Mây Đi Qua Bầu Trời Như Em Đi Vào Tim Anh

Chương 30



Hôm sau Trình Tiêu vừa từ chuyến bay trở về, thấy Cố Nam Đình liền nói: “Lão Trình hỏi sao anh không lên trời đấy.”

“Bác trai nghĩ anh tham lam à?” Cố Nam Đình đón lấy valy bay của cô, giải thích:

“Anh chỉ bày tỏ thành ý muốn theo đuổi em, đây vốn dĩ không sai, chắc là không chạm vào giới hạn của bác.”

Trình Tiêu cũng khâm phục logic của anh, cô cố ý đả kích: “Rõ ràng thời cơ anh bày tỏ là không đúng rồi. Huống hồ là anh đi bàn công việc làm ăn, sao lại lôi cả em ra? Vì không tự tin vào khả năng của bản thân hả? Quả thực, lão Trình lăn lộn trên thương trường bao năm rồi, người bình thường đều sợ ông.”

Cố Nam Đình cũng không so đo chuyện cô được nước lấn tới, chỉ nói: “Anh chỉ mong bác hiểu là Hàng không Trung Nam không chỉ cần trở thành bạn làm ăn với Trình An, mà anh còn thích con gái bác, và anh là con rể tương lai của bác, đáng để tín nhiệm.”

Trình Tiêu cũng muốn mượn câu “sao anh không lên trời sánh vai cùng mặt trời luôn đi” của lão Trình, nhưng lại thấy không đủ mạnh, thế là cô quay sang nhìn anh: “Ai cho anh tự tin để anh nghĩ rằng nhất định sẽ có thể trở thành con rể của lão Trình vậy?”

Nếu anh nắm chắc phần thắng trong tay thì có cần đi khắp nơi khoe khoang tâm ý của mình không? Thế nhưng những lời nói thiếu tự tin này, Cố Nam Đình sẽ không nói với cô. Anh chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt Trình Tiêu, “Anh chỉ trung thành với tâm ý của mình, cho dù bị từ chối hết lần này đến lần khác cũng sẽ cổ vũ bản thân kiên trì đến cùng.”

Sắc đêm cô tịch, dưới ánh đèn đường vàng vọt, con đường bằng phẳng yên tĩnh như một dòng sông, chỉ mỗi trái tim Trình Tiêu dậy sóng.

Cố Nam Đình đương nhiên không phải người đầu tiên theo đuổi cô, cũng chẳng phải người đầu tiên Trình Tiêu thích, nhưng không biết vì sao, rõ ràng rất ghét vẻ đắc ý, như thể mọi chuyện nằm gọn trong tầm tay của anh, nhưng lại không thể bình thản trước tình cảm của anh.

Chuyện gì thế này? Trình Tiêu cô quả thực đã bị Phỉ Diệu cắm sừng, nhưng cô chưa từng thiếu người yêu thương mình, chỉ cần cô gật đầu thì lúc nào cũng có thể bắt đầu một mối tình khác. Thế nên dù là ưu tú như Cố Nam Đình cũng không phải là lựa chọn duy nhất.

Ấy vậy mà chẳng thể khước từ.

Màn trời lạnh lẽo, ánh sao yếu ớt, Trình Tiêu đứng dưới ánh trăng nhòa nhạt, lần đầu hỏi: “Cố Nam Đình, anh thích em ở điểm nào?”

Thích cô ở điểm nào? Quả nhiên là cha con, ngay cả câu hỏi cũng y hệt nhau.

Chỉ là, không thể trả lời cô như đã nói với Trình Hậu Thần được.

Cố Nam Đình nhíu mày, “Cứ phải có một lý do sao?”

Trình Tiêu quyết không nhượng bộ, “Bắt buộc.”

Cố Nam Đình mượn ánh trăng để ngắm cô, “Anh thích em vì không làm bộ làm tịch.”

Xem như một lý do không tồi. Nhưng Trình Tiêu lại cười, “Nói dối cũng không biết nữa. Ai lại không biết em thích làm bộ làm tịch nhất.”

