Đêm đó dài tới mức khiến người ta cảm thấy mệt mỏi gấp bội, mà màn mưa dần nặng hạt ngoài cửa sổ càng thấm đẫm trái tim con người.
Hôm sau trời vừa sáng, Hạ Chí còn chưa dậy thì Trình Tiêu đã tới.
Hạ Chí giật mình: “Sớm thế? Cãi nhau với Cố Nam Đình hả? Anh ấy chán sống rồi chắc, chưa qua được cửa bố cậu lại chọc giận cậu…” Thấy sắc mặt Trình Tiêu, cô nhận ra sự việc không đơn giản như vậy, “Trình Tiêu, nói gì đi, cậu sao thế?”
Sắc mặt Trình Tiêu quả không tốt, mắt cũng hơi sưng vì một đêm không ngủ, lúc lên tiếng giọng lại khàn khàn khó nghe, cô nói: “Hạ Chí, tớ muốn xin cậu một việc.”
Từ “xin” này, Hạ Chí chưa từng nghe Trình Tiêu nói với bất kỳ ai, huống hồ là với người thân thiết như chị em là cô.
Cô nhìn vào mắt Trình Tiêu, nói chân thành và trịnh trọng: “Cậu bảo tớ làm gì cũng được, nhưng đừng nói chữ ‘xin’.”
Lúc Cố Nam Đình đến công ty, Kiều Kỳ Nặc mang đơn xin nghỉ việc của Hạ Chí đến văn phòng anh.
Cố Nam Đình cầm báo cáo, ngẩng lên nhìn Kiều Kỳ Nặc, phát hiện mắt anh ta cũng hơi đỏ, “Bảo Hạ Chí đến đây.”
“Vâng.” Kiều Kỳ Nặc đứng bất động tại chỗ, ngập ngừng, “Cố tổng…”
Cố Nam Đình đứng lên, vỗ vai anh ta, “Lúc này Trình Tiêu cần mỗi một người chúng ta. Nếu cô ấy đã quyết định giả vờ không hay biết trước mặt bác gái thì chúng ta cũng phải cố gắng phối hợp, đừng phụ tấm lòng của cô ấy, ở cạnh bác gái trong thời gian ba tháng quý báu này.”
Kiều Kỳ Nặc rưng rưng nước mắt, gật mạnh đầu, “Tôi biết rồi.”
Hạ Chí không trang điểm, mặt mộc chạy tới công ty, nhìn thấy Cố Nam Đình, cô nói: “Cố tổng, em sẽ không nói xin lỗi nữa, xin anh tranh thủ thời gian sắp xếp bàn giao công việc, để em nhanh chóng nghỉ việc.”
Còn về chuyện đi hay ở của Hạ Chí, tối qua Trình Tiêu đã nói với anh. Nhưng Cố Nam Đình vẫn nói: “Cám ơn.”
Hạ Chí mỉm cười, “Giữa em và Trình Tiêu chưa từng nói xin lỗi và cảm ơn. Nhưng anh nói lời đó với thân phận vừa là cấp trên vừa là bạn trai cô ấy, em vẫn thấy mừng.” Cô nói như đang nhớ lại, “Em và Trình Tiêu quen nhau từ năm cấp ba, đến giờ đã tròn mười một năm. Trong quãng thời gian qua, lúc nào cũng là cô ấy che chở, giúp đỡ em. Bây giờ, cuối cùng em đã có thể vì cô ấy mà làm một chuyện gì đó, mà còn là chuyện em rất muốn làm, em không biết có phải vì kiếp trước em đã giải cứu cả dải ngân hà hay không, mà có được vận may thế này.”
Cố Nam Đình chỉ biết Trình Tiêu và Hạ Chí là bạn thân, không phải như chị em bình thường. Nhưng những thông tin khác thì anh không rõ. Nên bây giờ, nghe Hạ Chí nhắc lại quá khứ, anh lại có thêm một cơ hội để hiểu về Trình Tiêu.
