Lúc này Trần Dật Phi mới chú ý đến nữ tử phía sau Lý Ấu Vi, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nữ tử mặc y phục đỏ này không hề thua kém Lý Ấu Vi chút nào, Lý viên đào đâu ra lắm người tuyệt sắc thế?
“Xin hỏi quý danh của vị cô nương đây l
“Hồng Chúc!” Hồng Chúc nhàn nhạt đáp lời.
“Hồng Chúc, quả là một cái tên hay. Nàng có muốn về Vương phủ cùng ta không? Chỉ cần hầu hạ bổn thế tử cho tốt, †a đảm bảo sau này nàng không phải suy nghĩ gì nữa”
Trần Dật Phi vừa nói xong đã vươn tay ra định sờ lên gương mặt nữ tử xinh đẹp phía trước.
Hồng Chúc thấy thế thì nở một nụ cười xinh đẹp, không thèm trốn tránh, chỉ nhìn về phía sau hẳn ta rồi nhẹ giọng nói: “Được thì được, nhưng mà ngươi phải hỏi y mới được”
“Ai?”
Trần Dật Phi ngây người, vô thức quay ra sau.
Không biết từ lúc nào mà một thiếu niên mặc y phục gấm đã xuất hiện trong Lý viên, hẳn chỉ lẳng lặng bước từng bước vào trong.
Phía sau thiếu niên là một lão ăn mặc lôi thôi, luộm †huộm, nhìn chẳng có gì là đặc biệt.
Trần Dật Phi nhíu mày nói: “Tên tiểu tử thối nào đây? Đừng cản trở chính sự của bổn thế tử! Cút sang một bên cho tai”
Lý Hiển Duy không thèm để ý hản ta mà cứ bước tiếp vào. trong, đến bên Lý Ấu Vi và Hồng Chúc, nhẹ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Lý Ấu Vi lộ ra nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng đáp lại.
“Ngươi mà còn không đến thì có sao đấy” Hồng Chúc mỉm cười, còn sợ chuyện chưa đủ lớn mà châm thêm tí mồi lửa.
“Là hän ta sao?” Lý Hiển Duy quay người lại, cất tiếng hỏi.
“Đúng, thế tử Tuyên Võ Vương, cha hẳn là một trong mười Võ Vương của Đại Thương, là một nhân vật có tiếng, không dễ trêu chọc.” Hồng Chúc tươi cười giới thiệu.
“Có một người cha tốt nhỉ!” Lý Hiển Duy gật đầu nói: “Thực ra ta cũng có một người cha tốt.”
Trần Dật Phi nhìn dáng vẻ bên xướng bên họa kia thì vẻ mặt trở nên âm trầm, hẳn ta liếc mắt nhìn bốn người phía sau, quát: “Còn đực ra đó làm gì? Bắt người!”
“Bắt người?” Lý Hiển Duy cười rồi, nụ cười lạnh thấu xương, cất giọng nói tiếp: “Lão Trương, nhờ ông chút, mười bình rượu Sinh Mộng Tử”
“Hào phóng!” Lão Trương ở phía sau nghe vậy thì nhếch miệng cười, tiếp đó thân ảnh chợt lóe lên, nháy mắt đã đi đến trước bốn người kia.
Bốn người đó chỉ cảm thấy hai mắt choáng váng, giây tiếp theo đã ăn trọn một cú tấn công, lập tức hộc máu tươi.
Trần Dật Phi thấy thế, gương mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, sự hoảng sợ lướt qua đáy mắt.
Lý Hiển Duy nhìn người trước mắt, nụ cười trên mặt vẫn xán lạn như cũ, nói: “Ngươi tự cút đi hay để ta giúp?”
“Láo… láo toét! Ta là thế tử của Tuyền Võ Vương, ngươi dám vô lễ với ta, ta nhất định bảo phụ vương tru di cửu tộc ngươi!” Trần Dật Phi vẫn mạnh miệng gào lên.
“Vậy nghĩa là để ta giúp ngươi đúng không?”
Lý Hiển Duy mỉm cười giơ tay lên nằm chặt yết hầu của tên kia, nụ cười trên mặt đã biến mất, giọng điệu tràn đầy âm hiểm: “Ta đợi ngươi, để xem ngươi tru di cửu tộc ta trước, hay là ta gi ết chết ngươi trước!”
Nói xong, Lý Hiển Duy thẳng chân đạp thế tử Tuyên Võ ‘Vương ra ngoài.
Một tiếng “rầm” vang lên, Trần Dật Phi nặng nề hạ cánh dưới nền đất, cơ thể còn trượt dài ra xa một đoạn.
“Khu! Khụ! Khu!” Ở bên ngoài, Trần Dật Phi ôm cổ ho khan mấy tiếng, ánh mắt hẵn học nhìn thiếu niên phía trước, kinh hãi nói: “Ngươi đợi đó, các ngươi đợi đó!”
Nói hết câu, Trần Dật Phi vật vã bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài phủ.
“Tiểu đệ, đệ kích động quá rồi.”
Lý Ấu Vi nhìn thế tử Tuyên Võ Vương chật vật rời đi, nhẹ giọng nói.
“Ai bảo hẳn ta bắt nạt Ấu Vi tỷ chứ!”
Lý Hiển Duy dịu dàng nói: “Đệ đã kiềm chế rồi đó, tỷ nhìn đi, đệ đã giết hắn ta đâu!”
“Đệ đấy!” Lý Ấu Vi bất lực chẳng còn gì để nói. “Đồ không có lương tâm, nãy ta cũng suýt bị sàm sỡ rồi, thế mà không thấy đến an ủi người ta một tiếng.” Hồng Chúc ra vẻ tủi thân mà nói.
Lý Hiển Duy nghe vậy thì tươi cười nói: “Tại ta tưởng Hồng Chúc tỷ tự nguyện.”
“Đói đòn à?” Hồng Chúc trợn trừng mắt, giơ tay chuẩn bị đánh.
Ngay lúc này, chuyện trưởng tử Lý gia xuất hiện ở Đô Thành đã lan truyền khắp các phủ.
Phủ Tam Hoàng Tử, sau khi Mộ Nghiêu nhận được tin thì vẻ mặt thay đổi.
Lý Hiển Duy đến rồi.
Nhanh thật đấy!