Nếu đêm đó không phải là tiệc rượu kỷ niệm 40 năm thành lập Hàng không Trung Nam, nếu không phải ông nội Cố Trung Dịch và ông bố Cố Trường Minh đều có mặt, thì Cố Nam Đình nhất định sẽ đưa Trình Tiêu đi trước. Ở lại thêm phút nào thì thời gian họ ở riêng bên nhau lại thiếu đi một phút. Anh không muốn lãng phí thời gian. Hơn nữa…
Vẻ đẹp của cô khiến mọi người sững sờ, thiết kế lễ phục cổ sâu chữ V và lộ ra cả một khoảng lưng càng thu hút bao nhiêu ánh mắt, khiến Cố Nam Đình chỉ muốn giấu Trình Tiêu đi. Thế mà cô còn len lén khiêu khích anh, “Lưng em có đẹp không?”
Cố Nam Đình choàng tay qua vai cô, định giúp cô che bớt khoảng lưng trần tuyệt mỹ, “Vẻ đẹp của em nào chỉ là lưng!”
Trình Tiêu nghe thế còn ưỡn ngực, ngước đầu lên và nói: “Em cũng cảm thấy thế.”
Cố Nam Đình suýt không chịu nổi, anh nhắc nhở khẽ: “Em đang mong bây giờ anh đưa em đi ngay à?”
Trình Tiêu quay lại đối mặt với anh, cánh tay ngọc ngà mảnh mai như vô tình đặt lên vai anh, cô khẳng định: “Anh sẽ không làm thế. Lát nữa anh còn phải lên sân khấu rút thăm mà.”
Cố Nam Đình đưa tay véo cằm cô, “Chuyện rút thăm vặt vãnh này, Kiều Kỳ Nặc hoặc Hạ Chí đều có thể làm.” Anh chuyển sang nắm tay cô, dắt cô đi xuyên đám đông đến phòng khách sang trọng, “Dẫn em đi gặp ông nội mới là chuyện chính mà anh phải làm.”
“Ai?” Trình Tiêu có phần không phản ứng kịp, “Cà Phê sao không nói em biết là ông nội anh có tới?”
Cố Nam Đình không bất ngờ khi thấy vẻ căng thẳng của cô, anh vui vẻ, “Không nói ông nội tới thì em không chịu tham gia tiệc, cho em biết thì còn có thấy bất ngờ không?”
Trình Tiêu kéo tay anh, không chịu đi, “Cố Nam Đình, anh lại tiền trảm hậu tấu!”
Trong ánh mắt mọi người, Cố Nam Đình không so đo với cô, anh ngừng lại, vừa giả vờ chỉnh tóc lại cho cô, vừa thương lượng: “Ông nội đã lâu rồi không tham bất kỳ hoạt động nào, lần này chính là vì gặp em nên mới tới, em không nên nhường nhịn ông cụ sao?”
Trình Tiêu đương nhiên không sợ gặp ông cụ, nhưng, “Em…” Trình Tiêu cúi đầu nhìn vẻ đẹp lộ ra trước ngực dưới cổ áo sâu chữ V, và cả đôi chân thon dài lộ ra, “Anh bảo em mặc thế này đi gặp ông nội? Ông không mắng em làm suy đồi thuần phong mỹ tục là em sẽ cảm kích dập đầu đó.”
“Nghiêm trọng thế sao?” Cố Nam Đình cố ý tỏ ra hoang mang, “Không phải em cảm thấy rất đẹp à?”
“Tất nhiên là em thấy đẹp mới mặc cho anh ngắm mà. Sao làm vui lòng người khác còn trở thành tự đào hố chôn mình thế này.” Trình Tiêu đưa tay ôm mặt, dậm chân nói: “Cố Nam Đình, anh là đồ nham hiểm! Anh thấy lão Trình không thích anh nên cố ý bôi xấu em trước mặt ông nội chứ gì!”
Dáng vẻ thiếu nữ e thẹn của cô khiến đôi mắt Cố Nam Đình tràn ngập nụ cười, anh ôm cô, dịu giọng dỗ dành: “Được rồi, có anh đây mà. Hơn nữa ông nội rất thoáng, không hề cổ hủ đâu. Anh đảm bảo, chắc chắn em sẽ được điểm tuyệt đối.”
