Bởi vì Thẩm Tinh Lê, mọi người tạm thời kết thúc cuộc đọ sức.
Ngôn Gia Hứa qua loa mặc một chiếc áo thể thao bên ngoài đồ bóng rổ, cơ thể thiếu niên đẹp mắt, tùy tiện phối đồ cũng rất đẹp. Anh dẫn Thẩm Tinh Lê về nhà, những người khác cũng tản đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh nắng chiều chiếu bóng hai người một lớn một nhỏ vô cùng dài nhỏ….
Thẩm Tinh Lê lại một lần nữa ăn chực ở Ngôn gia, ngày hôm nay cô đến muộn, hết ăn lại uống ở nhà người ta khiến cho bà nội cực kỳ bất đắc dĩ.
Nhưng mà bà nội Ngôn rất thích cô tới “lừa gạt”.
Bà bảo mẫu chăm sóc bà cụ Ngôn nhìn thấy là tiểu Tinh Tinh tới thì cố ý làm nhiều đùi gà kho tàu, mùi vị chua ngọt, cực kỳ thích hợp cho trẻ con ăn.
Thẩm Tinh Lê giống như người lớn, ngồi ăn chững chạc đàng hoàng.
Ăn “khỏe” xong cô giơ ngón cái về phía bà nội.
Cũng phải, ăn của người ta uống của người ta, dù sao vẫn phải nói một vài lời dễ nghe. Thẩm Tinh Lê ăn rất ngon, khiến cho người ta nhìn thấy mà tâm tình cũng tốt theo, không tự chủ được mà muốn cưng chiều cô bé này.
Sau khi ăn cơm tối, Thẩm Tinh Lê còn muốn ở lại Ngôn gia xem TV, bà nội Thẩm ở trên lầu hai phía đối diện gọi cô: “Tinh Tinh, về nhà!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cháu chơi một lúc rồi về.” Cô cũng xả cuống họng trả lời.
Bà cụ Ngôn cùng bảo mẫu nói chuyện trong phòng khách, nhìn thấy dáng vẻ cô chơi xấu mà buồn cười. Trẻ con ở tuổi này đều là dáng vẻ như vậy, mãi mãi đều là đồ nhà người ta ngon nhất, chơi vui nhất.
Ngôn Gia Hứa vốn ngồi với Thẩm Tinh Lê, đến giờ, mẹ anh gọi điện thoại đến, anh liền đi lên lầu.
*
Từ khi mùa thu đến nay, cơ thể bà cụ Thẩm không quá thoải mái, luôn ho khan. Bác sĩ kê cho bà một đơn thuốc, chính là một loại dược thảo thanh phổi giải nhiệt, trong đó còn tăng thêm một chút đường phèn, lê tuyết, vị thuốc Đông y hơi nồng, nhưng có vẻ giống như một loại đồ uống.
Bảo mẫu sắc thuốc xong, thúc giục bà cụ Ngôn nhanh chóng uống.
Thẩm Tinh Lê nghe thấy thì mở to mắt, hỏi: “Bà nội Ngôn bị bệnh sao?”
“Đúng vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại nói: “Bị bệnh không thoải mái.”
A, chuyện này ai cũng biết.
“Đúng vậy.”
Thẩm Tinh Lê nói: “Cháu đến bưng cho bà nội Ngôn.”
Ngoan ngoãn như thế?
“Cẩn thận một chút, đừng để mình bị bỏng.”
Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn bưng thuốc đến trước giường bà cụ Ngôn, mắt trừng trừng nhìn bà chằm chằm: “Bà ơi uống thuốc thôi.”
Bà nội Ngôn không thích vị thuốc Đông y, nói: “Để đó đi, chờ một lúc nữa.”
Thẩm Tinh Lê thúc giục cứ như bà cụ non: “Bà phải nhanh uống thuốc, bị bệnh không thoải mái.”
Cô nhìn quả lê trong chén thuốc, liếm liếm môi, thuốc này dáng vẻ giống như rất ngon?
Bà nội Ngôn nhìn ra tâm tư của cô, để cô thuận theo nói: “Hay là Tinh Tinh nếm giúp bà nội một chút.”
