Hơn nữa hương vị nhạt, mùi không kéo dài, hiệu quả sạch sẽ bình thường.
Xa không bằng xà phòng hiện đại màu sắc phong phú, trắng như tuyết, xanh như biển, phấn hồng như hoa đào, lục sắc như phỉ thủy.. thoạt nhìn sạch sẽ như mỹ ngọc, hương vị tốt, mùi sâu sắc, năng lực rửa sạch càng mạnh hơn.
– Phối phương xà phòng? Chờ một chút, tôi lập tức tìm xem.
Giang Kiền Khôn nghe vậy chỉ lặng đi một chút, lập tức chạy tới máy tính lục soát tìm.
Vị diện của hắn, phối phương chế tạo xà phòng phần lớn là công khai, Giang Kiền Khôn vừa tìm liền ra một đống, dặn dò hệ thống của mình phục chế lại một phần, đương trường liền truyền cho hệ thống của Giả Dung.
Một ngày hoàn thành xong hai bút giao dịch, còn vung lắc một đám quỷ phiền toái, Giang Kiền Khôn trực tiếp cười tươi rói. Hắn đột nhiên nhớ lại trong phòng tắm còn một khối xà phòng chưa dùng, lập tức lấy ra xem như lễ vật đưa cho Giả Dung.
Lúc này hắn từ trong màn hình nhìn thấy Trầm Nhược Hư ở phía sau Giả Dung đang nhu trán ngồi dậy, vội vàng nói:
– Nam nhân của ngài đã tỉnh, tôi đi trước.
Dứt lời Giang Kiền Khôn lập tức đóng cửa giao dịch, miễn cho mình nhìn thấy một vài hình ảnh không nên thấy mà bị đưa vào sổ đen.
Trầm Nhược Hư nhìn quanh phòng một lần, thần sắc hồ nghi hỏi Giả Dung:
– Ta hình như nghe thấy có người nói chuyện, vừa rồi ngươi đang cùng người nói chuyện sao?
Giả Dung nửa thật nửa giả nói:
– Bên cạnh ta đứng một đám quỷ, ta đang cùng quỷ nói chuyện phiếm.
Trầm Nhược Hư không hề tin hắn.
Lúc này hắn cùng Giả Dung nói chuyện đều bị cả phòng quỷ nhìn chăm chú.
Bọn họ tò mò đánh giá Trầm Nhược Hư, Trầm Nhược Hư cảm giác trên người lạnh lẽo, không khỏi rùng mình một cái.
Hắn cảm thấy là do trời mưa làm cho thời tiết chuyển lạnh, cũng không nghi ngờ gì, vì thế xuống giường mặc thêm áo khoác, uống ly trà, đi qua chỗ bàn đọc sách.
Trầm Nhược Hư ngồi xuống ghế chốc lát, liền cầm mực viết bài học mà tiên sinh đã bố trí.
Giả Dung đi qua ngồi xuống đối diện với hắn.
Giả Dung cầm bút lông mải miết sao chép phối phương chế tạo xà phòng.
Trầm Nhược Hư ngước mắt nhìn Giả Dung, thấy hắn chăm chú viết thì cho là hắn đang viết bài học. Nhưng không bao lâu Giả Dung đưa tờ giấy vừa viết xong cho hắn xem.
Giả Dung giải thích:
– Ta có một phối phương xà phòng thơm, ngươi xem có hứng thú hay không.
– Còn nữa, đây là hàng mẫu vật dụng thực tế tạo xà phòng thơm.
Giả Dung lấy ra cục xà phòng thơm mà Giang Kiền Khôn tặng đặt lên mặt bàn cho Trầm Nhược Hư thưởng thức.
Xà phòng hình trứng, trắng nõn, một đoàn nho nhỏ, ngọc tuyết đáng yêu, tản ra mùi thơm ngát sảng khoái.
Ánh mắt đầu tiên nhìn xem, nếu không xem kỹ tuyệt đối tưởng là lót dạ tinh xảo.
Nhi đồng mà nhìn thấy sẽ tưởng là đồ ăn, nhất định không nhịn được cầm lên nếm thử.
Trầm Nhược Hư vốn không có bao nhiêu hứng thú với phối phương xà phòng của Giả Dung, nhưng khi nhìn thấy hàng mẫu, ánh mắt nhất thời không thể dời.
Giả Dung thấy hắn không nhúc nhích, bèn rút bút lông trong tay hắn, cầm xà phòng đặt lên lòng bàn tay của hắn.
Trầm Nhược Hư theo bản năng dùng tay vuốt v e, xúc cảm thoải mái, ánh sáng ôn hòa, vô luận là thị giác hay xúc giác đều hết sức hấp dẫn người.
Hắn không thể tin nói:
– Ngươi nói.. đây là xà phòng thơm?
– Không sai, chính là xà phòng thơm.
Giả Dung dùng bút lông vạch ra nét mực trên mu bàn tay Trầm Nhược Hư, chỉ chỉ vào chậu nước không xa nói:
– Ngươi cầm đi rửa xem.
Trầm Nhược Hư đứng dậy đi qua, dùng nước làm ướt tay xong, nhẹ nhàng bôi lên xà phòng, x0a nắn chỗ dơ, liền rửa sạch bọt trên tay.
Da thịt sạch, không còn chút nước mực. Nhẹ nhàng khoan khoái mê người, còn có mùi hương thanh nhã, Trầm Nhược Hư cảm thấy thật thoải mái.
Cảm giác dùng xong rất tốt, Trầm Nhược Hư mắt sáng nhìn Giả Dung:
– Ngươi có biết trong này ẩn tàng lợi nhuận thật lớn không? Quả thật là cần bán?
Giả Dung từng xem qua tin tức ở thế giới hiện đại. Ở cuối đời Thanh triều người nước ngoài vận chuyển xà phòng, được thương nhân quý tộc tranh mua, giá cả xa hoa, dân chúng cũng thập phần xem trọng, cung không đủ cầu, thịnh hành cả nước.
Chỉ một năm người nước ngoài vơ vét mấy trăm vạn lượng bạc trắng từ Thanh đình.
Phải biết rằng thu nhập từ thuế một năm của triều Thanh chỉ là mấy ngàn vạn lượng bạc mà thôi.
Đủ thấy năng lực vơ vét của cải của thứ đồ chơi này thật đáng sợ.
Dùng ánh mắt của người hiện đại mà xem, khuyết điểm của xà phòng thời đó không ít, càng không cách nào so sánh được với xà phòng của vị diện Giang Kiền Khôn làm ra.
Giả Dung có thể khẳng định, một khi xà phòng xuất thế, một trăm phần trăm sẽ gợi ra toàn dân náo động.