Trình Tiêu không chịu thua, đánh anh một cái, sau đó mới thở lại bình thường, bực bội nói: “Nếu ông không thích em thì em cũng không thích ông.”
Cố Nam Đình cười to, anh cởi áo vest ra khoác lên vai cô, “Anh tưởng em sẽ vì anh mà cố gắng khiến ông thích em chứ.”
Trình Tiêu không hề cự tuyệt áo vest toàn mùi đàn ông của anh, nhưng cô lại nói: “Em lấy lòng anh là đủ rồi, không thèm lấy lòng người khác.”
Cố Nam Đình nói với vẻ yêu chiều: “Ừ. Có anh đây rồi, không cần lấy lòng ai nữa.”
Cố Trung Dịch tuổi đã gần tám mươi, thời gian đã lưu lại hai vết nhăn rất rõ ở gần khóe miệng, nhưng tinh thần ông vẫn inh mẫn, ánh mắt tinh nhanh, mày mắt toát ra vẻ uy nghiêm, rất phù hợp với hình dung “khí khái, hào sảng” của Cố Nam Đình về ông. Nhìn thấy cháu nội dắt một cô gái bước tới, ông chủ động hỏi bằng giọng trầm trầm: “Là Trình Trình của cháu à? Sao bố cháu nói với ông là cô bé đã đi bay rồi?”
Trình Tiêu đứng ngoan ngoãn cạnh Cố Nam Đình giống một đứa trẻ, nghe thế thì tranh trả lời: “Vốn là có nhiệm vụ bay ạ, nhưng để làm anh ấy vui lòng nên cháu đã tham gia.”
Đối với đứa cháu dâu tương lai, Cố Trung Dịch tất nhiên là hài lòng. Ông cười, “Không ngờ cháu nội ông lại có uy như thế!” Ông vẫy tay gọi Trình Tiêu, “Nào, cô bé, lại gần ông nội nào.”
Trình Tiêu lên tiếng chào Cố Trường Minh đang ngồi bên trái trước, “Cố tổng ạ”, rồi mới đến trước mặt Cố Trung Dịch, “Ông nội, cháu là Trình Tiêu.”
Cố Trung Dịch nghiêm túc quan sát cô từ đầu xuống chân, “Ừ, rất tốt, là một cô bé xinh đẹp, biết lái máy bay à?”
Trình Tiêu gật đầu, “Có bằng ạ, trước mắt là cơ phó của Trung Nam.”
Cố Nam Đình bổ sung giúp cô, “Sẽ nhanh chóng được tham gia huấn luyện cơ trưởng thôi ạ, Trình cơ trưởng tương lai, nữ phi công duy nhất của Trung Nam chúng ta.”
Cố Trung Dịch hơi kinh ngạc, “Còn nhỏ tuổi mà đã lợi hại quá. Nhưng lái máy bay thì có ý nghĩa gì chứ, khô khan, ông đã lái đủ rồi.” Nói xong ông nhìn Cố Nam Đình, “Cái cháu biết thì người ta cũng biết, không có ưu thế chứ gì? Chẳng trách bố cháu bảo cháu theo đuổi người ta tới mấy năm trời.”
Trình Tiêu cười thẹn thùng trước mặt ông lão, “Là cháu làm bộ với anh ấy thôi ạ.”
Cố Trung Dịch không những vui mà con nói, “Đúng là nên kiểm tra kỹ.” Sau đó chỉ vào áo vest trên người cô, nói với Cố Nam Đình: “Lấy cái áo cũ kỹ của con đi đi. Chỗ này mở điều hòa đủ ấm lắm, còn sợ cô bé lạnh hả? Nói bằng kiểu mà bọn trẻ hay nói là gì nhỉ?”
Trình Tiêu vừa trả lời: “Diễn trò ân ái”, vừa đưa áo vest cho Cố Nam Đình.
