Editor: Byredo
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Tri Miên nghe vậy, ngay lập tức nghe ra ý nghĩa trong lời nói của anh.
Tinh Tiêu Châu rất gần đây, anh còn định đưa cô đến đó qua đêm sao?
Tri Miên nhìn chằm chằm vào anh, trực tiếp đâm thủng mong đợi của anh: “Anh cứ mơ đi.”
Đoạn Chước chống cùi chỏ vào khung cửa sổ xe, lười biếng nghiêng người nhìn cô, hơi nhướng mày: “Anh nghĩ cái gì chứ? Không phải chỉ nói là nhà anh gần hơn sao?”
“…”
“Chẳng lẽ trong lòng em đang nghĩ cái khác sao?”
Tri Miên bị anh gài, trong lòng vừa thẹn vừa bực, trên mặt vẫn lạnh lùng nhìn anh: “Rốt cuộc thì anh có lái xe không?”
Đoạn Chước cười cười, khởi động xe, không ngừng trêu chọc cô.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Không sao cả, tương lai còn dài.
Sẽ có ngày anh mang được cô vừa nhà.
Biệt thự Tinh tiêu Châu, nếu không có cô, thì cũng chỉ là một căn nhà vô nghĩa, chỉ khi cô ở bên cạnh anh, thì nơi anh sống, mới được gọi là nhà.
Xe đi về hướng nam, cuối cùng cũng lái đến chung cư Tân Thành Ngự Cảnh.
Dừng lại dưới lầu, Đoạn Chước quay đầu nhìn Tri Miên đang ngủ say, ánh mắt lưu lại trên khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô một lúc, cuối cùng gọi cô dậy: “Tri Miên, tới nơi rồi.”
Cô gái bị âm thanh đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy tầng dưới chung cư quen thuộc bên ngoài.
Cô dụi mắt nhìn anh: “Vậy tôi đi trước đây…”
Người đàn ông nói. “Tuần sau anh sẽ tập luyện bên ngoài.”
Anh dừng lại. “Nên cả tuần sau không thể gặp em được.”
Tri Miên sửng sốt một chút, sau đó lập tức gật đầu: “Ừm, anh nên luyện tập chăm chỉ đi.”
Ánh mắt anh thâm sâu. “Em không nhớ anh chút nào sao?”
Tri Miên mỉm cười. “Ngày nào tôi cũng rất bận, bận chuyện công việc, bận việc học tập, không có thời gian để nghĩ về những thứ khác.”
Sắc mặt Đoạn Chước trầm xuống. “Vậy em bớt chút thời gian nhớ anh đi.”
Cô chớp mắt. “Để xem tôi có rảnh không đã.”
Đoạn Chước cười nhạo một tiếng.
Đúng là cô nhóc vô lương tâm.
“Ăn đúng giờ, đừng thức khuya, bản phác thảo chưa hoàn thành thì cứ để đó, đừng để mệt quá, có việc gì thì gọi điện cho anh, nghe chưa?” Anh dặn dò.
Tri Miên quay đầu nhìn anh. “Sao tôi cứ cảm thấy anh đang dặn dò trẻ con thế?”
Khóe môi anh cong lên. “Đối với anh, em luôn là bé con.”
Tri Miên liếc nhìn anh, cảm thấy giọng điệu của anh có chút cưng chiều, gò má cô nóng lên, cảm thấy mình không thể ở trong xe nữa, lẩm bẩm: “Tôi lên lầu đây.”
“Ừ, lên lầu nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tri Miên xuống xe, Đoạn Chước nhìn cô đi vào tòa nhà, cuối cùng cũng chậm rãi thu lại ánh mắt.
Trái tim lại trống rỗng.
Trước đây, khi tạm xa cô để tập luyện, anh có cảm thấy khó chịu như vậy đâu.
Đoạn Chước giơ tay ấn giữa mày, rồi mới khởi động xe.
——
Ngày hôm sau, Đoạn Chước cùng đội GY Bạch bay đến căn cứ huấn luyện ở nơi khác.
Lần này, họ đến đây để tham gia cuộc thi đồng đội do một câu lạc bộ trong nước tổ chức để chuẩn bị cho cuộc thi thế giới World Series vào tháng 8 năm nay.
