Thuốc không thể chữa khỏi mọi thứ, nhưng em có thể
*
Khi màn đêm buông xuống, những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng ướt át trên những bức tường hoa tươi tốt, giọt mưa dệt nên những tấm màn hạt giữa trời và đất.
Tại Chu Đạo, thực khách ít dần.
Chung Hân nghe theo chỉ đạo, vừa treo tấm biển “Đóng cửa kinh doanh”, chưa kịp quay người lại đã nghe thấy tiếng bước chân, báo hiệu có khách hàng mới đang đến.
Cô ấy quay lại, nhìn qua ánh đèn mờ ảo trong sân.
Vị khách mới từ xa đến gần, tay cầm chiếc ô màu xanh bạc hà nhẹ nhàng, mặc váy duyên dáng khoe eo, dáng đứng thon thả, đoan trang, thanh nhã, giống như đóa sen trong veo bồng bềnh trên mặt nước trong đêm mưa hòa cùng làn sương nhẹ.
Chung Hân ngạc nhiên: “Cô Bạc?”
Bạc Tô tiến lại gần, gấp chiếc ô dưới mái hiên, gật đầu với cô ấy.
Chung Hân mỉm cười: “Hôm nay chị cũng tình cờ đi ngang qua sao?”
Trong giọng điệu có sự trêu đùa vô thức.
Trong mắt Bạc Tô hiện lên nụ cười nhạt: “Không phải.”
Cô đặt chiếc ô của mình vào ống ô cạnh cửa gỗ, ánh mắt lướt qua khu vực ăn uống của khách hàng với những ngọn đèn bàn rải rác, người thưa thớt, rồi nhìn thẳng vào Khương Dư Sanh phía sau quầy phục vụ, đáp: “Đến gặp Dư Sanh.”
Radar trong lòng Chung Hân rung chuyển.
A? Á!! Hôm nay sao lại hào phóng, trực tiếp như vậy thế?!
Đợi đã, sao hôm nay cô Bạc có vẻ hơi khác nhỉ?
Cô ấy muộn màng nhận ra bộ đồ Bạc Tô mặc hôm nay… Tại sao trông giống như đang mặc quần áo của chị Tiểu Dư vậy?!!
Chuyện gì đang xảy ra thế này, ôi ôi ôi, CP tôi theo không thể nào real hơn được nữa!!
Nội tâm cô ấy tưng bừng dữ dội.
Bạc Tô không để ý, lại gật đầu với cô ấy, bình tĩnh bước vào đại sảnh, dưới ánh nhìn của Khương Dư Sanh, cô bước từng bước đến trước mặt nàng.
Vô cớ cảm thấy mất tự nhiên, cô âm thầm mím khóe môi sắp cong lên của mình, cười hỏi: “Có phải đến sớm rồi không?”
Khương Dư Sanh cong mắt trêu cô: “Một chút chút?”
Nàng giơ tay lau vết nước nhỏ đã bị mưa làm ướt trên cẳng tay Bạc Tô, xót: “Trời mưa rồi, không cần phải đi thêm chuyến này nữa đâu.”
Ánh mắt Bạc Tô lay động: “Chị muốn đi.”
Khương Dư Sanh nhìn cô, sửng sốt hai giây, sau đó không khỏi cúi đầu mỉm cười.
Bạc Tô hiểu chuyện: “Vậy chị đợi trên lầu trước nhé?”
Khương Dư Sanh gật đầu: “Ừm.”
Nàng nhìn Bạc Tô lên lầu, cho đến khi đi qua góc cầu thang, không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa mới nhìn đi nơi khác, quay đầu lại mỉm cười với Chung Hân, người vẫn còn ở phía dưới cách đó không xa.
Giống như một đứa trẻ bị bố mẹ thình lình về nhà bắt gặp đang xem TV, Chung Hân vội vàng quay người lại, nhanh chóng lau chiếc bàn vốn đã rất sạch sẽ bên cạnh mà cô ấy vừa lau năm phút trước.
Khương Dư Sanh bật cười.
Nàng không để ý, cúi đầu tiếp tục kiểm tra tài khoản thu chi của ngày hôm nay.
