Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 56: 56: “cửu Vạn Ngươi Đi Tìm Tiểu Nguyên Bảo Đi! Đi Đi!”



Đúng là Lâm Phương Châu không thể tin được những gì mình đã trải qua.
Đêm đó nàng ăn nhiều thịt nướng nên hơi no, không đi ngủ luôn mà đi dạo ở chợ đêm.

Có một gánh xiếc mới mở ở chợ đêm, họ chỉ cần một tay đã có thể tung những quả đào lên trời khiến Lâm Phương Châu say mê xem, liền nhiều chơi trong chốc lát, khi trở về thì đã tới canh ba.
Nàng sợ có rắc rối gì nên cũng không nói chuyện với người lạ, ai ngờ lúc mới bước vào nhà, đột nhiên có ba, bốn bóng người từ trong sân nhảy ra, phản ứng của Thập Thất rất nhanh, rút binh khí tiến lên đón địch, Lâm Phương Châu thầm nghĩ không ổn, lôi Hàn Ngưu Ngưu xoay người chạy ra ngoài, “Thập Thất, trước hết ngươi cầm chân bọn chúng đi đã! Ta đi gọi cứu viện!”
Nàng chưa kịp dứt lời, bỗng cảm giác quần áo bó sát vào người khiến nàng thấy thật khó thở, ngay sau đó, cả người đều rời khỏi mặt đất!
“A a a a a thế này là thế nào vậy!!!” Lâm Phương Châu sợ tới mức la lớn.
Ở đằng sau có thứ gì bắt lấy nàng rồi bay lên không trung, bên tai như có tiếng quạt gió vù vù.

Lâm Phương Châu cúi mặt xuống, thấy khuôn mặt Hàn Ngưu Ngưu sợ ngây người ra như phỗng dưới ánh đèn, rồi Thập Thất bỏ qua đám hắc y mà đuổi theo nàng như điên.
Người trên mặt đất nhỏ dần, rất nhanh rồi chẳng còn thấy gì nữa.
Lâm Phương Châu sợ tới mức thần kinh dại ra, phản ứng chậm đi rất nhiều.

Cảnh sắc trên mặt đất ngày càng nhỏ lại, chỉ còn lại mấy tia sáng nhìn như đốm lửa, nàng chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, thấy có hai cái bóng đen to lớn đang nhịp nhàng vỗ, giống như… cánh?
Hóa ra là nàng bị một con chim lớn bắt đi ư? (Ebooktruyen.net)
A a a a a!
Lâm Phương Châu sợ tới mức không kiềm chế được.

Nàng không dám nhìn xuống dưới, cũng không dám nhìn lên trên, cuối cùng đành nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ thầm: Ta muốn chết, ta muốn chết, ta muốn chết, chết thì chết đi, chết thì chết đi, chết thì chết đi…
Con chim đột nhiên xoay mình muốn rẽ, Lâm Phương Châu không kịp đề phòng, toàn thân giật một phát, nàng mở to mắt, thấy có một bóng dáng nho nhỏ đang lao tới rất nhanh như muốn tấn công con chim kia.
Khi nó lướt qua, nàng lập tức nhận ra: “Cửu Vạn! Cửu Vạn, ngươi về đi! Ngươi dám mổ con chim lớn thế này ư???!”
Cửu Vạn lại cố chấp muốn lấy trứng chọi đá.
Lâm Phương Châu đau lòng mà khóc, thấy Cửu Vạn bị con chim kia mổ lại mấy lần, khóc ròng: “Cửu Vạn, ngươi đi tìm Tiểu Nguyên Bảo đi! Đi đi!”
Sau khi bị mổ thêm một lúc nữa, Cửu Vạn cũng không quay trở lại.

Lâm Phương Châu hy vọng hiểu lời nàng nói nên mời dừng lại.
Trời rất lạnh, gió mạnh như dao cứa vào mặt.

Lâm Phương Châu bụm mặt, lặng lẽ khóc.
Khóc được một lúc lâu thì con chim kia cũng đặt nàng xuống mặt đất.
Nàng lạnh đến toàn thân cứng đờ, ngã trên đất, từ từ đưa mắt về phía chân trời trắng xóa.
Có người bước tới, đưa nàng vào xe ngựa, rồi chào những người khác, “Các huynh đệ, lên đường thôi.”
Cả đám có sáu người, Lâm Phương Châu nhìn kĩ quần áo rồi cách ăn mặc của họ, không đoán được thân phận, nhưng nhìn đám người này rất cường hãn, ánh mắt lạnh băng, không giống người bình thường.

“Các, các ngươi cho ta ăn gì được không…” Nàng vén màn xe lên, nhỏ giọng hỏi.
Có người đưa cho nàng bánh quy và thịt khô.

Lâm Phương Châu cắn thịt khô, lại hỏi, “Có gì uống không?”
Người nọ lại đưa cho một túi nước.

Nước trong túi khá lạnh, Lâm Phương Châu cảm thấy mình đã sắp đông cứng thành một khối băng,nàng không muốn uống nước lạnh, lại quay sang hỏi, “Có nước ấm không?”
“Vậy để ta nhóm củi cho ngươi đun nước nhé?”
“Cũng được.”
Người nọ trợn trắng mắt.
Cuối cùng Lâm Phương Châu đành xin họ một túi rượu để làm ấm toàn thân.

