*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bấy giờ Kiều Quảng Lan mới nhớ ra gì đó, anh rụt cánh tay theo bản năng, thế nhưng đã nhanh chóng ý thức được việc giấu cũng không kịp rồi, anh không nhịn được mắng câu: “Đm, mắt gì mà sắc như thế, làm trộm đấy à?”
Theo tiếng kêu kia, đa số mọi người ở đây đều tập trung ánh mắt vào cánh tay của Kiều Quảng Lan, bọn họ phát hiện ống áo đã rách lộ ra cánh tay với vết thương dày đặc, cũ mới chồng chéo.
Có chỗ có máu bầm, có chỗ chảy máu rồi để lại sẹo, chỗ đó có dấu bỏng, lỗ kim… Da Kiều Quảng Lan vốn đã trắng, bây giờ nhìn những vết thương kia rõ hơn mà càng thêm giật mình.
Ở đấy, người kinh hoàng nhất là Sở Tranh, anh trợn to mắt nhìn vết thương trên cánh tay Kiều Quảng Lan, anh nhìn chăm chú một hồi, nhìn đủ rồi anh mới đột nhiên phản ứng lại kéo tay khác của Kiều Quảng Lan rồi vén áo hắn lên.
Kiều Quảng Lan rụt tay nhưng không rút được, hắn khẽ cau mày, còn muốn nói gì, thế nhưng nhìn thấy biểu cảm của Sở Tranh thì trong lòng bỗng tê rần.
Trong thoáng mơ hồ, như có giọt nước mắt nóng bỏng ai đó rơi xuống, từng giọt từng giọt lách lách đập vào trái tim hắn.
Kiều Quảng Lan không tiếp tục thử đẩy Sở Tranh ra nữa, vì thế vết thương trên cánh tay còn lại của hắn cũng bị lộ ra.
“Cậu, cậu…”
Đôi môi Sở Tranh thần thứ hai run lẩy bẩy không nói thành lời, bàn tay cầm tay Kiều Quảng Lan cũng đang run lên. Anh cẩn thận nâng bàn tay Kiều Quảng Lan trên tay, một tay khác sờ lên vết thương của đối phương, anh dùng sức như thể sợ lần nữa đụng đến vết thương, nhẹ đến mức khiến người ta khó mà cảm nhận được.
Sở Tranh cảm thấy trái tim mình giống như bị người nào đó dùng sức cực lớn tàn nhẫn bóp chặt, anh khản giọng hỏi: “Chuyện này là sao? Có đau không?”
Chưa đợi Kiều Quảng Lan mở miệng, hắn đã cảm nhận được có nước mắt lạnh lẽo đập lên bàn tay, nước mắt vỡ tan như bạc dưới ánh mặt trời.
Anh theo bản năng siết chặt nắm tay, đôi môi anh run rẩy, không hiểu sao lại chỉ thốt lên câu “Xin lỗi.”
Sở Tranh đưa lưng về phía phóng viên, đầu cũng cúi thấp, thế nên biểu cảm của anh không bị bọn họ chộp được, thế nhưng sự đau đớn ấy lại lộ ra một cách rõ ràng trước mặt Kiều Quảng Lan. Phóng viên rất muốn đặt câu hỏi, thế nhưng người không có mắt đến mấy cũng có thể cảm giác được bầu không khí giữa hai người không đúng, bỗng chốc, bọn họ không ai dám làm chim đầu đàn cất tiếng.
Cũng may vào lúc này, xe cứu thương và xe cảnh sát đều tới, hai chiếc xe hú còi chia người đưa đi, tạm thời trả lại sự yên tĩnh cho nơi đây.
Sở Tranh bất đắc dĩ buông Kiều quảng Lan ra, cảm giác đau lòng vẫn chưa tan đi như trước, anh im lặng lên xe cứu thương ngồi cạnh Kiều Quảng Lan. Anh nhắm mắt dựa lên ghế bình ổn cảm xúc, một tay thì nhẹ nhàng đặt lên đầu gối Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn anh, thế nhưng cũng không hề rụt tay về.