Lúc này, hôm nay, Hạ Chí rõ ràng cũng có nhiều điều muốn nói, “Em xuất thân từ nông thôn, thành phố đối với em là thế giới hoa lệ, đầy ắp mới mẻ và cám dỗ, em khao khát hiểu biết nhiều hơn, mà hiểu nhiều thì sợ hãi cũng nhiều. Em sống nhờ ở nhà họ hàng, ngay cả một bộ quần áo cho ra hồn cũng không có, đều là nhặt đồ thừa của các chị để lại, trong xã hội vô cùng thực tế này, bị bạn học kỳ thị cũng là trong dự đoán. Em muốn nhịn, vì em không có gì để dựa dẫm. Là Trình Tiêu nói với em rằng, em càng nhịn thì người khác càng được nước lấn tới. Sự nhẫn nhịn của em ngoài việc khiến họ càng thêm huênh hoang ra thì sẽ không giúp đỡ được gì cho bản thân. Trình Tiêu có khả năng giúp đỡ em nhiều hơn, ví dụ về mặt tiền bạc, nhưng cô ấy vì muốn bảo vệ lòng tự tôn của em mà chưa từng bỏ tiền ra, mà nhờ mẹ nuôi sắp xếp cho em đi làm gia sư, dạy học sinh tiểu học. Em là học sinh giỏi mà, dạy tiếng Anh, hướng dẫn viết văn, thực sự là sở trường của em. Khi em không còn nghèo khó, khi em có thể đi mua cho mình một chiếc váy yêu thích, em mới biết Trình Tiêu có gia cảnh tốt như vậy, có cha mẹ tốt như vậy, và cả một người bạn tốt như người anh là Cà Phê.”
“Con đường nhân sinh của Trình Tiêu rất rộng mở, cô ấy muốn làm gì cũng được. Em hâm mộ cô ấy không cần phải giống em, vì phi công lương cao mà chọn bay. Tiếc rằng thị lực em không đủ chuẩn nên cuối cùng vẫn không có duyên với ngành này. Em từng đau khổ, là Trình Tiêu giúp em phân tích thiệt hơn, khuyến khích em phát huy sở trường, khiến em hạ quyết tâm chọn ngành kịch bản, dạy em cách tự tin và tự bảo vệ bản thân. Thực ra, em vốn là người nhát gan, hay sợ hãi, không có Trình Tiêu chống lưng thì sẽ không có Hạ Chí to gan lớn mật ngày hôm nay.” Trong đôi mắt Hạ Chí long lanh nước, cô nhìn Cố Nam Đình, “Khi em thực tập ở ‘Khuynh thành’, mẹ nuôi từng cực lực thuyết phục em ở lại giúp mẹ. Trình Tiêu biết vì sao em từ chối, cô ấy nói: Tôn trọng bất cứ quyết định nào của em, chỉ cần em nhớ rằng, có mơ ước cứ phấn đấu tiến về phía trước, không tiến được thì cũng sẽ không sao, Trình An và ‘Khuynh thành’, bố và mẹ nuôi, đều là đường lui của em.”
Trình Tiêu trở thành ‘nền tảng’ của Hạ Chí. Hạ Chí hiểu, bản thân chỉ cần đủ cố gắng là được, không cần nghĩ nhiều đến những thứ khác. Thế nên ban đầu cô chọn công ty hàng không vì như thế hình như sẽ gần hơn so với mơ ước ban đầu, cho dù không thể bay. Kết quả là không phụ kỳ vọng, trong ba năm hơn, cô từ trợ lý phó tổng lên tổng biên tập tạp chí, học được nhiều hơn, cũng nắm vững được nhiều thứ hơn.
“Mẹ nuôi là người trong ngành đã từng nói rằng, dù có ngành văn hóa điện ảnh xuất hiện thì cũng không thể đóng cửa tự chế tạo xe, chỉ có thực sự hiểu sâu thì mới có thể tạo ra những tác phẩm chất lượng. Thế nên ban đầu, em đến ứng tuyển trợ lý của anh là để sau này em sẽ lấy hàng không làm đề tài cho tác phẩm, làm nền tảng. Em không thể bay như Trình Tiêu, nhưng em có thể thông qua cách thức tạo ra tác phẩm để thực hiện ước mơ.” Hạ Chí cúi mình trước Cố Nam Đình, “Cố tổng, cám ơn anh đã cho em sân khấu này, tôi luyện em, toại nguyện cho em, Bây giờ, em phải đi làm chuyện em nên làm. Điều mẹ nuôi không yên lòng trừ bố và Trình Trình ra, còn có ‘Thời đại thừa kế’ mà mẹ tự tay tạo nên, thế thì, em đi.”
