Bấy giờ mặt trời không còn gay gắt nữa, có lẽ trời cũng đã muộn rồi.
Tô Khuynh Nhan nghỉ ngơi một lát, rồi đứng dậy đi ra bên ngoài cửa hang nhìn xung quanh, lo rằng nếu người của thiếu niên tới muộn, có khi hắn đã bị dã thú kéo đi mất dạng rồi.
Để không uổng công đi tìm thảo mộc, nàng nhặt một ít cỏ, đẩy vài tảng đá lớn chắn cửa hang lại.
Những chuyện tiếp theo thì hoàn toàn vượt tầm kiểm soát của Tô Khuynh Nhan.
Nàng đeo giỏ lên lưng, rồi lê cái thân xác mệt mỏi xuống núi…
Sau khi xuống núi, Tô Khuynh Nhan không về nhà ngay mà rẽ qua nhà của tiểu thúc Tô Quang Uy ở phía Tây của thôn làng.
Người cha tồi tệ của nàng có tổng cộng bốn anh chị em, nhưng ngoại trừ vị tiểu thúc này, những người khác cũng tồi y như cha nàng vậy, không có người tồi nhất, chỉ có tồi hơn thôi.
Tô Khuynh Nhan hiểu rõ rằng nếu nàng về nhà ngay bây giờ thì chắc chắn sẽ bắt gặp mẹ kế Điền Thúy Hoa, mụ ta nhất định sẽ định giết nàng, mà bản thân nàng bây giờ không thể phản kháng được.
Tô Quang Uy sống ở phía Tây thôn làng, ngay dưới chân ngọn núi Ngọc Hoa.
Đêm về, ngọn núi này sẽ thường có dã thú mò xuống dưới, cho nên hầu hết dân làng chẳng ai muốn ở đây cả, ngoại trừ Tô Quang Uy nghèo tới mức không còn lựa chọn khác.
Còn có cả ông bà nội của Tô Khuynh Nhan thì bị người cha tồi tệ của nàng đuổi đi.
Cho nên trên đường tới đó, chẳng có ai thấy nàng cả.
“Khuynh Nhan, con… đầu con làm sao vậy, nói cho tiểu thúc nghe.
Có phải bị người ta đánh không, tiểu thúc đi trả thù giúp con ngay bây giờ luôn…”
Lúc Tô Khuynh Nhan tới, Tô Quang Uy vừa mới ăn cơm xong, đang ngồi xổm trong sân rửa bát, thì đột nhiên nhìn thấy Tô Khuynh Nhan ở trước cửa.
Y đang định hỏi vì sao nàng lại đến đây lúc này, bỗng liếc thấy vết thương trên đầu nàng, cả người trở nên căng thẳng.
“Tên đáng chết nào lại đánh con thành ra như thế này? Đừng giấu tiểu thúc… “
Vẻ mặt Tô Quang Uy vừa lo lắng lại vừa giận dữ, chỉ ước có thể cầm con dao trong bếp tới nhà tên đó phanh thây hắn ra.
Tô Khuynh Nhan bị thương nặng như vậy, lăn lộn từ sáng tới giờ nên đầu óc bắt đầu choáng váng, nhìn Tô Quang Uy mà ra hai người.
Nàng vẫn gắng lên nói: “Tiểu thúc, nhỏ tiếng chút đi ạ, đừng cho ông nội và bà nội biết, mà con cũng sắp ngất rồi, tiểu thúc tìm cho con một chỗ để nằm với ạ.
Rồi nhờ tiểu thúc sắc mấy ấm thuốc này cho con, rồi con sẽ kể cho thúc chi tiết sau.”
Ông bà nội của chủ nhân thân thể này cũng đã già yếu rồi, Tô Khuynh Nhan không muốn làm hai người lo lắng.
Tô Quang Uy nghe cháu gái nói xong thì ngẩn cả người.
“Khuynh Nhan, con…” Y cứ cảm giác đứa cháu trước mặt rất kỳ lạ, không hề giống trước đây, như một cái bánh bao mềm, gặp chuyện gì cũng ngơ ngác sợ hãi.
Bây giờ đầu bị thương nặng như vậy mà vẫn bình tĩnh nói chuyện với y được.
Y muốn hỏi thêm gì đó, nhưng đột nhiên lại quên mất mình muốn hỏi gì.
Nhưng y nhanh chóng im lặng, cầm lấy thảo dược Tô Khuynh Nhan đưa cho, hoài nghi hỏi: “Con nói đây là thuốc sao? Mấy thứ này đâu ra thế, ăn vào có hỏng luôn cả người không đấy?”