World Series là thi đấu đồng đội, điểm yếu nhất của Đoạn Chước cũng là thi đấu đồng đội. Vì năng lực cá nhân quá nổi trội, nên bị xếp vào đội, đôi khi, rất nhiều người không theo kịp tiết tấu của anh, nên dễ xảy ra vấn đề khi phối hợp.
Ngày đầu tiên thi đấu, trời mưa, nhưng cuộc thi sẽ không tạm dừng, vì đây là mô phỏng chiến tranh, ở môi trường nào cũng cần phải chuẩn bị trước, chỉ là thi đấu vào ngày mưa thì khó khăn hơn, có yêu cầu khắt khe hơn về tố chất thân thể của các tuyển thủ.
Là một đội nổi tiếng trong nước, GY Bạch có thực lực mạnh nhất trong mười đội tham gia, nên kiểu thi đấu này giống như tập luyện thông thường của họ hơn.
Sau khi tiến vào đấu trường, Đoạn Chước dẫn đội trực tiếp bắn phá các đối thủ.
Những người xem trực tiếp trận đấu bên ngoài bao gồm nhân viên công tác có liên quan và đội ngũ huấn luyện viên, huấn luyện viên trưởng của GY Bạch nhìn biểu hiện của đội bên trong, cười nói với hai người bên cạnh: “Trạng thái gần đây của Fire không tồi nha.”
Tư Mã Thành liếm liếm môi. “Trạng thái gần đây của cậu ta có thể không tốt sao? Sống sung sướng đến thế còn gì.”
“Có ý gì vậy?”
Gia Cát Vũ chỉ vào cổ tay phải, nói với huấn luyện viên: “À thì, người đã trở lại rồi.”
Huấn luyện viên vừa nghe đã hiểu, cười lắc đầu: “Từ trước đến nay, anh hùng đều khó qua được ải mỹ nhân. Thảo nào gần đây thằng nhóc này lại thích cười đến thế, cả người như được lên hương.”
Gia Cát Vũ thở dài: “Ôi trời, ai có thể nghĩ đến, Fire bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó, cũng cần tình yêu nuôi dưỡng cơ chứ.”
Giờ phút này, trên sân, GY Bạch đã xử lý toàn bộ hai đội, Đoạn Chước hưng phấn, muốn thừa thắng xông lên, trực tiếp nói với các đội viên là anh sẽ tiếp tục xông lên phía trước, phá bỏ kế hoạch ban đầu của mọi người.
Những người khác buộc phải theo kịp, ai ngờ, đội viên đi cuối cùng bị đánh lén, một đội viên khác đi tìm người, cuối cùng hai người đều bị đối phương gi.ết ch.ết, cũng may là Đoạn Chước đã đảo ngược được tình thế, dù GY Bạch đã mất hai đội viên, nhưng cuối cùng vẫn giành được vị trí đầu tiên.
Sau trận đấu, toàn đội đưa ra tổng kết, huấn luyện viên dạy dỗ hành vi của Đoạn Chước: “Mặc dù hôm nay cậu đã đưa đội giành được vị trí đầu tiên, nhưng hành động của cậu đã khiến đội mất đi hai đội viên. Tại World Series, thêm một người vào chung kết là thêm một phần hy vọng vô địch. Là đội trưởng, cậu phải biết xem xét tình hình chung, bọn họ cũng là đôi vai của cậu, cậu không thể gánh hết mọi thứ cho họ được.”
Đoạn Chước nhíu mày. “Ừm, tôi đã hiểu rồi.”
Sau khi kết thúc, Gia Cát Vũ còn nói riêng với Đoạn Chước: “Cậu vẫn phải biết phối hợp toàn đội, lỡ như bọn họ xảy ra chuyện, không theo kịp thì sao.”
Đoạn Chước liếm liếm răng hàm sau. “Ngày hôm nay quả thực là lỗi của em.”
“Aiss, cái đồ lắm tài nhiều tật này.”
Trong mấy ngày huấn luyện tiếp theo, khu vực này đều mưa dầm, biên độ nhiệt trong ngày rất lớn, lúc huấn luyện ngoài sân sẽ có mưa, Đoạn Chước bị cảm, nhưng lại không quan tâm.
Cường độ tập luyện căng thẳng và mệt mỏi hơn những người khác, vào buổi sáng cuối cùng, trên chuyến bay trở về thành phố Lâm, cả người anh ủ rũ, như thể chưa tỉnh ngủ vậy.