Khoảng nửa tiếng sau, bàn cuối cùng của khách hàng rời đi, Chu Đạo chính thức đóng cửa.
Khương Dư Sanh rửa tay xong, trực tiếp lên lầu gọi Bạc Tô.
Tầng trên đã được lau chùi sạch sẽ, các cửa sổ cũng đã được kiểm tra, chỉ còn lại một ngọn đèn tường mờ ở cầu thang.
Khương Dư Sanh đi lên cầu thang, ngang qua chỗ rẽ góc cầu thang tầng hai, theo thói quen, nàng liếc nhìn bức tường, vừa định đi ngang qua, lại vô tình nhận ra mình vừa bắt được thứ gì đó nơi đuôi mắt.
Quay người lại, nàng nhìn chằm chằm vào bức tường.
Không phải do đa cảm mà là trên bức tường nơi treo những tấm bưu thiếp đầy lỏng lẻo, một tấm bưu thiếp mới quả thực đã được lấp đầy vào khoảng trống nơi ban đầu treo tấm bưu thiếp hình vé xem phim đã bị gỡ bỏ.
Hình mờ trên tấm bưu thiếp là của Lặc Thành, hoa văn ở mặt sau là ảnh phong cảnh một hang động Phật giáo vào lúc chạng vạng. Trong ảnh, Bạc Tô rũ mắt, nửa sáng nửa tối dưới bầu trời cam, trông đầy thần thánh, yên tĩnh, trang nghiêm.
Rất ít khách du lịch cố tình mang bưu thiếp từ nơi khác đến và để lại ở đây sau khi viết.
Khương Dư Sanh có linh cảm, chờ mong vươn đầu ngón tay ra, khẽ lật qua lật lại.
Phía trước có một khoảng trống để viết lời nhắn, quả nhiên còn có nét chữ và cái tên quen thuộc.
Lần này không chỉ có chữ ký và ngày tháng mà còn có hai dòng thư pháp bằng bút máy:
Thuốc không thể chữa khỏi mọi bệnh
Nhưng em có thể.
Trái tim Khương Dư Sanh dường như bị một đôi bàn tay vô hình nắm giữ, khẽ hôn lấy.
Chua chát, tê dại.
Nàng dừng lại vài giây rồi xuống lầu, cầm bút, lại lên lầu, bên phải chữ “Bạc Tô”, trên thanh địa chỉ trống, có bốn ký tự đẹp đẽ được viết bằng nét chữ khác với Bạc Tô.
Vinh hạnh đến thăm.
Nàng không muốn chúng vẫn là những tấm thiệp thất lạc chứa đầy những suy nghĩ, đầy những ngăn kéo, không ai biết đến và không có nơi nào để gửi đi.
Đó là điều nàng mong chờ, là điều nàng nhặt được, là điều nàng muốn đáp lại từng lời nói trong dòng chảy của thời gian, là điều nàng trân trọng.
*
Chu Đạo khóa cửa, đoàn người bước ra khỏi sân biệt thự cũ.
Trời mưa phùn nhẹ, trên đường ít người đi lại, mặt đường loang loáng nước. Khương Dư Sanh, Bạc Tô và Trì Kỳ không cầm ô, thản nhiên đi về phía số 33 đường Vĩnh Thành trong làn gió mát sảng khoái của đêm mưa qua.
Cách đó không xa, Khương Dư Sanh và Bạc Tô tụt lại phía sau mọi người.
Không có ý định đuổi theo, hai người thong thả bước đi trên bóng của nhau.
Khương Dư Sanh nhìn bầu trời không một ngôi sao, thở dài: “Hai ngày nay trời mưa, cơn bão dường như lại đi qua.”
Ngày mai, máy bay sẽ cất cánh đúng giờ.
Bạc Tô nắm lấy tay nàng, dẫn nàng tránh khỏi vũng nước, nói: “Ừm, giống như đến Quỳnh Thành vậy.”
Lòng bàn tay hơi lạnh, Khương Dư Sanh kịp thời giữ lại trước khi cô buông ra, không buông nữa.
Bạc Tô kìm nén h@m muốn nhìn nàng, khóe môi cong lên.
