Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Chương 71: “Xin em mà.”



Trình Tranh:【Thế nào? Được idol follow thấy sao? Có phải là cảm thấy cả quả đất này như phát sáng không?】

Lạc Đường:【Tự hào.】

Trình Tranh:【???】

Lạc Đường thoát khỏi WeChat, mở Weibo ra.

Idol của cô bây giờ biến thành người yêu cô, người yêu mình follow Weibo mình còn làm náo loạn cả internet, cô thật sự cảm thấy tự hào.

Trong hot search đa số là các fans đang gào thét gato với cô, hot mãi không hạ.

Chủ yếu là do Lạc Tiểu Đường đã công khai hết mấy chuyện như thế này rồi, cô còn tự thừa nhận mình là fan của Tô Diên.

Thân là một bé fan, cô có thể được quay phim với idol — liền một phát hai bộ phim! Cô có thể tham gia gameshow cùng idol — còn quang minh chính đại có fan CP với idol! Được idol follow — idol quốc dân follow!

Đúng là cô fangirl thành công nhất thế giới.

Mà mọi người còn phát hiện, Lạc Tiểu Đường hình như chẳng có phốt gì ngoài nghi ngờ mua hot search để kiếm tí fame.

Chưa cần nói đến nội dung nhưng mua hot search thực ra là hành động quá là “phình phường” trong giới showbiz, mà cũng là do ekip dựng lên hết thôi. Lại nói, Lạc Tiểu Đường lên hot search toàn nhờ nhan sắc, ké fame của Tô Diên, tự thừa nhận là fan của Tô Diên, mấy trò ngốc ngốc trên gameshow của cô, rồi tình chị em “cây khế” của cô và Lương Tử Nguyệt.

Có mua hot search hay không rất dễ nhận ra, người flop lên hot search thì non-fan mặt toàn dấu chấm hỏi, nhưng mấy lần hot lên của Lạc Tiểu Đường là thật, ấn vào chủ đề có thể nhìn thấy một đống bài đăng Weibo biểu hiện “Vừa tải lên”. Hơn nữa thời gian lên hot search đều rất hợp lí.

Cái nghi ngờ quen thuộc “Lạc Tiểu Đường mua hot search” cũng chẳng có bằng chứng gì, nên fans Đường đối mặt với nó rất “cứng”: Gato nhà tao phất lên nhanh quá chứ gì? Nhà mày tuyến hai tuyến ba đẳng cấp lắm cơ mà? Nhà bọn tao tuyến mười tám mà vẫn cứ hot đấy thôi, hứ!

Weibo đêm nay chính là lễ hội gato quy mô lớn, về sau không chỉ có Hỏa Diễm mà những fandom khác cũng ghen tị không thôi.

Tiếp sau # Rốt cục thì bao giờ Tô Diên mới follow tôi # thì những chủ đề tương tự # Rốt cục thì bao giờ xx mới follow tôi # cũng leo lên hot search, nhìn cực kỳ hoành tráng.

Sau khi độ hot hạ đi một chút, một blogger đã tổng hợp lại những lần tương tác của Tô Diên với Lạc Tiểu Đường từ khi cô debut, từng dòng từng chữ đều thể hiện sự ghen tị đến đỏ mắt. Bài tổng hợp nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của giang cư mận, mọi người bắt đầu buôn dưa lê bán dưa chuột về mấy tin đồn giữa Tô Diên và Lạc Tiểu Đường.

Không chỉ có Weibo, các diễn đàn khác cũng rôm rả bàn tán, một topic siêu hot sinh ra cực kỳ đúng lúc.

# Tô thần follow Lạc Tiểu Đường, mọi người thấy vụ này thế nào? #

【Để em để em, em cảm thấy á, quan hệ của Tô thần với lxt chắc chắn không thể chỉ dừng lại ở bạn học cấp 3 thôi đâu. Em có đứa bạn trong giới á, nghe nói hai anh chị này không chỉ thân thiết trên gameshow mà lúc quay phim chung gì gì đấy cũng thân lắm. Tô thần chưa bao giờ diễn cảnh thân mật với nữ diễn viên, cũng từ chối tạo xì căng đan, thế mà bây giờ lại có ngoại lệ là chị newbie vừa debut này. Em cũng hổng hỉu á.】

【lxt??? Nhóm du lịch??? Tô thần follow nhóm du lịch nào cơ???】

(Nhóm du lịch = Đoàn lữ hành và Lạc Tiểu Đường đều viết tắt là “lxt” nên bạn lầu 2 mới hỏi thế.)