Đoạn Chước vừa xuống máy bay thì nhận được tin nhắn của Trang Gia Vinh, bảo anh buổi trưa về nhà ăn cơm, và anh cũng đã đồng ý.
Một giờ sau, Bentley lái xe đến trang viên Ngự Cảnh Thiên, Đoạn Chước trở về nhà, đúng lúc Trang Gia Vinh từ phòng sách đi ra, nhìn thấy anh. “Về rồi à?”
“Dạ.”
Trang Gia Vinh nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh, liền bước lên phía trước: “Cháu bị sao vậy?”
Đoạn Chước ngồi xuống sofa, hai chân dài cà lơ phất lơ gác trên bàn trà, cầm một quả táo trong mâm hoa quả, cắn một miếng: “Không sao, chỉ bị cảm thôi ạ.”
Nhìn sắc mặt của Đoạn Chước, Trang Gia Vinh nói: “Hình như cháu bị cảm khá nặng đó? Để cậu bảo bác sĩ gia đình chút nữa đến đây.”
“Không cần đâu, nghỉ ngơi chút là được rồi ạ.”
Người đàn ông có thể chất tốt, khi ốm đau thường để tự khỏi, ít khi uống thuốc, ít khi đến bệnh viện.
Trang Gia Vinh đi tới chỗ Đoạn Chước, ngồi xuống, hỏi: “Gần đây cháu và Tiểu Cửu thế nào rồi?”
Đoạn Chước nghe thấy hai chữ này, đôi mắt đen láy khẽ sáng lên, khóe miệng cong lên: “Đang theo đuổi ạ.”
“Có nghiêm túc theo đuổi không? Không dùng thái độ như trước chứ?”
Đoạn Chước ậm ừ.
Trang Gia Vinh mỉm cười: “Thái độ của Tiểu Cửu như thế nào?”
“Không đồng ý, nhưng cũng không chống lại cháu như trước kia.”
“Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng lên, kẹp chặt đuôi mà làm người vào, biết chưa?”
“Cháu biết rồi, lão Trang.” Đoạn Chước quay đầu nhìn ông. “Cháu sẽ không như trước nữa đâu.”.
Đoạn Chước xúc động gật đầu.
Đứa trẻ này, cuối cùng đã trưởng thành rồi.
Đoạn Chước đứng dậy, cắn một miếng táo, mơ hồ nói: “Cháu lên lầu ngủ đây.”
Anh xoay người đi lên lầu, Trang Gia Vinh nghĩ tới điều gì đó, lấy di động ra, gọi điện thoại.
——
Cả tuần này, bởi vì Đoạn Chước không ở bên cạnh, nên cuối cùng thì Tri Miên cũng có thể yên tâm viết luận văn ở trường.
Trước kia, khi đi tập huấn, Đoạn Chước rất ít liên lạc với cô, nhưng bây giờ, ngày nào anh cũng nhắn tin, gọi điện cho cô, kể về cuộc thi của anh, hỏi cô về cuộc sống hôm nay ở trường, chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, hỏi han ân cần các thứ.
Tri Miên sẽ không chủ động tìm anh, nhưng khi thấy tin nhắn của anh thì vẫn sẽ trả lời.
Nhưng dần dần, tâm trạng cô thay đổi lúc nào không biết.
Giống như một thói quen, cô cũng bắt đầu dần dần để ý, sáng thức dậy, cô sẽ kiểm tra điện thoại của mình, xem anh đã gửi cho cô tin nhắn gì.
Vào ngày cuối cùng, buổi sáng, Tri Miên nhận được tin nhắn từ anh, nói rằng anh đã trở lại thành phố Lâm, hẹn cô đi ăn tối. Tri Miên đã làm xong phần khó nhất trong luận văn, tâm trạng khá tốt, nên đã đồng ý.
Buổi trưa, cô đang ăn cơm trong ký túc xá thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi, vậy mà lại là Trang Gia Vinh.
Cô nhấc máy, nhẹ nhàng nói: “Cậu ạ.”
Bên kia cười: “Tiểu Cửu, đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa?”
“Dạ, cháu đang ăn.”
“Chiều nay cậu ở nhà, không có việc gì, cháu đến nhà uống trà được không? Tết vừa rồi cháu đã hứa đến là sẽ đến uống trà, mà đã lâu như vậy rồi vẫn chưa thấy tới.”