Khương Dư Sanh dùng tầm nhìn ngoại vi bắt được, cong môi cười khẽ.
Nàng ghé sát vào cánh tay Bạc Tô, tán gẫu: “Hôm nay chị thật sự chỉ đợi em trong phòng thôi à?”
Bạc Tô phải chạy việc vặt, tự lấy bữa trưa và bữa tối từ Chu Đạo.
Bạc Tô trả lời: “Ừm.”
Khương Dư Sanh lo lắng: “Có nhàm chán quá không?”
Nếu không đúng lúc, thì phần lớn thời gian Bạc Tô đến Bành Đảo tìm nàng, tất cả những gì nàng có thể cho cô chỉ là buổi tối ngắn ngủi.
Bạc Tô đáp: “Sẽ không.”
Khương Dư Sanh do dự: “Vậy… sau này thường xuyên bị yêu cầu làm việc này thì sao?”
“Ừm?” Bạc Tô ghé mắt nhìn nàng. Ủng hộ chính chủ vào ngay — T R 𝙪 𝘔 T R 𝑈 𝘠 𝘌 𝐍.Vn —
Khương Dư Sanh lo lắng: “Thời gian nghỉ ngơi của chúng ta rất khó để gặp nhau.”
Bạc Tô hiểu rõ.
“Không sao đâu.” Cô khẽ an ủi: “Không phải lúc nào nghỉ ngơi cũng không làm chút việc. Hơn nữa, hôm nay chị thực sự đã làm rất nhiều việc trong phòng.”
“Ừm?”
Bạc Tô nói: “Chị đã có cảm giác mong đợi từ lâu rồi.”
Cô dường như không nói đùa, nhìn con đường yên tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Mong bữa trưa, mong bữa tối, mong chờ buổi tối, mong chờ từng phút từng giây tiếp theo. Dư Sanh.” Cô nhìn Khương Dư Sanh, khẽ nói: “Đây là cảm giác mà chị gần như đã quên trong mười năm qua.”
Tim Khương Dư Sanh đập mạnh.
Nàng nắm chặt tay Bạc Tô, ánh mắt dịu dàng: “Chị không cảm thấy lãng phí thời gian là được rồi.” Sau đó, giống như nghĩ đến điều gì, nàng cao giọng hỏi: “Tối đó thực sự gặp lại em, chị có cảm thấy sự mong đợi của mình đã thất bại không?”
Rõ ràng biết rõ còn cố hỏi, cậy sủng sinh kiêu.
Bạc Tô nhướn mày, cong môi cười khẽ.
“Em không chắc chắn về bản thân mình à?” Cô nhìn con đường phía trước, cố tình bối rối.
Khương Dư Sanh bất mãn: “Này…”
Tiếng cười của Bạc Tô nhẹ nhàng và liên tục, Khương Dư Sanh không khỏi cảm thấy vui vẻ. Nàng chỉ hy vọng nụ cười như vậy có thể đọng lại trên gương mặt Bạc Tô mãi mãi.
Hai người trò chuyện cười đùa rồi đi về số 33 đường Vĩnh Thành.
Cửa vào tòa nhà số 33 đường Vĩnh Thành đã được mở, Trì Kỳ đứng trước cửa chờ đợi, khi thấy các nàng đang đến gần, cô ấy mỉm cười vẫy tay rồi đi vào tòa nhà trước.
Khương Dư Sanh và Bạc Tô lần lượt bước vào cửa, đóng cửa lại, bước lên cầu thang.
Không ai nói lời tạm biệt.
Cánh cửa tầng hai ngay trước mặt, cuối cùng Bạc Tô cũng không nhịn được, nói: “Tối nay… chị xuống nữa được không?”
Tai Khương Dư Sanh nóng bừng. Nàng cắn môi cố nhịn cười, đáp như không có chuyện gì xảy ra: “Ừm.”
Dừng một chút, nhớ lại lời Trì Kỳ nói sáng hôm nay, nàng siết chặt chiếc chìa khóa trong tay, nói: “Hoặc là, em lên tìm chị.”
Bạc Tô sao cũng được: “Được.”
Việc cô ở đâu không quan trọng, miễn là cả hai có thể ngủ cùng nhau.