Tin tức nơi này truyền đi rất nhanh, bọn họ còn đang đi trên đường, thế nhưng Kiều Quảng Lan đã nhận được tin nhắn wechat đến từ người đại diện công ty mới gửi: “Tự giới thiệu một chút, chào cậu Kiều, tôi là người đại diện mới của cậu Chương Nịnh.”
Tin nhắn thứ hai là: “Hay là cứ công khai toàn bộ video đi, nếu như không giải thích vết thương của cậu thật cẩn thận thì cậu rất có thể bị cho là một M có khuynh hướng tự ngược.”
Kiều Quảng Lan: “…”
Hắn phân vân giữa tôn nghiêm đàn ông và một tên M lựa chọn một hồi, cuối cùng đáp lại ba chữ — “Đã biết rồi!”
Lúc hai người nhắn qua nhắn lại wechat, ảnh tại hiện trường đã bị vô số cư dân mạng share nhau, bỗng chốc trở trành chủ đề hot. Trước khi sự thật được phơi bày thì kiểu người nào nói cái gì cũng đều có.
[Trời mẹ ơi, màn kịch này ngày càng phức tạp á, sao mà Cậu chủ Sở nhà tui cũng dây vào rồi! Thật là tò mò quan hệ ảnh với Kiều Quảng Lan quá đi, Cậu chủ Sở còn dùng cái mạng cứu anh ta thật luôn kìa.]
[IQ hạn chế sự tập trung của tui, mặc dù có chút không đúng lúc thế nhưng mà tui chỉ muốn nói là — Kiều Quảng Lan này đẹp quá rồi?! Nếu không phải có nhiều người ở hiện trường quay video như thế tui còn tưởng là quay phim hành động cơ đấy! Sao mà kỹ năng lại đỉnh được vậy ta!]
[Trước kia tôi là người qua đường, không quan tâm tin tức của anh ta, giờ tôi muốn thành Fan]
[Tầng trên mà biết là không ổn như nào sẽ không nói vậy nữa đâu, bất kể Kiều Quảng Lan đẹp trai như nào, kỹ năng như nào, cũng không thể phủ nhận được việc anh ta là một thằng khốn.]
[Chờ đã, tầng trên nói thế tôi có chút không vui à nha. Lúc đó tôi đang ở hiện trường, tình huống kia tôi thấy rõ đấy, lúc đó Kiều Quảng Lan được Cậu chủ Sở kéo rồi, hoàn toàn có thể mượn lực đó để tránh xe, thế nhưng mà anh ấy chủ động cứu con nít trước, sau đó mạo hiểm nhảy lên xe, đó là vì cứu người đó! Thời gian ngắn vậy là làm ra hành động đó thì làm bản năng chứ còn gì nữa, người xấu thì sao mà có thể làm ra được hành động đó?]
[Đúng vậy. Hơn nữa mọi người nghĩ chút xem, cậu chủ Sở là ai nào, nếu anh ấy đã kiên quyết bày tỏ mình tin Kiều Quảng Lan như thế thì chắc chắn đã có được manh mối nào đó rồi! Tôi thấy, nói không chừng giờ này có một đống người sắp mất mặt đấy.]
[Thật ra tôi rất tò mò… Cho như là anh ấy biết ẩn tình đi, nhưng mà chuyện như vậy cách xa chút đừng mở miệng cũng được mà, dù sao chúng ta cũng không kéo người sạch sẽ vào. Còn nữa anh ấy cũng bất chấp mạng sống cản xe cho Tiểu Kiều, còn sờ mấy vết thương trên tay Tiểu Kiều nữa… chuyện này thật sự…]
Vừa nói như thế, toàn bộ người trên post đó bỗng nhiên có một khoảng ngắn im lặng, dù sao liên lụy đến thân phận của Sở Tranh, bọn họ cũng không dám đoán bừa.
Một lúc lâu, mới có một cái bình luận yếu ớt nhảy ra: “… Tình yêu đích thực chăng.”
Thế nhưng bọn họ cũng sắp không cần phải đoán nữa, bởi vì từ khi nhà họ Kiều có chuyện, Quốc Tế Hoa Thịnh vẫn luôn im lặng đứng nhìn tình hình rốt cuộc xuất hiện, cùng lúc đó đăng kèm thêm vài video. Post đăng cũng không lảm nhảm chỉ trích hay giải thích cái gì, chỉ nói một câu đơn giản “Có phải là công bằng hay không, điều đó nằm ở lòng người.”