【Đậu má, lầu trên chui từ thế kỷ nào về thế?】

【Thím ở trên tối nay chưa lên Weibo hả? Tối cổ rồi!】

【Nhóm du lịch =)))))))) cười vl】

【Tên viết tắt của người nổi tiếng không biết cũng không sao, đại ca, tôi thay anh trả lời những câu hỏi, lxt là Lạc Tiểu Đường】

【Các mày có để ý là bây giờ cái lý do “có bạn trong giới” đã trở thành nguồn gắn phốt cho người nổi tiếng rồi không? Có bạn trong giới là được phép tung tin “có đôi vợ chồng hôm nay ly hôn chưa có thời gian phù hợp công khai”, ngày mai lại trở mặt nói không có tin ly hôn à? Có bạn trong giới thì được tung tin đồn nặc danh khắp các diễn đàn à? Lớn cái đầu rồi, nói gì thì cũng phải có bằng chứng, đoán mò cái quần què】

【Ôi bác ơi bình tĩnh… Chủ thớt cũng chưa nói gì quá đáng mà… Tui thấy thím ấy nói cũng hợp lí mà, mọi người cứ ngồi tám với nhau thoải mái thôi~】

【Các chị em thân mến, tôi có lời muốn nói! Nghe tôi phân tích này! Đầu tiên, tôi cảm thấy Tô thần sẽ không vô duyên vô cớ giờ này chạy đi follow ẻm, bọn họ hợp tác với nhau bao nhiêu lần, ông í muốn follow thì đã follow từ lâu rồi, việc đóe gì phải chờ đến bây giờ?

Tiếp theo, tôi nghĩ đây là quan hệ hợp tác kinh doanh gì đó… Khụ khụ, tôi vắt não một tí, cả nhà thấy Lạc Tiểu Đường nhìn có hơi giống Hoàng Hậu không…】

【???????】

【????? Cái gì cơ? Bạch Tương Nghi? Cái người tôi đang nghĩ đến á???】

【??? Đù má, em gái, não em vắt ra được drama lớn rồi đấy! Phân tích một đoạn dàiii, cuối cùng em cảm thấy Lạc Tiểu Đường là Lạc Đường à?】

【Giống thì cũng chẳng giống lắm nhưng được cái nhan sắc của Lạc Tiểu Đường cũng khá đủ tiêu chuẩn đấy, nhưng mà… Đù, ảo thật đấy, tui cảm thấy không thể =.=】

【Em là fan visual của Lạc Tiểu Đường, cơ mà nếu Lạc Tiểu Đường là công chúa thật thì, đù mé cả đời em không thoát fan ạ】

【Ấy ấy, hướng đi kiểu này ảo thật đấy, các mày nằm mơ đấy à? Lạc Tiểu Đường là công túa xịn chắc thèm vào showbiz đấy? Gia thế người ta như này chắc ham? Công túa ở nhà được cưng như cưng trứng, nhà người ta chắc đồng ý cho vào cái giới này? Não rất tốt, bạn cần một cái không?】

【Ảnh của Bạch Tương Nghi trên mạng toàn là góc nghiêng hoặc là chụp từ xa, sao mấy bồ biết là giống? Trông xinh xắn đáng yêu thì giống à? Khiếp bây giờ còn nhận mẹ con qua mạng nữa, sợ thật.】

【Dm lũ marketing account, Lạc Đường cái đầu chúng mày à???】

【Dùng seeding ngon ăn ghê nhỉ? Lập topic dẫn dắt dư luận quá là xịn:)】

Bình thường lúc lướt Weibo, Lạc Đường cũng hay nhận được link Trình Tranh gửi, bây giờ nhận được một link diễn đàn chưa từng thấy, cô cũng hơi bất ngờ.

Bình luận giải nghĩa lxt thành nhóm du lịch làm cô tức cười một cái. Những bình luận về sau cũng không khác trên Weibo là mấy, nhưng cái vụ đoán cô là Lạc Đường thì lại khác.

Nhìn giống á?

Thật ra cả cô hay Lạc Chu đều không quá giống Lạc Thành và Bạch Tương Nghi. Hồi bé hai anh em còn hơi giống nhau nhưng lớn lên lại chẳng còn nét nào, nên cái giả thiết này chắc cũng không chống đỡ được lâu.

