Cây Nấm Nhỏ

Quyển 2 - Chương 39: “Cho nên anh không thể dao động ư?”



Căn hộ của thượng tá như thể một căn hộ bỏ hoang, nom giống hệt cái buồng nghỉ ở Sở Thành phòng tại ngoại thành của anh.

Mà về phần vì sao An Chiết biết căn hộ thượng tá trông thế nào, là bởi giây phút cánh cửa phía anh hé mở, cậu nhận thấy xung quanh lạnh tái tê. Cậu ngoái đầu bận nữa, chạm trúng ánh mắt Lục Phong.

Thượng tá khoanh tay tựa lên khung cửa:

– Bước qua đây.

An Chiết trề môi.

Thực chất cậu vẫn chưa quen thân với Serran lắm, lúc bấm thang máy, thậm chí cậu còn mường tượng sẵn cảnh ngượng nghịu nếu Serran vắng nhà hoặc lộ vẻ khó xử trước lời nhờ vả của cậu, thì cậu đành phải chuyển sang tìm Colin giúp đỡ.

Cậu nhìn về phía Lục Phong, bỗng dưng có tí khó chịu – cậu thấy tủi thân, cái tên này biết rất rõ cậu chẳng có bất kì người bạn nào ở căn cứ mà.

Lục Phong cũng phát hiện cậu xụ mặt, đoạn hỏi:

– Gì nữa đấy?

An Chiết cụp mắt, song cậu chẳng biết mở lời sao hết, quả tình là cậu muốn hé miệng xin nương nhờ căn hộ Lục Phong, cơ ma cứ lo bị thượng tá từ chối.

Cậu chợt nghe Lục Phong khẽ bật cười.

– Trêu cậu thôi, – Lục Phong sải bước tới, kéo cậu vào thang máy – đi ăn cơm trước đã, tối về ngủ cùng tôi.

Họ dùng bữa tối ở căng tin công cộng, bữa tối đó không hề ngon, nhất là Lục Phong ngồi đối diện cậu còn gọi một phần xúp nấm.

Thế nhưng mà, nếu ngủ chung với Lục Phong thì… thì dĩ nhiên là tốt hơn ngủ chung với Serran chun chút, và tốt hơn ngủ với Colin nhiều chút đó, An Chiết đổ thừa điều này là do cậu chỉ quen mỗi mình Lục Phong thôi, hơn nữa trước đây cũng từng tá túc qua lại với anh rồi.

Sau khi tắm nhờ buồng tắm của thượng tá, cậu lau ráo thân mình, kế đó trùm khăn lông trắng muốt vọt lẹ lên giường, đoạn ôm chăn ngồi ngay giữa chiếc giường – cậu chẳng mang quần áo ngủ.

Toàn bộ đồ dùng trong phòng thượng tá dường như đầy đủ hơn phòng cậu, có lẽ đây là đãi ngộ đặc biệt mà quân đội dành cho anh.

Nhưng, dẫu có đãi ngộ đặc biệt đến đâu, thì cũng sẽ không vì vậy mà có thêm một tấm chăn, hay cũng sẽ không vì vậy mà có thêm một chiếc gối. Cậu tự giác đẩy chiếc gối ở giữa ra ngoài mép giường.

Bấy giờ có vật thể đỏ rực trên đầu giường hấp dẫn ánh mắt cậu.

Đằng ấy đặt một chiếc lọ thủy tinh giản đơn, trong lọ cắm ba nhánh hoa đỏ tươi, thân nhánh mọc gai, lá màu xanh sẫm, có hai đóa nay đã nở rộ, đóa còn lại thì vẫn là một nụ hoa e ấp.

Đây là lần đầu tiên An Chiết thấy thực vật trong căn cứ loài người, bởi dường như cái thành phố được tạo nên bởi sắt thép này chẳng cho phép bất cứ sinh vật nào khác tồn tại, ngoại trừ con người.

Hương hoa nhẹ nhàng vấn vít khắp căn phòng, mà ngay bấy giờ, Lục Phong vốn ngồi ngoài phòng khách nghe cấp dưới báo cáo tình hình công việc kết thúc cuộc gọi, trở về phòng ngủ.

Lúc này anh phát hiện An Chiết mải ngắm nghía lọ hoa, bèn cất tiếng:

– Của mẹ tôi đấy.

An Chiết:

– Phu nhân Lục ư?

– Ừ – Lục Phong bình tĩnh đáp.

Tầm nhìn của anh cũng nán lại nơi ba nhánh hoa nọ, mãi sau, anh mới trông ra bên ngoài.

Màn đêm ngoài ô cửa sổ sâu hoắm, bóng tối nom cứ tròng trành, Vườn Địa Đàng hình lục giác đứng sững ngay cạnh cực từ nhân tạo xa xăm diệu vợi. An Chiết lần theo ánh mắt anh, nhìn từ đây, Vườn Địa Đàng thực tình trông giống hệt một tổ ong.