Mức độ quan tâm của chuyện này vốn rất cao, cho nên video mới được đăng lên đã có người không kịp chờ bật lên xem, thế nhưng nhìn xong, biểu cảm hóng hớt trên gương mặt họ dần biến mất, thay vào đó là lửa giận khó tin.
Thật là điên mà, đúng là làm người ta tức điên!
Trong video, lúc Kiều Quảng Lan hôn mê bất tỉnh, hai hộ lý tùy ý sỉ nhục và ngược đãi hắn, không chỉ trộm thực phẩm dinh dưỡng mà đến cả ngụm canh cũng không nguyện ý đút cho hắn ăn, thậm chí dây chuyền trên người cũng muốn cướp. Người đại diện thì trước giờ chưa từng đặt chân đến phòng bệnh nửa bước, mãi cho đến khi nhìn thấy Sở Tranh mới nịnh nọt đi tới đón chào, cuối cùng còn cả gan uy hiếp Kiều Quảng Lan, ra lệnh cho hắn không được báo cảnh sát.
Làm ra những loại hành vi vô liêm sỉ mất hết nhân tính như thế mà ba người này thế còn dám cắt ảnh đăng weibo lừa dối dân chúng nữa ấy hả? Giả bộ đáng thương vậy là thật sự xem người ta ai cũng là đứa ngu sao?
… Ấy thế mà, có phần lớn người từng làm kẻ ngu si. Những người trước kia từng mắng chửi Kiều Quảng Lan đều thấy đau mặt, loại đau đớn này hóa thành giận dữ, bọn họ chuyển lửa đạn đến chỗ Ngụy Kế Thịnh khiến cho dư luận dậy sóng.
[Thật sự tôi còn không tin vào mắt mình nổi luôn. Nếu không phải có người trong nghề giám định video này chưa từng được cắt ghép chỉnh sửa, tôi còn nghĩ là giả đấy… Vẫn còn nghĩ người nhà giàu đời thứ hai như Kiều Quảng Lan, nhìn thì tính không tốt, nếu có đánh người cũng thấy không bất ngờ mấy, nhưng mà không nghĩ đến sự thật lại như này!]
[Tầng trên à, tính không tốt với nhân phẩm thế nào không mấy liên quan đến nhau đâu, bạn chưa từng nghe câu chó sủa thì không cắn người* à? Ngày nào Ngụy Kế Thịnh cũng cười híp mắt, hai hộ lý kia nhìn cũng đáng thương cực kỳ, thế mà bọn họ lại làm ra bao nhiêu chuyện thất đức thế đấy thôi?]
*Chó bận sủa thì có thể sẽ không cắn bạn vì nó bận sủa, nhưng con chó tẩm ngẩm tầm ngầm quan sát bạn có khi nó sẽ rình cắn bạn một phát. Trường hợp này ý bạn này là Kiều Quảng Lan nhìn thì xấu tính ăn nói khó nghe nhưng chưa biết làm việc xấu hay không, nhưng Ngụy Kế Thịnh với 2 mụ hộ lý thì nhìn đàng hoàng mà vẫn làm mấy trò thất đức đấy.
[Vô liêm sỉ! Thật sự là vô liêm sỉ! Hai mụ hộ lý kia là biến thái à? Còn thằng Ngụy Kế Thịnh nữa, hại người ta như thế còn giả bộ đáng thương cơ à, lương tâm thằng cha đó có đau không?]
[Xương cốt cha mẹ Tiểu Kiều còn chưa lạnh, con đã bị đối xử như thế, nếu tôi là họ á hả, thành quỷ tôi cũng không tha cho bọn họ!]
[Tôi không ổn rồi, trước đó tôi theo dòng còn đến dưới weibo Kiều Quảng Lan chửi anh ta, giờ nghe mấy người nói chuyện tôi cũng không ngẩng đầu lên được… Tôi phải đi xin lỗi thôi.]