Nếu không phải vì Tô Diên, bản thân cô cũng không quá hứng thú với showbiz. Cô rất vui khi được tham gia gameshow với Tô Diên, rất vui khi được đóng phim với anh, nhưng… những thứ còn lại thì không quan tâm mấy.

Làm người nổi tiếng nhìn qua thì hay thật đấy, mà mệt thì cũng rất mệt. Cô là người ngoài giới, cũng không muốn nổi tiếng, không nhận quảng cáo, không có lịch trình, không đến công ty, nên chỉ cần xong việc là cô được xả hơi. Nhưng đối với người khác mà nói… Chỉ nghe qua những câu chuyện mà Trình Tranh hay tám cũng đủ làm cô sợ líu lưỡi. Đôi khi hai sao nữ có địa vị tương đương giành giật tài nguyên là sẽ lại liên quan đến vô số chuyện vụn vặt.

Lạc Đường cảm thấy việc tốt nhất mà mình học được sau khi trở thành diễn viên là cô trở nên vô cùng bình tĩnh, khi đối mặt với những tin tức tiêu cực cũng chỉ tiếp nhận, đọc xong thì bỏ qua, không để ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân.

Lúc này cô vừa tắm rửa xong, nằm sấp trên giường chơi điện thoại. Vừa mới thoát khỏi topic thì cửa phòng tắm mở ra.

Cô lăn một vòng từ trên giường xuống, bám vào cổ anh. Tô Diên giơ tay ôm lấy cô, vuốt tóc cô: “Sao em không sấy tóc đi?”

Lạc Đường đang treo lủng lẳng trên người anh cứng đờ người: “…Vì tóc dài quá.”

Cô đã kiên trì gội đầu mỗi ngày được một thời gian, nhưng có lúc lười quá, với lại da đầu cô cũng không phải da dầu, mỗi lần gội đầu cảm thấy tóc vẫn còn khô ráo, sạch sẽ mà lại đi gội thì kỳ quá, nên đổi chiến thuật ngày nào cũng gội thành hai ngày gội một lần.

Cô thích sấy phần chân tóc rồi để kệ cho phần còn lại tự khô, nhưng hôm trước lại bị Tô Diên phát hiện ra tật xấu này, cuối cùng bị anh lôi vào nhà tắm để sấy tiếp mới chịu.

Lạc Đường không thích tự sấy tóc đâu, cầm máy sấy giơ lên cũng mỏi tay chết đi được. Nhưng mà được Tô Diên sấy tóc cho lại rất thoái mái nên cô vô cùng tình nguyện. Lạc Đường cười hì hì nhìn anh: “Hay là anh sấy cho em nhé?”

Tô Diên nhìn khuôn mặt cười đến nhọn cả cằm, đôi mắt cong cong và giọng nói ngọt như mật của cô, không hiểu sao lại nhớ đến chuyện buồn cười lúc chiều anh tan làm về.

Nói thật, lúc nhìn những bức tranh ấy trên màn hình máy tính, anh không giận chút nào, thậm chí còn thấy buồn cười, nhưng cũng muốn tính sổ với cô một phát. Hình như cả tối hôm nay cô cũng lo lắng chuyện này.

Cái cô này lúc ăn cơm cũng không tập trung, cứ len lén nhìn anh. Cuối cùng thì bị hot search Weibo thu hút lực chú ý, bây giờ lại to gan như bình thường.

Tô Diên và cô nhìn nhau một lát, cô bắt đầu làm nũng: “Em lười sấy lắm, anh sấy cho em đi!”

“…”

Anh cong cong môi cười, giữ nguyên tư thế treo cô trên không, bước vào nhà tắm.

Tính sổ gì đó để sau cũng được.

_

Ban đầu cứ tưởng một tuần là đủ nhiều rồi, nhưng cuối cùng lại cảm thấy nó chỉ như một cái chớp mắt.

Giống như những ngày nghỉ khi còn đi học, lúc nghe được nghỉ hè hai tháng, ai cũng cảm thấy được nghỉ dài thế này sẽ chơi thật vui thật thích! Đến tận một tuần cuối trước ngày khai giảng, ai nấy bắt đầu lâm vào tình trạng oán thán “Sao ngày nghỉ trôi qua nhanh thế, bài tập hè còn chưa động vào”.

Tâm trạng Lạc Đường bây giờ cũng là như vậy.