Cố Trung Dịch đưa tay chỉ vào Cố Nam Đình, “Đúng đúng, chính là diễn trò ân cái, Hành Hành lúc nào cũng lên lớp ông, thế mà vẫn không theo kịp trào lưu bọn trẻ, không chịu già cũng không được.” Có lẽ là thấy bộ lễ phục của Trình Tiêu hơi bị ít vải nên ông lão hơi cau mày, sau đó cảm thán, “Bà nội cháu lúc còn trẻ cũng thích kiểu váy đỏ sáng lấp lánh thế này, nhưng thời đại của ông không thịnh kiểu này, kết hôn cũng không dám mặc như vậy.” Nghĩ đến người bạn đời đã mất, Cố Trung Dịch còn cổ vũ Trình Tiêu, “Ở độ tuổi có thể mặc đồ đẹp thì cứ làm liều mà mặc, đừng phụ bạc tuổi thanh xuân. Trình Trình, đợi lúc cháu và Cố Nam Đình kết hôn, ông nội sẽ tài trợ mười bộ thế này.”
Trình Tiêu không nhịn được cười, “Cháu cám ơn ông nội. Nhưng nếu là mười bộ thì trong một ngày, cháu có thể thay kịp không?”
Cố Trung Dịch phất tay, “Cái gì mà một ngày, chúng ta làm ba ngày!”
Cố Trường Minh cũng cười, “Bố à, bọn trẻ bây giờ kết hôn đều mặc áo cưới màu trắng, nếu bố tặng thì cũng đừng chỉ tặng mỗi màu đỏ nhé.”
Cố Trung Dịch hơi bất mãn: “Kết hôn là chuyện vui, đương nhiên phải mặc màu đỏ rồi, nhìn Trình Trình mặc màu đỏ đẹp thế kia, có phải không Nam Đình?”
Cố Nam Đình có thể nói gì đây? Anh cười rồi trả lời: “Vâng, Trình Trình mặc màu gì cũng đẹp ạ.”
“Y hệt bố mày.” Cố Trung Dịch tỏ vẻ hận thép không thành gang, “Có vợ rồi là thế nào cũng được! Được rồi, không làm trễ giờ hai đứa nữa, nào, Trường Minh…”
Cố Trường Minh lấy ra một chiếc hộp đưa cho Cố Nam Đình, “Ông nội tặng cho Trình Trình.”
Cố Nam Đình mở ra, là một đôi vòng bạch trắng trong veo.
Trình Tiêu không hiểu về ngọc, nhưng thứ mà ông nội xem là quà tặng gặp mặt thì đương nhiên là không phải đồ rẻ tiền rồi, cô có ý định chối từ.
Cố Nam Đình lại lấy ra một chiếc, đeo vào tay cô.
Kích cỡ vừa vặn.
Cố Trung Dịch tỏ ra rất vui, “Trình Trình là người có phúc.” Thấy Trình Tiêu đưa tay lên ngắm nghía với vẻ lúng túng, ông cười bảo: “Đeo cho vui, đừng coi trọng, ông nội tiện tay mua ở chợ thôi.”
Vòng ngọc đương nhiên không phải hàng chợ. Cố Nam Đình kể cho Trình Tiêu nghe, “Bà nội sinh thời yêu ngọc thạch nhất. Đôi vòng ngọc này là do ông nội mua được từ một phiên đấu giá hồi là tổng giám đốc đầu tiên của Trung Nam. Tiếc rằng bà nội đã mập hơn hồi trẻ, không đeo vào được, miễn cưỡng đeo một đêm, cổ tay sưng lên nên vẫn luôn cất để dành.”
Trình Tiêu ngắm nghía vòng ngọc, “Chẳng trách mà ông nội nói em có phúc.”
“Anh cũng không biết ông chuẩn bị nó để tặng cho em.” Cố Nam Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mẹ anh lúc còn cũng từng thử đeo, như bà nội, mẹ không đeo được. Còn về dì Tiêu thì ông nội chưa từng để dì thử đeo. Thế nên tối nay, bố anh không đưa dì tới.”
Đây là lần đầu Trình Tiêu nghe Cố Nam Đình nhắc đến gia đình anh. Trình Tiêu khoác tay anh, chăm chú lắng nghe.
