Trình Tiêu không ngờ chỉ một vết xước nhỏ lại dẫn đến sốt cao. Là phi công, tố chất cơ thể của cô luôn duy trì ở trạng thái rất tốt vì chấp nhận được tập huấn thể năng với cường độ cao và việc rèn luyện hàng ngày. Khi cô ý thức được nhiệt độ cơ thể tăng cao, xuất hiện hiện tượng đau nhức, khi bên ngoài vẫn đang mưa bão, cô không còn cứng đầu nữa mà gọi cho Lâm Tử Kế, “Xin lỗi đã làm phiền trưởng phòng Lâm, cơ thể tôi không khỏe lắm, anh có thể đưa tôi vào bệnh viện được không?”
Lâm Tử Kế lúc này mới biết cô bị thương. Lúc đó đã khuya rồi, anh ta lập tức mời bác sĩ khu vực tới, đầu tiên là băng bó vết thương của cô trước, sau đó lại uống thuốc hạ sốt. Tiếc rằng nhiệt độ cơ thể của Trình Tiêu không những hạ xuống trong thời gian dự tính, ngược lại nó còn tăng cao hơn. Lâm Tử Kế lập tức quyết định đưa cô đến bệnh viện thành phố.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên 39 độ, Trình Tiêu cảm thấy nhức đầu hoa mắt, ý thức mơ hồ. Chữa bệnh là việc của bác sĩ, cô không thể chỉ trỏ sai khiến. Còn về việc kinh động đến Cố Nam Đình, cô chưa từng nghĩ tới. Vạn dặm xa xôi, cô lại chỉ là một học viên của Trung Nam mà thôi, làm sao có sức ảnh hưởng đến vậy?
Cô chỉ nói với Lâm Tử Kế: “Trưởng phòng Lâm, phiền anh và huấn luyện bay điều chỉnh lại thời gian tập huấn của tôi, đừng để tôi vì bị bệnh mà làm chậm trễ cuộc thi bay. Ngoài ra,” cô lấy điện thoại, “Amy là bác sĩ riêng của tôi khi còn đi học, anh có thể nhìn tình hình mà chọn lựa có liên hệ với cô ấy không, cô ấy còn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của tôi hơn tôi.”
Sự bình tĩnh của cô Lâm Tử Kế đã nhận ra trong quá trình học. Thế nhưng, lúc này đây cũng chu đáo đến thế, anh ta cũng có phần bất ngờ. Anh ta lưu số Amy lại, an ủi cô: “Yên tâm đi, ngủ một giấc sẽ không sao đâu.”
Quả thực ngủ một giấc tỉnh dậy thì không sao nữa, chỉ là mở mắt ra nhìn thấy Cố Nam Đình khiến Trình Tiêu sững sờ mấy giây: “Sao trong giấc mơ của tôi, anh cũng âm hồn không tan thế này?” Nói xong lại nhắm mắt.
Không quản ngại xa xôi đến đây, mà còn bị mắng thế này? Cố Nam Đình có phần bất lực, day day huyệt thái dương, anh nói: “Trong giấc mơ của em, tôi đã làm chuyện gì quá đáng hả?”
Giọng nói trầm trầm, ngữ điệu chất vấn, rất chân thực và thân thuộc.
Trình Tiêu tỉnh táo hẳn. Cô chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Tôi vẫn đang ở bệnh viện sao?” Phát hiện ra vết băng bó trên tay, ánh mắt cô tối lại: “Đầu tôi không bị sốt đến hỏng mất rồi chứ?”
Phụ nữ quả là sinh vật kỳ quặc, tư duy nhạy cảm như thế mà vẫn lo lắng bị sốt hỏng cả não!!! Cố Nam Đình kiềm chế, quan sát tỉ mỉ cô mấy giây rồi mới đưa tay lên véo vào mặt cô một cái, “Đầu có bị sốt đến hỏng hay không thì phải chờ theo dõi, nhưng mặt thì vẫn yên ổn, không bị gì.” Thấy cô giơ tay lên bất động, bộ dạng ngốc nghếch sợ cử động sẽ không có cảm giác gì rồi không chấp nhận nổi của cô khiến anh phì cười: “Chỉ bị xước nhẹ, còn không đến nỗi tàn tật, buông xuống đi.”
