Kiêm Trúc vừa dứt lời, tim Hoài Vọng hơi thót lên một chút. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn giữ nét bình tĩnh, “Vị sư huynh đó của ngươi nói gì ngươi cũng tin?”
“Không phải chỉ nghe một mình Lạc sư huynh nói như vậy.” Gò má của Kiêm Trúc đối diện với hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên như thuận miệng hỏi, “Cả Tam giới đều nói như vậy.”
Tu đạo vốn là việc riêng, trước đó Hoài Vọng chưa bao giờ bận lòng giải thích. Một Đại Thừa như hắn, ngự trị trên chúng sinh trong Tam giới, chẳng lẽ còn phải lần lượt giải thích cho từng người biết mình tu đạo gì hay sao?
Nhưng bây giờ hắn nhìn góc nghiêng mặt của Kiêm Trúc, lại cảm thấy không muốn để y hiểu lầm cho lắm, “Ta…”
“Thôi được rồi.” Kiêm Trúc bỗng nhiên khẽ cười, hời hợt gạt chuyện đó qua, “Tiên tôn tu đạo gì, thì có liên quan gì đến ta cơ chứ?”
Lời giải thích của Hoài Vọng bất chợt nghẹn nơi cổ họng.
Hắn luôn cảm thấy câu nói đó quen quen, nhưng không nhớ được là nghe ở đâu.
Mấy câu nói qua lại hai người đã đi đến trước điện, Kiêm Trúc nói, “Chúng ta vào xem thử xem.”
“Ừm.” Hoài Vọng đáp một tiếng, hoàn toàn mất đi cơ hội để giải thích.
Cửa điện rộng mở trước mặt, tấm vải sa đỏ treo hai bên hông, ngay khoảnh khắc hai người vừa bước qua cửa chợt có cơn gió từ xung quanh thổi qua, làm màn vải sa bay bay như nhảy múa, tưởng như chủ nhân của tòa cung điện đang chào đón khách tới.
Kiêm Trúc hài lòng, “Thích nhất là được đón tiếp niềm nở thế này đấy.”
Hoài Vọng không nói chuyện, kiếm ý bắt đầu lắng đọng quanh người, để tất cả mọi động tĩnh dù là nhỏ nhất ở xung quanh vào trong thần thức của mình.
Bốn vách tường trong điện treo đầy những thanh kiếm không có vỏ, ánh sáng sắc bén lập lòe, chiếu sáng cả tòa điện.
Kiêm Trúc nhìn một vòng xung quanh, đoán chừng nơi này có ít nhất trên trăm thanh kiếm, y thấy rất hứng thú, ““Vật đó” mà Thanh Hà môn nói chẳng lẽ là mấy cây kiếm không vỏ này?”
Hoài Vọng nói, “Nếu vì mấy thanh kiếm không vỏ đó mà đến, thì cũng có thể nói xuôi được.”
Linh khí chia ra ba bảy loại, linh khí hạ phẩm chỉ cần truyền linh lực vào là có thể điều khiển, linh khí trung phẩm thì cần nhỏ máu nhận chủ, linh khí thượng phẩm có kèm theo linh thức, biết tự phát chọn chủ lập khế.
Kiếm không vỏ đa số là linh khí trung phẩm, có rất ít trường hợp có thể xuất hiện thượng phẩm, chẳng trách khiến cho Thanh Hà môn phải giành giật.
Kiêm Trúc ôm tay áo như đang đi dạo chợ đêm, “Ta vẫn chưa có linh khí bản mệnh, có thể chọn một cái mang đi không?”
Hoài Vọng, “Lưỡi kiếm sắc không có vỏ kiếm áp chế, cần lấy máu khai quang, cực kỳ hung ác.”
Kiêm Trúc tiếc nuối, “Đành phải thôi vậy, dù sao thì cũng không thể cầm kiếm đâm ngài được.”
“…”
Y nói xong rồi suy nghĩ, “Nếu như Thanh Hà môn có đến, không biết được bao nhiêu kẻ còn sống trở lại. Người nói tin cho họ thật đúng là dụng tâm lương khổ.”
Dựa theo nề nếp của môn phái bọn họ, thể nào cũng lấy đồng môn mình ra khai quang.
Hoài Vọng không tiếp lời, mà đặt sự chú ý của mình vào chỗ khác: Hình như là hắn chưa từng thấy Kiêm Trúc cầm linh khí bản mệnh bao giờ, thường chỉ thấy tiện tay cầm một cây quạt giấy chạm trổ.
“Vì sao không tìm một cái?”
Kiêm Trúc hoàn hồn từ trong trầm tư, “Không tìm được cái nào thuận tay.”