Suy nghĩ cậu thoắt biến chuyển, ngó về phía ba nhánh hoa đỏ tươi nơi đầu giường, cậu lấy làm thân thuộc với cái màu sắc và hình dạng này, kí ức về cuốn sách tranh nào đó của An Trạch từ thuở xưa bỗng gợi lại – đấy là một loài thực vật cực dễ bắt gặp khi nền văn minh nhân loại hãy còn phồn vinh.

– Hoa hồng ư… – Cậu thều thào.

– Là hoa hồng đấy – Lục Phong thờ ơ đáp.

Lũ nhóc lớp cậu thường chơi vài trò chơi nhà chòi và giả vờ trồng hoa vào giờ hoạt động tự do, chúng dùng những tờ giấy màu khác nhau thay cho các loài hoa. Tuy nhiên, xem ra trong Vườn Địa Đàng có trồng hoa hồng thực thụ.

– Vườn Địa Đàng biết tạo ra hoa hồng à? – Cậu hỏi.

Lục Phong trả lời rất ngắn gọn:

– Không.

Đương lúc An Chiết tưởng đáp án của anh dừng ngay tại đây, Lục Phong chợt nói tiếp:

– Bà ấy thích thực vật, nhưng căn cứ không có – Giọng anh nghe đều đều – Năm mười sáu tuổi tôi ra ngoài huấn luyện, tiện đà nhặt nhạnh ít hạt giống, chờ Hải đăng kiểm tra độ an toàn xong thì đưa cho bà ấy.

– Sau đấy phu nhân trồng thành công ư? – An Chiết hỏi.

Lục Phong đáp:

– Ừ.

An Chiết bỗng nhớ tới mấy lọ hạt giống đặt trên kệ sách mà mình thấy được ở văn phòng Lục Phong tầm tháng trước, cậu nghĩ bụng, Lục Phong nhất định rất thương mẹ mình. Hôm nay ở Hải đăng, phu nhân Lục muốn trình báo cáo, có lẽ bà cũng đóng vai trò của một nghiên cứu viên. Thế là cậu hỏi:

– Phu nhân Lục là nhà khoa học hả?

Lục Phong lặng thinh giây lát mới trả lời cậu:

– Xem như là vậy.

Bấy giờ, Lục Phong chợt hỏi:

– Cậu quen cô bé ở Vườn Địa Đàng?

An Chiết khẽ gật đầu, Lục Phong từng gặp Lily rồi, chẳng việc gì cậu phải giấu giếm hết.

– Cậu biết được bao nhiêu việc rồi?

An Chiết đoán thượng tá hẳn là đang hỏi sự hiểu biết của cậu về Vườn Địa Đàng, cậu gắng nhớ lại những lời Lily từng kể, đoạn đáp:

– Biết “Tuyên ngôn Hoa hồng”.

Cậu thấy Lục Phong ngoảnh ra ngoài ô cửa, như thể đương hoài niệm chuyện vãng. Anh nói:

– Nghe đâu năm bà ấy mười hai tuổi, nhờ chỉ số thông minh cao vượt trội, căn cứ cho rằng để bà ấy dấn thân vào nghiên cứu khoa học sẽ đóng góp cho loài người nhiều hơn là lo việc sinh dục, bởi thế bà ấy được đưa tới Hải đăng học tập.

An Chiết:

– Oách quá đi.

Cậu luôn tràn đầy sự hiếu kì với những người có trí khôn ưu việt.

– Nhưng sau này bà ấy lại chủ động xin trở về Vườn Địa Đàng thực hiện chức trách sinh sản, đồng thời còn nghiên cứu kĩ thuật cải tiến nuôi phôi thai tách riêng.

An Chiết tò mò:

– Sau đấy thì sao?

– Không có sau đấy, – Lục Phong trả lời – hiện tại vẫn đang nghiên cứu.

An Chiết nhớ lại bề ngoài của phu nhân Lục, dẫu hôm nay bà đeo khẩu trang, song vẻn vẹn đôi mắt đó thôi là đủ để cậu ấn tượng sâu sắc rồi, cậu khen:

– Bà ấy đẹp quá.

Lục Phong đáp:

– Cảm ơn.

An Chiết nghĩ ngợi về cảnh tượng ban sáng, hỏi tiếp:

– Quan hệ giữa anh và bà ấy không tốt ư?

Lục Phong:

– Không tốt.

An Chiết chớp mắt:

– Vì sao? – Cậu cảm thấy Lục Phong rõ ràng rất quan tâm đến mẹ mình.

– Bà ấy luôn tin tưởng rằng tôi sẽ làm việc tại Trung tâm Mặt trận Thống nhất, nhưng cuối cùng tôi lại chọn Tòa Xử án, – Giọng điệu Lục Phong nghe thản nhiên khôn tả – có lẽ là do tôi đã giết quá nhiều người.