“Em cũng biết à.” Cố Nam Đình cũng cười, “Nhưng, anh lại thích em làm bộ làm tịch.”

Trình Tiêu hơi nhăn mày, “Khẩu vị của Cố tổng đúng là khác người. Nhưng mà,” cô đưa ánh mắt sang những cành cây khô khốc trụi lá ở gần đó, “Trước khi vượt qua kỳ thi cơ trưởng, em sẽ không suy nghĩ đến chuyện này.”

Cố Nam Đình cũng không ngại bị từ chối lần nữa, hoặc phải nói là anh đã miễn dịch?

Anh bảo: “Con đường cách mạng còn dài, anh nguyện tiếp tục cố gắng.”

Trình Tiêu nhắc nhở vẻ thiện ý, “Theo đuổi em không khác gì kháng chiến trường kỳ tám năm, anh phải chuẩn bị tâm lý nhé.”

Cố Nam Đình trả lời bình thản: “Chuyện đó không cần em lo lắng.”

Khi chuyện hợp tác giữa Hàng không Trung Nam và tập đoàn Trình An vẫn chưa được giải quyết, Cố Nam Đình bắt đầu tiến hành kế hoạch cho phương diện sân bay, làm công tác chuẩn bị để đầu tư cho chuyến xe khách tốc hành của Trung Nam. Cùng lúc đó, hội nghị Hàng không khóa đầu tư cũng sắp được tổ chức. Hạ Chí là người phụ trách chuẩn bị cho hội nghị nên bận đến chân không chạm đất. Kiều Kỳ Nặc thấy cô thiếu kinh nghiệm nên chủ động xin giúp đỡ.

Hạ Chí chắp tay trước Kiều Kỳ Nặc, “Không có anh thì em chết chắc rồi. Phải biết là cái chức trợ lý này đến cả việc ăn uống vệ sinh cũng phải quản lý, cho em gấp ba lần lương em cũng không làm.”

“Hay nhỉ!” Kiều Kỳ Nặc vẫn đang bận rộn đối chiếu danh sách các công ty hàng không và toàn bộ nhân viên dưới ánh đèn, “Với chút công việc mà em làm thì sao xứng với đồng lương của trợ lý cao cấp?”

Hạ Chí than vãn, “Bây giờ em không còn yêu thích gì chức trợ lý nữa rồi.” Sau đó cô huých vào người Trình Tiêu ngồi cạnh, “Cậu nói đúng, trợ lý không hợp với tớ.”

Hôm sau Trình Tiêu phải bay nên đang lên mạng tìm tài liệu chuẩn bị, nghe thế mà ánh mắt vẫn không rời màn hình, “Tớ nói bừa thôi, cậu đừng để bụng.”

Hạ Chí lại tỏ ra nghiêm túc, “Cố Nam Đình chắc đã sớm nhìn ra tớ không hợp với trợ lý nên chỉ luôn cho tớ làm một phần công việc, mà chuyện quan trọng thì đều giao cho sư phụ. Tớ đã viết xong báo cáo xin thôi việc rồi, hội nghị kết thúc xong sẽ nộp ngay.”

“Lý do thôi việc đâu? Thế giới lớn như vậy, cậu muốn đi nhìn ngắm?” Hiếm khi thấy Hạ Chí trầm tư, Trình Tiêu ngẩng đầu lên, “Cậu nói thật à? Cố Nam Đình cũng chưa nói cậu làm việc không ổn mà, hà tất phải tự phủ định bản thân? Huống hồ, đối với cậu, công tác trù bị cho hội nghị không quan trọng sao?”

Kiều Kỳ Nặc ném bản danh sách đã kiểm tra xong sang cho cô nàng, “Mấy ngày trong mỗi tháng của cô ấy tràn ngập năng lượng xấu.”

Hạ Chí ném gối đầu về phía anh.

Hôm sau khi Trình Tiêu đến trung tâm để lấy kế hoạch bay thì gặp Cố Nam Đình. Lúc đó Lâm Tử Kế đang báo cáo chuyện đường bay mới nhất đã đi vào hoạt động, còn trưởng bộ phận phục vụ cũng đứng bên cạnh, giống như đang có việc chờ xin ý kiến. Trình Tiêu không nói năng gì, đi lướt qua người họ.