Không phải là y chưa từng đi tìm, chỉ là không có cái nào hợp với khí tràng của mình. Trước đây Hoài Vọng còn dẫn y đến Chú Khí Các —— nơi được xưng là không ai trong Tam giới đến đó mà tay không mà trở về.
Kết quả sau khi y đến thì phá vỡ được truyền thuyết đó của Tam giới.
Hoài Vọng nghe vậy thì nói, “Vậy cũng không sao, thà thiếu chứ không ẩu.”
Kiêm Trúc chắp tay trước ngực, “Đó là tất nhiên, ta vẫn luôn tùy duyên mà.”
Hai người không còn để ý mấy thanh kiếm không vỏ xung quang nữa, đi thẳng đến trước điện. Trước điện đặt một chiếc quan tài đá, tứ phương trấn hồn, nắp quan dày nặng đóng bên trên, vừa khớp.
Kiêm Trúc dừng một bước trước quan tài đá, “Chẳng lẽ người nằm bên trong là chúa cứu thế?”
Hoài Vọng liếc y, “Ngươi lại biết trước nữa?”
Kiêm Trúc, “Tình tiết này ta cũng đọc rồi, còn cần nụ hôn tình yêu đích thực đánh thức.”
“…”
Hoài Vọng đi thẳng về phía trên nhấc nắp quan tài lên.
“Rầm rầm” phiến đá nặng trình trịch được dời đi, bụi mịn bay bay trong không khí, ánh sáng len lỏi vào trong quan tài đá, chiếu sáng tình cảnh bên trong.
Trong quan tài đá không có người nào, lại có một cái vỏ kiếm nằm.
Kiêm Trúc cũng đến gần, y nhìn ngắm vỏ kiếm đó một hồi, cứ có cảm giác quen mắt —— hình như trên tấm bích họa ban nãy, tế kiếm chém tuyết nhẹ như lông hồng, kích thước dài rộng trái lại rất tương thích với cái vỏ kiếm này.
Y im lặng, sau đó duỗi tay cầm lấy cái vỏ kiếm đó.
“Bịch” cổ tay bị bất chợt bị nắm lấy, mày Hoài Vọng rũ xuống, “Cẩn tắc vô ưu.”
Kiêm Trúc lắc lắc cổ tay mình định hất tay hắn ra, “Chúng ta cũng không thể đứng ở đây nhìn nó đến địa lão thiên hoang.”
“…”
Hoài Vọng chậm rãi buông tay mính ra không ngăn cản y nữa, bấm thành quyết đứng bảo vệ một bên, chuẩn bị bất trắc.
Vỏ kiếm dài nhỏ cứng rắn lạnh lẽo vừa mới vào tay trong thoáng chốc, những thanh kiếm không vỏ xung quanh đột nhiên bắt đầu sinh ra cộng hưởng, “cộc cộc cộc” va vào trong mặt tường, phát ra tiếng kiếm reo “ong ong”.
Kiếm Vấn Nhàn ra, tay áo Hoài Vọng vung lên che trước hai người họ.
“A…!” Kiêm Trúc bỗng hừm một tiếng do thấy đau, vỏ kiếm trong tay đột nhiên trở nên nóng bỏng, mơ hồ có thế muốn thoát. Y nhịn đau nắm chặt vỏ kiếm, hòng muốn dùng linh lực ngăn hơi nóng lại, nhưng mới động chạm mặt ngoài của vỏ kiếm thì đã bị bắn ra.
Hoài Vọng quay đầu nhìn thấy mi tâm y cau lại, tay cầm kiếm nắm thật chặt, “Buông tay.”
“Không được.” Kiêm Trúc hít sâu, “Ta có linh cảm, nó vừa rời tay là sẽ như chó hoang thoát cương,”
Hoài Vọng duỗi ra một tay còn lại, “Đưa ta.”
“Bây giờ thì chỉ có một người nóng, đưa ngài là nóng cả cặp.”
“…”
Cuộc thảo luận của hai người còn chưa có kết quả, thì hơn trăm thanh kiếm trên bốn vách tường cùng vụt lên lơ lửng giữa trời, mũi kiếm vuông góc với mặt đất, tiếngkiếm reo chói tai, thủ thế chờ đợi.
Kiêm Trúc giương mắt nhìn lên, mấy thanh kiếm không vỏ đã đổi hướng, đầu kiếm đột nhiên kéo về phía hướng hai người!
Kiếm ý Hoài Vọng tràn ra mạnh mẽ, như sóng biển ngập trời thoáng chốc đã làm kiếm thế trước mặt ngừng lại.
