Mây Đi Qua Bầu Trời Như Em Đi Vào Tim Anh

Chương 8



Cùng lúc đó, tại nhà họ Thương, Thương Ngữ giam mình trong phòng suốt một đêm lúc này mắt sưng đỏ, đứng trong thư phòng.

Thương Ức mặc sơ mi đen vắt chéo chân, ngồi dựa trên chiếc ghế xoay thoải mái, vẻ trách móc trong ánh mắt chưa hết, “Trước đây em cứng đầu thế nào anh cũng có thể nhường nhịn, xem như chưa xảy ra. Phỉ Diệu là người thế nào, chắc trong lòng em đã biết, nếu còn qua lại với hắn thì đừng trách anh không khách sáo.”

Nhắc đến Phỉ Diệu, nước mắt của Thương Ngữ lại dâng lên, cô ta tức tối: “Em sẽ không tha cho hắn, và cả Trình Tiêu kia nữa!”

“Không tha cho hắn?” Vẻ mặt Thương Ức lạnh lùng, cơn giận trong mắt ngùn ngụt, “Em còn muốn làm gì? Lẽ nào bắt anh phải dùng sức mạnh của Thương Thị để đối phó với một tên chụp ảnh nhãi nhép? Hắn có xứng không? Bản thân nhìn người sai lầm, bị thứ gọi là tình yêu làm mụ mẫm đầu óc mà còn trách người ta lừa gạt em?”

Thương Ngữ không phục, “Nhưng cô ả kia đã đánh em!”

Giọng Thương Ức càng lạnh thêm: “Không phải là do ly café của em gây họa hả? Anh còn chưa kịp cảm ơn cô ấy đã thay anh giáo huấn em đấy!”

“Anh!”

“Đừng gọi anh nữa!”

Thương Ngữ không nhịn được, bật khóc, “Em là em gái anh, mà anh nỡ nhìn em bị người ta bắt nạt hay sao?”

“Bắt nạt được em cũng là người lợi hại!” Thương Ức chỉ muốn cho cô ta một cái tát để đừng gây chuyện nữa, “Chuyện này chấm dứt ở đây, em mà dám gây sự nữa, xem anh có còn bảo vệ em không!”

“Anh!”

“Hay là em nghĩ bây giờ anh nên đưa em đến chỗ Trình Tiêu xin lỗi?”

Thương Ngữ nhìn Thương Ức với vẻ khó tin: “Cô ta dựa vào đâu?”

Ánh mắt Thương Ức sắc bén, “Dựa vào anh Nam Đình của em đã bảo vệ cô ấy!” Là huynh đệ bao năm, lần duy nhất Cố Nam Đình mở miệng, anh ta không thể không nể mặt. Huống hồ em gái anh ta tính khí thế nào, anh ta đã quá rõ.

Khi Thương Ngữ lau nước mắt, bỏ đi rồi, Thương Ức day huyệt thái dương. Đối với cô em gái từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, bướng bỉnh thành tật này, anh ta thực sự rất đau đầu. Đương nhiên là có thể cưng chiều cô ta, Thương gia có khả năng đó, nhưng Thương Ức không mong muốn Thương Ngữ ngoài việc dựa dẫm vào gia đình và ngoại hình của mình ra thì chẳng còn ưu điểm nào khác.

Con gái phải đáng yêu mới được yêu, được trân trọng. Vì suy nghĩ cho hạnh phúc sau này của em gái, Thương Ức cảm thấy không thể để mặc cô ta làm càn nữa. Còn về hành động của Trình Tiêu trước mặt mọi người, vì sự bảo vệ của Cố Nam Đình, Thương Ức phải tha thứ cho cô. Thậm chí đối với mọi hành vi của Thương Ngữ, anh ta còn cảm thấy có lỗi.

Tối qua hai người gặp nhau, Cố Nam Đình đã bày tỏ trước: “Xin lỗi, tôi không thể để Tiểu Ngữ trả lại cái tát đó.”

Đối với việc anh ngăn cản phản ứng trả đòn của Thương Ngữ, Thương Ức nghĩ là, “Tôi không biết cậu đã có bạn gái rồi, mà còn là bạn gái cũ của Phỉ Diệu.”

Cố Nam Đình nói thật: “Bây giờ vẫn chưa phải. Cô ấy mới gặp tôi mấy lần thôi.”. ngôn tình ngược

Thương Ức hơi nhíu mày, “Ý cậu là cậu đã quen biết người ta từ lâu, yêu đơn phương cô ấy?”