Tri Miên đã lâu không gặp Trang Gia Vinh, cũng hơi nhó nên đồng ý: “Dạ.”
Trên thực tế, sau khi Tri Miên được Đoạn Chước dẫn về nhà, quan hệ của cô và Trang Gia Vinh vẫn luôn rất tốt, vì Đoạn Chước, nên Trang Gia Vinh rất yêu thương cô, coi cô như con ruột, tốt hơn đám thân thích năm đó nhận nuôi cô rất nhiều, tốt hơn ngàn vạn lần.
Trong suy nghĩ của Tri Miên, Trang Gia Vinh đã cho cô hơi ấm của một người cha, ông có ơn rất lớn với cô, cho dù đã chia tay với Đoạn Chước, nhưng cô cũng sẽ không bao giờ quên được ơn nghĩa này.
2 giờ chiều, sau khi thu dọn xong, đúng giờ xuống lầu, nhìn thấy xe của Trang Gia Vinh đã đợi sẵn ở cửa.
Cô bước tới, lên xe.
——-
Buổi chiều, trong phòng trà.
Người đàn ông chậm rãi ngâm một bình Long Tỉnh (1), hương trà bốc lên từng chút một, theo ánh nắng chiếu từ cửa sổ sát đất, mà bay lơ lửng trong không khí.
Trang Gia Vinh nhấp một ngụm trà, một lúc sau mới nghe thấy tiếng người làm gõ cửa.
Sao đến sớm vậy?
Người làm bước vào: “Ông Trang, bà Dụ dẫn theo cô Hàng đến đây.”
Trang Gia Vinh hơi sửng sốt. “Mời họ vào đây.”
Một lúc sau, cửa phòng trà lại bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên bước vào, theo sau là một cô gái trẻ mặc váy dài màu đỏ rượu.
“Anh họ –“
Người phụ nữ trung niên tên là Dụ Linh, là em họ của Trang Gia Vinh.
“Đến đây, đến đây, ngồi đi.” Trang Gia Vinh có chút kinh ngạc. “Đến cũng không có nói cho anh biết, vừa mới đi Paris về sao?”
Dụ Linh đặt cái túi nhỏ lên bàn, chỉnh áo choàng trên người. “Vâng, hôm qua em mới về. Không phải hôm nay rảnh nên mới đến đây ngồi sao?”
Trang Gia Vinh nhìn cô gái bên cạnh Dụ Linh. “Ô, hôm nay Y Bạch không đi học à?”
Hàng Y Bạch ngồi xuống bên cạnh Dụ Linh, cười ngọt ngào với Trang Gia Vinh, đuôi mắt hơi cong lên: “Chào chú Trang, hôm nay cháu không có lớp, nên đến đây với dì Dụ.”
“Chú nhớ là sang năm cháu sẽ tốt nghiệp nhỉ?”
“Dạ.”
“Có định học lên thạc sĩ gì không?”
Dụ Linh vỗ vai Hàng Y Bạch, cười: “Sang năm, Y Bạch tốt nghiệp xong, thì sẽ ra nước ngoài học thạc sĩ.”
Trang Gia Vinh mỉm cười, rót hai tách trà đưa cho hai người họ. “Không tồi, học tập rất tốt đó.”
Hàng Y Bạch gật gật đầu, hai tay nhận lấy. “Cảm ơn chú Trang đã khen, cháu không biết làm gì cả, chỉ giỏi mỗi học tập thôi.”
“Đứa nhỏ này thật là khiêm tốn.”
Dụ Linh: “Y Bạch hiểu chuyện hơn Thuyền Thuyền rất nhiều. Thuyền Thuyền suốt ngày không làm được gì đàng hoàng, cứ nhất quyết đòi chơi thể thao điện tử, làm em lo lắng muốn chết.” Thuyền Thuyền trong miệng bà, chính là con trai bà ấy.
“Aiss, hiện tại có thể phát triển rất nhiều mặt mà. Nếu em nói như vậy, thì thằng nhóc Tiểu Đoạn này cả ngày không làm việc gì đàng hoàng, cuối cùng cũng đã thành danh, không phải sao?”
