Giải Mộng

Chương 92: Mộng xuân 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai ngày trước khi đi, Lâm Tùy Ý tìm rất nhiều cớ để Lâu Lệ thay mình chạy vặt, vé xe lửa cũng là cậu bảo Lâu Lệ đi xếp hàng mua hộ.

Chờ Lâu Lệ mua vé xe lửa trở về, Lâm Tùy Ý vội lấy từ tay bé: “Có giường không?”

Thế mà mua được một giường mềm.

Mua vé gấp vẫn mua được giường mềm, Lâm Tùy Ý rất vừa lòng, vung tay cho Lâu Lệ một phong thư giấy dầu dày cui.

“May mắn ghê, khen thưởng nè.” Lâm Tùy Ý đặt vé xe bên cạnh cái “bộp”, nghĩ đến khoảng thời gian gian khổ, vui rạo rực nói: “Giường mềm, giường mềm.”

Lâu Lệ bóp phong thư, không mở ra, không biết trong phong thư cũ kỹ là một sấp tiền 100 tệ mới tinh, nghĩ là Lâm Tùy Ý nhét nhiều tiền lẻ.

Bé không chú ý phong thư, mà nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Tùy Ý.

Hình như Lâm Tùy Ý rất vui vì được rời đi.

Lâu Lệ cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng. Bé hắn nhẫn nhịn, nuốt thắc mắc vào bụng.

Lo lắng mất chú ý sẽ hỏi thành lời, khi ăn cơm Lâu Lệ im miệng không nói.

Ở chung vài ngày, Lâm Tùy Ý biết chun chút về Lâu Lệ, nói: “Có chuyện thì nói.”

Vốn dĩ không kìm nén được thắc mắc, có người hỏi thăm, Lâu Lệ không nhịn được, hỏi: “Anh còn quay lại không?”

“Có chứ.” Lâm Tùy Ý nói: “Không phải hẹn 10 giờ sáng ngày mùng 10 tháng sau lấy máu à?”

Lâu Lệ: “Vâng.”

Vùi đầu ăn cơm.

Lâm Tùy Ý lại muốn quấy rầy người ta, hỏi: “Nhớ số của anh chưa?”

Lâu Lệ: “Nhớ rồi.”

“Đọc anh nghe coi.”

Lâu Lệ đọc một dãy số, không sai số nào.

“Có việc thì gọi điện thoại cho anh.” Lâm Tùy Ý dặn dò: “Anh nói với chủ quán mì rồi, em có thể mượn điện thoại quán mì.”

Lâu Lệ: “Có ảnh hưởng việc học tập của anh không?”

Lâm Tùy Ý sặc, chột dạ nói sang chuyện khác: “10 giờ sáng ngày 10 tháng sau nhớ đến phòng khách sạn này, có thể sớm đến nhưng không được đến trễ.”

Lâu Lệ hứa hẹn: “Sẽ không đến trễ.”

Lâm Tùy Ý yên tâm, lại tìm mấy lý do cho Lâu Lệ thay mình làm việc.

Tổng cộng mấy ngày nay cậu cho Lâu Lệ 1 vạn 2 ngàn 300 trăm, một tháng cậu về Nguyên Thanh Quan, Lâu Lệ không lo ăn uống. Cậu cũng nghĩ kỹ rồi, lần thứ ba lấy máu không dắt bé đi ăn mì thịt bò. Cậu sẽ chuẩn bị một thẻ ngân hàng, trong thẻ có một số tiền… Lâu Lệ mệnh khổ, không dám cho nhiều sợ ảnh hưởng phúc khí vốn không nhiều, chỉ cần thời thơ ấu Lâu Lệ không thiếu ba bữa cơm là được.

Hai ngày qua đi, Lâm Tùy Ý gom đồ đạc chuẩn bị đi.

Phòng cậu thuê vẫn trả tiền đều đều, đảm bảo ngày 10 tháng sau Lâu Lệ có thể thuận lợi tới.

Còn về chìa khóa, trước khi chia tay Lâm Tùy Ý giao chìa khóa cho Lâu Lệ, dặn dò đừng làm mất.

Cậu biết Lâu Lệ già sớm hơn tuổi, không có đứa bé tám tuổi nào giống Lâu Lệ, cậu tin tưởng Lâu Lệ sẽ không làm mất chìa khóa phòng.

Vì thế lại dặn dò Lâu Lệ đừng đến trễ.

Nói ba lần, lỗ tai muốn đóng kén, Lâu Lệ vẫn tốt tính đồng ý, lần nữa hứa hẹn: “Sẽ không đến trễ.”