Nhưng kiếm không vỏ hung tính khó bỏ, tất phải thấy máu. Trên trăm thanh hung kiếm đồng thời kéo tới, chỉ dựa vào một mình Hoài Vọng thì dù là phân thân cũng vẫn không đủ cách.
Lòng bàn tay Kiêm Trúc đã bị bỏng phát đau đến tê dại, y phân tâm để suy nghĩ: Khi tiến vào điện thì hung kiếm không động, chắc là do có vỏ kiếm trong quan tài đá trấn áp, nhưng y vừa động vào vỏ kiếm, trăm thanh kiếm không vỏ lập tức không kiềm sát ý được nữa.
Y như có điều suy nghĩ cúi đầu nhìn thoáng vỏ kiếm trong tay mình một cái… xem ra vỏ kiếm này có lực áp chế trời sinh đối với kiếm không vỏ.
Kiêm Trúc im mấy hơi, ngay sau đó cầm vỏ kiếm đập thẳng vào một thanh kiếm kéo đến —— keng keng keng! Thanh kiếm đó như là bị đập bất ngờ, trực tiếp rơi xuống đất.
Hoài Vọng nghe tiếng quay đầu lại, “…”
Kiêm Trúc, “Không tệ, tiện tay.”
Sau khi ép được vỏ kiếm ra tay, tình thế trước mắt rất nhanh đã chuyển biển tốt.
Kiêm Trúc vừa cầm vỏ kiếm như cầm gậy gõ beng beng beng beng, vừa nói với Hoài Vọng, “Ta thấy cần phải giải quyết vấn đề từ trong gốc gác.”
“Tỷ như?”
“Để bọn nó phản phác quy chân, trở về bộ dáng của ban đầu.”
“…”
Ý là đập hết luôn.
Hoài Vọng suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng rất có lý. Hắn nói, “Đập đi.”
Khóe môi Kiêm Trúc cong cong, không áp chế linh lực lại, thuộc về tu vi Hậu kỳ Hợp Thể phút chốc lan tràn khắp trong điện!
Dưới tình thế bức bách, đành phải ngả bài, y không giả vờ nữa.
Vấn Nhàn trong tay Hoài Vọng hơi ngưng lại, nghiêng đầu nhìn sang y.
Có ngàn lưỡi kiếm sắc chiếu vào trong mắt y, làn tóc đen như mực quấn lấy dây cột tóc màu bạc, gió lùa vào trong tay áo, như cánh bướm phá kén.
Vỏ kiếm nóng bỏng tay trong lòng bàn tay y dường như vô tri giác, gõ một phát nứt cây kiếm bên sườn.
Kiêm Trúc nhìn ngược lại Hoài Vọng, “Yên tâm, không phải nhà giàu mới phất.”
Hoài Vọng không tra cứu ngay lúc này, chỉ dời tầm mắt đi chuyên tâm chém mấy thanh kiếm không vỏ ập đến trước mặt.
…
Chốc lát, trong điện trở về yên tĩnh.
Dưới chân hai người đầy mảnh vỡ kiếm, lóe lên ánh sáng bén ngót lập lòe.
Kiêm Trúc thở phào nhẹ nhõm, vỏ kiếm trong tay vẫn còn nóng lên, xao động muốn bỏ trốn, toàn bộ lòng bàn tay y bây giờ đã đau đến tê rần, đốt ngón tay siết đến trắng bệch.
Ánh mắt Hoài Vọng hạ xuống, trong lòng nhói một cái, “Ngươi buông ra đi, còn lại để ta.”
“Không có chuyện gì, vỏ kiếm này tiện tay, chỉ là hơi phản nghịch.” Kiêm Trúc giơ tay nâng đến trước mặt Hoài Vọng, cười cười, “Không biết Tiên tôn có chẻ ra được không nhỉ?”
Kiếm vỡ đầy đất phản quang, chiếu vào vỏ kiếm. Hoài Vọng buông mắt, Vấn Nhàn kêu ong ong, kiếm ý ngưng đọng.
Vỏ kiếm ngừng xao động, bắt đầu từ từ hạ nhiệt độ xuống.
Kiêm Trúc hân hoan, “Ngài xem, vạn vật hữu linh.”
Hoài Vọng, “…”
Vỏ kiếm tạm thời đã an phận rồi, Kiêm Trúc hồi tưởng lại cảm giác khi nãy, y giơ tay đánh vỏ kiếm một cái, thịch…
“Ngươi có đồng ý lập khế với, làm linh khí bản mệnh của ta không?”
Vỏ kiếm bị uy hiếp không nhúc nhích, chả thèm quan tâm đến y.