Khương Dư Sanh nhìn gương mặt lạnh như trăng tuyết của Bạc Tô, còn Bạc Tô nhìn đôi mắt như sao trong hồ của cô, hai người đối mặt nhau vài giây rồi lại quay mặt đi, mỉm cười.
Có chút ngốc nghếch.
“Vậy chị lên trước.” Bạc Tô nói.
Khương Dư Sanh gật đầu.
Hai người đứng yên vài giây trước khi một người quay người bước vào cửa, còn người kia bước lên cầu thang.
*
Trong phòng ở tầng hai, đèn phòng khách không bật, chỉ có một luồng ánh sáng mỏng dài từ khe cửa hé mở của Trì Kỳ phát ra.
Khương Dư Sanh nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi: “Kỳ Kỳ, em muốn tắm trước hay tắm sau?”
Giọng nói của Trì Kỳ phát ra từ cửa sổ. Cô ấy đóng cửa sổ lại, bật điều hòa: “Em đợi một lúc nữa, chị tắm rửa trước đi.”
Khương Dư Sanh đáp: “Ừm.”
Nàng vào phòng ngủ lấy quần áo sạch, chẳng bao lâu sau đã đi tắm, sấy tóc, thậm chí còn giặt sạch quần áo vừa thay.
Không biết Bạc Tô sẽ tắm nhanh đến mức nào, lại băn khoăn không biết bây giờ muốn lên lầu ngay liệu có sốt ruột quá không. Nàng không nói ngay với Bạc Tô mà chỉ bật máy tính trong phòng ngủ, chuẩn bị kiểm tra danh sách mua hàng tháng sau.
Không biết qua bao lâu, điện thoại nàng rung lên, thanh thông báo hiện ra là tin nhắn WeChat của Bạc Tô.
Tin nhắn chỉ có một câu ngắn gọn: “Chị tắm xong rồi.”
Khương Dư Sanh nhìn thời gian, thấy đã hai mươi phút trôi qua.
Nàng mở khóa điện thoại, trả lời: “Ừm, em lên ngay.”
Lấy điện thoại di động và chìa khóa cửa tầng xong, nàng đứng dậy ra ngoài.
Ngoài cửa, trong phòng tắm, Trì Kỳ giống như đang tắm, mơ hồ nghe thấy tiếng nước.
Khương Dư Sanh vô thức nhẹ tay nhẹ chân, đóng cửa lại, đi về phía cửa vào.
Trong lúc nhất thời, trong đầu nàng lóe lên một ý nghĩ: Có nên thay dép lê không, có nên tạo ảo giác mình vẫn đang ngủ yên trong phòng ngủ không?
Rồi chợt bật cười.
Nàng đang nghĩ gì vậy?
Nàng không phải ở độ tuổi dạy hư trẻ vị thành niên, cũng không phải ở độ tuổi mà bố mẹ sẽ bảo mình phải làm gì, việc ở trong phòng ngủ của người yêu chẳng phải là điều bình thường sao?
Nàng gạt đi vẻ ngượng ngùng khó hiểu, thay đôi dép lê bên ngoài, xếp gọn đôi dép đi trong nhà về chỗ cũ, mở cửa đi ra ngoài.
Đèn cảm biến ở hành lang sáng lên đáp lại, âm thanh như tiếng cửa tầng mở phát ra từ tầng trên cùng phía xa.
Những làn sóng trong lòng Khương Dư Sanh đột nhiên dâng lên rồi rút xuống.
Nàng chậm rãi bước lên cầu thang, rẽ vào góc cuối cùng của cầu thang, quả nhiên nhìn thấy Bạc Tô đã đợi rất lâu ở cửa tầng hé mở.
Bạc Tô đã tắm xong, mái tóc đen xõa xuống như thác nước, thay bộ váy ngủ bằng lụa mềm nhẹ, chiếc cổ trắng nõn hiện rõ, xương đòn trước ngực uyển chuyển như đang bay, như cây trắng lặng lẽ nở hoa lúc nửa đêm, hay như tia tuyết rơi nơi chân trời.
Thánh khiết đoan hoa.
Làm cho mọi lời báng bổ đều trở nên xúc phạm.