Cuộc họp chuẩn bị đã kết thúc, Trình Tiêu thực hiện việc kiểm tra bên ngoài máy bay, Cố Nam Đình bước tới trong ánh nắng rực rỡ, hỏi cô: “Có việc tìm anh à?”

Trong tích tắc, lồ ng ngực Trình Tiêu như có cảm xúc gì đó đang xao động.

Cố Nam Đình đợi mấy giây xong cũng không thấy cô nói gì thì mỉm cười, “Có chuyện thật à? Trước khi đến đây anh còn lo mình tự đa tình chứ.”

Trình Tiêu hừ một tiếng: “Vừa định khen khả năng quan sát của anh thì đã mất điểm rồi, anh đứng đắn một chút không được hay sao?”

Cố Nam Đình tiến lên một bước, chỉnh lại cầu vai vốn đã rất ngay ngắn của cô, sau đó thuận thế nói thầm vào tai cô: “Trước mặt em, anh dám đứng đắn sao?”

Trình Tiêu không quen với việc này nên lùi ra sau một bước, “Anh có gì bất mãn với công việc của Hạ Chí à?”

Cố Nam Đình có vẻ ngạc nhiên, “Cô nàng mách với em à? Anh còn chưa phê bình mà.”

Trình Tiêu nói từng câu từng chữ: “Xin sếp tổng hãy nhìn kỹ, em đang nghiêm túc.”

Nụ cười trong ánh mắt Cố Nam Đình chưa nhạt đi, nhưng giọng anh đã nghiêm túc trở lại, “Nếu quả thực cô ấy có hứng thú với nghề trợ lý, Lâm Tử Kế là sư phụ giỏi, thì anh cũng không ngại tốn nhiều thời gian để bồi dưỡng cô ấy. Nhưng bản thân anh vốn không hy vọng trợ lý là phụ nữ. Không phải vì em nên mới nói vậy, mà là suy nghĩ cho công việc.” Như đọc thấu tâm tư của Trình Tiêu, anh nói: “Thông qua việc trù bị hội nghị lần này, cô ấy hẳn sẽ có nhận thức mới về công việc đang làm. Nếu cô ấy muốn, anh định sau khi hội nghị kết thúc sẽ chuyển cô ấy sang bộ phận biên tập, bên đó vừa hay đang thiếu một chủ biên.”

Phòng biên tập, chủ biên? Đối với Hạ Chí, quả thực sẽ có không gian phát huy tốt hơn.

Nhưng, “Cậu ấy còn quá trẻ, có ổn không?”

“Chúng ta là công ty hàng không, điều cần nhất chính là những điều mới mẻ.” Cố Nam Đình cũng có sự ích kỷ riêng mình, “Rồi sẽ phải có người đi đầu thay anh, gạt bỏ hết những suy nghĩ cũ rích cổ hủ kia đi.”

Trình Tiêu không ngại khen thưởng: “Không hổ là sếp tổng, biết ‘nhân tận kỳ tài, vật tận kỳ dụng’.” (có nghĩa là tận dụng hết mọi khả năng, tài năng của người và vật)

Cố Nam Đình hừ một tiếng: “Đừng lấy lòng anh vì người khác.”

“Thôi đừng tự đa tình. Em chỉ là đang khen anh thôi.” Trình Tiêu giơ tay lên xem giờ, “Em phải làm việc đây.”

Cố Nam Đình gật đầu, “Hạ cánh rồi nhắn anh biết.” Trong lúc nói, anh đưa tay phải lên chạm vào má cô, “Nghe rõ chưa?”

Trình Tiêu hất tay anh ra, “Mới đụng vào tài liệu in ấn, chưa rửa tay đúng không? Da em nhạy cảm, chú ý chứ.”

Cố Nam Đình đưa tay trái cầm tài liệu lên, cười không thành tiếng.