Hoài Vọng cau mày, “Ngươi cầm cái vỏ kiếm (鞘 – qiào) thôi sao?”
Kiêm Trúc không cảm thấy có gì là không tốt, “Sau đó ra chiêu, người khác thấy ta ắt sẽ nói một tiếng, “thật xinh đẹp (俏 – qiào).”
Hoài Vọng, “…”
Vỏ kiếm giả chết, nhưng tâm ý Kiêm Trúc đã quyết, y ngồi xếp bằng xuống, trích một giọt máu trên đầu ngón tay nhỏ xuống vỏ kiếm, giọt máu rất nhanh đã hòa vào thân vỏ, phát ra tiếng kêu xì xì.
Hoài Vọng ngồi đối diện hộ pháp cho y.
Vỏ kiếm này đã có ý thức tự chủ, ít nhất cũng phải là linh khí thượng phẩm, cả hai cùng bị kéo vào thức hải tiến hành lập ước thành khế.
Kiêm Trúc nhắm mắt tiến vào trong thức hải của mình, thức hải của y là non sông tươi đẹp mà y thích nhất. Giờ khắc này lại nhìn thấy vỏ kiếm đang đấu đá lung tung trong đó, đi đến đâu nơi đó dời sông lấp biển, cành lá thưa thớt.
Y phi thân lên trước, tay không bắt lấy vỏ kiếm, đôi bên đều muốn áp chế đối phương, cả hai bắt đầu đánh nhau trong thức hải.
Ý thức Kiêm Trúc chìm sâu, không để ý tới thân thể bên ngoài.
Dần dần, mồ hôi từ trên trán y chảy xuống, sau lưng ướt nhẹp, cơ thể ngả nghiêng đôi lần rồi sau đó “bịch” một tiếng ngã về phía trước.
Hoài Vọng ngồi đối diện với y, không chút nghĩ ngợi nhanh tay ôm y, để y tựa vào lồng ngực của mình.
Trán Kiêm Trúc kề trên ngực hắn, phát ra một tiếng than nhẹ, vô thức đưa tay níu chặt vạt áo của Hoài Vọng, trên người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Một tay Hoài Vọng ôm y, một tay còn lại phải kết trận hộ pháp cho y. Hơi thở hắn hơi loạn phả vào trán Kiêm Trúc, lướt qua làm rối vài sợi tóc.
Nhưng Kiêm Trúc không phát hiện gì, y vẫn còn đang giằng co với vỏ kiếm trong thức hải, thức hải sôi trào cuồn cuộn như dung nham.
Y mơ mơ màng màng nghĩ: Sợ cái này không phải là đang hầm óc đó chứ…
Cả quá trình cực kỳ đau đớn, không thế tiến lùi. Kiên Trúc bèn dứt khoát áp bức buộc chặt vỏ kiếm lại, uy hiếp: “Còn không chịu nghe lời, ta bẻ đôi mi ra bây giờ.”
Vỏ kiếm ngừng giãy dụa, sau nhằm thẳng vào sâu trong thức hải của y. Bỗng nhiên, ở sâu bên trong có một dấu ấn sáng lên, Kiêm Trúc ngẩn người chợt nhớ ra hình như dấu ấn này lần trước cũng bất ngờ xuất hiện dưới đáy hàn đàm.
Dấu ấn in sâu trong thức hải sáng tắt lập lòe. Vỏ kiếm không giãy nữa, đảo qua đảo lại một vòng kêu lên ong ong, sau đó thuận theo để bị đánh dấu ấn.
Khế ước cứ như vậy kết thành.
Kiêm Trúc mở mắt ra, người như vừa bị vớt từ dưới nước lên. Y vừa hé mắt ra thấy mình đang ngã vào trước ngực Hoài Vọng, bèn tự giác chống người lên.
“Xong rồi?” Giọng của Hoài Vọng khàn khàn, rút tay mình về. Hắn nhìn sắc mặt Kiêm Trúc mệt mỏi, nhưng việc đầu tiên làm là rời khỏi mình, không thể nói rõ cảm giác trong lòng.
“Xong rồi.” Kiêm Trúc cúi đầu tra xét vỏ kiếm, nhìn thấy bên trên đã khắc một dấu ấn giống y như dấu ấn bên trong thức hải của mình —— nhìn kỹ lại thì thấy hơi giống trúc.
Y nói với Hoài Vọng, “Vỏ kiếm nhỏ không nghe lời, chủ yếu là chưa phải chịu đòn.”
Hoài Vọng lần nữa nói không ra lời.
Hai người đứng lên, xung quanh không còn lối đi nào khác, chắc tòa điện trong lòng đất cũng chỉ có như vậy.