An Chiết:

– Bà ấy chẳng thể chấp nhận điều đó ư?

– Là chính tôi không muốn hàn gắn tình cảm với bà ấy – Lục Phong cầm gối ném sang chỗ An Chiết. An Chiết ôm gối ngước nhìn Lục Phong, lạ lùng ghê, vì cậu hiểu thấu lời anh nói.

Nhằm duy trì sự chính xác vĩnh viễn, sự tỉnh táo vĩnh viễn, sự lạnh lùng vĩnh viễn, thẩm phán giả nhất định phải tự lưu đày bản thân mình tới cùng cực. Lưu đày – cái từ này đột nhiên lóe lên trong đầu An Chiết.

– Vườn Địa Đàng và Tòa Xử án đang làm công việc trái ngược nhau, – Cậu nói – cho nên anh không thể dao động ư?

– Câm mồm – Lục Phong nghiêng người rút gối ra khỏi lồng ngực An Chiết, đoạn nâng đầu An Chiết lên, kê gối phía dưới đầu cậu – Cấm mở mắt ra.

An Chiết vùi vào gối mềm mại, đầu óc cậu dần mụ mị, thực tình là cậu mệt lử rồi, cả đêm nay cứ cố vặn dây cót cho lên tình thần thôi. Trước khi hoàn toàn say giấc, cậu nhác thấy Lục Phong lôi một chiếc vali trắng bạc ra, đây là do tay nhân viên nào đó đưa cho Lục Phong trước khi họ rời Hải đăng.

An Chiết chẳng rõ trong đấy chứa thứ gì, song cậu nghĩ rằng mình cũng chẳng hà tất phải biết. Những việc mà thượng tá làm luôn có lí do chính đáng.

*

An Chiết xếp sẵn quần áo để ở một bên, có vài hạt bụi li ti trắng xám vương nơi cổ áo, bất kể là sân huấn luyện hay Hải đăng đều chả có cái thứ này, nhưng Lục Phong biết máy quay giám sát ở Vườn Địa Đàng gặp sự cố nhiễu nhẹ trong quãng thời gian đó, nên anh không tài nào tìm hiểu về hành tung của An Chiết được.

Ánh mắt Lục Phong dời khỏi vị trí cổ áo, anh bấm nút mở vali xách tay. Vali xách tay màu bạc bật ra, hơi lạnh trắng phau phả ra ngoài, trong màn sương rét là một kim tiêm nhỏ bơm thuốc màu xanh biếc.

Mà súng của anh đặt ngay cạnh vali xách tay.

Anh quan sát hai món đồ nọ giây lát, đoạn ngoảnh sang nhìn An Chiết, ngón tay đặt lên báng súng.

Bỗng, An Chiết trở mình, nhẹ nhàng tựa vào bên anh.

Cậu đang say giấc, giống một con thú bé bỏng ruổi mình trong tấm chăn trắng, phô bày chiếc cổ cùng bả vai mượt mà trắng nõn, hàng lông mày giãn ra, lông mi hơi cong, hơi thở nâng lên hạ xuống, đều đặn và yên ả.

Ngón tay cậu lộ ra ngoài chăn một đoạn, nó khẽ gập lại, nhưng vẫn là cái tư thế hết sức thả lỏng, chẳng có bất kì dây thần kinh nào đương căng thẳng cả. An Chiết yên giấc nơi đây, không hề cảnh giác cùng đề phòng, như thể đang ngủ tại chốn mà cậu dốc lòng tin tưởng, cậu tin rằng ở chốn này sẽ chẳng ai làm hại cậu cả.

Lục Phong bất chợt nhớ lại ngày nọ vào khoảng hai tháng trước.

Ngày đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, An Chiết nhìn thẳng vào mắt anh, nói với anh rằng: “Anh ấy không bị thương mà.”

Chối bỏ và chống chế anh đã nhìn quen từ lâu, chất vấn và phẫn nộ là cảnh anh phải đối mặt hằng ngày.

Song đấy là lần đầu anh trông thấy một đôi mắt như vậy, chẳng hề có sự chất vấn, cũng chẳng hề khó lí giải, chỉ thoáng gợi lên nét buồn thương. Trong buồn thương lại đầy vẻ bình yên thơ ngây, như thể chỉ cần anh mở miệng đưa ra một lí do, cậu có thể chấp nhận tất thảy, bỏ qua tất thảy.

Từ trước tới nay anh chưa bao giờ quan tâm đến lời bào chữa của người khác, nhưng chỉ duy hôm ấy, anh lại hất tấm vải phủ xác chết lên, để lộ vết thương của nạn nhân.

Con người ta thường bắt đầu dao động vào lần mềm lòng đầu tiên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.