Tim Khương Dư Sanh càng đập mạnh hơn.
Nàng cố gắng bình tĩnh lại.
Đối mặt với hương thơm nhẹ nhàng thanh nhã, nàng bước lên bậc thang cuối cùng, đi theo con đường mà Bạc Tô tránh ra, bước vào phòng.
Cánh cửa tầng được đóng lại với một tiếng cạch.
Khương Dư Sanh đang định quay người lại, nhưng giây tiếp theo, nàng lại rơi vào vòng tay thơm dịu của Bạc Tô.
Da kề da, ấm áp chạm ấm áp, khát vọng thực hư, mong muốn được thỏa mãn.
Có tiếng thở dài khe khẽ, không biết là từ hơi thở của Bạc Tô hay từ tận đáy lòng nàng.
Khương Dư Sanh tựa vào ngực Bạc Tô, khẽ hỏi: “Chờ đến nóng nảy như vậy à?”
Bạc Tô ngửi mùi thơm trên tóc nàng, lắc đầu nói: “Không phải.”
“Vì chị rất muốn ôm em.”
Cô thích cảm giác thỏa mãn và ổn định này đến mức cần phải xác nhận lại nhiều lần rằng đó không phải là một giấc mơ, sẽ không ôm vô ảnh.
Lòng Khương Dư Sanh chìm xuống đáy hồ ẩm ướt.
Nàng nghiêng đầu hôn lên má Bạc Tô rồi ôm lấy cô, khen: “Chị thơm quá đi.”
Hình như có mùi bạch trà.
Bạc Tô khẽ mỉm cười bên tai nàng: “Là sữa dưỡng thể mới ra mắt, em có muốn dùng thử không?”
Giọng điệu trầm thấp nhẹ nhàng khiến vành tai Khương Dư Sanh tê dại.
Nàng nhận thấy có điều gì đó không ổn với cơ thể mình.
Nàng lặng lẽ hít một hơi, điều hòa nhịp tim, trả lời: “Ừm, lần sau vậy.”
Bạc Tô buông nàng ra.
Khương Dư Sanh thở phào nhẹ nhõm.
Bạc Tô cúi xuống lấy đôi dép đi trong nhà cần thay, Khương Dư Sanh cúi đầu nhìn thấy một đôi màu hồng nhạt, nghiêng đầu nhìn chân Bạc Tô, rồi lại nhìn thấy một đôi màu hồng nhạt tương tự.
Nụ cười hiện lên trong mắt nàng. Nàng đi đôi dép mới, ngước lên trêu chọc: “Giống hệt nhau à? Mua khi nào thế?”
Bạc Tô tỏ vẻ bình thường: “Lúc trước mua nhầm số nên mua đôi khác.”
“Ồ.” Khương Dư Sanh kéo dài giọng, nửa tin nửa không.
Bạc Tô không hề bị ảnh hưởng, bình tĩnh nói: “Có nóng không? Chúng ta vào phòng ngủ nhé?”
Khương Dư Sanh buông cô ra: “Ừm.”
Nàng theo Bạc Tô vào phòng ngủ, ánh mắt vô tình liếc nhìn chiếc bàn trà trong phòng khách giống hệt bàn trà của họ ở tầng dưới, không khỏi dừng lại, giữ chặt tay Bạc Tô: “Chị ơi.”
“Ơi?”
“Không phải chị nói không có ấm đun nước sao?” Khương Dư Sanh buồn cười.
Bạc Tô: “…”
Bây giờ không còn chỗ cho lời bào chữa nữa.
Cuối cùng, trong mắt Bạc Tô cũng tràn ngập ý cười, trên má hiện lên một vệt đỏ ửng, lại giơ tay che mắt Khương Dư Sanh lần nữa, nghe có vẻ thẹn quá hóa giận nhưng giọng nói vẫn ôn hòa bình tĩnh: “Đừng nhìn những thứ không nên nhìn.”
Hơn nữa, ngay từ đầu nàng thực sự tin à?
Khương Dư Sanh khẽ cười một tiếng, hàng mi chớp chớp trong tay Bạc Tô.
Bạc Tô giống như không biết, cô càng như vậy, nàng càng muốn trêu cô.
