*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lời này của Giản Nại khiến mặt Hoàng Hậu trầm xuống.
Trên thực tế, hiện tại trong lòng Hoàng Hậu rất hoảng loạn.
Tuy Giản Nại tỏ vẻ bản thân sẽ không so đo, nhưng cậu ta vẫn rất sợ rằng mình sẽ bị trả thù, nếu đến lúc đó Giản Nại và Lục Trạch Phong thật sự thành đôi, thì chẳng phải… sẽ rất nguy hiểm cho mình sao?
Hoàng Hậu nghĩ đến đây, nắm tay đang siết chặt có hơi run rẩy.
Đáy mắt cậu ta lóe lên một tia thù hận và sát tâm.
Giản Nại đang ăn trái cây thì khóe mặt bỗng thấy có người đang lại gần, đó là Hoàng Đế mặc áo vàng rực rỡ, bên cạnh là Lục Trạch Phong mặc quân trang màu đen.
Cậu không biết họ đến đây từ khi nào.
Không biết Lục Trạch Phong có nghe thấy những gì mình nói chưa.
Hoàng Hậu càng có chút hoảng loạn, cậu ta đứng lên nhìn hoàng đế, lộ ra nụ cười xấu hổ: “Bệ hạ tới đây làm chi ạ?”
Hoàng đế treo nụ cười trên mặt, đi tới: “Lát nữa sẽ có hoạt động, ta không thấy em nên lo em có gặp nguy hiểm gì không, cho nên mới tới đây tìm em.”
Lúc này Hoàng Hậu mới thở dài nhẹ nhõm, cầm lấy tay hoàng đế.
Ở đế quốc, thú nhân có sự phân chia rất rạch ròi, tuy hoàng đế thoạt nhìn cũng vừa mới thành niên không bao lâu, còn khá non nớt, nhưng dáng người đã là một người đàn ông trưởng thành 25-26 tuổi ở Địa Cầu, gã nắm lấy tay Hoàng Hậu, hoàng đế đưa mắt sang Giản Nại.
Giản Nại là lần đầu tiên đứng gần hoàng đế như thế, cậu nhẹ nhàng cười cười: “Thưa Bệ hạ.”
Ánh mắt Hoàng đế dừng lại trên người Giản Nại, lóe lên một tia kinh diễm.
Những người có độ tinh thần lực xứng đôi càng cao thì sẽ càng hấp dẫn nhay, nếu dựa theo vào số liệu của hệ thống, thì giá trị xứng đôi của Hoàng Đế và Giản Nại sẽ cao hơn nhiều so với Hoàng Hậu, mà trước đó hoàng đế chưa từng có cơ hội gặp được Giản Nại, đột ngột gặp như thế này sẽ cảm giác được tim mình đập thình thịch.
Hoàng đế nói: “Em là…”
Giản Nại chưa kịp trả lời.
Hoàng Hậu ở bên cạnh tiếp nhận câu chuyện tới nói: “Bệ hạ, đây là Giản Nại ạ, em có từng nói với ngài rồi đó ạ, cậu ấy như bạn từ nhỏ của em vậy, mà tính tình cậu ấy trẻ con lắm, mấy hôm trước có tin độ xứng đôi của cậu ấy với Lục nguyên soái rất cao đó!”
Đây là muốn chặt đứt ý niệm của Hoàng Đế.
Hoàng Hậu vừa nói vừa nhìn về phía Lục Trạch Phong.
Đáng tiếc người đàn ông cao lớn anh tuấn kia ngay cả dư quang cũng không thèm cho mình, Lục Trạch Phong ngồi trên sô pha bên cạnh nghỉ ngơi, Giản Nại chủ động ngồi kế bên mà anh cũng không đuổi người.
Hoàng Hậu nhìn hai người ngồi gần nhau, trong lòng bỗng nhiên không vui.
Trước khi gả cho hoàng đế, người mà cậu ta thích nhất là Lục Trạch Phong.
Dù người đàn ông này có tính cách khó gần và quả quyết ra sao, thì vẫn là người có quyền thế và phú quý ngập trời, còn tốt hơn cả hoàng đế vô số lần.
Hoàng đế trả lời: “Trước đó không lâu Hoàng thúc mới bảo với trẫm ngừng việc kết đôi tinh thần lực, nói là không có hứng thú với chuyện hôn phối đấy.”
Hoàng Hậu sửng sốt, sao cậu ta không rõ ý của hoàng đế cho được.
Đây chẳng phải là hỏi khéo Lục Trạch Phong có muốn người hay không sao?
Tuy rằng hiện tại mình được sủng ái, nhưng nếu Giản Nại tiến cung thì sau này mình sẽ ra sao đây?
Hoàng Hậu chỉ cảm thấy bản thân lâm vào nguy cơ bị đàn áp.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Lục Trạch Phong, không biết vì sao, rõ ràng hoàng đế mới là người cao quý nhất ở đây, nhưng khi Lục Trạch Phong ở chỗ này thì ánh mắt của mọi người đều sẽ không hẹn mà dừng ở trên người anh.
Lục Trạch Phong nâng mí mắt nhìn mọi người, thong thả ung dung nói: Ừm, tôi không có hứng thú với chuyện này.”