“Ra ngoài làm sao?” Kiêm Trúc ngắm nghía khắp nơi.
Tầm mắt Hoài Vọng rơi trên người y, cơ thể y đã ướt nhẹp do mồ hôi, y sam dán sát vào thân thể, để lộ trung y. Tay Hoài Vọng đang thành thạo tụ lại một nắm linh lực ấm nóng chuẩn bị hong khô cho y, đã nhìn thấy Kiêm Trúc giũ giũ vạt áo, tự hong khô cho mình.
“…” Hắn thu hồi linh lực.
Đúng rồi, Kiêm Trúc vốn là kỳ Hợp Thể, lúc trước nhờ hắn hong giúp chẳng qua vì sợ ngã ngựa lộ tu vi, chứ thật ra làm gì cần mượn đến hắn.
“Trở về theo đường cũ.” Giọng Hoài Vọng hơi lạnh nhạt.
Kiêm Trúc sớm đã quen với tính lạnh nhạt của hắn, không nhận ra cảm xúc gì khác, “Đi thôi, Tiết Kiến Hiểu và phật tử chắc vẫn còn đang chờ bên ngoài.”
Hai người bước ra cung điện, bỗng nhiên có một trận lắc lư dữ dội, đại điện đằng sau ầm ầm sụp xuống! Kế đó có một khối đá tảng từ trên đầu rơi xuống, cả cái hầm trong lòng đất bắt đầu sụp đổ.
“Đi mau!”
Kiêm Trúc nắm chặt vỏ kiếm, cùng Hoài Vọng phi thân chạy ra, dọc theo đường cũ xông về phía lối ra.
Đá vụn sắc nhọn và bụi mịn đầy trời rơi xuống quanh người, đằng trước mơ hồ thấy có tia sáng. Từ bên trên truyền đến âm vang “rầm rầm” rất lớn, ngay lúc đó Hoài Vọng cũng bày trận pháp trên đỉnh đầu hai người ——
Ầm! Mặt đất bị lõm hẳn vào, Kiêm Trúc và Hoài Vọng nhân khoảnh khắc đó chạy ào ra khỏi cửa động, đượcgặp lại ánh mặt trời.
Ngoài bãi đá, Thầm Thù và Tiết Kiến Hiểu nhìn thấy hai người bình an đi ra, mừng rỡ đứng dậy, “Các ngươi về rồi!”
Kiêm Trúc đáp xuống trước mặt hai người họ, “Đợi lâu.”
Còn chưa kịp nói được hai câu, thì nhóm Thanh Hà môn bên kia cũng đã đứng dậy theo.
Nhưng họ vẫn còn kiêng dè với bọn Kiêm Trúc, chỉ đứng tại chỗ uy hiếp:
“Ta biết chắc chắn các ngươi đã tìm được những thứ đó rồi, mau giao hết ra đây! Không thì lúc bọn ta đi ra ngoài sẽ nói các ngươi đang giữ pháp bảo. Chắc các ngươi cũng không muốn bị đuổi giết chứ?”
Tiết Kiến Hiểu tức muốn cắn răng, “Thật sự đúng là đám đê tiện đồ vô liêm sỉ! Các ngươi mà cũng xứng so với Lâm Viễn tông?”
Kiêm Trúc kéo cậu ta lại, ngẩng đầu nhìn những người ở đối diện, “Những thứ đó?”
Thanh Hà môn, “Không sai!”
Kiêm Trúc cười, “Ý các ngươi muốn nói đống sắt vụn đồng nát đó sao?”
Đám Thanh Hà môn ngẩn ra, “Gì cơ???”
Kiêm Trúc, “Không hợp phong thủy với ta, đập hết rồi.”
“…”
Y nói xong không buồn nhìn đám người đang ngờ vực không thôi, hận đến đỏ cả mắt lên, nói với hai người Thầm Thù, “Chúng ta đi về thôi.”
Tiết Kiến Hiểu mắt sắc, thấy trong tay y cầm một cái vỏ kiếm dài nhỏ, linh khí bức người không giống phàm vật, không khỏi lên tiếng hỏi, “Đây là cái gì?”
Nhóm Thanh Hà môn nghe vậy nhìn sang, ánh mắt căm ghét.
“Ồ, ngươi nói cái này ấy hả?” Kiêm Trúc ung dung cầm vỏ kiếm giơ lên, dấu ấn hình trúc rạng rỡ phát sáng dưới ánh mặt trời, “Đây là linh khí ta mới có được.”
Y khẽ mỉm cười, “Ta chuẩn bị đặt tên là, Đoạt Duẩn (笋 = măng).”