“Băng bó tôi như xác ướp, có thể cho người ta tham quan được rồi đó.” Trình Tiêu cau mày nhìn anh, “Anh vào đây có mua vé chưa?”
“Vé máy bay không được vào cổng sao?” Cố Nam Đình vén mớ tóc rối của cô ra sau tai, nửa cười nửa không, “Ban nãy em nói tôi không tan gì đó?”
Bệnh đến như núi sập, Trình Tiêu mệt mỏi cũng chẳng buồn phản bác. Đương nhiên cũng có khả năng là vì Cố Nam Đình bất ngờ xuất hiện khiến cô thấy cảm động. Nhưng cô sẽ không thừa nhận, chỉ nói: “Xin lỗi nhé sếp lớn tiên sinh, xin hãy tha thứ cho tôi không biết giữ mồm miệng.”
Nhìn cô gái hiếm khi chịu nhận sai, sếp lớn đại nhân trong màn đêm đã len lén hôn được giai nhân nên tỏ ra rất độ lượng: “Thôi, dù sao tôi cũng không nghe rõ.”
Theo yêu cầu của Cố Nam Đình, Trình Tiêu đã làm kiểm tra tổng quát, xác định cơ thể không còn vấn đề gì, hôm sau nữa cô mới được ra viện. Còn về vết thương trên cánh tay thì vẫn còn đau nhức, nhưng Trình Tiêu kiên quyết bảo vẫn chịu được, Cố Nam Đình sau khi hỏi ý kiến bác sĩ đã đồng ý cho cô tiếp tục tập huấn bay.
Cố Nam Đình cũng ở lại. Mỗi ngày anh đều đến khu vực huấn luyện, nhưng lại không ra mặt, chỉ gặp huấn luyện bay và đến ký túc thăm Trình Tiêu. Ngoài việc thay bác sĩ kiểm tra tình trạng hồi phục vết thương của cô, có lúc đi tay không, có lúc anh mang theo một hai món hoa quả.
Trình Tiêu không nhịn được sỉ nhục anh: “Là sếp lớn mà anh keo kiệt thế.”
Cố Nam Đình thản nhiên, “Là phi công, không phải món gì em cũng ăn lung tung được.”
Trình Tiêu nhướn mày: “Tôi chưa từng ăn một mình, chia sẻ với bạn bè mới là phong cách của tôi.”
Tình yêu đương nhiên phải ngoại lệ. Cố Nam Đình giơ tay lên cốc vào trán cô: “Sửa đi.”
Trình Tiêu cũng từng tỏ ra nghiêm túc hỏi thẳng anh: “Anh nghe nói tôi nằm viện mới đến đây sao?”
Cố Nam Đình không phủ nhận, nhưng lại nói: “Em là nhân viên của tôi, phi công nữ lại hiếm hơn cả gấu trúc, đương nhiên tôi phải đến xem em đã gây ra họa gì.”
Nếu đã như thế, Trình Tiêu cũng không nói gì thêm.
Tối đó, Hạ Chí gọi điện tới: “Em gái Cố Nam Đình đúng là một cô bé rắc rối, đi du lịch mà cũng dính vào xã hội đen! Cậu nhất định phải nói với Cố Nam Đình là tớ đã đi công tác bằng tính mạng đó!”
Trình Tiêu không hay biết chuyện xảy ra bên Cổ Thành, nghe thế thì khẽ trách: “Có nguy hiểm thì tìm cảnh sát, cậu sợ quá đần ra rồi hả?”
Hạ Chí nói ngay: “Có cảnh sát bảo vệ! Mà còn là đội trưởng cảnh sát hình sự! Nhưng Cố Nam Đình lại cứ bắt tớ đi theo cô bé. Cậu bảo tớ có phải đặc công đâu, nhiệm vụ to lớn như thế làm sao dám gánh!”
Trình Tiêu hỏi vặn: “Tại sao không nói rõ tình hình bên đó với anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ đích thân đến đó xử lý?”