Hoàng Hậu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hoàng Hậu nghĩ, Giản Nại không gả vào phủ tướng quân, chỉ cần Lục Trạch Phong không thích cậu thì mình sẽ có cơ hội động thủ.
Nhưng không ngờ, sau khi Lục Trạch Phong nói xong, Giản Nại lại ở bên cạnh nhìn Lục Trạch Phong, nhẹ giọng: “Vậy anh có hứng thú với người như thế nào?”
Lục Trạch Phong liếc nhìn hắn một cái.
Giản Nại quấn lấy không tha: “Ngài thích người ra sao?”
“Ngài thấy em có được không?” Giản Nại lúc nào cũng nói thẳng đuột ra, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cậu tiến gần, không hề chớp mắt nhìn Lục Trạch Phong, còn mang theo nụ cười chờ mong: “Ngài có thích không ạ?”
Trên mặt Lục Trạch Phong nhìn không ra cảm xúc.
Những người khác khá kinh ngạc, chủ yếu là từ trước tới nay chưa từng thấy qua Dạ Oanh nào chủ động như vậy.
Giản Nại kiên nhẫn chờ Lục Trạch Phong trả lời.
Lục Trạch Phong hỏi lại: “Cậu sao”
Giản Nại gật gật đầu.
Ánh mắt Lục Trạch Phong nhìn cậu thâm trầm, đôi mắt ngăm đen nhìn cậu, thấp giọng nói: “Không phải cậu thích trốn nhà theo trai à?”
Giản Nại xịt keo!
Cậu quên mất tiêu luôn á!
Giản Nại vội vàng giải thích: “Hiểu lầm thôi ạ, thật mà!”
Lục Trạch Phong quay đầu đi: “Không sao cả, ta cũng không muốn biết.”
“…”
Không muốn biết thì anh nhắc đến gã làm gì!
Rõ ràng để ý lắm mà?
Khó chiều thật đó!
Trong lòng Giản Nại như bị nghẹn một cục máu, Hoàng đế và Hoàng Hậu đối diện như đã nhìn ra, bọn họ thức thời rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Lục Trạch Phong như cũng nhận được tin tức, anh đứng lên định rời đi.
Giản Nại vội vàng theo sau: “Ngài đi đâu vậy ạ?”
Lục Trạch Phong quay đầu lại nhìn cậu, Giản Nại vốn chỉ muốn đuổi theo cậu, không ngờ rằng anh sẽ đột ngột dừng lại, kết quả là đâm sầm vào anh, khiến cậu nhức ong ong cái đầu.
Đau quá đi.
Sao lại có người lưng cứng ngắc như thế nhỉ.
Giản Nại hít hà một hơi, xoa xoa cái trán mình, ngẩng đầu nhìn Lục Trạch Phong thời, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, đôi mắt ầng ậng nước: “Sao anh…”
Lục Trạch Phong xoay người lại, Giản Nại ngẩng đầu, đối diện với gương mặt lạnh băng đó, những lời oán trách kẹt ngang trong cổ họng, cuối cùng biến thành một câu: “Không chờ em chứ…”
Lục Trạch Phong nói: “Cậu đi theo ta làm gì.”
Giản Nại nhìn anh, trong lòng có hơi quắn quéo, nhưng vẫn mở miệng nói: “Em… Em muốn nói chuyện với anh mà.”
Lục Trạch Phong: “Nói cái gì.”
Giản Nại trong lòng hồi hộp hơn, cậu nói: “Về chuyện trước đây, thật ra chỉ là hiểu lầm thôi ạ, anh biết không, em tìm nhầm người rồi, em vốn dĩ chỉ muốn giúp bạn mình trả thù người yêu nó thôi, nhưng em không ngờ rằng mình lại add sai ID, em tưởng anh là gã ta cho nên mới làm ra những chuyện sai lầm đó, thật sự là em biết em sai rồi, nhưng anh lại không cho em cơ hội giải thích, anh block em, em không tìm được anh, em ở trong game chờ anh onl mãi, nhưng anh không chơi game nữa…”
Giản Nại càng nói càng tội, cậu đang nói thì nghe được giọng nói trầm thấp bên tai: “Thì sao?”
Giản Nại kinh ngạc ngẩng đầu.
Lục Trạch Phong trầm mặc nhìn cậu, giống như không gì những lời nói này của Giản Nại mà sinh ra cảm tình: “Nếu sai, thì kết thúc, có cái gì không đúng à.”
……
Rõ ràng chẳng phải mắng chửi gì, nhưng lại làm lòng Giản Nại tê rần.
Giản Nại nói: “Em, em muốn cùng anh nói lời xin lỗi.”
“Ừm.” Lục Trạch Phong gật đầu: “Tôi nhận.”
Giản Nại trong lòng sinh ra hy vọng, vui vẻ nhìn anh: “Thật ạ?”
Lục Trạch Phong nói: “Thật.”
Giản Nại còn tưởng rằng anh muốn làm lành với mình, cho nên mở miệng nói: “Vậy…”
Lục Trạch Phong: “Nếu cậu đã nói rõ ràng rồi thì sau này đừng tìm ta nữa.”
“……”