Không phải ý như anh ta hiểu. Nhưng Cố Nam Đình vẫn chưa nghĩ ra làm sao giải thích với Thương Ức về trạng thái kỳ lạ như vừa trải qua bảy năm thanh xuân lần nữa mà anh đang gặp phải, mà anh lúc này đang là trạng thái nhắm chắc vào Trình Tiêu sau bảy năm đó. Anh đành thừa nhận: “Phải.”

“Phải à?” Thương Ức cười, “Uổng công tôi tưởng cậu không gần nữ sắc.”

Cố Nam Đình đấm bạn một cái, có vẻ ngại ngùng, “Tôi có phải hòa thượng đâu, thích con gái thì có tới nỗi chuyện bé xé ra to như vậy không?”

Đó là cuộc trò chuyện của họ trong phòng nghỉ ở khách sạn ven sông sau buổi tiệc mừng đó. Lúc sau, họ chào từ biệt, ai về nhà nấy. Giữa đường, Cố Nam Đình gọi điện, Thương Ức liền lái xe chạy qua.

Hóa ra, Cố Nam Đình gặp Trình Tiêu, Hạ Chí và Cà Phê từ KTV ra. (KTV là quán karaoke)

Khi Cố Nam Đình định dìu Trình Tiêu say khướt lên xe, như hồi phục ý thức, cô vừa rời khỏi tay Hạ Chí liền trở nên không an phận, ra sức chống cự không cho người khác chạm vào như gặp phải phường lưu manh, trong lúc giằng co đã huơ tay, đánh vào mặt Cố Nam Đình.

Hạ Chí giật thót mình, chỉ sợ Cố Nam Đình nổi giận, cô vội vàng kéo tay Trình Tiêu, “Tổ tông ơi, cậu bớt giùm tớ với, một mình tớ không khiêng nổi cậu và Cà Phê đâu. Còn quậy phá thì bán cậu luôn đó!” Sau đó liền quay sang xin lỗi Cố Nam Đình.

Nhưng không cần nữa. Cố Nam Đình vốn không để ý đến, kéo Trình Tiêu đang đứng không vững vào lòng anh, thì thầm vào tai cô: “Là tôi, Cố Nam Đình!”

Lúc Thương Ức tới thì vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh đó. Tình yêu của người đàn ông bộc lộ rất rõ, không thể nghi ngờ. Thế nên khi Cố Nam Đình chỉ vào người đàn ông đang ngồi bên vệ đường và cô gái đang chạy tới, nói: “Giúp tôi, đưa họ về”, anh ta đã không từ chối.

Sau đó, Cố Nam Đình lại gọi anh ta, nhấn mạnh như đang dặn dò: “Cô ấy tên Hạ Chí.”

Hạ Chí? Thương Ức nhìn cô gái đang gắng sức đỡ người đàn ông đang say túy lúy kia lên, thầm nghĩ: Cô ta tên Lập Thu thì cũng đâu liên quan gì tới tôi.

Dường như thấu hiểu tâm tư của bạn, Cố Nam Đình lập tức bổ sung: “Nhớ kỹ.” Rồi quay sang bảo Hạ Chí, “Trình Tiêu tôi đưa về, Thương Ức đưa hai bạn về. Anh ấy là bạn tôi, có thể tin tưởng.”

Hạ Chí nghe thế lập tức vứt Cà Phê lại, lao tới ngăn Cố Nam Đình không cho anh lên xe, bỏ ngay vẻ khách sáo trước đó, nói với khí thế bừng bừng: “Tại sao tôi phải tin anh? Tôi phải đưa Cà Phê và cậu ấy cùng đi, nếu không thì cho cậu ấy xuống xe ngay.”

Thương Ức nghe thế cũng cảm thấy không đáng giùm Cố Nam Đình. Kết quả là anh chàng bị nghi ngờ có âm mưu lại tỏ ra bình tĩnh, lấy điện thoại ra đưa cho Hạ Chí, “Cô lưu số điện thoại lại.”

Hạ Chí làm theo.

Cố Nam Đình lập tức gọi vào số cô, reo hai tiếng rồi cúp máy, “Lúc nào cũng có thể gọi tôi.”

Thấy Hạ Chí đứng im, Thương Ức kịp thời giải vây giúp Cố Nam Đình, anh ta bước tới dìu Cà Phê, cao giọng gọi: “Giúp tôi một tay.”