“Thuyền Thuyền không thể so với Tiểu Đoạn được. Tiểu Đoạn hiểu chuyện hơn nhiều. Đúng rồi, gần đây Tiểu Đoạn còn ở bên ngoài sao?”
“Ừ, nhưng hôm nay ở nhà, thằng bé bị cảm nhẹ, đang nghỉ ngơi trên lầu.”
Dụ Linh: “Ở trên lầu sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Hàng Y Bạch hơi sáng lên, quan tâm hỏi: “Anh Đoạn Chước có sao không ạ? Anh ấy có bị cảm nặng lắm không ạ?”
“Mấy ngày nay đi tập luyện ở nơi khác, dính mưa, trở về thì bị cảm lạnh. Nghỉ ngơi là được rồi.”
Đáy mắt Dụ Linh xẹt qua một cảm xúc, bà khẽ lay tay cô gái dưới gầm bàn, rồi nhìn cô ta: “Y Bạch, cháu có muốn lên lầu thăm Tiểu Đoạn không? Đúng lúc dì có chuyện cần nói với chú Trang của cháu.”
Tai Hàng Y Bạch hơi đỏ lên, môi đỏ mím lại: “Chú Trang, cháu có thể lên thăm một chút được không? Cháu rất lo lắng cho anh Đoạn Chước.”
Trang Gia Vinh sững sờ. “Được, cháu cứ đi lên đi.”
Hàng Y Bạch đứng dậy, sửa sang lại váy rồi bước ra ngoài.
Sau khi rời đi, Trang Gia Vinh rót đầy một tách trà khác, nhìn Dụ Linh, bất lực nói: “Em đó, đừng nuôi dưỡng ý định này nữa.”
Dụ Linh hiểu ý, cau mày, nhẹ nói: “Y Bạch là cháu gái em, em nhìn con bé từ nhỏ đến lớn, con bé thông minh, xinh đẹp, hiểu chuyện, gia cảnh tốt, nhân cách tốt, anh cứ để hai đứa tiếp xúc đi, biết đâu lại ở bên nhau? Sao anh không lo chuyện cưới xin của Tiểu Đoạn vậy? Năm nay thằng bé cũng đã 28 tuổi rồi, vậy mà còn chưa có đối tượng kết hôn.”
“Aiss, em không hiểu Tiểu Đoạn đó thôi. Tết năm ngoái không phải em cũng đưa Y Bạch đến nhà ăn cơm sao? Tiểu Đoạn không có ý nghĩ gì về chuyện này cả. Em đừng làm mai mối lung tung, đến lúc đó cô gái nhỏ lại buồn phiền.”
“Tình cảm cũng có thể từ từ vun đắp mà.” Dụ Linh đặt chén trà xuống, tay đặt ở trên bàn, vòng tay ngọc phát ra âm thanh lanh lảnh. “Chủ yếu là bản thân Y Bạch thích, cho nên em không thể không giúp đỡ được.”
“Aiss, chủ yếu là vì trong lòng Tiểu Đoạn có người rồi.”
“Năm ngoái anh cũng nói với em như vậy, mà lâu như vậy rồi thằng bế đã yêu đương đâu? Anh nên để Tiểu Đoạn quen thêm vài cô gái đi, ngày mai em sẽ nói với chị họ.”
Trang Gia Vinh bất lực. “Em đừng cố quá…”
Bên kia, Hàng Y Bạch được người làm giữ cửa phòng trà dẫn lên lầu, hỏi: “Anh Đoạn Chước bị bệnh đã uống thuốc chưa?”
Người làm đáp: “Vừa rồi có đưa lên một lần, nhưng cậu ấy không uống.”
“Không uống thuốc thì làm sao mà khỏe được?” Hàng Y Bạch bĩu môi. “Cô xuống nhà mang thuốc cho tôi, tôi sẽ đưa cho anh ấy.”
Người làm gật đầu, rời đi.
Hàng Y Bạch chậm rãi bước lên lầu.
Khuôn mặt Đoạn Chước hiện lên trong đầu cô ta, tim không khỏi loạn nhịp.
Năm ngoái, cô ta gặp anh mấy lần, cũng theo dõi các cuộc thi của anh ở trên mạng, vẻ ngoài lạnh lùng kiêu ngạo của người đàn ông đã đâm thẳng vào trái tim cô ta, cô ta vốn thích người mạnh mẽ, mỗi lần nhìn thấy Đoạn Chước, đều cảm thấy ngưỡng mộ và thương nhớ.