Hạ Chí hậm hực nói: “Tớ đã kê số liệu nguy hiểm lên gấp mười lần, báo cáo tỉ mỉ rồi chứ, nhưng anh ấy chỉ nói cảnh sát sẽ xử lý. Sư phụ tớ cũng nói các cậu chưa huấn luyện xong, anh ấy sẽ không về sớm hơn. Đúng rồi, sao cậu lại bị thương? Cường độ huấn luyện nhẹ quá hay sao mà khiến cậu rảnh rỗi tới mức lo chuyện bao đồng rồi?”
Đối với sự cố bị thương này, Trình Tiêu cũng có phần bó tay, “Chắc tớ quá may mắn thôi.”
Hạ Chí im lặng vài giây rồi hiếm khi nói bằng vẻ nghiêm túc: “Lúc đó bọn tớ đang trên chuyến bay đi Cổ Thành, nghe cậu bị thương, Cố Nam Đình lập tức ra lệnh mở cửa khoang, xuống máy bay, dẫn đến việc máy bay bị trễ giờ. Trình Tiêu, nếu cậu nhìn thấy dáng vẻ anh ấy mất bình tĩnh, chạy về phía tòa nhà của hãng, nhất định sẽ tin rằng anh ấy đã thích cậu rồi.”
Khi tớ tỉnh dậy, nhìn thấy trong ánh mắt anh ấy nhìn tớ sự quan tâm và mong chờ, tớ cũng tưởng rằng anh ấy đã thích tớ. Nhưng lý trí nhắc nhở, từ Phỉ Diệu đến Nghê Tiêm,tớ là người có thế giới tình cảm phong phú trong mắt anh ấy, sẽ không phải là lương nhân. Nếu đã thế, tớ hà tất phải tự mình đa tình?
Trình Tiêu trả lời: “Tớ sẽ không quan tâm người khác nói thế nào, tớ chỉ tin cảm nhận của mình. Thà bị chậm trễ chứ cũng không muốn bị phụ bạc.”
Cô đúng là người như vậy. Dù người khác nhìn thế nào cũng tuyệt đối không phá vỡ tiết tấu của mình. Còn Hạ Chí cũng cho rằng, nếu Cố Nam Đình động lòng thật thì nhất định sẽ kiên trì. Tình cảm không lâu dài thì không cần cũng được.
Hạ Chí quan tâm hỏi: “Vết thương thế nào, có ảnh hưởng đến bay không? Giấu mẹ nuôi và bố hả?”
“Họ đã không thể đau thay tớ thì sao phải làm họ lo.” Trình Tiêu an ủi, “Chỉ bị thương ngoài da, đang lành lặn rất tốt, ra viện rồi bắt đầu bay lại.” Sau đó cô hỏi: “Bên đó công việc cậu thế nào rồi?”
Hạ Chí trả lời rất ngắn gọn: “Không biết, đều là Cà Phê phụ trách, tớ chỉ lo chăm cô em gái kia thôi.”
Trình Tiêu không nhịn được thầm nghĩ: Đây là lúc Cà Phê sắp kế thừa công việc chăng? Sau đó, cô gọi cho Cố Nam Đình: “Nghe Hạ Chí nói em gái anh gặp rắc rối ở Cổ Thành hả?”
Cố Nam Đình chắc đã ngủ, giọng ậm ừ: “Sao?”
Còn hỏi cô sao nữa? Trình Tiêu định hỏi anh có về xem thế nào không? Nhưng lại thấy không có lập trường, “Chỉ hỏi thế thôi.”
Cố Nam Đình hỏi như đang cười, “Định đuổi tôi đi hả?”
Trình Tiêu nói ngay: “Đối với rắc rối của em gái mà không xử lý, là thái độ nên có của anh trai hả?”
Cố Nam Đình trả lời: “Đối với rắc rối của cô bé, tôi sẽ không xử lý tốt hơn cảnh sát đâu.”
Đợt huấn luyện tiến hành rất suôn sẻ. Trình Tiêu là nữ phi công, thành tích hàng ngày khiến huấn luyện bay của cô vô cùng hài lòng.