Cố Nam Đình bình thản tiếp tục: “Lúc mẹ anh còn sống, bố rất tốt với mẹ nên lúc mẹ đi cũng không có gì tiếc nuối. Chuyện ốm đau, rất nhiều lúc bác sĩ cũng đành bó tay. Dì Tiêu khi cùng Hành Hành đến nhà anh, anh nhận ra dì rất dè dặt, cũng rất tận tâm chăm sóc bố con anh. Trong lòng anh đã chấp nhận dì, nhưng để bày tỏ nỗi nhớ về mẹ, anh vẫn không thay đổi cách xưng hô.”
Trình Tiêu ngẩng lên nhìn anh: “Dì Tiêu chắc chắn sẽ hiểu. Từ ông nội đến Cố tổng, đến anh, mọi người đều dùng những cách khác nhau để hoài niệm về bác gái.”
Cố Nam Đình gật đầu.
Trình Tiêu cẩn thận tháo vòng ngọc ra cất vào hộp. “Em hay không cẩn thận, dễ làm hỏng. Tuy lão Trình có tiền nhưng em chưa từng đeo món trang sức nào quá đắt giá.”
Đối với sự thoải mái, không câu nệ của cô, Cố Nam Đình rất vui, anh nói: “Tùy ý em.”
Rốt cuộc vẫn không chờ đến lúc buổi tiệc kết thúc, Cố Nam Đình đã đưa Trình Tiêu đi trước. Từ nhà hàng ra để lấy xe, anh không có ý đưa cô về nhà, mà lại lái về hướng chung cư của anh. Trình Tiêu không nói gì, xem như ngầm đồng ý.
Xe Cố Nam Đình rõ ràng chạy nhanh hơn bình thường. Trình Tiêu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không nhắc anh chạy chậm lại. Đến khi đi ngang bờ sông, cô bỗng gọi: “Dừng xe.”
Cố Nam Đình tưởng cô rút lui, vì cô nói: “Xuống xe đi dạo nhé.”
Trên người cô còn mặc bộ lễ phục, tuy có áo khoác của anh nhưng đùi và chân đều rất mỏng manh. Cố Nam Đình định khuyên nhủ: “Nếu không muốn về nhà quá sớm thì đưa em đi ăn chút gì đó nhé?”
Trình Tiêu lại khoác áo của anh vào, đẩy cửa xe ra.
Cố Nam Đình đành xuống theo.
Cô mang giày cao gót, tay khoác cánh tay anh, trong đêm đông tĩnh lặng, họ lặng lẽ đi dọc bờ sông, không nói một lời.
Cố Nam Đình không thể đoán được tâm tư của cô, “Trình Trình?”
Trình Tiêu quay sang nhìn anh, mỉm cười. Dưới ánh sao lấp lánh, dáng vẻ cô cười dịu dàng đẹp vô cùng. Cố Nam Đình gần như không kiềm chế được, muốn hôn cô ngay.
Giọng nói trong trẻo của cô lúc này vang lên, cô nói: “Mẹ em từng nói: Đừng thân thiết với một người quá nhanh, càng đừng vội vàng yêu một ai đó, vì tình cảm đến nhanh thì đi cũng nhanh. Mà xung quanh mẹ có quá nhiều sự thực đã chứng minh rồi: anh cứ nói không sao thì người khác sẽ không thấy có lỗi. Trên đời này, những người biết cảm kích sự lương thiện của người khác vốn không nhiều, đa phần là những người được nước lấn tới. Không cần phải làm một kẻ đạo đức giả hiểu lòng người để khiến bản thân phải chịu ấm ức.”
Thời tiết mùa đông tháng mười hai, những cành cây ven đường chỉ còn trơ nhánh, cô đơn đứng giữa trời. Chỉ mỗi đoạn đường phía trước trải đầy ánh đèn là khiến cái lạnh riêng có của mùa này bị đẩy lùi trong vô thức.