Cô đã quen với việc mỗi sáng tiễn Tô Diên đi làm, buổi tối lại đón anh về nhà, hai người ăn tối rồi lại thắm thắm thiết thiết dính lấy nhau, rồi đại chiến chia giường hay không chia giường.

Cô phát hiện, đậu xanh, ngày mai phải thu dọn hành lý cuốn gói khỏi đây rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, nội tâm cô sụp đổ.

Sao đã qua một tuần rồi? Sao nhanh thế? Cô vừa mới sang đây được một tí mà? Mới ngủ cùng giường Tô Diên được có một đêm thôi mà???

— Não cô không ngừng đặt ra những câu hỏi như vậy.

Mặc dù không muốn nhưng không thể không đối mặt với sự thật. Đêm trước khi rời đi, trước tiếng thở dài rên rỉ của Lạc Đường, cuộc thảo luận tách giường hay không cuối cùng vẫn trở nên vô nghĩa.

Cô nằm ì bên cạnh Tô Diên trên “giường” của anh để chơi điện thoại, không chịu đi ngủ, cuối cùng Tô Diên phải nhắc: “Trưa mai em bay rồi, hành lý còn chưa xếp, em không được dậy muộn đâu đấy.” Dừng một chút, anh lại nói: “Lên máy bay ngủ không ngon đâu em, đừng thức khuya nữa.”

Sáng mai cô còn phải skincare, nên chưa thể xếp hành lý ngay bây giờ được.

“…”

Lạc Đường á khẩu không phản bác được, bất đắc dĩ lẳng lặng bò về giường. Tô Diên tắt đèn, chúc cô ngủ ngon nhưng cô giả vờ không nghe thấy.

Mười phút sau.

Trong bóng đêm vang lên tiếng sột soạt.

Lạc Đường bò ra mép giường, chọc chọc vào người anh: “Anh ơi, anh ngủ rồi ạ?”

“Chưa.” Anh nắm lấy ngón tay cô: “Sao thế em?”

“Không ôm em ngủ thật à…”

“Không được.”

“Nhưng em muốn…”

“…”

Yên lặng mười giây.

Trong khoảng yên tĩnh đó, không hiểu sao khóe môi Lạc Đường lại nhếch lên. Hình như thái độ của Tô Diên tối nay không cứng như mấy hôm trước, cô lập tức lật người xuống giường, chui vào chăn bông của anh.

“Chộ ôi! Không sao đâu! Anh nhịn một tí nhé!” Cô còn vuốt vuốt mái tóc mềm vừa sấy gội của anh: “Ngoan nào.”

“…”

Đêm trước khi đi, cô đã thành công thực hiện ước nguyện như vậy đấy.

Tất nhiên là Lạc Đường cũng ứ dám lộn xộn hay cọ loạn lên, ngoan ngoan ôm người yêu ngủ.

Hôm sau đoàn phim của Tô Diên được nghỉ, có thể ở nhà với cô cả ngày.

Đồ đạc của Lạc Đường rất ít, mấy hôm nay cô còn chẳng bước chân ra khỏi cửa, trừ mặc đồ ngủ của mình hay mặc áo ngủ cộc tay của anh thì váy vóc vẫn nguyên si trong vali. Cô trang điểm đơn giản rồi nhanh chóng sắp xếp xong hành lý.

Ban đầu Lạc Đường đã tính đi cùng Trình Tranh, xe cộ cũng giao cho Trình Tranh sắp xếp nhưng cuối cùng lại đổi ý đi xe của Tô Diên, hưởng thụ thế giới riêng của hai người thêm một chút nên nhắn tin WeChat bảo cô ấy tự đến sân bay, nhận lại một cái meme ngón giữa.

Hôm nay Lạc Đường nói cực nhiều, trên đường đến sân bay nói luôn miệng, cứ như hết hôm nay là sẽ không được gặp anh nữa.

Lúc xuống xe, cô xác nhận lại lần cuối: “Anh chắc chắn muốn xuống xe đưa em đi ạ? Hay là anh cứ về đi, ra sân bay thôi chứ có gì đâu mà…”

Dù được anh bao bọc rất kĩ nhưng Lạc Đường vẫn cảm thấy không an tâm.

Tô Diên không trả lời, cởi dây an toàn, xuống xe mở cửa cho cô: “Đi.”

Lạc Đường thở dài.