“Đừng chê anh lải nhải.” Lâm Tùy Ý nói giỡn: “Chả biết vì sao cứ cảm thấy sẽ không được thuận lợi.”

Nào biết, một lời thành sấm.

Nguyên Dĩ đi vào mộng, người tới Nguyên Thanh Quan xin giải mộng đại hung chỉ có thể tìm Lâm Tùy Ý, vừa lúc tổ chức đại hội giao lưu đạo hữu, sư thúc sư bá Lâm Tùy Ý đi hết trơn, việc lớn việc bé trong quan rơi hết lên đầu cậu.

Bận rộn, thời gian trôi qua cực nhanh.

Vất vả mãi mới đỡ bận, Lâm Tùy Ý xem thời gian, chưa đầy một tuần nữa là tới ngày hẹn lấy máu lần thứ ba.

Lúc này mới vội nhờ người đi mua vé xe lửa.

Lần này mua vé không may mắn, giường nằm đã sớm cháy vé, nhưng cũng không quá nát, Lâm Tùy Ý lấy được một vé ghế ngồi cứng.

Có ghế là được, Lâm Tùy Ý từng trải nghiệm không ghế, ghế ngồi cứng vẫn chấp nhận được.

Nhưng tới ngày đi, đợi mãi không thấy xe lửa không tới, thời gian xuất phát lùi rồi lại lùi, cuối cùng hủy chuyến, nói là mưa to dẫn tới sạt lở núi đất, đoạn đường ray đoàn tàu đi qua bị chôn vùng, đang dọn dẹp khẩn cấp. Nhưng cụ thể bao giờ dọn xong thì không ai có thể cho đáp án cụ thể.

Lâm Tùy Ý không muốn chờ tiếp, xách hành lý rời ga tàu hỏa.

Vẫy tay bắt xe taxi chạy ngang trên đường, nói là muốn tới tỉnh khác, người ta tên địa điểm liền lắc đầu.

Muốn đến thành phố đó bắt buộc phải đi qua vùng núi, mà dạo này vào mùa mưa, khắp nơi đều có núi đất sạt lở. Dù Lâm Tùy Ý trả tiền hậu hĩnh, tài xế cũng không muốn lấy tiền tránh mất mạng. Không phải ai cũng là Thầy Giải Mộng, cho dù là Thầy Giải Mộng cũng sẽ đánh giá mức độ hung hiểm của giấc mơ.

Kiếm không được xe, Lâm Tùy Ý không lãng phí công sức nữa.

Cậu không đến mức sứt đầu mẻ trán, Nguyên Ý đạo nhân phải có nhân mạch chứ.

Tìm một khách đơn từng giải mộng cho, nhờ sắp xếp một chiếc xe một tài xế, khách đơn lập tức đồng ý.

Không bao lâu sau, một chiếc siêu xe giá trị xa xỉ ngừng trước mặt Lâm Tùy Ý, một tài xế ngồi ở ghế điều khiển, ghế phụ còn có một tài xế dự phòng. Khách đơn đưa cho Lâm Tùy Ý hai tài xế, chờ Lâm Tùy Ý lên xe liền chạy đến địa điểm yêu cầu.

Mới đầu hành trình còn tính là thuận lợi, mười mấy giờ sau chạy đến đoạn đường đất lở nguy hiểm.

Các xe oto di chuyển rất chậm, đổ dồn vào một đường nhỏ đầy xe.

Lâm Tùy Ý hơi nóng nảy, hỏi tài xế lộ trình còn lại và thời gian.

Tài xế áng chừng: “Sáng ngày mai khoảng 8-9 giờ là có thể tới, sẽ không quá 10 giờ.”

Lâm Tùy Ý lấy điện thoại di động gọi cho ông chủ quán mì, hỏi gần đây Lâu Lệ có tới ăn mì không.

Ông chủ quán mì nói tối hôm qua vừa tới.

Lâm Tùy Ý nói: “Tối nay thằng bé đến, phiền chú chuyển lời hộ tôi, tôi không thể đến sớm nhưng sẽ không đến trễ, bảo thằng bé đến phòng chờ tôi.”

Ông chủ quán mì đồng ý.

Thời gian xe chạy đến khách sạn là 9 giờ 40 phút ngày 10 tháng 9. Lâm Tùy Ý xuống xe, không đợi tài xế mở cửa xe bung dù, cậu đội mưa chạy vào khách sạn.

Chạy thẳng đến phòng, lạch cạch một tiếng mở cửa phòng.

“Lâu Lệ, anh tới rồi.” Lâm Tùy Ý gân cổ lên, nhìn trong phòng.