Tính cách Đoạn Chước rất lạnh lùng, đối xử lãnh đạm với cô ta, nhưng cô ta lại không thích kiểu đàn ông dễ thể hiện tình cảm với phụ nữ, hơn nữa, anh chỉ là không thân với cô ta, sau khi thân thiết hơn, anh sẽ biết cô ta tốt như thế nào.
Hàng Y Bạch tự tin về mọi mặt của bản thân.
Người làm mang thuốc đến, sau đó đưa cô ta tới cửa phòng ngủ của Đoạn Chước, rồi rời đi.
Hàng Y Bạch chỉnh sửa tóc một chút, giơ tay gõ cửa, nhẹ giọng nói: “Anh Đoạn Chước —-“
Cô ta gõ cửa một hồi lâu, vẫn không có phản hồi, đang nghi ngờ thì cửa đột nhiên bị mở ra.
Cô ta nhìn thấy người đàn ông mặc áo phông đen đứng sau cửa, tim đập rộn ràng: “Anh Đoạn Chước.”
Đoạn Chước đang ngủ say lại bị đánh thức, lúc này đang vô cùng cáu kỉnh, nhướng mày nhìn cô ta vài giây, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Cô là ai?”
Cô gái không ngờ anh lại phản ứng như thế này.
“Em là Hàng Y Bạch, anh không nhớ em sao?”
Giữa hai hàng lông mày của anh xuất hiện một nếp gấp. “Có chuyện gì?”
Hàng Y Bạch đưa thuốc trong tay cho anh, ngọt ngào cười rộ, để lộ lúm đồng tiền, nói: “Em nghe chú Trang nói anh bị cảm, nhìn anh thế này, có vẻ là khá nghiêm trọng, anh uống thuốc đi, cho mau khỏi một chút.”
Anh trực tiếp từ chối: “Không cần.”
“Anh Đoạn Chước, anh phải uống thuốc chứ, anh như vậy sẽ khiến người khác lo lắng lắm…”
Đoạn Chước nghe cái giọng nói ngọt ngấy này, đầu càng thêm đau, mất kiên nhẫn: “Ông đây bị bệnh thì liên quan gì đến cô? Đừng có quấy rầy tôi.”
Anh đóng sầm cửa lại, Hàng Y Bạch kinh ngạc đứng ở cửa.
Sao anh có thể đối xử với cô ta như thế này chứ?!
Cô ta đã chủ động với anh đến thế rồi!
Hàng Y Bạch nghiến răng, tức giận bước xuống lầu, cuối cùng cũng bình tĩnh, trở lại phòng trà.
Hai người vừa nhìn thấy cô ta, Dụ Linh liền hỏi: “Trở về sớm như vậy sao? Không tán gẫu với Tiểu Đoạn thêm một chút sao?”
Hàng Y Bạch ngồi xuống, cong khóe miệng: “Anh Đoạn Chước nói là hơi mệt. Cháu ngại không muốn làm phiền anh ấy, nên để anh ấy nghỉ ngơi.”
“Cũng đúng, thằng bé còn đang bị ốm mà. Đúng rồi, vừa rồi nói rằng chú Trang của cháu có mời cháu ở lại ăn cơm, cháu về trường học muộn chút nhé.”
“Dạ, cảm ơn chú Trang.”
Trang Gia Vinh: “Không có gì, sau này nếu cháu muốn qua thì có thể đến chơi nhiều một chút.”
Cả ba đang trò chuyện, thì người làm bước vào thông báo: “Ông Trang, cô Tri đến rồi.”
Ngay sau đó, cô gái bước vào phòng trà.
Khi Tri Miên nhìn thấy ba người đang ngồi trong phòng trà, cô sững sờ một lúc, sau đó bước đến chỗ Trang Gia Vinh, môi cong lên. “Cậu —–“
Trang Gia Vinh đứng dậy, mắt đầy ý cười: “Tiểu Cửu, đã lâu rồi cậu không gặp cháu nha…”
Dụ Linh và Hàng Y Bạch nhìn Tri Miên, có chút choáng váng.
Dụ Linh đã từng gặp Tri Miên, nhưng bà chỉ biết đây là cô bé được Đoạn Chước dẫn về nhà, còn lại bà cũng không biết nhiều.