Hôm thi sát hạch bay, Cố Nam Đình và tổng giám đốc Tân Duệ đích thân ra sân bay.
Sát hạch bay chính là học viên lấy được tư cách thi bằng cơ phó. Cuộc thi yêu cầu mỗi học viên phải hoàn thành một lần bay độc lập gồm cất cánh rời khỏi sân bay, rồi đến một sân bay khác. Đương nhiên không phải thực sự là độc lập thao tác máy bay, vẫn là ngồi ghế phải trợ giúp cho huấn luyện bay. Nhưng huấn luyện sẽ không chỉ đạo bất cứ điều gì, thậm chí còn ra đề khó cho bạn để sát hạch kỹ thuật điều khiển của bạn.
Bay rất thuận lợi, mọi học viên đều biểu hiện rất tốt. Nhưng khi máy bay của Trình Tiêu vào đường băng để chờ cất cánh thì vận tốc gió chính diện vượt quá 15 mét / giây, đến nỗi thời tiết không đạt được yêu cầu thuận lợi cho chuyến bay, bắt buộc phải chậm giờ lại.
Các chuyến bay bị ảnh hưởng bởi thời tiết, phải trì hoãn là chuyện thường ngày, nhưng hiện giờ dù sao cũng là thi, các phi công không có kinh nghiệm bay, tố chất tâm lý nếu không vượt qua được thì biểu hiện bay rất có thể bị ảnh hưởng nặng nề.
Thế mới nói, Trình Tiêu thực sự không may mắn lắm.
Khi mãi không thấy lệnh cất cánh, Lâm Tử Kế nhìn máy bay đang chờ bên kia, kiến nghị: “Hay là cứ để họ quay lại bãi đáp, đợi thời tiết tốt hơn hãy tiếp tục. Trình Tiêu dù sao cũng mới nằm viện mấy hôm trước, sức khỏe…”
Tổng giám đốc Tân Duệ nhìn Cố Nam Đình.
Anh có quyền bảo ngừng bất cứ lúc nào. Nhưng anh chỉ giơ tay lên xem giờ, không nói gì.
Lâm Tử Kế đương nhiên lý giải phản ứng của anh là đợi thời tiết tốt hơn. Trên thực tế điều mà Cố Nam Đình chờ đợi, chính là Trình Tiêu.
Cố Nam Đình tin tưởng năng lực và phán đoán của cô, cho dù Trình Tiêu lúc này vẫn chưa phải là cơ trưởng, thiếu kinh nghiệm bay. Nhưng cũng giống như đời này có thể trải qua một lần bay độc lập, giống như sự bất hạnh và vinh hạnh cực lớn của phi công, khi bay lần đầu đã gặp phải trở ngại về thời tiết thì chưa chắc đã là chuyện xấu cho sự trưởng thành của phi công.
Những điều phải trải qua, thì gặp sớm càng có lợi.
Cuối cùng, khi huấn luyện bay cũng không nhịn được, định nói thì kiểm soát viên không lưu cuối cùng cũng thông báo thời tiết đang chuyển biến tốt.
Trình Tiêu và huấn luyện bay nhìn nhau, sau khi chắc chắn có thể bắt đầu, cô nói bằng tiếng Anh lưu loát: “1268 chuẩn bị sẵn sàng, xin được đẩy ra ngoài.”
Kiểm soát viên không lưu nói bằng tiếng Anh giọng Mỹ tiêu chuẩn: “1268 có thể đẩy ra ngoài.”
Trình Tiêu lặp lại chỉ lệnh, bấm đèn báo lên.
Huấn luyện: “Chấp hành kiểm tra trước khi đi.”
Sau khi hoàn thành, huấn luyện và mặt đất xác nhận thả thắng, đến khi khởi động lần hai bình thường, anh ta thao tác bộ phận đánh lửa vào vị trí đúng, tắt APU dẫn khí. Cùng lúc đó, Trình Tiêu cài đặt bộ phận dự báo định hướng, bánh lái cài đặt ở giữa, cài đặt tay cầm để cất cánh ở vị trí hướng lên trên, đẩy cần điều khiển hướng lên.