Sự việc hóa ra là thế.
Tiêu Phi vì lý do sức khỏe đã không thể tiếp tục chủ trì nghiệp vụ trong công ty sách của “Thời đại thừa kế”, cho nên mới nhờ Hạ Chí tiếp tay.
Trong quỹ đạo thời gian bình thường, Hạ Chí mà Cố Nam Đình quen biết không chỉ quản lý công ty sách “Thời đại thừa kế”, mà còn tạo nên cả công ty điện ảnh, liên kết sách truyện và phim ảnh. Không những giữ được tâm huyết của Tiêu Phi mà còn mở rộng hơn. Mà giữa cô và Thương Ức thì vì một cơ hội hợp tác mà gặp gỡ, tiếp xúc nhiều hơn.
Nỗi hổ thẹn với Trình Tiêu càng nhiều hơn. Vì từng bỏ lỡ cô mà Cố Nam Đình không chắc chắn liệu có kỳ tích nào xảy ra với Tiêu Phi không, anh chỉ khẳng định một điều, khi Trình Tiêu chịu đựng mọi khó khăn mà vận mệnh thử thách cô, bản thân anh không hề ở cạnh cô. Mà Hạ Chí đây mới là người làm hết mọi khả năng để giúp đỡ Trình Tiêu.
Lúc này,Cố Nam Đình lại thật lòng nói với Hạ Chí, “Cám ơn em. Từ nay về sau, Cố Nam Đình sẽ gắng sức giúp đỡ em, và cả ‘Thời đại thừa kế’.”
Hạ Chí không hiểu sự hổ thẹn của anh, cô chỉ tưởng anh đang vì Trình Tiêu, nên cô nói: “Không cần cám ơn em, thực ra em đang ngồi hưởng thành quả của mẹ nuôi. Em sẽ giữ vững Khuynh Thành, liều mình vì nó mà làm tốt hơn.”
Sự thực chứng minh, cô đã thực hiện được lời hứa này.
“Thời đại thừa kế” cùng một thời gian vẫn vận hành bình thường như trước, không hề vì bệnh tình của Tiêu Phi mà có gì bất thường. Nhưng đối với bản thân Tiêu Phi, ngoài việc nghĩ cách che giấu bệnh tình với Trình Tiêu ra, bà cũng đang suy nghĩ nhân sự tiếp quản.
Thừa Kế là tâm huyết nửa đời người của Tiêu Phi, bà hy vọng có thể kế thừa tiếp tục. Năm đó Hạ Chí thực tập ở công ty, Tiêu Phi đã nhận ra tài năng bẩm sinh của cô. Nên lúc này, người Tiêu Phi nghĩ đến đầu tiên chính là Hạ Chí. Thế nhưng Tiêu Phi nghe nói Hạ Chí đang phát triển rất thuận buồm xuôi gió ở Trung Nam, thế là bà phải suy nghĩ xem làm sao khoét Hạ Chí về đây trong tình trạng không làm kinh động đến Trình Tiêu.
Những gì Tiêu Phi nghĩ, tối qua Trình Tiêu đã nghĩ tới. Để Tiêu Phi an tâm nhập viện chữa trị, không cần phân tâm về vấn đề kế thừa quản lý, cô đã suy nghĩ cả đêm rồi tự tìm đến Hạ Chí, hy vọng Hạ Chí có thể gánh vác Thừa Kế, cho dù chỉ là một quãng thời gian cũng được.
Năm đó Hạ Chí nghĩ rằng, ngay cả Trình Tiêu cũng không ỷ vào bố mẹ, muốn tự mình tạo ra khoảng trời riêng, thì tại sao cô phải dựa vào cha mẹ Trình Tiêu để làm việc? Thế nên cô đã từ chối lời đề nghị hấp dẫn của Tiêu Phi. Bây giờ thì khác, Tiêu Phi đã bệnh, Hạ Chí cũng không còn là nhân viên quèn mới vào làm việc năm nào. Có lẽ, đã tới lúc rồi!