Còn Hàng Y Bạch thì chưa bao giờ nhìn thấy Tri Miên, trong lòng nghi ngờ, không phải chú Trang chỉ có mỗi Đoạn Chước là cháu ngoại trai sao? Tại sao còn có người gọi ông là cậu?
Tri Miên và Trang Gia Vinh nói chuyện xong, Trang Gia Vinh mới giới thiệu với cô: “Đây là dì họ của Tiểu Đoạn, cháu có thể gọi theo là dì họ cũng được, đây là Y Bạch, cháu gái nhỏ của dì họ, Tiểu Cửu, cháu và con bé đều đang học năm cuối, trong hai đứa thì ai lớn hơn chút vậy?”
Y Bạch nói ngày sinh, Tri Miên nói. “Cháu sinh vào tháng 9.”
“Vậy thì Y Bạch lớn hơn Tri Miên hai tháng rồi.”
Tri Miên đối diện ánh mắt của Hàng Y Bạch, gật đầu chào hai người trước mặt, cuối cùng, Trang Gia Vinh nói: “Nào, Tiểu Cửu, ngồi bên cạnh cậu đi, cậu sẽ pha trà cho cháu.”
“Dạ.”
Thái độ thân mật này khiến Hàng Y Bạch tròn mắt ngạc nhiên.
Sở hữu tài sản của lên đến hàng chục tỷ, Trang Gia Vinh kinh doanh hàng xuất khẩu ra nước ngoài, là một doanh nhân có tiếng ở Trung Quốc và được đánh giá cao trong giới kinh doanh. Người ngoài đều biết rằng, người duy nhất mà Trang Gia Vinh yêu thương và coi như người thân chính là Đoạn Chước. Nhưng sao còn có người lại nhận được đãi ngộ như thế nữa chứ?
Tri Miên ngồi xuống, Dụ Linh tươi cười hỏi: “Tiểu Cửu chính là cô gái nhỏ được nhận về nuôi hồi đó sao? Sao năm ngoái cháu không đến ăn bữa cơm gia đình?”
Tri Miên giật mình.
“Đứa nhỏ này gần đây rất bận.” Trang Gia Vinh không định nói thêm, hỏi Tri Miên. “Tiểu Cửu, cháu muốn uống trà gì?”
Tri Miên liếc nhìn lá trà trong ấm trà. “Chúng ta uống Long Tỉnh đi.”
Trang Gia Vinh mỉm cười, lấy ra một túi trà mới. “Quả nhiên là đã nhìn ra lúc nãy cậu uống trà Long Tỉnh, ánh mắt vẫn tinh tường như vậy nha.”
Lúc trước, khi Tri Miên và Trang Gia Vinh uống trà cùng nhau, ông không nói tên loại trà, cô chỉ cần nếm thử hoặc nhìn một cái là biết được.
Sau khi pha xong, Tri Miên cầm tách trà, Hàng Y Bạch ngồi đối diện, im lặng đánh giá cô.
Cô gái có làn da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt hạnh nhân, trông như búp bê sứ, trên khuôn mặt xinh đẹp không có một chút khuyết điểm nào. Ngay cả một người luôn tự nhận mình xinh đẹp như Hàng Y Bạch cũng không thể không thừa nhận rằng, Tri Miên sở hữu khuôn mặt của mối tình đầu, với gu thẩm mỹ của trai thẳng, chắc là không ai sẽ cảm thấy cô không xinh đẹp.
Tri Miên nói chuyện phiếm với Trang Gia Vinh, Trang Gia Vinh hỏi: “Tiểu Cửu, cháu có muốn lên lầu gặp Tiểu Đoạn trước không?”
Cô sững người. “Anh ấy ở nhà sao ạ?”
Khi cô đến, cô nghĩ rằng Đoạn Chước có thể cũng ở đây, nhưng sau khi không thấy anh, cô còn nghĩ rằng anh đang luyện tập hoặc ở Tinh Tiêu Châu.
“Buổi trưa thằng bé trở về, bị cảm nặng, không chịu uống thuốc, chỉ lên lầu nghỉ ngơi. Cháu lên thăm thằng bé đi?” Trang Gia Vinh thở dài. “Cậu không thể quản được nó, cháu lên xem đi, chắc chắn là nó sẽ nghe lời cháu.”