[Trước tiên khoan đã xin lỗi, cái giới giải trí này nước sâu lắm, nếu chuyện này là Kiều Quảng Lan đúng thì trước kia anh ta còn che che giấu giấu làm gì? Hơn nữa giải thích một câu cũng không có. Tôi mà là anh ta thì tôi đã giơ tay trước mặt phóng viên khóc lóc từ lâu rồi.]
[Đó không phải là phẩm chất người ta à, khóc sướt mướt kể khổ, có khác gì thứ ẻo lả không… Nhưng mà nói thật nhá, chuyện Lâm An Nghi với chuyện gây tai nạn giao thông anh ta còn chưa giải thích đó. Tôi hóng quay xe đây.]
Giữa những luồng ý kiến khác nhau, nhiều người lướt weibo nhiều lần, bọn họ đều để ý hành động của người trong cuộc, mà mọi người như đã hẹn với nhau đều giữ yên lặng, ngay cả người cần lên tiếng nhất là Kiều Quảng Lan vẫn như cũ không thèm nhiều lời, hành động gần đây nhất trên weibo của hắn vẫn là đoạn trước khi nhà họ Kiều có chuyện, nội dung hình ảnh là một tấm ảnh gia đình 3 người nhà Kiều Quảng Lan đang phơi nắng.
Trong hình Kiều Quảng Lan ôm cha mẹ, trên mặt ba người bọn họ đều cười rực rỡ, lúc này nhìn càng thấy đau thương.
Một số cư dân mạng thấy có lỗi đều đến dưới weibo Kiều Quảng Lan nói xin lỗi, bọn họ mở khu bình luận lại phát hiện toàn bộ chỗ đó là những lời chửi rủa độc ác của cư dân mạng trước kia, thậm chí còn có người vỗ tay cho cái chế cha mẹ hắn là “Đáng đời”, “Báo ứng”.
Không ít người đột nhiên cảm thấy mặt bỏng rát, bọn họ biết, có mấy lời trước kia bản thân cũng từng nói, bây giờ nhìn lại thấy ác độc như thế. Cũng không tin người từng nói ra lại là mình.
Còn Lâm An Nghi, post trước đó đăng lên bị nhiều người bình luận bên dưới bảo cô đừng có làm ra vẻ bí ẩn rồi ấp a ấp úng nữa, nói gì thì nói cho rõ, thế nhưng Lâm An Nghi vẫn không trả lời — vì cô cũng không biết trả lời thế nào.
Nếu như phủ nhận, bậy những lời chắc chắn như đinh đóng cột trước kia chẳng khác nào đang vả mặt mình, thế nhưng cứ tiếp tục kiên trì tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng nói rằng Kiều Quảng Lan từng mấy lần cưỡng ép cô xảy ra quan hệ thì cô lại cảm thấy chột dạ trong lòng khó mà nói, ai biết trong tay người kia có chứng cứ gì không đâu?
– — Lâm An Nghi đã có chút hối hận rồi.
Cô không nhịn được gọi điện thoại cho người đại diện của mình, suy nghĩ của đối phương lại giống hệt Trang Dương, đều nói cho Lâm An Nghi nhất định phải kiên trì đến cùng, tuyệt đối không thể lật lọng.
“Nhưng mà đến cả camera chỗ bệnh viện anh ta còn lấy được…” Lâm An Nghi không nhịn được mà do dự, “Trước giờ tôi cũng chưa từng nghe Cậu chủ Sở với Kiều Quảng Lan quen biết gì, không nghĩ đến quan hệ bọn họ lại tốt thế, trong lòng tôi thât sự…”
“Bất kể trong lòng cô nghĩ thế nào, giờ thu tay cũng chậm rồi.” Người đại diện Lâm Đồng bình tĩnh hơn Lâm An Nghi rất nhiều, cô ta phân tích, “Nghĩ lại mà xem, trước kia là cô chủ động đứng ra lên án chuyện này, lúc đó thì nói như đinh đóng cột, bây giờ mà lật lọng, thì có ai nói cô là lương tâm trỗi dậy hay lấy công chuộc tội không, mọi người sẽ chỉ cho rằng cô là thứ đê tiện vô liêm sỉ hại Kiều Quảng Lan thôi, cô sẽ bị phá hủy.”