Trình Tiêu đi một lúc rồi dừng lại, ánh mắt trong veo như nước nhìn anh chăm chú, “Trước đây em từng từ chối anh, là do em thấy lạ, chúng ta rõ ràng gặp nhau lần đầu ở sân bay, nhưng anh đối xử với em lại như người đã quen biết.” Cô ngước lên, nhẹ nhàng gạt đi bông tuyết đọng trên vai Cố Nam Đình, “Về sau em đã thích anh thì bắt đầu mong chờ: yêu nhau, thích hợp, ở bên nhau, đây vốn dĩ là ba chuyện không liên quan gì, chúng ta lại làm rất tốt. Cố Nam Đình, em từng thích Nghê Tiêm, em cũng từng hẹn hò với Phỉ Diệu, nhưng những việc này không cần anh phải ra tay, tự em đã cắt đứt. Còn về quá khứ của anh, em không hỏi đến, em chỉ yêu cầu rằng, tương lai của chúng ta, khi yêu nhau phải thành thật với nhau, không yêu nữa thì phải thẳng thắn, rõ ràng. Nếu anh làm được thì chuyện ân ái hay bỏ trốn cùng anh, Trình Tiêu em đều làm được. Nếu anh thất hứa, em tuyệt đối không tha.”
Cô thẳng thắn như thế, khiến Cố Nam Đình vừa thích thú vừa bất ngờ, anh ngước lên nhìn bầu trời đêm đang rơi tuyết, hai tay đặt lên vai cô, “Anh chưa từng hứa hẹn gì với em, là vì sợ em nghĩ rằng sở dĩ anh hứa hẹn là do lo lắng bản thân không làm được. Nhưng anh vẫn phải nói: Trình Trình, thế giới to lớn như thế, bát diện tứ phương, gặp gỡ và yêu nhau vốn hiếm hoi đến mức như kỳ tích của nhân gian. Mà em đồng ý ở bên anh, đối với anh, đó là món quà tuyệt vời nhất. Anh yêu em không phải là nói cho có, anh nguyện dùng quãng đời còn lại, mãi mãi ở bên em.”
“Em lại chẳng khác gì những cô gái khác, cũng yêu bằng tai.” Trình Tiêu ngẩng lên, măc cho bông tuyết rơi xuống, nói với anh, “Cố Nam Đình, những lời tình cảm của anh đã khiến em rất vui.” Sau đó chủ động hôn anh.
Cố Nam Đình ôm lấy cô, hóa bị động thành chủ động.
Sau một nụ hôn quấn quýt, Cố Nam Đình đứng giữa bầu trời tuyết bao la, cuối cùng hiểu ra ý đồ khi xuống xe của Trình Tiêu, “Tương lai của chúng ta sẽ như đêm nay, vô thức mà bạc mái đầu.”
Trình Tiêu ngẩng lên nhìn mái tóc bị tuyết nhuộm trắng của anh, “Lẽ nào từ nhỏ em đã thích tuyết là để sau này cùng anh bạc đầu?”
Cố Nam Đình hôn lên đ ỉnh đầu cũng trắng xóa vì tuyết của cô, “Để chứng minh là thế, chúng ta cùng cố gắng nhé.”
Trình Tiêu và Cố Nam Đình về chung cư của anh. Đèn bật sáng, cô nhìn thấy trên giàn hoa trong phòng khách có bày một dãy chậu hoa, đều là loài Gia Lan mà cô yêu nhất. (Gia lan: quốc hoa của Zimbabwe, có tên khoa học là Gloriosa superba)
Hình thù của hoa gia lan rất đặc biệt, cánh hoa cuộn ra phía sau, như một đốm lửa đang bùng cháy, tên hoa vốn có ý nghĩa là “sửng sốt”, “xinh đẹp” theo tiếng Latin, là quốc hoa của đất nước Zimbabwe, ở Trung Quốc chỉ có phương Nam ấm áp mới trồng được loài hoa này.
Trình Tiêu vô cùng ngạc nhiên, “Đừng nói với em là anh vận chuyển đường hàng không về đây nhé?”
Cố Nam Đình lấy dép lê mới đã chuẩn bị cho cô, “Cứ chuẩn bị hết rồi, thế mà em lại kiên quyết không tham gia buổi tiệc, anh cảm thấy thất bại thế nào giờ em đã biết rồi chứ?”