Nàng ngoan ngoãn để Bạc Tô che mắt lại, dứt khoát tiếp tục dựa vào lòng Bạc Tô, để cô ngầm ôm mình, dẫn dắt nàng vào cửa phòng ngủ từng bước.
“Chị biết em nhớ đến gì không?” Khương Dư Sanh cong môi hỏi, khứu giác và thính giác nàng trở nên nhạy bén hơn do tầm nhìn không còn.
Mùi của Bạc Tô rất thơm.
Bạc Tô đáp: “Chuyện gì?”
Giọng nói đó thực sự rất hợp với sở thích của nàng.
Khương Dư Sanh nói: “Em đã từng thử mọi cách để vào phòng chị và ngủ trên giường của chị.”
Bạc Tô cũng nhớ đến, mỉm cười.
Khương Dư Sanh nói: “Em còn nhớ đến một chuyện khác nữa.”
“Ừm?”
“Thật ra em vẫn luôn muốn biết, tại sao bỗng nhiên chị không cho em ngủ cùng nữa?”
Bạc Tô không ngờ tới, chân hơi khựng lại. Không trả lời nàng tại sao, chỉ buông bàn tay đang che mắt nàng ra, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đến rồi.”
Mùi trà trên cổ tay nhạt dần, Khương Dư Sanh mở mắt ra, thứ nàng nhìn thấy là một bức tường đơn sơ, không trang trí, một chiếc bàn làm việc gọn gàng, đèn tường màu vàng nhạt, ga trải giường màu trắng mềm mại và hai chiếc gối bông.
Sạch sẽ, trang nhã.
Không khác gì căn phòng ngủ trước đây của Bạc Tô trong ký ức của nàng.
Nàng tự nhiên ngồi xuống mép giường của Bạc Tô, đưa tay nắm lấy tay trái của Bạc Tô, bị ám ảnh bởi việc Bạc Tô không trả lời câu hỏi vừa rồi của nàng: “Tại sao vậy?”
Nhẹ nhàng lắc lư, là cảm giác làm nũng vô thức.
Bạc Tô rũ mắt nhìn nàng, không nói gì, nhưng tai lại đỏ bừng.
Khương Dư Sanh nhìn thấy manh mối, càng tò mò hơn: “Sao thế? Sao chị lại có biểu cảm này vậy?”
Hàng mi Bạc Tô khẽ run, thoáng nuốt nước bọt, quay mặt đi, có vẻ xấu hổ: “Em thật sự muốn biết sao?”
Tất nhiên rồi. Khương Dư Sanh gật đầu.
Ánh mắt Bạc Tô tập trung vào khoảng trắng vô nghĩa cuối giường: “Lúc cấp 3, không phải em đại diện cho học sinh mới nhảy trên sân khấu sao?”
“Ừm.”
Nàng nhớ mình đã nhảy điệu tango, lần đầu tiên ăn mặc gợi cảm và trang điểm đậm như vậy ở trường.
Giọng nói của Bạc Tô nhỏ đến mức khó nghe: “Đêm đó, chị có một giấc mơ.”
“Mơ gì vậy?”
Bạc Tô quay lại, nhìn chằm chằm vào nàng, hỏi lại: “Em thật sự muốn biết sao?”
Trong mắt cô có một tia nhiệt mà nàng chưa từng thấy trước đây, như thể ngòi nổ ẩn sâu, chầm chậm bốc cháy.
Hơi thở Khương Dư Sanh đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn, nhịp tim vốn đang yên lặng lại trở nên ồn ào.
Nàng nhận thấy điều gì đó nhưng vẫn trả lời: “Ừm.”
Những ngón tay đặt trên ga giường vô thức siết chặt lại.
Ánh mắt Bạc Tô như đang mỉm cười, nhưng lại không có vẻ như vậy, chỉ nắm lấy tay nàng, tiến lại gần nàng.
Giữa những mong đợi không rõ ràng của Khương Dư Sanh, cô đã nghe theo trái tim mình, đáp lại bằng hành động thực tế thay vì lời nói.
Một đầu gối đặt lên mép giường, bàn tay còn lại của cô vuốt v e sau gáy Khương Dư Sanh, cúi người hôn nàng.