Huấn luyện chú ý đến thần sắc bình tĩnh của cô, ánh mắt chăm chú, và cả bàn tay trắng trẻo thon thả nhanh chóng và chuẩn xác thao tác trên bảng điều khiển, anh ta gật nhẹ đầu. Sau đó hai người hoàn thành suôn sẻ thao tác kiểm tra trước khi bay, chấp hành bảng kiểm tra sau khi đẩy máy bay ra.
Kiểm soát viên không lưu: “Gió mặt đất 30.10m/giây, 1268 có thể vào đường băng.”
Trình Tiêu đáp lại huấn lệnh, đồng thời bật đèn, radar, cài đặt máy ứng đáp, nối đèn an toàn, đồng thời làm bảng kiểm tra trước khi cất cánh. Hoàn thành xong, huấn luyện bay điều khiển máy bay vào đường băng, điều chỉnh cho thẳng.
Trình Tiêu: “1268 kiểm tra xong, xin được cất cánh.”
Kiểm soát viên: “1268 có thể cất cánh.”
Trình Tiêu đáp lời huấn lệnh.
Máy bay bắt đầu chạy trên đường băng, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau đó rời khỏi mặt đất, cánh máy bay thu vào, đèn tắt, máy bay cất cánh thuận lợi.
Do độ cao bay ở đây bị hạn chế nên máy bay của Trình Tiêu chỉ có thể bay ngũ biên ở độ cao 900 mét. Bay ngũ biên có nghĩa là bay vòng sân bay thành hình chữ nhật. Mọi máy bay đều bay như thế, để đảm bảo khi bay không bị đâm vào nhau, cất cánh và hạ cánh có trình tự.
Bay phía kia sân bay, bên kia hướng gió, dưới cơn gió, đường cơ bản, Trình Tiêu đều bay rất suôn sẻ. Đến khi bay tới ngũ biên, cũng tức là giai đoạn cuối, kiến lập hạ cánh, thì huấn luyện bay bắt đầu làm theo quy trình thi, tạo ra đề khó để kiểm tra kỹ thuật điều khiển của học viên.
Trong tình hình Trình Tiêu không hề có sự chuẩn bị, huấn luyện bay cố ý điều khiển máy bay rời khỏi đường bay cố định, sau đó nói: “Cô điều khiển đi.”
Trình Tiêu lúc này đã có thể nhìn rõ đường băng, chuyển sang điều kiện nhìn bằng mắt, cô phán đoán lúc này máy bay đang hướng về phía bên trái đường băng, không có bất kỳ do dự hay chần chừ nào, cô thao tác cho quay về bên phải, điều khiển máy bay chuyển độ cao sang phải, cắt máy bay vào đường băng chính xác.
Trong tình huống này đúng là nên nhanh chóng điều khiển máy bay vào đường băng. Còn cô không có động tác nào dư thừa, chỉ một lần điều chỉnh đã sửa máy bay vào đường bay ngũ biên chính xác. So với động tác của một số học viên, quá lớn hoặc quá nhỏ nên phải lặp lại mấy lần mới đạt được mục đích, thì động tác của cô có đường biên vô cùng chuẩn xác, chỉ sửa một lần đã về đúng chỗ.
Thế là huấn luyện bay lại chỉ thị cho Trình Tiêu bay vòng một lần nữa, khi hai người lại chuyển vào khu vực quan sát bằng mắt, huấn luyện lại điều khiển máy bay rời khỏi đường băng, lệch sang phải. Trình Tiêu như không cảm thấy sự cố ý của anh ta, sắc mặt cô bình thản chỉnh máy bay sang trái, chuyển độ cao, lại lần nữa thành công cắt máy bay về đường bay chính xác.
Huấn luyện nhìn gương mặt nghiêng một bên của cô, gật gù tán thưởng.
Hạ cánh rất thuận lợi. Trình Tiêu là người trợ giúp điều khiển, phối hợp vô cùng ăn ý với huấn luyện bay. Cao độ hạ cánh, giảm vận tốc thu càng, nhắm chuẩn ở giữa đường băng, độ nghiêng phù hợp, vững vàng, tiếp cận mặt đất, chạy… Huấn luyện bay đã tưởng người ngồi ghế bên phải kia chính là phụ tá lão làng của mình.