Khi Trình Tiêu hạ cánh và mở điện thoại, tin nhắn đầu tiên xuất hiện là của Cố Nam Đình, anh nói: “Khen ngợi xuất phát từ mục đích lấy lòng đối phương. Thế nên đừng chối nữa, rõ ràng là em đang lấy lòng anh mà.”

Tại thành phố G, cùng thời điểm đó – văn phòng phó tổng tại tổng bộ của Hàng không Trung Nam, Hạ Chí nhìn thấy Cố Nam Đình từ lối cầu thang bộ đi vào thì tỏ ra ngạc nhiên: “Cúp điện ạ?”

Cố Nam Đình trả lời vẻ bình tĩnh, “Không.”

Hạ Chí không hiểu, “Thế sao anh lại đi bộ lên đây? Đây là tầng 26 đó.”

Cố Nam Đình ngước lên, lạnh lùng ném ra hai chữ, “Thể dục.”

Sở dĩ trở nên bất thường như vậy là do trước đó, Trình Tiêu đã trả lời anh: “Buồn chán đến thế thì chi bằng anh leo cầu thang về văn phòng, đỡ phải bị lão hóa sớm.”

Cố Nam Đình lúc đó vừa từ sân bay về, đi vào thang máy, sau đó trước khi cửa thang máy khép lại, anh bất chấp ánh mắt của mọi người mà bước ra, rẽ về hướng cầu thang bộ.

Vốn dĩ đã lớn hơn Trình Tiêu vài tuổi, rồi vì thời gian sai lệch mà quay về bảy năm trước, Cố Nam Đình mặc nhiên cho rằng anh đã già hơn Trình cơ trưởng quá nhiều. Thế nên, tập thể dục là không thể bỏ qua được.

Hội nghị Hàng không được cử hành đúng thời gian. Trong suốt nửa tháng đó, các công ty hàng không lớn tiến hành thảo luận, phân tích các mảng lớn mà Cục hàng không đề ra như phân tích số liệu, kế hoạch đẩy mạnh công tác hàng không, quản lý các tổ bay, tranh trí và làm mới khoang máy bay, công tác phục vụ, và cả việc tu sửa v.v…

Giai đoạn đầu của hội nghị, Cục hàng không thông báo những tin tức về việc kinh doanh hàng không trong quý I, Hải Hàng được phép kinh doanh tuyến bay từ thành phố G đến Seoul, từ G đến Paris… tổng cộng 5 đường bay mới, mỗi tuần tăng thêm 68 chuyến bay. Điểm này khiến họ toàn diện khởi động quốc tế hóa, trở thành doanh nghiệp hàng không hàng đầu trong các tuyến bay quốc tế. So ra thì Hàng không Trung Nam chỉ khai thác được hai tuyến bay là từ G đến Seattle, từ G đến Dubai, do đó cũng trở nên ảm đạm, kém sắc hơn nhiều.

Là đơn vị đảm nhận tổ chức hội nghị, Hạ Chí cũng cảm thấy mất mặt, Cố Nam Đình lại bình thản như những sếp tổng công ty khác, chúc mừng tổng giám đốc Phùng Tấn Đình của Hải Hàng.

Đối với câu chúc của Cố Nam Đình, Phùng Tấn Đình bị “khoét chân tường” đã cười nói: “Nếu còn không lật ngược được ván này thì tôi mới gọi là mất mặt triệt để.”

Cố Nam Đình là người thông minh, đương nhiên anh hiểu ý trong câu nói của Phùng Tấn Đình, anh cười khẽ: “Phùng tổng là muốn chiêu mộ nhân tài xuất sắc, còn tôi lại muốn giành lấy người bạn đời của mình, làm sao so sánh được?”

Phùng Tấn Đình chợt hiểu ra, trong đôi mắt anh có vẻ tán thưởng, “Thế thì chúc mừng Cố tổng nhất cử lưỡng tiện.”

Cố Nam Đình thản nhiên tiếp nhận lời chúc mừng đó, “Anh cũng thế.”

Còn về thâm ý sau câu đó, mãi đến khi trở thành người yêu của Diệp Ngữ Nặc, Phùng Tấn Đình mới hiểu ra.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.