“Được ạ!” Mắt Thẩm Tinh Lê cười thành vầng trăng non cong cong, đến gần nhấp một miếng, ngọt ngào, nhưng có mùi vị kỳ lạ. Cô bé nào đó lần nữa nhăn mặt lại, thất vọng nói: “Không dễ uống.”
Bà nội Ngôn hỏi: “Vậy lần sau còn muốn uống thuốc không?”
Thẩm Tinh Lê ngoan ngoãn lau lau miệng: “Không uống nữa ạ.”
*
Ngôn Gia Hứa ở trong phòng trên lầu hai của mình, không bật đèn.
Tám giờ vừa đến, điện thoại trên bàn đúng giờ vang lên, mẹ gọi tới.
Thật ra sau khi thấy tình cảnh đó của Ngôn Thận và Hạ Manh, Ngôn Gia Hứa từng khiếp sợ, căm giận bất bình. Ngôn Thận phản bội gia đình, để lại bóng ma không thể xóa nhoà trong lòng cậu thiếu niên.
Anh hận ông ấy.
Nhưng buồn cười là, sau đó không lâu, anh phát hiện ra Quan Thiếu Lâm cũng là trạng thái đó, bà có bạn trai mới ở Úc, hơn nữa có vẻ đã qua lại rất lâu rồi.
Quan Thiếu Lâm đi Úc cũng bởi vì bạn trai của bà.
Trái tim cậu thiếu niên vỡ nát thành từng mảnh, hóa ra là như vậy. Anh còn mong ngóng cuối cùng cũng sẽ có một ngày gia đình đoàn viên, hóa ra đã sớm giải tán rồi, nát rồi. Chỉ có cậu bé như anh vẫn đang nằm mơ thôi.
Bố mẹ rất thẳng thắn đối với việc mình có đối tượng mới.
“Xin lỗi.” Quan Thiếu Lâm xin lỗi trong điện thoại.
Ngôn Gia Hứa cắn chặt răng, nói: “Vậy bố mẹ ly hôn.”
Quan Thiếu Lâm lại cười một cái, nói: “Chuyện này không thể nào.”
Lại không giấu giếm nói: “Bất kể thế nào, trước khi con mười tám tuổi, bố mẹ sẽ cho con một mái nhà hoàn chỉnh.”
Ngôn Gia Hứa quăng cái ly trong tay, cắn răng nghiến lợi nói: “Con người không thể vô sỉ như vậy được!”
Quan Thiếu Lâm không nói, nhẹ nhàng cười: “Bây giờ con còn nhỏ, không hiểu, chờ con trưởng thành rồi sẽ biết. Bố mẹ yêu con, nhưng chuyện có thể làm cũng chỉ như vậy thôi. Gia Hứa, con là con của bố mẹ, nhưng trong một gia đình, giữa những người trưởng thành cần có sự thông cảm lẫn nhau.”
Quan Thiếu Lâm là một người phụ nữ rất chuyên nghiệp, hơn bốn mươi năm, bà hình thành cho mình một phong cách đối nhân xử thế. Nếu để cho bà giống như phần lớn các phu nhân toàn chức, hoặc là một người phụ nữ bình thường, sau khi có con sẽ đặt con cái và gia đình ở vị trí thứ nhất thì chuyện đó không có khả năng.
Lúc trước muốn có con là bởi vì bà và Ngôn Thận cần một đứa trẻ, cũng không phải là tự bà muốn.
Là xã hội, gia đình này ép bà không thể không có một đứa con.
Nhưng bà biết, người bà yêu nhất chính là bản thân mình.
Trong bóng tối, thiếu niên kiên cường mà cô đơn bóp điện thoại đến mức ngón tay trắng bệch, anh tỉnh táo nói với Quan Thiếu Lâm: “Sau này đừng gọi điện đến đây nữa.”
Quan Thiếu Lâm lắc đầu: “Gia Hứa, con vẫn không hiểu.”
Sau đó, Ngôn Gia Hứa quăng điện thoại xuống sàn nhà.