Khẩu trang, mũ, quần áo của Tô Diên đều do cô chọn, độ an toàn cũng ổn. Cô chọn cho anh một chiếc áo khoác đen dài đến đầu gối, như vậy sẽ không bị lộ rõ dáng người. Nếu không thì đôi chân dài của anh vừa nhìn đã bị nhận ra rồi, các fans bây giờ tinh mắt lắm.

Lấy vé các thứ cũng hết hơn mười phút, hành lý của Lạc Đường không cần ký gửi, cô tự cầm thẳng lên máy bay luôn.

Đối với người nổi tiếng như anh, khẩu trang và mũ là thứ bắt buộc phải có. Lạc Đường cảm thấy hai người ăn mặc thế này vẫn dễ bị người ta nhận ra, có liên tiếp vài người cứ quay đầu nhìn bọn họ. Lạc Đường thường lên thẳng máy bay với gia đình nên không biết rõ cấu trúc sân bây, ngay lúc cô đang nhìn xung quanh, Trình Tranh nói: “Mày… đang tìm chỗ khuất à?”

Lạc Đường gật đầu một cái thật mạnh.

Trình Tranh nháy mắt mấy cái: “Cô bé diễn viên nhà tao lần nào đưa bạn trai ngoài giới đi tiễn sân bay cũng đi dọc theo đường bên cạnh hàng KFC kia kìa, vắng người lắm, để tao dẫn mày đi.”

Bây giờ Lạc Đường còn chẳng dám ngẩng đầu lên, may có Trình Tranh làm người thường để che cho, nhìn qua thì bọn họ cũng chỉ là ba đứa ăn mặc hơi dị hợm chút thôi.

Chờ lúc đến cửa hàng KFC, Trình Tranh chỉ chỉ vào một dãy hành lang nói: “Đây, hai người nhanh lên…” Dừng một lát, cô nhỏ giọng bổ sung: “… Tạm biệt tạm biếc gì đi. Không phải sợ có người đến, tao trông cho.”

Nói xong thì dứt khoát quay người đứng cạnh biển hiệu ông già của KFC.

Chỗ này ban đầu cũng không có ai qua lại, cô ấy đứng đó trông chẳng khác gì bác bảo vệ. Thỉnh thoảng có người đi ngang thì cùng lắm thấy cái con bé này dị dị chứ cũng không nhìn sâu vào bên trong.

Trong lòng Lạc Đường điên cuồng bão like cho chị em cây khế, rồi ngước lên nhìn Tô Diên.

Anh hơi hơi nâng vành nón lên, khuôn mặt bị khẩu trang che mất một nửa, chỉ lộ ra ánh mắt. Giữa không gian hơi tối thế này, đôi mắt anh như có tia sáng lóe ra, cực kỳ đẹp.

“Hình như em còn chưa nói cho anh tên thương hiệu của em.” Lạc Đường nghĩ ngợi: “Khi nào về, em mang cho anh quần áo em thiết kế nhé?”

Tô Diên gật đầu: “Ừm.”

Chuyện cô không chủ động nói thì anh cũng sẽ không hỏi quá nhiều. Ví dụ như lúc trước anh hỏi cô tại sao lại vào showbiz, cô cũng trả lời, tuy thoạt nhìn thì rất giống nói dối, nhưng cô nói dối chắc chắn cũng phải có lí do của cô, nên anh không hỏi sâu hơn.

Lúc trước cô nói nghề tay phải của cô là thiết kế quần áo nhưng không nhắc đến thương hiệu, anh cũng không hỏi.

“À anh ơi,” Lạc Đường chớp chớp mắt: “Du Tinh Nhan mới đóng máy ạ?”

“Ừm, hình như… là tuần trước.” Tô Diên không chắc lắm.

“Vâng,” Lạc Đường gật gật đầu, nghĩ đến việc người duy nhất có khả năng làm phiền anh trong đoàn phim cũng đóng máy rồi, cô cực kỳ thoải mái. Một lát sau, lại không nhịn được hỏi: “Nhưng lúc trước chị ấy với anh, hình như có rất nhiều… cảnh hành động, với cả cảnh trên chiến trường sau này nữa, chị ấy có vượt quá giới hạn, hay giở trò gì với anh…?”

Cảnh diễn của Tô Diên ngày nào cũng nhiều, dạo này chủ yếu là diễn cùng Tề Nam, còn với Du Tinh Nhan thì anh cũng chẳng có gì ấn tượng.

“Không có. Mà có đi nữa thì cũng cách lớp quần áo, áo giáp dày.”