Nàng vừa uống rượu, vừa hỏi: “Rượu này có vị sữa, chắc là làm từ sữa ngựa hả? Ở kinh thành ta cũng đã thấy qua loại rượu này, nghe nói là của người Đột Quyết… Các vị hảo hán à, các ngươi là người Đột Quyết à?”
Hảo hán không nói gì.
Lâm Phương Châu: “Trước kia ta với các ngươi không có thù hận gì, tại sao các vị hảo hán đây lại bắt ta đi? Có phải các ngươi bắt nhầm người không vậy?”
Hắn vẫn không nói chuyện như cũ.

Lâm Phương Châu: “Các ngươi muốn bắt ai? Các ngươi làm cho ai? Hiện tại chúng ta muốn đi đâu?Tại sao con chim đó bắt được ta? Trước giờ ta chưa từng thấy con nào to như nó đâu…”
“Ngươi câm miệng!”
Tên đó mất kiên nhẫn với sự ồn ào của nàng đến nỗi đập vũ khí lên vang ầm ầm.

Lâm Phương Châu nhanh chóng câm miệng, trốn trong xe ngựa cắn thịt khô.
Chúng cứ giữ Lâm Phương Châu như thế gần một tháng.

Trên đường gặp được quân binh, bọn chúng đành để Lâm Phương Châu vào quan tài để tránh quân binh rồi rời đèo, nàng cũng thử chạy trốn vài lần như không thành, thân thủ của mấy người này rất tốt, cũng rất cảnh giác và nhạy bén.
Nàng không còn cách nào khác đành từ bỏ ý định ấy, vừa đi vừa để lại ám hiệu, không biết có ai hiểu được không.
Nàng đã có thể xác định rằng đám người này không phải người Trung Thổ, nhất định là người Đột Quyết, hơn nữa, điều ngạc nhiên hơn cả chính là chúng lại biết được nàng là nữ nhân!
Vậy người bắt nàng là ai? Có ý đồ gì?
Nếu mục đích là muốn bí mật dùng nàng để đối phó với Tiểu Nguyên Bảo, thế chỉ cần đưa nàng tới trước mặt quan gia là được rồi, cớ gì phải mang nàng đi xa đến vậy?
Đã đi hết hướng Tây Bắc, lúc rời khỏi đèo thì chẳng còn núi non sông nước nữa, chỉ thấy thảo nguyên rộng mênh mông, năm nay cỏ mới mọc, trên đồng cỏ thi thoảng có đàn bò rồi cừu, có cừu mẹ cùng cừu con vui vẻ tận hưởng thảm cỏ xanh mướt.
Lâm Phương Châu bị bắt đi được hai mươi sáu ngày thì bị mang vào một cái doanh địa*.

(nơi đóng quân)
Trong doanh địa có rất nhiều lều trại, lều trại màu trắng ở trên bãi cỏ màu xanh lục, nhìn mãi không hết, như những vỏ sò rải rác bên bãi sông.

Nàng đi vào một lều trại khác thường — so với những cái khác thì nó to hơn và được trang trí xa hoa hơn.
Bên trong có mấy mỹ nữ đang đứng hầu hạ, trên ghế có một tấm thảm làm bằng da hổ, có một người ngồi trên đó đang cúi đầu đọc thư.

Nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Phương Châu, hắn ngẩng đầu, nhìn nàng cười cười, “Lâm Đệ, biệt lai vô dạng*.” (nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn” hoặc là “lâu rồi không gặp”)
“Thẩm Nhị Lang?”
Tha hương lại gặp được bạn cũ, Lâm Phương Châu không khỏi vui mừng.

Nàng nhìn Thẩm Nhị Lang, người này từ cách ăn mặc đến cử chỉ, đều như một người Đột Quyết chính gốc, nàng thấy có chút kỳ lạ, “Thẩm Nhị Lang, chẳng lẽ ngươi đến ở rể nhà nữ nhân người Đột Quyết sao?”
Một câu này khiến Thẩm Nhị Lang ngửa mặt lên trời cười một trận dài, cười xong, hắn chỉ chỉ bên người, “Lâm Đệ, ngươi lại đây ngồi đi, lâu rồi không gặp, chúng ta nói chuyện đi.”
Lâm Phương Châu lại không nhúc nhích, nghi ngờ mà nhìn hắn, “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai vậy?”
“Nếu ngươi không muốn gọi ta là Thẩm Nhị ca thì cũng có thể gọi ta là Ngư Hoặc Lợi.”
“Ngư Hoặc Lợi là cái gì vậy?”
Người đi vào cùng Lâm Phương Châu tức giận mà nói: “Ngươi thật lớn mật! Đây là đại vương tử của chúng ta.

Đại vương tử cho phép ngươi kêu tên của người, ngươi không đội ơn mà ngược lại còn xuất khẩu cuồng ngôn!*
Lâm Phương Châu ngơ ngác nhìn người ngồi trên da hổ kia như chưa từng biết hắn, “Ngươi tên là Ngư Hoặc Lợi? Ngươi là đại vương tử của bộ tộc các ngươi?”
Dù bận nhưng hắn vẫn ung dung nhìn nàng.
Lâm Phương Châu bừng tỉnh, “Nói đi! Là ngươi mang ta tới đây, ngươi có một con đại bàng bằng vàng, ta đã thấy nó rồi! Ngươi, ngươi vốn là vương tử Đột Quyết, dùng tên giả lẻn vào kinh thành chúng ta, còn bắt cóc ta, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Tạm thời Lâm Đệ đừng nóng nảy, ta vốn là muốn giúp ngươi.”
“Quỷ mới tin.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.