Trình Tiêu cũng không màng mang dép lê, cởi giày cao gót ra chạy tới thưởng thức, “Cố Nam Đình, anh biết làm con gái vui lòng thế này, em nghi ngờ anh nói rằng em là bạn gái đầu tiên của anh là lừa gạt đó.”
Cố Nam Đình bó tay, “Tặng hoa hồng thì em diễn vai chê bai anh, tặng gia lan thì lại hiểu lầm anh kinh nghiệm yêu đương phong phú, Trình Trình, anh rất khó xử.”
Trình Tiêu lên mạng bằng điện thoại, bắt đầu tra cách trồng gia lan, thuận miệng đáp trả: “Phụ nữ đa số đều là thể mâu thuẫn giống em, dần dần anh sẽ quen thôi.”
Cố Nam Đình khóa cửa lại, bước tới quỳ xuống trước mặt cô, “Nhấc chân lên”, mang dép lê cho cô rồi nói: “Em chơi trước đi, anh đi tắm.”
Trình Tiêu chăm chú chơi điện thoại, không ngẩng lên, “Tắm trắng trẻo sạch sẽ nhé, nếu không sẽ chê anh đó.”
Dáng vẻ của cô… Cố Nam Đình yêu chết được trạng thái như thể vợ chồng già này của họ, anh xoa đầu cô, mỉm cười.
Thực ra Trình Tiêu không thoải mái như vẻ ngoài của cô. Từ hôm chuẩn bị mang lại niềm vui bất ngờ cho Cố Nam Đình, cô đã bắt đầu kiến thiết tâm lý cho bản thân. Nhưng đến lúc dao thật súng thật vào trận, cô vẫn căng thẳng vô cùng! Dù sao thì… không có kinh nghiệm mà! Nghe trên lầu văng vẳng tiếng nước trong phòng tắm, cô buông điện thoại xuống, nhào lên sofa, vùi gương mặt đỏ bừng vào gối tựa, dáng vẻ hối hận mãi thôi.
Thế nên khi Cố Nam Đình tắm xong đi ra, không biết cô đào đâu ra chai rượu vang, đang độc ẩm!
Cố Nam Đình giành lấy ly rượu, “Không cho uống, say rồi thì làm sao?”
Trình Tiêu định giật lại, “Anh cho em lấy can đảm đã.”
Cố Nam Đình không đưa, “Nếu em chưa sẵn sàng thì tối nay anh ngủ sofa.”
Trình Tiêu như được giải thoát, cô ngước gương mặt đỏ hồng lên hỏi lại: “Thật sao?”
“Cái cô nàng này!” Cố Nam Đình hít thật sâu, ra lệnh, “Thật, đi tắm đi.”
Trình Tiêu vỗ vỗ ngực, “Nếu biết anh hiểu lòng người thế này thì em không cần uống nhiều rượu đến thế. Cố Nam Đình, không uổng công em chỉ cưng một mình anh!” Sau đó nhào vào lòng anh, hôn một cái thật kêu lên má anh rồi tung tăng lên lầu đi tắm.
Cố Nam Đình cảm thấy: Món ngon như thế, nếu còn để cô rút lui an toàn thì anh thực sự không phải đàn ông nữa!
Anh ngửa đầu lên uống cạn một ly.
Trong tiếng nước “rào rào”, Trình Tiêu gọi: “Cố Nam Đình?”
Cố Nam Đình đang trong phòng ngủ trên lầu, đáp lời, “Sao, cần anh giúp hả?”
“Đừng nằm mơ nữa, cái đó anh vẫn phải đợi.” Trình Tiêu hỏi, “Mọi vật dụng nhà tắm của phụ nữ trong này, anh chuẩn bị cho em từ bao giờ thế?”
Cố Nam Đình chọc cô, “Cũng có khả năng là anh chuẩn bị cho người khác mà.”
Trình Tiêu “ồ” một tiếng, hét lên: “Người đó có sở thích giống em quá, em sẽ tạm bợ một đêm vậy.”