Trong phòng im ắng, không có Lâu Lệ.

“Chưa tới?”

Lâm Tùy Ý hơi khó chịu. Cậu không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy tới, kết quả Lâu Lệ chưa tới. Tuy nhiên chưa tới thời gian hẹn, Lâm Tùy Ý kéo ghế dựa, ngồi chờ.

Đợi năm phút, Lâm Tùy Ý nhăn mày. Cậu ngồi không yên, đứng dậy tới bên cửa sổ nhìn xung quanh.

Trời mưa hạt dày, không tính là mưa to, nhưng hệ thống cống nước yếu kém, nước tích tụ trên mặt đất ngập tới mắt cá chân người đi đường.

Địa thế đường Kim Hoa so với bên khách sạn thấp hơn một chút. Lâm Tùy Ý lo lắng Lâu Lệ bị kẹt.

Cũng không phải nhất định lấy máu ở khách sạn, Lâm Tùy Ý xách hành lý, ngồi vào xe, nói tái xế chở mình đến đường Kim Hoa.

Tới đường Kim Hoa, Lâm Tùy Ý chỉ vị trí tòa nhà số 7 hẻm Kim Liễu, bảo tài xế dừng xe ở đó.

Cậu lại đội mưa chạy tới căn hộ số 1 tầng 2 đơn vị 3, bị xối ướt cả người.

Rầm rầm rầm gõ cửa, Lâm Tùy Ý kêu: “Lâu Lệ.”

Rầm rầm rầm.

Rầm rầm rầm.

Lâm Tùy Ý gõ đủ kiểu, không ai mở cửa cho cậu.

Trên đường đi đến đây cũng không thấy bóng Lâu Lệ hai bên đường. Lâm Tùy Ý nghi ngờ Lâu Lệ xảy ra chuyện.

Cậu bấm tay tính toán, giống Nguyên Dĩ, quan tâm sốt ruột khiến tính toán bị sai lệch. Cậu tính ra hôm nay Lâu Lệ gặp tai ương thấy máu, người ở đâu tính vài lần không được.

Đành phải mượn la bàn xem tứ duy.

Tính ra Lâu Lệ ở phía đông nam, Lâm Tùy Ý bảo tài xế lái xe hướng đông nam.

Đã qua 10 giờ, Lâm Tùy Ý không rảnh bận tâm canh giờ tốt, nhìn ngoài cửa sổ xe tìm người.

Đi ngang bệnh viện thành phố, Lâm Tùy Ý lập tức: “Dừng xe.”

Lâu Lệ gặp tai ương thấy máu, bệnh viện ở phía đông nam, Lâm Tùy Ý muốn vào bệnh viện tìm người.

Cậu ba lần xuống xe dầm mưa, vọt vào bệnh viện, trong lòng dùng lục nhâm tiểu độn tính phương hướng Lâu Lệ, tay dùng la bàn tính phương vị. Nhất tâm nhị dụng, tốt xấu không bị Tổ sư gia trách tội. Lâm Tùy Ý tính ra Lâu Lệ ở gần mình.

Ở gần cậu là bệnh viện.

Lâm Tùy Ý vội đi tới bàn tư vấn hỏi thăm y tá, có bé trai tám tuổi tên là Lâu Lệ nhập viện hay không.

Y tá tra thông tin, lắc đầu nói không có.

Lâm Tùy Ý nói: “Chị tra lại đi, chắc chắn có.”

Y tá tra lại, như cũ lắc đầu.

Lâm Tùy Ý định vòng qua bàn tư vấn tự tìm, đúng lúc này, di động reo chuông.

Dãy số xa lạ, nhưng thuộc khu vực thành phố này.

Lâm Tùy Ý vội vã bắt máy: “Lâu Lệ?”

Đầu bên kia điện thoại ‘vâng’ một tiếng.

Lâm Tùy Ý: “Em ở đâu?”

Lâu Lệ không đáp, chỉ nói: “Em xin lỗi, qua 10 giờ rồi.”

Lâm Tùy Ý hít sâu một hơi, hỏi: “Em ở bệnh viện thành phố đúng không? Ở phòng nào?”

Lâu Lệ ngừng một giây, không ngờ bị Lâm Tùy Ý nói trúng. Bé đọc số phòng bệnh.

Lâm Tùy Ý vội vàng chạy đi. Người còn chưa vào phòng bệnh, âm thanh âm đã truyền vào trước: “Sao lại thế này?”