Chỉ là, muốn tỏ vẻ nước chảy chỗ trũng thì Trình Tiêu bắt buộc phải đi gặp Tiêu Phi.
Chưa bao giờ khao khát được ở bên mẹ như thế này, nhưng cũng chưa bao giờ sợ ở bên mẹ như vậy.
Trình Tiêu từ nhà Hạ Chí ra thì đến chỗ ở của Tiêu Phi trước, nhưng cô không có can đảm lên lầu, đến khi nhìn thấy Tiêu Phi đúng giờ ra ngoài, cô đi theo đến tận Thừa Kế, sau đó ngồi trong xe chờ cho đến buổi trưa. Trong lúc đó, Trình Hậu Thần và Cố Nam Đình không ai gọi điện đến hỏi han gì, Trình Tiêu hiểu, họ không nỡ làm cô thấy chút áp lực nào.
Cuối cùng giờ nghỉ trưa đã tới, đến lúc uống trà chiều, Trình Tiêu nhìn vào gương xe, xác nhận vẻ mặt không có gì khác lạ, mới cầm bánh kem và cafe Tiêu Phi thích nhất, bước vào Thừa Kế.
Do bệnh ung thư tái phát nên thời gian ở cạnh con gái có hạn, khi Tiêu Phi nhìn thấy Trình Tiêu, vẻ vui mừng trong ánh mắt rõ ràng còn nhiều hơn trước.
Trình Tiêu là người dũng cảm như thế mà gần như không dám nhìn vào mắt mẹ, chỉ sợ nhìn lâu sẽ không kiểm soát nổi cảm xúc. Cô mang trà chiều tới đặt trên bàn Tiêu Phi, trông có vẻ lơ đãng, thực hành những câu mà cô đã tập luyện trong xe nãy giờ, “Nhân lúc không bay để tới thăm mẹ, đợi hai hôm nữa bay tuyến quốc tế sẽ bận lắm, đừng nói con không quan tâm mẹ nhé.”
Đó là giọng điệu kinh điển của Trình Tiêu.
Tiêu Phi không nhận thấy khác lạ, nhưng giọng con gái, “Cổ họng con sao vậy? Cảm à?”
Tiêu Phi chỉ có thể nói: “Tối qua mưa, con quên đóng cửa sổ, đã uống thuốc rồi, không sao đâu.”
Con gái xưa nay không phải tiểu thư yếu ớt, tố chất sức khỏe cũng vì thường xuyên rèn luyện mà tốt hơn phụ nữ bình thường, Tiêu Phi cũng không lo lắng quá, chỉ dặn: “Ngày mai nếu thấy không ổn thì bảo bố con gọi bác sĩ Vương tới nhà khám, đỡ phải mệt mỏi.” Sau đó vừa uống cafe Trình Tiêu mang tới vừa không quên hỏi: “Không phải mỗi tuần đều hạn chế giờ bay sao? Bay tuyến quốc tế sẽ bận hơn à?”
Trình Tiêu cầm một tập bản thảo trên bàn làm việc của bà lên, cúi đầu đọc, “Bình thường đều là bay bốn ngày nghỉ hai ngày. Nhưng mẹ biết mà, cũng có thể nghỉ ba mươi sáu tiếng rồi bay tiếp. Khấu trừ thời gian chuẩn bị, để đảm bảo việc nghỉ ngơi, quãng thời gian tiếp theo con sẽ ở ký túc.”
Tiêu Phi gật gù, “Cũng được, đi tới đi lui sân bay cũng mệt lắm. Nhưng,” Bà cười nhìn Trình Tiêu, “Nam Đình đành lòng để con vất vả thế à?”
Lồ ng ngực Trình Tiêu thấy chua xót khó cưỡng, cô gắng giữ cho vẻ mặt bình thản, “Con ngoài là bạn gái của anh ấy ra thì cũng là một trong những nhân viên của anh ấy nữa. Huống hồ con từng nói với anh ấy, muốn nghỉ ngơi cũng phải chờ sau khi thành cơ trưởng rồi, bây giờ đã vượt qua sát hạch lần một, chỉ còn lại ba tháng cuối nữa thôi, đương nhiên phải cố gắng rồi.”