Mùi trà mát lạnh phả vào mặt nàng.
Khương Dư Sanh nhắm mắt lại, dùng tay trái đỡ người, ngẩng chiếc cổ thon dài của mình lên.
Bạc Tô hôn nàng đầy nhẹ nhàng và kiềm chế. Cô hôn lên đôi môi mềm mại, chiếc cổ thanh tú, xương quai xanh mê người của nàng, hôn đến nơi cô không bao giờ dám nhìn thẳng trong giấc mộng, đầy nhẹ nhàng.
Váy ngủ mùa hè mỏng manh, xúc cảm trực tiếp. Khương Dư Sanh bỗng nắm chặt ga giường, khẽ rên lên một tiếng, rồi lại cắn môi nhịn lại.
Hô hấp nàng run rẩy, mặt đỏ đến tận cổ.
Tai Bạc Tô cũng đỏ bừng.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Khương Dư Sanh, khàn giọng hỏi: “Còn muốn biết không?”
Đôi mắt luôn trang nghiêm, đứng đắn đó lóe lên sự kiềm chế sâu sắc, trào dâng những dòng nước ngầm.
Sự rụt rè của Khương Dư Sanh đã bị cô lật đổ.
Lần đầu tiên, nàng xác nhận rằng Bạc Tô là một phụ nữ trưởng thành bằng trực giác.
Là một người phụ nữ có tình cảm, cũng sẽ có h@m muốn với nàng.
Nàng cũng ngượng ngùng, nhưng phát hiện Bạc Tô còn ngượng hơn mình, xem ra cô có thể sẽ buông ra.
Nàng chỉ muốn nhìn thấy sự đáng yêu hơn, nhiều khía cạnh hơn, tự do hơn, tận hưởng thế giới nhiều hơn, giống một người bình thường hơn mà không phải là Bạc Tô tự áp lực bản thân kia.
Nàng dùng đầu ngón tay vén lọn tóc xõa quanh tai Bạc Tô lên, mỉm cười dịu dàng: “Chị ơi… chị thật sự là…”
“Hửm?”
“Dễ giả vờ, cũng rất giỏi chịu đựng.”
“Ngồi trong lòng chị mà vẫn không loạn, có phải không?” Nàng vòng tay qua cổ Bạc Tô, thở nhẹ vào tai cô, khẽ nói.
Hơi thở của Bạc Tô đột ngột dừng lại, những đường gân xinh đẹp trên cổ ngọc khẽ cử động.
Khương Dư Sanh lùi ra, mỉm cười muốn nói thêm gì nữa, vừa hé môi, Bạc Tô lại nghiêng đầu hôn nàng.
Cô rút tay trái ra, đặt lên eo Khương Dư Sanh.
Giống như ngọn núi lửa ngủ yên lâu ngày dưới tuyết, cuối cùng cũng thức giấc.
Khương Dư Sanh khẽ cười, gần như bị thiếu oxy.
Nàng dùng tay nhẹ nhàng xoa tóc Bạc Tô, cổ vũ, dung túng Bạc Tô làm loạn nàng.
Bạc Tô đột ngột dừng lại giữa chừng.
Trong ánh sáng mờ ảo, Khương Dư Sanh mở đôi mắt mờ mịt, nhìn cô với vẻ thắc mắc.
Bạc Tô nhẫn nại nói: “Chị chưa cắt móng tay, cũng không có bao ngón tay.”
Khương Dư Sanh bật cười, cắn môi nói: “Cô Bạc cũng biết cái này nữa à.”
Người phụ nữ này da mặt mỏng, gương mặt đỏ bừng như chảy máu.
Lòng Khương Dư Sanh mềm nhũn.
Không nỡ trêu cô nữa, nàng lập tức đè sự ngượng ngùng xuống, vòng tay qua chiếc cổ gầy của cô, ghé sát vào má cô, khẽ nói: “Chị ơi, đêm nay em sẽ cho chị đặc quyền.”
“Ừm?”
“Không cần cũng không sao.” Nàng hôn lên tai cô, giống như một nàng tiên cá quyến rũ và sa đọa.
– –
——–
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE nhé, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.