Một bên là Trình Tiêu, một bên là Cà Phê, vốn tưởng cô sẽ khó xử. Nào giờ, bàn tay Hạ Chí đặt trên cửa xe Porsche vẫn không buông ra, giọng kiên trì như ánh mắt cô, “Hoặc là để Cà Phê cùng lên xe anh, hoặc là tôi cùng cậu ấy đi, để bạn anh tùy nghi đưa Cà Phê đến khách sạn nào cũng được, chi phí tôi trả. Anh chọn đi.”

Cà Phê là đàn ông, so với Trình Tiêu thì đương nhiên là an toàn hơn. Thương Ức trong tích tắc cảm thấy khâm phục sự kín kẽ trong tư duy logic của cô nàng, anh ta nhìn Cố Nam Đình, chờ xem anh phản ứng thế nào.

Hạ Chí bảy năm sau đối xử với anh không hề khách sáo, nhưng tuyệt đối không dám nói chuyện với anh như vậy. Cố Nam Đình nhíu mày vẻ không vui, nhưng cuối cùng vẫn hiểu cho sự bảo vệ của cô đối với Trình Tiêu, anh im lặng một lúc rồi mới đưa bằng lái xe và giấy tờ xe giao cho cô nàng, “Để cô ấy trả lại cho tôi.” Vẫn kiên quyết một mình đưa Trình Tiêu về.

Cà Phê lúc này lại nôn ọe, nôn xong còn gào thét: “Hạ Hạ, cho anh nước, anh muốn uống nước…”

Thương Ức dưới ánh mắt chăm chú của Cố Nam Đình đã ném Cà Phê lại bên đường, tỏ vẻ không lo cho tên ma men này.

Hạ Chí thấy Cà Phê ngã ngồi xuống đất thì đành lật xem giấy tờ xe, xác nhận trên bằng lái xe và giấy tờ xe đều cùng một cái tên, rồi lại đối chiếu với bảng số xe, mới chịu thỏa hiệp: “Tôi tin anh lần này. Nếu anh dám làm gì cậu ấy, Cố Nam Đình, thì chuyện này tôi không tha cho anh đâu.” Sau đó chạy đi.

Thương Ức đưa cả hai về theo địa chỉ Hạ Chí cung cấp. Trên đường, anh ta nhìn qua kính chiếu hậu, người đàn ông uống say dựa vào vai cô gái, ngủ không biết trời trăng mây gió. Còn cô gái vừa trách mắng, “Còn dám khoác lác ngàn ly không say nữa, em sẽ bẻ gãy anh!”, vừa khép lại vạt áo khoác cho Cà Phê.

Lời nói và sự thân mật đó khiến Thương Ức đương nhiên cho rằng họ là tình nhân.

Cuối cùng, trong đêm đó, Thương Ức vừa giúp đưa Cà Phê xuống xe thì Hạ Chí liền trở mặt, cô nói: “Tôi sẽ không tỏ ra cảm kích anh đâu, Thương tiên sinh! Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!”

Buổi chiều, thư ký xin ý kiến Trình Hậu Thần, “Thưa Trình tổng, tổng giám đốc Thương Ức của Thương Thị đang ở quầy tiếp tân bên dưới, hỏi ngài có thời gian gặp anh ấy không. Anh ấy không hẹn trước.”

“Thương Ức?” Trình Hậu Thần đang uống trà trong văn phòng, nhìn trợ lý đứng bên cạnh.

Trợ lý lập tức nói: “Chúng ta và Thương Thị không có quan hệ hợp tác.”

Trình Hậu Thần trả lời thư ký, “Không gặp.”

Thư ký do dự, “Anh ấy nói đến xin lỗi ngài, vì chuyện của Trình tiểu thư.”

Trình Hậu Thần không ngước lên, “Thế thì bảo cậu ta đi tìm Trình tiểu thư, đến làm phiền cha của Trình tiểu thư làm gì.” Đến khi thư ký ra ngoài rồi, ông mới gọi cho Trình Tiêu, “Tối qua có phải con lại gây họa không? Cả đêm không về, dây vào họ Thương kia hả? Người ta bây giờ đến tìm bố xin lỗi, bố có nên chấp nhận không?”

Lại đi tìm lão Trình để xin lỗi sao?! Có cần phải làm to chuyện thế không? Là vì Cố Nam Đình?

Do bất ngờ, Trình Tiêu cười nói: “Đường đường là Trình tổng mà để người ta cảm thấy mất mặt thế sao, bố cứ chấp nhận đi.”

Trình Hậu Thần có vẻ không vui, “Bố còn không biết là chuyện gì, làm sao chỉ nghe người ta nói mà đã tùy tiện chấp nhận? Lỡ con gái yêu của bố thua thiệt thì sao?”