Con gái vượt qua sát hạch lần một, chỉ cần bay ba tháng nữa là sẽ trở thành cơ trưởng. Tin tức này đối với Tiêu Phi chính là sự an ủi và khích lệ to lớn. Trong ánh mắt bà nhìn Trình Tiêu đầy ắp sự kiêu ngạo và vui mừng, “Đợi con trở thành nữ cơ trưởng đầu tiên trong nước, đừng quên chụp trang bìa tạp chí của mẹ nhé.”
Khi Trình Tiêu không thể ngẩng đầu lên, gần như không diễn tiếp được nữa, thì điện thoại của Hạ Chí cuối cùng cũng tới, cô nàng nói to bên kia: “Tớ chuẩn bị cho Cố Nam Đình nhà cậu nghỉ việc rồi đây, liệu có ảnh hưởng tới con thuyền tình bạn của chúng ta không?”
Trình Tiêu nhíu mày, “Cậu định nghỉ việc? Tại sao?”
Hạ Chí nói: “Tuy là tổng biên tập, chức vụ trông thì cao thật đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là tạp chí hàng không, không có không gian nâng cao nữa. Vừa hay có một nhà xuất bản liên lạc, mời tớ sang đó làm giám đốc sản phẩm, tớ chuẩn bị đi thử xem sao.”
Trình Tiêu hỏi: “Thế bây giờ cậu thông báo quyết định của cậu, hay là bảo tớ dùng đặc quyền VIP của tớ để nhờ Cố Nam Đình phê duyệt cho cậu mau chóng nghỉ việc?”
Hạ Chí cười bên kia: “Hai cái đều có.”
Kết thúc cuộc gọi với Hạ Chí, Trình Tiêu gọi cho Cố Nam Đình trước mặt Tiêu Phi, “Hạ Chí có ý định nghỉ việc, nếu có người thích hợp thì anh chuẩn bị đi nhé.”
Việc thay đổi nhân sự là chuyện thường ngày của các công ty. Cố Nam Đình thản nhiên chấp nhận, “Biết rồi. Em đang ở nhà hay ở ký túc, anh tới đón em.”
Trình Tiêu giơ tay lên xem đồng hồ, “Mới mấy giờ mà anh đã tan sở rồi? Em đang ở cạnh mẹ, muộn hơn rồi tính.”
Nghe hai người ngọt ngào, Tiêu Phi cười nói: “Lát nữa mẹ còn có cuộc họp, bảo Nam Đình tới đón con đi.”
Từ đầu chí cuối, Tiêu Phi không phát hiện ra sự bất thường của Trình Tiêu. Chỉ khi con gái sắp đi, bà xót xa nói: “Gần đây có phải mệt quá không, mẹ thấy sắc mặt con không tốt. Chuyện bay cố nhiên là quan trọng, nhưng sức khỏe quan trọng hơn, đừng quá vất vả, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Với tính khí của Trình Tiêu, có lẽ cô sẽ nóng nảy mà nói: “Từ bao giờ mà mẹ trở nên lắm lời thế, con nghi ngờ mẹ không phải mẹ con rồi đó.” Nhưng lần này, cô gật đầu nói: “Con biết rồi ạ.”
Trình Tiêu có rất nhiều điều muốn nói với Tiêu Phi, nhưng cuối cùng cô chẳng nói một câu. Khi thang máy khép lại, cô và Tiêu Phi bị ngăn cách như thể hai người ở hai thế giới, cô ngồi xổm trong thang máy, như một đứa trẻ yếu đuối.
Thực ra Tiêu Phi không họp hành gì. Bà gọi cho Hạ Chí khi Trình Tiêu đi rồi, “Hạ Hạ, nghe Trình Trình nói con định nghỉ việc à? Nếu muốn vào ngành sách báo thì đương nhiên phải đến giúp mẹ nuôi rồi…”
Và thế là, Trình Tiêu bắt tay với Cố Nam Đình và Hạ Chí, đưa Hạ Chí đến bên cạnh Tiêu Phi, giải quyết cho bà một nỗi lo. Còn nhiệm vụ khuyên bà nhập viện điều trị lại do Trình Hậu Thần đảm nhiệm.