Thật ra Ngôn Thận và Quan Thiếu Lâm đâu có muốn cho Ngôn Gia Hứa một mái nhà hoàn chỉnh đâu? Bây giờ vẫn xứng gọi là nhà sao? Bọn họ không ly hôn, chỉ bởi vì giá cổ phiếu công ty, làm ăn, tài sản chung không cho phép bọn họ tách nhau ra.
Dù sao như vậy cũng tốt, mỗi người đều có người yêu, không can thiệp vào chuyện của nhau. Cũng không cần lo lắng một nửa khác tái hôn sẽ lấy bớt tài sản của mình.
Thẩm Tinh Lê nghe thấy trên lầu có tiếng đạp đồ thì bò lên, trên lầu không bật đèn, Thẩm Tinh Lê không cẩn thận ngã một cái, léo nhéo khóc hai tiếng.
Ngôn Gia Hứa đưa tay nhấn mở công tắc trên vách tường, tất cả đều sáng lên.
Anh không muốn cô bé trông thấy dáng vẻ này của mình, xoay người đưa lưng về phía cô, đưa tay lau sạch giọt nước nơi khóe mắt.
“Em về đi.” Anh lạnh giọng nói với cô.
Chân nhỏ hơi di chuyển, nhưng không đi xuống.
Thẩm Tinh Lê xa xa nhìn thấy bóng lưng Ngôn Gia Hứa, còn có điện thoại nhà bị đập hư.
Cô cũng sợ, nhưng càng muốn biết anh trai thế nào.
Ngôn Gia Hứa đưa lưng về phía cô, phía sau khuỷu tay có một vết tích màu rất đậm, hơn một tháng vẫn chưa lột.
Là vết thương lần đó anh đuổi theo xe của Ngôn Thận bị người ta đụng ngã, không đến bệnh viện xử lý mà chỉ ở nhà qua loa lau nước khử trùng, dẫn đến để lại một vết sẹo.
Rất rõ ràng trên da thịt trắng nõn của thiếu niên, rất xấu.
“Anh ơi.” Cô gọi anh. Cô đoán là vết thương quá đau khiến cho Ngôn Gia Hứa nổi giận.
“Anh không sao, em đi đi.” Anh lần nữa lạnh giọng mở miệng.
Thẩm Tinh Lê chớp mắt mấy cái, không thèm để ý đến sự ra vẻ lạnh lùng của anh, đi tới ôm cánh tay thiếu niên, nhìn chằm chằm vết sẹo, nhẹ nhàng thổi lên trên đó: “Còn đau không?”
Hơi thở ấm áp, còn mang theo nước bọt mà cô bé không cẩn thận phun ra.
Ánh mắt cô bé đơn thuần, cô một lòng muốn thổi vết thương cho anh. Thiếu niên cúi đầu, nhìn thấy cơ thể nhỏ của cô, bàn tay non nớt ôm anh, tóc rối bên tai rơi xuống cực kỳ mềm mại, nhẹ nhàng quét qua làn da anh.
Khiến anh đè lời trong lòng xuống, không đành lòng đuổi cô đi.
Anh dịu dàng nói: “Anh không sao, không đau.”
Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mắt anh mấy giây, buồn cười nói: “Anh ơi lá gan của anh quá nhỏ, em cũng không khóc.” Hóa ra cô nhìn thấy trong mắt anh có nước mắt.
Ngôn Gia Hứa giễu cợt nói: “Vậy lần trước là ai lau nước mũi lên quần áo anh?”
Thẩm Tinh Lê ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Hai người ở lại trong phòng một lúc, càng giống như Ngôn Gia Hứa đang dỗ Thẩm Tinh Lê hơn.
Nhưng rất kỳ lạ, tâm tình hậm hực lúc đầu của anh bị cô bé này tách ra, điểm chú ý cũng chỉ ở trên người cô.
“Em về đi.” Thiếu niên đẩy phía sau lưng cô.
Thẩm Tinh Lê còn không muốn đi, nhưng không có cách nào, không về thì thật sự bị bà nội đánh đòn. Cô nhìn bóng tối đen nhánh bên ngoài, làm nũng với Ngôn Gia Hứa: “Anh ơi, bên ngoài tối quá, em sợ.”