Nhìn ánh mắt sáng lên của người yêu, Tô Diên tự nhiên cảm thấy buồn cười: “Em không phải lo mấy chuyện này đâu.”

“Trong kịch bản ấy, sau khi công chúa chết, Tống Cảnh Chi cũng không cưới vợ không nạp thiếp. Về sau Hoàng thượng hỏi, rồi ép cưới nhưng anh ấy cũng không đồng ý.”

“Anh cũng thế.”

Lạc Đường bất ngờ: “Dạ?”

Giọng anh qua một lớp vải cũng không khác mấy, môi khẽ nhúc nhích: “Nếu có, cũng chỉ có em, nếu không có em, thì không có ai hết.”

“…”

“Quay phim hay quay quảng cáo cũng thế.” Lạc Đường nhìn anh nghịch tóc mình, giọng nói trầm thấp: “Nên đừng nghĩ linh tinh.”

Giọng anh rất nhẹ, nhưng cũng rất kiên định.

Lạc Đường nghe anh nói vậy mà đỏ mặt, không nói nên lời. Cuối cùng, cô yên lặng gật đầu, ôm eo anh, vùi mặt vào lòng anh.

Đến tận lúc Trình Tranh dựa vào tường quay đầu lại nhìn về phía này, Lạc Đường đã không thể phớt lờ ánh mắt sắc bén của cô ấy được nữa.

Chim chuột ở đây hơn hai mươi phút, Lạc Đường từ trong ngực Tô Diên ngẩng đầu lên nhìn anh, hít sâu một hơi: “Em sắp phải đi rồi…”

Tô Diên “Ừm” một cái, đứng dậy, nhìn vẻ mặt “hông chịu đâu” của cô, cong môi cười: “Sao nào?”

“Mình vừa mới ở chung được có một tuần.” Cô giơ một ngón tay ra, “Bây giờ em lại phải đi tận nửa tháng, em thấy không quen được…”

“Anh không sang Pháp chơi được ạ?” Lạc Đường đột nhiên nhanh trí: “Chắc chắn là anh cũng nhận được cả tá thư mời của các thương hiệu mà! Tham gia tuần lễ thời trang ấy! Anh không chuẩn bị đến Paris ạ?”

Đúng là anh nhận được rất nhiều thư mời, nhưng vì bận lịch trình và thấy hơi phiền nên anh giao hết cho Vương Lâm xử lí.

Gần đây đoàn phim không chỉ có một người xin nghỉ để tham dự tuần lễ thời trang, bạn diễn chung nhiều nhất dạo này của anh – Tề Nam cũng xin nghỉ cuối tuần này để sang Paris.

Có lẽ… cũng không phải là không được.

“…” Nhưng việc chưa quyết định nên anh cũng không muốn để cô hi vọng, chẳng may cuối cùng không đi được, cô người yêu này chắc sẽ buồn chết mất. Tô Diên giải thích đơn giản: “Ừm, chắc là không được, dạo này quay phim hơi bận.”

Lạc Đường buồn bực: “Vâng.”

Các đôi yêu nhau khi tạm biệt thì chắc chắn phải hôn một cái.

Cô còn chưa biết phải nói gì để hôn anh, Tô Diên đột nhiên nói: “Cho anh hôn một cái xem nào.”

“…” Lạc Đường đang mải chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cảm xúc hỗn loạn, không ý thức được chuyện gì đang xảy ra, há miệng đáp: “Xin em đi.”

“…”

Ê chờ tí, đây là cảnh trong truyện tranh cô vẽ mà? Tô Diên nói câu này là trùng hợp ư? Cô vừa trả lời cái gì thế? Viết lời thoại nhiều quá nhiễm luôn vào đầu rồi???

Lạc Đường tự giác biết mình vạ miệng rồi, tim đập càng nhanh hơn. Cô ngẩng đầu định giải thích, anh đột nhiên xích lại gần.

Tô Diên chống một tay lên bức tường sau lưng cô, một tay kéo khẩu trang để lộ toàn bộ khuôn mặt. Khuôn mặt đẹp trai của anh gây nên sức ảnh hưởng mạnh mẽ đến thị giác làm cô sững sờ.

Anh duy trì tư thế như vậy, khóe mắt hơi cong lên, giọng nói khàn khàn, trầm thấp: “Xin em mà.”

Sau đó không cho cô kịp phản ứng, đỡ cằm, cắn môi cô.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.