Hàng Y Bạch ngạc nhiên—
Cái gì mà Đoạn Chước chắc chắn sẽ nghe lời cô?
Tri Miên hơi đỏ mặt, nghĩ đến giọng nói của Đoạn Chước quả thực có chút khàn khàn khi gọi điện cho cô tối hôm qua, cô do dự gật đầu: “Để cháu lên lầu xem một chút.”
Là bạn bè, cũng nên quan tâm một chút.
Tri Miên đứng dậy, đi ra khỏi phòng trà, cô biết rõ nơi này, một mình bước lên cầu thang, đi được nửa đường, thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Cô thật sự muốn lên lầu sao?”
Cô quay đầu lại thì thấy, là Hàng Y Bạch.
Hàng Y Bạch đi tới trước mặt cô, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi vừa lên lầu nhìn thấy anh Đoạn Chước rất mệt, nếu cô tìm lên tìm anh ấy, thì sẽ làm ảnh hưởng anh ấy nghỉ ngơi, chắc là anh ấy cũng sẽ không vui đâu. Hay là thôi cô đừng đi?”
Tri Miên nhìn cô ta vài giây.
Cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Không sao, tôi lên gặp anh ấy rồi rời đi luôn.”
Sao cô có thể không cảm nhận được thái độ kỳ lạ của Hàng Y Bạch đối với mình chứ? Chỉ là cô không thích người khác dùng giọng điệu này nói chuyện với mình.
Tri Miên quay lại, tiếp tục đi lên, ánh mắt Hàng Y Bạch trở nên lạnh lùng.
Sau khi cô bước đến cửa phòng Đoạn Chước, nghĩ đến những gì Hàng Y Bạch vừa nói, lại thấy hơi do dự.
Anh thực sự đang nghỉ ngơi sao?
Cô sẽ không làm phiền anh chứ…
Thôi đi, vẫn nên xem anh có khá hơn không, nếu không thì phải cho anh uống thuốc.
Tri Miên gõ cửa.
Trong phòng, rèm cửa đóng chặt, Đoạn Chước nằm trên giường, mơ mơ màng màng, bởi vì lúc nãy bị Hàng Y Bạch đánh thức, hiện tại đang muốn ngủ thiếp đi thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Anh tức giận đến mức máu dồn lên não, giống như sư tử không ngừng bị quấy rầy, tràn đầy tức giận.
“Cốc cốc cốc —-“
Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ hai, anh vén chăn bông, xuống giường, đi tới cửa, mở cửa. “Cô mẹ nó còn chưa…”
Chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy cô gái nhỏ, bỗng nhiên ngơ ngẩn.
Tri Miên?!
“Sao em lại ở đây?”
Cô gái nhìn lên, thấy khuôn mặt u ám của anh, nhớ lại giọng điệu vô cùng cáu kỉnh của anh khi anh mở cửa, chợt nhận ra—
Có vẻ như cô thực sự làm phiền anh…
Cô xấu hổ cụp mắt xuống. “Hôm nay cậu gọi em qua uống trà, em lên xem anh thế nào. Không quấy rầy anh nữa, anh ngủ tiếp đi…”
Cô vừa quay người muốn đi, thì cổ tay đã bị nắm lấy, ngay sau đó, người đàn ông vươn tay ra, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy Tri Miên, cô và anh hoàn toàn chìm vào góc tối, Tri Miên ngửi thấy mùi hương bạc hà trên người anh, cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh như lò sưởi, tim loạn nhịp. “Đoạn Chước.… ”
Anh cúi xuống, vùi đầu vào cổ cô, mái tóc đen ngắn như gai mềm cọ vào cổ cô, hơi thở ấm nóng phả lên cổ cô:
“Anh không biết đó là em.”
Môi người đàn ông cọ vào da cô, giống như có một luồng điện nhẹ nhàng truyền đến, mặt Tri Miên đỏ bừng, đồng thời nhận thấy cơ thể anh nóng kinh khủng, rất không ổn. Cô đẩy anh mấy lần, nhưng không đẩy được anh ra, đành bất lực nói: “Đoạn Chước, anh buông ra trước được không…”
Người đàn ông vùi mặt, giọng nói nghèn nghẹn trầm thấp vang lên bên cổ, có chút đáng thương:
“Anh bị sốt, khó chịu quá.”