Lâm An Nghi thấp giọng kêu: “Nếu như anh ta tìm được chứng cứ chứng minh lời tôi nói là giả thì sao, cũng không phải đó là phá hủy tôi rồi à?! Hồi đầu cô…”
“Đừng quên, đây là lựa chọn của cô, cô chọn mạo hiểm, nhưng không phải cô cũng được lợi sao?” Người đại diện ngắt lời cô ta, Lâm An Nghi nghe đến hai chữ “được lợi” liền tắt tiếng.
Hai bên điện thoại im lặng một hồi, lúc người đại diện mở miệng lần nữa thì giọng điệu đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Cô cũng không cần lo lắng quá đâu, dù sao chuyện này không giống chuyện hộ lý ngược đãi bệnh nhân. Trên người Kiều Quảng Lan có vết thương, việc này xảy ra chưa lâu, tất nhiên sẽ tìm được chứng cứ. Thế nhưng lời cô nói cũng lâu thế rồi, cô không chứng minh được mình nói thật thì Kiều Quảng Lan cũng không chứng minh được cô nói dối, thế là đủ rồi. Mục đích của chúng ta là làm việc cho người khác, cũng không phải kiếm thứ gì từ trên người Kiều Quảng Lan.”
Bên cạnh Lâm An Nghi có một chiếc gương, cô nhìn chính mình trong gương, mái tóc đen xinh đẹp, khí chất êm ái dịu dàng, môi hồng răng trắng. Cô cầm lược chải tóc, ngẫm nghĩ một hồi rồi cắn răng nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”
Không chỉ riêng Lâm An Nghi thấy được đoạn video đó, Sở Tranh băng bó vết thương ở bệnh viện cũng nhìn thấy được. Lúc anh và Kiều Quảng Lan phanh gấp nên một người bị đụng đầu, một người bị thủy tinh vỡ đâm lên tay, vết thương của Sở Tranh dễ xử lý hơn Kiều Quảng Lan một chút, sau khi quấn xong đầu thì anh ngồi bên cạnh chờ hắn, lúc anh xem điện thoại mới phát hiện bài đăng weibo của Quốc Tế Hoa Thịnh.
Trước kia lúc anh nhìn thấy vết thương trên tay Kiều Quảng Lan thì trong lòng cũng đã đoán được lờ mờ, thế nhưng lúc này tận mắt thấy từng hình ảnh vẫn khiến cho hai mắt Sở Tranh như muốn nổi lửa, bởi vì phẫn nộ nên tay anh không ngừng run rẩy đau lòng, điện thoại của anh lập tức rơi xuống đất.
Anh máy móc cúi người xuống nhặt điện thoại, thế nhưng anh khom eo lại không thẳng lên được, hai khuỷu tay Sở Tranh chống đầu gối, lập tức vùi mặt vào cánh tay, anh không nén được lửa giận trong lòng, nên nơi đó lại càng đau nhức hơn.
Một thanh âm vang lên cạnh anh: “Này, điện thoại anh rơi kìa, sao lại không nhặt.”
Giờ đến một chữ anh cũng không muốn nói, mà có lẽ trên thế giới này cũng chỉ có giọng của duy nhất một người này giúp anh đè lại cảm xúc. Sở Tranh ngẩng đầu, Kiều Quảng Lan đã bôi thuốc xong, cánh tay hắn bị bọc lại bằng băng trắng, hắn đang cúi người nhặt lên giúp anh rồi đưa qua.
Sở Tranh giơ tay, anh không cầm lấy điện thoại cầm lấy hai tay của Kiều Quảng Lan thật chặt.
Kiều Quảng Lan buồn bực nhìn anh, bấy giờ mới phát hiện môi anh đã bị cắn ra dấu răng, máu tươi đã rướm ra: “Anh —“
Sở Tranh bấy giờ mới phản ứng được, tùy tiện chùi máu trên môi dưới.
Kiều Quảng Lan kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“A Lan.” Sở Tranh không trả lời vấn đề của hắn, nhắm mắt lại, anh gọi tên Kiều Quảng Lan một tiếng, lúc này anh mới phát hiện giọng mình đã khàn khàn không nói thành lời.