Người tới, mắt nhìn Lâu Lệ từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt Lâu Lệ tái nhợt nhưng không có ngoại thương, vết thương cũ cũng đã lành, Lâm Tùy Ý càng thấy lạ: “Sao em lại thế này?”

Lâu Lệ nói: “Lấy ít máu.”

“Rút máu?” Lâm Tùy Ý hỏi: “Đang yên lành rút máu làm cái gì? Cơ thể có chỗ nào khó chịu?”

“Không khó chịu.” Lâu Lệ nói: “Rút máu làm kiểm tra.”

“Kiểm tra cái gì?”

Lâu Lệ lại không nói.

Lâm Tùy Ý nổi nóng đi đến gần, nhìn sắc mặt Lâu Lệ lại đè xuống: “Em không nói, anh không có cách biết chắc? Anh đi hỏi bác sĩ.”

Trùng hợp, y tá tới giường bệnh bên cạnh đổi bình nước biển. Lâm Tùy Ý hỏi tình huống, Lâu Lệ giữ cánh tay cậu, muốn ngăn cản. Lâm Tùy Ý nhẹ nhàng gỡ tay Lâu Lệ, hỏi: “Em ấy rút máu làm kiểm tra cái gì?”

Y tá nhìn Lâm Tùy Ý, tướng mạo người lương thiện, vì thế nói: “Xét nghiệm tủy phù hợp.”

Lâm Tùy Ý chợt ngơ ngẩn, nhớ tới em trai Lâu Lệ mắc bệnh bạch cầu.

“Em ấy bé như thế mà hiến tủy?” Lâm Tùy Ý chất vấn.

Lâu Lệ kéo tay áo Lâm Tùy Ý, sờ được ẩm ướt: “Lâm Tùy Ý, đừng hỏi.”

Lâm Tùy Ý quay mặt nhìn về phía Lâu Lệ, sắc mặt đen thui: “Em không chịu nói, anh tìm người khác hỏi cho rõ ràng.”

Lâu Lệ sốt ruột giải thích: “Lần trước không lâu như vậy, em tưởng sẽ không đến trễ.”

Ngữ khí Lâm Tùy Ý nặng nề: “Trọng điểm là cái này hả?”

“Lần trước?” Lâm Tùy Ý nắm bắt từ mấu chốt, chụp lấy cánh tay Lâu Lệ, cảm nhận được xương cốt gầy nhom của Lâu Lệ: “Không chỉ một lần?”

Y tá vội ngăn lại: “Anh to tiếng với trẻ em làm cái gì?”

Lâm Tùy Ý: “Chị cũng biết em ấy là trẻ em, trẻ em thì hiến tủy cái quái gì? Thế nào, cốt tủy còn có thể biến hóa, lần trước không phù hợp, hiện tại phù hợp?”

“Phù hợp.” Y tá nói: “Tủy em ấy phù hợp em trai em ấy, nhưng tình trạng cơ thể không đủ tiêu chuẩn, em trai còn nhỏ cũng không thể làm phẫu thuật. Lần này bệnh tình em trai chuyển biến xấu, trong kho không có tủy phù hợp, em ấy làm xét nghiệm phù hợp lần thứ hai. Nếu các hạng mục đủ tư cách, dưới tình huống đặc biệt, trẻ vị thành niên có thể hiến tủy cho trẻ vị thành niên.”

Lâm Tùy Ý cứng người: “Phù hợp?”

Cậu nhìn về phía Lâu Lệ, há miệng thở dốc muốn nói gì đó.

Sau khi phát hiện căn bệnh, bố mẹ nuôi chăm lo đàng hoàng cho Lâu Lệ, hoặc là sống yên ổn. Ít nhất Lâu Hải và Phương Toa Toa sẽ không đánh bé.

Bọn họ cần tủy Lâu Lệ, nhưng phí chạy chữa cho Lâu An đào rỗng gia đình, bọn họ muốn nuôi Lâu Lệ, nhưng thật sự nuôi không nổi.

Lâu An còn chưa tới tuổi nhổ trồng tủy, hoặc là trong khoảng thời gian chăm bệnh sẽ có tủy phù hợp, vậy nên không dùng Lâu Lệ nữa.

Bọn họ cần tích cóp thật nhiều tiền, để chữa trị cho con trai ruột thịt.

Hôm nay, trước khi Lâu Lệ ra cửa tìm Lâm Tùy Ý, Phương Toa Toa về nhà vội vã dẫn bé đi bệnh viện.

Lâu Lệ hỏi: “Mẹ, 10 giờ con có thể từ bệnh viện về không? Con có việc, không thể đến trễ.”

Phương Toa Toa lừa gạt nói: “Có thể.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.