Trình Tiêu khen ngợi: “Bố làm đúng lắm!”

Khi chắc chắn con gái không việc gì, Trình Hậu Thần đã yên tâm hơn, ông nói: “Cứ đi chơi đi, bên này bố đang bận.”

Trình Tiêu nghênh ngang hỏi: “Bận gì cơ, hẹn hò?”

Trình Hậu Thần quở trách: “Cút đi!”

Đợi cô cúp máy xong, Hạ Chí liền ném giấy tờ của Cố Nam Đình sang, “Nếu cậu đã bình an vô sự thì trả cho người ta đi. Nhưng tớ cảm thấy cậu nên nói gì với tớ, tối qua hai người…”

Tình hình tối qua Trình Tiêu đã biết, cô không có ý truy cứu tại sao Cố Nam Đình lại xuất hiện trùng hợp như vậy, cô chỉ không rõ xuất phát từ tâm lý nào mà anh kiên trì đưa cô đi, đưa một người phụ nữ gần như xa lạ về nhà?

Trình Tiêu cầm giấy tờ của Cố Nam Đình, nói với Hạ Chí: “Tối qua cậu chỉ dựa vào hai thứ này mà vứt tớ cho một kẻ xa lạ hả?”

Hạ Chí tỏ vẻ bực bội, đau khổ: “Cậu cà Cà Phê say khướt, tớ đã chuẩn bị tâm lý ngồi với hai người tới sáng rồi, anh ta xuất hiện trong lúc hoạn nạn, còn gọi bạn đến giúp đỡ, chẳng lẽ còn phải từ chối hay sao?”

“Cậu không sợ anh ta là kẻ lừa đảo, bán tớ đi mất hả?” Trình Tiêu gõ vào trán cô nàng, “Cô Hạ không phải người thông minh hay sao? Sao lại dễ dàng tin người đến thế?”

“Kẻ lừa đảo thì không giống, nhưng có ý đồ với cậu thì cơ bản là tớ đã có thể khẳng định. Cậu không thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu đâu, đúng là khiến tớ không nỡ phũ phàng. Cậu đã đánh vào mặt anh ta rồi, đánh vào mặt đó! Mà anh ta không giận dữ, ngược lại”, Hạ Chí học theo giọng điệu của Cố Nam Đình: “Là tôi, Cố Nam Đình.” Cô nàng cười gian xảo, “Tớ còn làm bóng đèn làm gì nữa? Hai người cẩn thận bị bức xạ thành yếu thần kinh đó.”

Không phải “Tôi là Cố Nam Đình”, mà là…

Cùng là năm chữ, trọng tâm và ý nghĩa của “là tôi” và “tôi là” hình như loáng thoáng có sự khác biệt.

Nhưng Trình Tiêu vẫn không có thiện cảm gì với anh.

“Nếu tớ đoán không sai thì tối qua anh ta rất có quy tắc, không làm gì cậu cả.” Thế nên đối với vẻ khó chịu của Trình Tiêu đối với Cố Nam Đình, Hạ Chí rất khó hiểu, “Cậu mù từ lúc nào vậy? So với Phỉ Diệu thì niềm vui mới này rõ ràng là cực phẩm. Cho dù cậu không bị sét đánh với anh ta thì cũng nên lâu ngày sinh tình chứ.”

Lâu ngày sinh tình? Trình Tiêu bó tay: “Thế thì phải cho tớ chút thời gian chứ.” Sau đó cô nhìn Hạ Chí, “Ban nãy cậu nói là Thương Ức đưa cậu và Cà Phê về hả?”

Trình Tiêu cười rất mờ ám, giống như tối qua Hạ Chí đã có chuyện gì đó không thể nói ra, “Để anh ta hiểu lầm cậu và Cà Phê sống chung thì liệu có làm cậu mất đi cơ hội tạm biệt đời độc thân không? Nghe nói là anh ta chưa có bạn gái đó.”

Đến khi Trình Tiêu cầm giấy tờ của Cố Nam Đình về phòng để ngủ bù thì Hạ Chí mới sực tỉnh, rõ ràng là muốn truy hỏi chuyện tối qua của bạn, sao ngược lại giống như bản thân cô nàng có gì đó vậy?

Hạ Chí lẩm bẩm: “Thương Ức anh ta có bạn gái hay không thì liên quan gì đến mình?”

Như nghe thấy tiếng gào thét của cô, Thương Ức đang họp bỗng hắt hơi một cái.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.