Kiều Quảng Lan: “!!!?”
Sở Tranh kéo hắn vào ngực rồi ôm thật chặt, đặt lời thế: “Sau này sẽ không bao giờ có người tổn thương em được được nữa.”
Kiều Quảng Lan không tìm được manh mối gì bèn nói: “Chắc chắn rồi.”
Bây giờ hắn đã đổi chỗ, dù cho có người chán sống mò đến muốn khiêu khích cũng phải có gan mới được.
Chẳng qua hắn không thích hướng phát triển chuyện này cho lắm, đối với Kiều Quảng Lan mà nói, mọi thứ thì cứ dựa vào thực lực mà nói chuyện, nếu bạo lực có thể giải quyết vấn đề thì đó không được tính là vấn đề. Giống như việc lộ vết thương dưới mắt công chúng kiếm sự đồng tình, nếu nói về nó thì được, thế nhưng điều khiến hắn không vui đó là bản thân là nhân vật chính, thế nhưng giờ cũng còn cách nào nữa đâu.
Bị Sở Tranh ôm như thế, Kiều Quảng Lan không khỏi nhớ đến giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay khi ấy.
Đến lúc này, một phần giọt nước mắt kia đã bốc hơi trong không khí, còn một phần thì thấm qua da, đồng thời cũng mọc ra gai nhọn đâm vào trái tim hắn, đâm đến mức hắn đau đớn không thôi.
Từ lúc bắt đầu gặp Sở Tranh, hắn vẫn luôn có loại cảm giác kỳ quái này, lẽ nào trong đoạn thời gian bị hắn quên đi kia, bọn họ từng quen biết nhau sao?
Cũng may là Sở Tranh hiểu rõ Kiều Quảng Lan không thích nhắc đến chuyện này, chỉ sau một lúc ngắn mất khống chế, anh cũng không hỏi thêm, hai người chuyển qua thứ khác khiến bọn họ hứng thú hơn, qua một lúc, bạn nhỏ Sở Tuyền cũng đi ra, Sở Tranh đón lấy cô bé từ tay y tá, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Sở Tuyền cúi đầu ủ rũ, cô bé biết ngày hôm nay đã gây họa lớn, nên cũng ngại ngùng không dám nhìn chú nhỏ nhà mình và một chú khác trước đó đã cứu mình. Cô bé không nói tiếng nào đứng cạnh Sở Tranh, Kiều Quảng Lan thì lại nhìn rõ cô bé hơn, rồi nói với Sở Tranh: “Lần trước cháu gái anh không cẩn thận gặp phải tà khí, bây giờ xem như đã khỏi hẳn rồi… A, anh chăm con bé tốt đấy.”
Sở Tranh cười nói: “Tuyền Tuyền là con nuôi của anh trai và chị dâu, thật ra con bé ở nhà còn bà nữa, nhưng bà con bé bại liệt rồi, không có năng lực nuôi nấng. Anh trai chị dâu bây giờ lại đang ở nước ngoài. Tuyền Tuyền nhớ bà nội nên không muốn đi theo, tôi thì không sao nên chăm giúp thôi.”
Trong lòng Kiều Quảng Lan hơi rung động, hắn liếc mắt nhìn Tuyền Tuyền một cái rồi cười: “Ra là thế. Trước đó còn nghe con bé đòi anh muốn đưa về gặp bà nội.”
Tuyền Tuyền vốn không dám mở miệng, nghe thấy Kiều Quảng Lan nói vậy thì thật sự không nhịn nổi nữa, bèn nhìn Sở Tranh rồi khẽ nói: “Chú nhỏ…”
Sở Tranh nói: “Ừm, vẫn còn muốn đi gặp bà nội sao?”
Tuyền Tuyền nhút nhát gật đầu.
Sở Tranh ngồi xổm người xuống, ánh mắt anh nhìn thẳng bé gái, nghiêm túc hỏi: “Vậy hôm nay con biết mình sai ở đâu không?”
Tuyền Tuyền nói: “Con không nên lén tự mình chạy đến, cũng không nên nổi giận cãi lại chú nhỏ.”