Trình Tiêu tất nhiên trở thành người nổi bật nhất trong cuộc thi bay lần này. Khi cô xuống máy bay, bao gồm cả tổng giám đốc Tân Duệ và huấn luyện bay, mọi người đều vỗ tay khen ngợi.
Trình Tiêu giơ tay với huấn luyện, bày tỏ sự cảm ơn.
Huấn luyện bay Brown cười đến nỗi khóe mắt hiện dấu chân chim: “Ngoài việc tạo ra chút phiền toái cho cô, cố tình làm cô chóng mặt thì tôi chẳng làm gì cả.”
Trình Tiêu cười với sự “khiêm tốn” của anh ta, “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tôi sẽ đợi anh đến Trung Quốc.”
Hóa ra cô đã phát hiện ra sự cố tình của anh ta. Brown lén mách với Cố Nam Đình: “Cô phi công nữ bé nhỏ của anh đúng là không tha cho ai, tôi chỉ chấp hành quy tắc cuộc thi mà cô ấy lại ghi thù rồi.”
Là bạn cũ, Cố Nam Đình vỗ vỗ vai anh ta, bình tĩnh nói: “Người có bản lĩnh đều có cá tính, anh hãy bao dung hơn.”
Brown phát hiện ra điều quan trọng: “Mắt anh đã nói tôi biết, đối với phi công Trình…”
Khóe môi Cố Nam Đình thoáng nụ cười: “Tôi biểu hiện rõ thế sao?”
Brown nhướn mày như một cậu bé nghịch ngợm: “Tôi nghĩ anh đã quên che giấu.”
Khóa tập huấn kết thúc tại đây, bảy học viên của Hàng không Trung Nam – Trung Quốc từ nơi xa xôi đến đây chuẩn bị “lễ cắt áo”. Do tổng giám đốc hàng không Tân Duệ và Cố Nam Đình cùng tổ chức.
Đây là nghi thức thần thánh trong giới phi công. Để kỷ niệm cách dạy trước đây rất lâu, huấn luyện bay đã kéo áo học viên để nhắc bao giờ nên kéo bằng, bao giờ thì thu chân ga, để biểu thị năng lực bay một mình của học viên, không còn bị kéo áo nữa. Nhưng, khi Cố Nam Đình ra tay cắt áo sơ mi của Trình Tiêu, cô tỏ ra rất không vui, nói bằng giọng chỉ hai người nghe thấy: “Bộ đồng phục đang đẹp mà cứ phải cắt, uổng công tôi đích thân ra tay sửa nó thành kiểu chít eo.”
Cố Nam Đình vẫn không hề thương tiếc cắt một mảnh vải phía sau lưng áo của cô, đồng thời khẽ trả lời câu than vãn của cô: “Công ty không thiếu áo đâu!” Sau khi chắc chắn cô đã có sự chuẩn bị, phía trong áo sơ mi có mặc một chiếc áo lá cùng màu, không đến nỗi lộ lưng, anh lại mặc chiếc áo vest mà lúc nãy anh đã cởi ra trước để phòng lúc cần đến.
Khi các học viên mời huấn luyện bay, tổng giám đốc Tân Duệ ký tên lên chiếc áo bị cắt ra, đồng thời chụp hình kỷ niệm, Cố Nam Đình chủ động ký lên áo của Trình Tiêu ba chữ rồng bay phượng múa – Cố Nam Đình.
Chữ ký đúng là mạnh mẽ, có khí phách, nhưng mà… “Tôi có định sưu tầm mảnh vải này đâu, anh lãng phí mực làm gì?”
Cố Nam Đình lườm cô, nói bằng giọng ra lệnh: “Mang về cất cùng với văn kiện tuyển dụng, nếu không sẽ trừ lương em.”
Trình Tiêu tỏ thái độ: “Thế thì tôi đành mang nó về giao cho phòng tài vụ vậy.”
Cố Nam Đình mãi cũng chẳng nói gì.
Lâm Tử Kế quay lưng đi, giả vờ không nghe thấy.