Người nào đó bất đắc dĩ lắc đầu, cầm áo khoác trên giường, nhận mệnh nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
*
Cuộc sống về sau, Ngôn Gia Hứa thật sự không nhận điện thoại của Quan Thiếu Lâm nữa, sự quan tâm hư tình giả ý anh không cần. Đồng thời tháo bỏ đường dây điện thoại trong phòng mình.
Anh cũng không còn gặp Ngôn Thận nữa.
Qua hai năm, anh rời khỏi ký túc trong trường, thi vào một trung học trọng điểm ở Khai Thành, không phải là trung học quốc tế.
Bởi vì đã quyết định chủ ý, không muốn ra nước ngoài học nên không cần phải học ở trường quốc tế. Ngược lại chất lượng dạy học ở trung học công lập tốt hơn một chút, cũng tương đối có thể đáp ứng thi đại học trong nước.
Trong hai năm này thiếu niên bỗng nhiên cao lên hẳn, vừa mới mười sáu tuổi đã hơn một mét tám rồi, cực kỳ chói mắt. Nhưng anh vẫn gầy, cơ thể giống như cây trúc. Anh đổi sang điện thoại di động, không còn ở lại cũng không cần tài xế trong nhà đưa đón nữa.
Mỗi ngày đạp xe đi học.
Trong hai năm này Quan Thiếu Lâm cũng không về được mấy lần, Ngôn Thận cũng loay hoay chân không chạm đất, vốn không bận tâm đến con mình.
Mãi đến khi bọn họ ý thức được thì đã không còn cách nào liên lạc với Ngôn Gia Hứa, không có số điện thoại di động của anh, cũng không nắm được hành tung của anh, không có cách nào ra quyết định về việc của anh được, lúc này mới quay về.
Mỗi ngày Ngôn Gia Hứa vẫn về nhà ở, nhưng ra ngoài rất sớm, tới khuya mới về.
Ngôn Thận ở nhà chờ anh, bà nội Ngôn không cho ông sắc mặt tốt: “Con của mình mình không biết, anh đòi tôi tôi đâu có biết chứ?”
“Quả thực là trò cười.”
*
Ngôn Gia Hứa đạp xe rẽ một cái, trông thấy ven đường có bán kẹo bông gòn, tiện tay mua một cây, nghĩ đến giờ này Thẩm Tinh Lê có lẽ đang làm bài tập ở nhà, hoặc là đang ăn uống miễn phí ở nhà mình.
Đến lúc đó tặng cho cô, cô bé chắc chắn vui mừng.
Chiếc xe màu đen của Ngôn Thận dừng ở cửa tiểu khu, không dám tiến vào, bởi vì Hạ Manh ngồi ở trong đó.
Lần trước Ngôn Thận công khai dẫn bạn gái về bị bà cụ Ngôn hắt một chậu nước, mắng: “Anh không cần mặt mũi nhưng tôi còn cần đấy.”
Suy cho cùng không có thân phận chính thức, thật sự không vào được cửa Ngôn gia.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này Ngôn Gia Hứa cũng không quan tâm, không hề liên quan đến anh.
Hạ Manh trông thấy cậu thiếu niên, sợ anh nhìn thấy mình thì nhát gan rụt vào bên trong, mặc dù cửa kính màu đen từ bên ngoài nhìn vào không thấy được bên trong.
Ngôn Gia Hứa trực tiếp bỏ qua, rẽ vào tiểu khu.
Tác giả có lời muốn nói:
Bà nội Ngôn: Tinh Tinh của chúng ta thèm ăn đến mức ngay cả thuốc cũng muốn nếm một ngụm rồi.
Thẩm Tinh Lê: Người ta chỉ là giúp bà nội thử xem có nóng hay không thôi, cháu thật sự không phải muốn uống (Khuôn mặt nghiêm túc)
Cao Hưng: Nghe nói tớ là nam phụ? (Xoa xoa tay, thật là chờ mong)
Tinh Tinh: Trong văn của tớ không có loại sinh vật nam phụ này đâu~
Cao Hưng: Thật là thất vọng.