Cố Nam Đình cười, giải thích, “Lúc em nằm viện anh đã để ý đến đồ dùng cá nhân của em, sau đó chuẩn bị cho em một bộ y như vậy.”
Tinh tế như vậy, nói Trình Tiêu không cảm động thì chính cô cũng không tin. Nhưng miệng cô vẫn nói: “Để đón em tới đây qua đêm, anh cũng ủ mưu lâu nhỉ.”
Cố Nam Đình trả lời không chút kiêng dè: “Từ lúc gặp em, anh đã bắt đầu lên kế hoạch từng bước rồi.”
Cứ thế anh một câu em một câu, Trình Tiêu mặc áo sơ mi trắng của Cố Nam Đình từ nhà tắm bước ra, cô đứng ở cửa phòng ngủ, hỏi anh: “Anh không đi nghỉ sao? Hay là em xuống lầu?”
Cố Nam Đình không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khó lường.
Sự trầm mặc tĩnh lặng đó khiến tim Trình Tiêu đập nhahh. Cô vừa định nói: “Em xuống dưới lầu vậy” thì Cố Nam Đình đã đứng lên bước tới, khi cô chưa kịp phản ứng, anh đã ôm eo bế bổng cô lên, nói: “Nếu cứ buông tha em thế này thì tối nay anh sẽ không ngủ suốt đêm mất.”
Trình Tiêu được anh bế lên giường, rõ ràng căng thẳng vô cùng nhưng lại không thực sự kháng cự, tay cô như có ý thức của nó, đã vòng lấy ôm chặt anh, để mặc anh đụng chạm, chiếm đóng cơ thể, và cả trái tim của mình.
Đèn phòng ngủ được chỉnh tối xuống, anh áp sát cô trong ánh đèn dịu dàng, khẽ nói: “Anh yêu em.”
Trình Tiêu không đáp lại bằng lời nói, cô đưa tay ra sờ mày mắt anh từng chút một, giống như muốn khắc hình dáng anh vào trong tâm khảm, vẻ chăm chú đó khiến Cố Nam Đình say đắm. Anh nhận được sự đồng tình, cúi xuống hôn cô mãnh liệt.
Một nụ hôn chưa từng có, nóng bỏng, quấn quýt. Anh giam cầm cô trong vòng tay, dùng cách thức thân mật nhất để diễn tả sự say mê và khao khát cô, tiến vào sâu để đoạt đi hơi thở của cô, khiến cô cam tâm chìm đắm, không còn kháng cự.
Từ hôm yêu anh, Trình Tiêu trêu ghẹo anh, dụ dỗ anh, chưa từng phủ nhận nỗi khát khao về anh. Thế nhưng đến bây giờ, cô mới thực sự cảm nhận được sự khao khát về cô của Cố Nam Đình vượt xa cô nhiều. Anh hôn từ mặt cô xuống dưới, điên cuồng nhưng lặng lẽ chiếm đoạt hết thảy, dùng đôi môi đốt cháy lên nhiệt tình cô che giấu trong trái tim và cơ thể, khiến cô nở rộ vì anh.
Trình Tiêu thậm chí còn không rõ sơ mi trên người đã bị cởi ra thế nào, nụ hôn của anh đã rơi xuống từng nơi từng chỗ trên cơ thể cô…
Tuyết ngoài cửa sổ vẫn đang rơi, trên mặt kính dần dần bị in dấu, trong đêm đông lạnh lẽo thế này, anh dùng nhiệt độ cơ thể của mình để che phủ cô, chiếm cứ từng tấc một.
Anh mạnh mẽ nhưng dịu dàng như thế, Trình Tiêu nghe thấy tiếng mình th ở dốc, cô muốn kiềm chế nhưng lại bất lực. Mà gò má đỏ hồng của cô, đôi mắt nhắm hờ, đối với Cố Nam Đình mà nói, đó là sự khích lệ tốt nhất. Anh nhìn cô đắm đuối, đến khi trong âm thanh của anh cũng bắt đầu th ở dốc, mới cùng cô hòa vào làm một hoàn toàn.
Đêm nay mặc định sẽ là một đêm dịu dàng thấu xương.