phút!”
Máy tính trên bàn nháy thông báo tin nhắn mới, Nguyên Phi bấm vào, tươi cười nhạt dần, cuối cùng mặt ủ mày ê nói: “Được rồi.

Mười mấy phút trước, có một đồng nghiệp ở bên tổ an ninh trật tự nhận được điện thoại báo nguy, khu chung cư Phan Thị xảy ra một vụ án mạng, có khả năng là liên quan tới vụ án chưa phá kia.

Ba phút trước, cả thành phố đã biết chuyện, bên trên ra lệnh chúng ta trong vòng một tháng phải tìm ra hung thủ.

Không làm được thì về hưu sớm đi!”
Bạch Tâm Hoài đẩy cửa tiến vào, “Có bao nhiêu người chết sau khi Hàn Dung đi?”
Nguyên Phi: “Năm.”
Nhất thời, bầu không khí trở nên nặng nề.

Lăng Phong mặc cảnh phục, lạnh lùng nói: “Tới khu chung cư Phan Thị trước đã.”
Khu chung cư xảy ra vụ án đã chăng dây ở lối đi, cảnh sát từng người từng người một tiến vào.

Những người vây xem xung quanh có vài phần tử vô lương tâm la lên: “Chết nhiều người vậy rồi mà chưa phá được án, còn có mặt mũi mà gọi là tổ trọng án à? Chi bằng về nhà bán khoai nướng hết đi! Lũ phế vật!”
Hỏa khí trong người Đinh Đinh bốc lên, tức giận chỉ tay về phía người nói: “Con mẹ nó lặp lại lần nữa xem nào!”
“Ui ui ui, đừng xúc động, đừng xúc động! Tôi có cách xử lý bọn họ!” Nguyên Phi chạy tới ngăn lại, tay rút điện thoại ra.

Đinh Đinh cộc cằn hỏi: “Gọi cho ai?”
Nguyên Phi nhỏ giọng nói: “Anh em bên tổ phản hắc*! Đối phó với lưu manh như thế này phải tìm bọn họ.

Tôi nói cho cậu biết, vốn là tôi sẽ được điều đến tổ phản hắc, nhưng bên tổ truy quét mại dâm lại cần thêm người mới làm nằm vùng, cho nên…!haiz…” Trong ngữ điệu có pha vài phần tiếc nuối.

(*Tổ phản hắc: chuyên về xử lý truyền thông, tương tự như an ninh mạng)
Vẻ mặt của Đinh Đinh như vừa nhìn thấy quỷ, đánh giá từ đầu đến chân Nguyên Phi một lượt, im lặng một lát mới nói: “…!Bảo cậu ngụy trang thành khách làng chơi à?” Cậu ta không tưởng tượng nổi hình ảnh Nguyên Phi giả làm gái điếm đi lấy tin tình báo.

Nguyên Phi như thể vừa bị tổn thương, “Hồi mới gia nhập tổ truy quét mại dâm tôi gầy lắm đó! Đây là do đồ ăn của căng tin ngon quá nên hơi tăng cân tí thôi!”
Bị Nguyên Phi làm loạn một lúc, hỏa khí của Đinh Đinh cũng tiêu tán.

Hai người chui qua dây chắn hiện trường, đi về phía địa điểm xảy ra vụ án.

Phòng 301.

Lăng Phong đeo găng tay và bọc giày vào, “Những người khác tạm thời đừng di chuyển, để pháp y và bộ phận thu thập chứng cứ làm việc trước đã.”
“Khám không được rồi.” Bạch Tâm Hoài đứng ở cửa phòng bếp, giọng nói lạnh tanh, nhưng không hiểu sao Đinh Đinh vẫn nghe được sự khó xử trong câu nói của cô, thậm chí là cực kỳ khó xử.

Lăng Phong bước nhanh qua, nhìn thấy thi thể bên trong, cũng rơi vào trạng thái trầm mặc.

Một lúc sau, trong phòng 301 vang lên một tiếng hét lớn, là tiếng hét của sự bất lực.

“Cái đờ cờ mờ nhà nó!!! Lại là Hannibal* à?!”
(*Hannibal: là một bộ phim truyền hình nhiều tập thuộc thể loại kinh dị viễn tưởng, điều tra hiện trường vụ án của Mỹ, sản xuất năm 2012 và được phát triển bởi Bryan Fuller cho kênh truyền hình NBC – wiki)
Trong phòng bếp là một cái chảo lớn bán kính 50cm, đổ đầy dầu, chỗ dầu này đã nguội.

Người chết nằm trong chảo, bị rán thành màu ố vàng lẫn đen, không thể nhận dạng được nữa.

Lăng Phong bực bội xoa cái đầu trọc của mình, sau khi bình tĩnh lại, anh chỉ vào Nguyên Phi, nói: “Gọi Hàn Dung về cho anh! Lập tức! Ngay lập tức!”
“Em không có số điện thoại của cậu ấy.”
“Gọi cho Quý Diên.”
Nguyên Phi vừa bấm điện thoại vừa hỏi: “Nếu bọn họ không chịu về thì phải làm sao?”
Lăng Phong gằn từng chữ: “Vậy thì sang bên hàng không dân dụng mượn một cái máy bay, trói bọn họ về cho anh!”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.