Sở Tranh nói: “Con là con gái, thỉnh thoảng cãi lại hay nổi giận chút cũng không sao, nhưng mà con nổi giận cũng phải hiểu chuyện, phải nhìn tình huống biết chưa? Ở nhà thì được nhưng mà ra bên ngoài thì không.”
Tuyền Tuyền nháy mắt một cái, suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói: “Dạ biết rồi ạ.”
Sở Tranh nói: “Sau khi về nhà phải ghi chép chuyện ngày hôm nay lại vào sổ nhật ký. Còn nữa, con nên nói gì với chú Kiều đây?”
Tuyền Tuyền nói: “Cảm ơn chú Kiều ạ.”
Kiều Quảng Lan vội vàng nói: “Không có gì.”
Tuyền Tuyền nhìn hắn, cảm thấy hắn rất đẹp trai, hành động cứu mình trước đó cũng rất ngầu, vì thế một tay cô bé kéo tay Sở Tranh một tay kéo tay Kiều Quảng Lan ra hiệu hai người bọn họ có thể cùng nhau cầm tay đi.
Kiều Quảng Lan: “…”
Nói thật cái tư thế này có chút ngốc ngốc.
Hắn luôn không hiểu cách giao tiếp với mấy đứa nhỏ, đặc biệt đây còn là một bé gái. Bị một bé gái kéo đi không biết phải làm sao, vì thế liếc mắt nhìn Sở Tranh cầu cứu.
Sở Tranh bị ánh mắt này của Kiều Quảng Lan nhìn có chút buồn cười, anh vội vàng dựa vào kỹ xảo của mình nhịn đi, làm bộ như không biết gì cả. Anh nắm tay Tuyền Tuyền lắc lắc rồi cười tủm tỉm: “Được rồi. Vậy chúng ta cùng ra ngoài, để chú nhỏ cho người đưa con đi gặp bà nội nhé.”
Tuyền Tuyền dùng sức gật gật đầu, học theo Sở Tranh lắc lắc tay Kiều Quảng Lan, lộ ra hàm răng sún.
Kiều Quảng Lan nhìn hai chú cháu nhà này rồi sờ mũi, hắn giấu đi cảm giác quái lạ trong lòng không thể làm gì khác hơn là cười cho qua.
Mà rất rõ ràng, cơn gió này không dễ dập tan như thế, nhiều loại video lan truyền trên mạng cũng dẫn đến nhiều loại phản ứng khác nhau, mỗi người nói một kiểu.
Mãi đến tận buổi tối ngày hôm sau, sau khi được Quốc Tế Hoa Thịnh sắp xếp xong xuôi, chuyện nhà họ Kiều bây giờ mới lần đầu tiên được xuất hiện trước công chúng để làm sáng tỏ những liên quan với hắn là những loại tin đồn.
Đây dường như đã là đề tài mà gần như được đại chúng quan tâm nhất, bất kể là tiếng tốt hay xấu, ai cũng không thể phủ nhận, gần đây độ nổi tiếng của Kiều Quảng Lan đúng là đạt đến mức độ chưa từng có. Sau khi các nhà đài nhận được tin tức này thì lập tức hành động, các phóng viên thậm chí còn chen chúc đến mức sảnh lớn nước còn không chảy qua được, cho nên lúc Kiều Quảng Lan vừa đến, mất hồi lâu cũng không vào được cửa.
Kiều Quảng Lan: “…”
Hắn bực bội nói với ba ông chú đang vác thiết bị đứng ở cửa: “Anh trai à, nhường đường chút được không?”
“Đi đi đi, đi sang một bên đi! Bây giờ có ai mà không muốn chen lên trước để quay chụp được tin lớn, vì sao phải nhường cho cho cậu!” Tất nhiên là ông chú nghe câu này đến phiền, ông ta không nhịn được mà nói thế, “Hiểu cái gì gọi là đến trước được trước không, đến sau thì cứ ngoan ngoãn đứng đằng sau mà xem.”
Kiều Quảng Lan dở khóc dở cười: “Không có tôi thì ông lấy gì mà quay.”
Hết chương 112.