Ngày thứ hai.
“Ngươi có nghe thấy gì chưa, sáng hôm nay phó bang chủ của Tạc Thiên bang – Tạ Tốn và chín đệ tử Tinh Lực cảnh tầng một đã bị khiêng xuống từ núi Bạch Linh, nhìn ai cũng rất thảm hại, không phải đứt tay chính là gãy chân, Tạ Tốn thảm nhất, cả người bị thiêu cháy đen thui, đến bây giờ vẫn không biết là ai làm, hỏi thế nào Tạ Tốn cũng không chịu trả lời.”
“Còn có thể là ai? Chẳng lẽ ngươi không biết hôm qua sở dĩ Tạ Tốn tiến vào núi Bạch Linh là để dạy cho Diệp Tu một bài học.”
“Ngươi nói là Diệp Tu? Không thể nào, nói thế nào thì Tạ Tốn cũng là Tinh Lực cảnh tầng bốn, khi dùng hết sức thì có thể lên đến 50 vạn cân sức mạnh.”
Tiếng bàn luận vang lên không dứt.
Ngoại trừ Diệp Tu thì họ không nghĩ ra còn có ai làm được chuyện như vậy, dù sao thì cũng không có mấy ai dám trêu vào Tạc Thiên bang.
Mặc dù có suy đoán, nhưng đa số mọi người lại không tin là Diệp Tu làm.
Diệp Tu cùng lắm chỉ là Tinh Thể cảnh, đối mặt với mười người của Tạc Thiên bang đã đến cánh giới Tinh Lực cảnh thì hắn căn bản không có sức đánh trả mới đúng.
Chẳng lẽ phía sau Diệp Tu còn có cao thủ?
Mỗi người nói một kiểu, nhưng làm người ta không hiểu chính là vì sao Tạ Tốn lại không nói gì vê chuyện này chứ?
Trong sân, Diệp Tu lằng lặng ngồi xếp bằng, khí tức trong người càng hùng hồn, mặc dù đứng cách xa mấy thước vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn tỏa ra từ cơ thể hắn.
Lúc này Diệp Tu chậm rãi phun ra một hơi, không khỏi nở nụ cười: “Xem ra muốn lĩnh ngộ Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết càng ngày càng khó.”
“Hả?” Mạc lão nâng hai chén trà nóng đi vào từ ngoài cửa, hỏi: “Chẳng lẽ Thánh Tử gặp khó khăn gì?”
Diệp Tu nhíu nhíu mày, buồn khổ nói: “Đúng thế, đêm qua ta tu luyện Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết tầng thứ nhất, nhưng không bằng lần tu luyện đầu tiên, có vẻ khó khăn hơn không ít.”
Mạc lão cười cười, rốt cục Thánh Tử cũng trở lại bình thường.
Ông cười an ủi: “Thánh Tử không cần nóng ruột, Vạn Tỉnh Thiên Nguyên Quyết này vốn càng tu luyện càng khó, mặc dù là Mộng Linh tiên tử hoàn toàn nắm giữ Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết cũng phải tốn tận ba năm.”
Diệp Tu gật gật đầu, thở dài một hơi: “Đúng đấy, chỉ sợ nếu muốn hoàn toàn hiểu rõ tầng thứ nhất thì ta còn cần đến tám, chín ngày.”
Phốc…
Mạc lão vừa nâng trà nóng lên uống một hớp thì lập tức phun ra ngoài.
“Làm sao vậy? Mạc lão bị bỏng miệng à?” Diệp Tu nghỉ ngờ nói.
Mạc lão buông chén trà xuống rồi nhìn Diệp Tu bằng ánh mắt rung động: “Không phải, Thánh Tử nói cái gì?”
“Ta nói muốn hoàn toàn hiểu rõ Vạn Tinh Thiên Nguyên Quyết tầng thứ nhất còn cần tám, chín ngày.” Diệp Tu vô cùng bình tĩnh mà đứng dậy, vươn người một cái.
Diệp Tu nói chuyện rất thản nhiên, nhưng trong lòng Mạc lão không bình tĩnh nổi.
Lúc trước Mộng Linh tiên tử phải tốn ba năm mới tu luyện thành công tầng thứ nhất, nhưng Thánh Tử lại nói là còn tám, chín ngày nữa là hoàn toàn hiểu rõ.
“Cho nên rốt cuộc đêm qua Thánh Tử đã lĩnh ngộ bao nhiêu ngôi sao?” Mạc lão sốt sắng hỏi.
Diệp Tu thở dài: “Quá ít, ta cũng không tiện nói ra, chỉ chừng hai mươi ngôi thôi.”
“Ngươi nói thử xem, lần trước ta dùng mười phút đã lĩnh ngộ mười ngôi sao, lần này lại bỏ ra cả buổi tối.”
“Xem ra trước đây ta nói tu luyện dễ như uống nước đi ngủ là hơi quá.” Diệp Tu lắc lắc đầu.
Mạc lão nghe mấy câu nói này đã suýt nôn ra máu, vậy mà hắn còn bảo là chậm sao?
Mạc lão không cảm thấy vậy, con mẹ nó, tốc độ như vậy còn nhanh hơn cả ngồi hỏa tiên nữal
Dù là ai cũng sẽ cảm thấy đây là tốc độ động trời, nhưng Thánh Tử lại nghĩ là chậm quá…
Còn nữa, thế này còn chưa được gọi là tu luyện dễ như uống nước đi ngủ thì còn miêu tả bằng từ gì được nữa?