Xúc cảm so với trong tưởng tượng còn muốn mềm mại hơn, vừa hôn lên, đã khiến trong lòng Hàn Thịnh khẽ run.
Cỗ rung động này, suýt nữa khiến Hàn Thịnh quên mất việc, mình còn đang muốn đút thuốc cho Trì Thược.
Hắn hôn đôi môi của Trì Thược, ôn nhu m*t một chút, tay giữ lấy cánh tay của Trì Thược, lại dùng thân thể áp chế giãy dụa của Trì Thược.
Ôn nhu hôn cậu, sau đó Hàn Thịnh thử dùng hàm răng để mở đôi môi đang mím chặt của Trì Thược ra.
Trì Thược đôi mắt nửa nhắm nửa mở, cả người đều bị sốt đến hồ đồ rồi, trong lúc mơ mơ màng màng lại cảm thấy có một con đại cẩu đang li3m môi cậu.
(ALice: Tui cừi ẻ.)
Trì Thược rất yêu thích loại động vật như chó, nhưng loại chó có hình thể so với cậu còn to lớn hơn, giống như tòa núi nặng trình trịch đè lên cậu, thì Trì Thược liền không thích chút nào.
Trì Thược lắc lắc đầu, ý đồ muốn tránh né đầu lưỡi của đại cẩu.
Đột nhiên Trì Thược nghẹn ngào một tiếng, hạ th@n của cậu bị cọ đến, đột nhiên bị ma sát như vậy, khiến cho cả người Trì Thược đều run lên.
Một cỗ dòng điện khác thường khuếch tán toàn thân, khiến cho eo của cậu cũng mềm nhũn.
Điều này cũng khiến cho đôi môi của Trì Thược, không thể tiếp tục mím chặt được nữa, mà ngay lúc cậu nghẹn ngào thì liền bị đầu lưỡi của đại cẩu, xâm nhập vào trong miệng.
Chờ đến khi cậu muốn mím môi lại, thì đại cẩu lại lấy móng vuốt nắm dưới cằm của cậu, không cho cậu nhúc nhích.
Trong miệng bị nhét vào thứ gì đó, còn ăn không hề ngon.
Trì Thược theo bản năng lấy đầu lưỡi đẩy nó ra.
Nhưng chỉ vừa đẩy một chút, thì đại cẩu trên người hơi ngừng lại, sau đó đầu lưỡi của cậu lại bị đại cẩu cắn chặt.
Có trời mới biết, Hàn Thịnh phải dùng bao nhiêu định lực, mới không đem Trì Thược đang chủ động cứ như vậy mà ăn tươi.
Trì Thược sinh bệnh phát sốt, cả người đều xuất hiện ửng đỏ, càng hiện ra vẻ non mềm mà ngon miệng.
Hàn Thịnh nhìn người đang mê hoặc hắn mà không tự biết, đối phương cũng cứ như vậy không hề phòng bị mà hướng hắn mở rộng thân thể, khiến cho Hàn Thịnh chỉ muốn dùng sức, đem người ôm vào trong lòng mà x0a nắn.
Lần này, hắn cũng không dùng miệng đút thuốc cho cậu, vì Hàn Thịnh sợ mình sẽ lại bị Trì Thược vô ý thức câu dẫn, mà khiến cho lực tự chủ cũng cạn sạch.
Chờ cho Trì Thược cuối cùng cũng uống xong thuốc, thì trên người Hàn Thịnh cũng ra một tầng mồ hôi.
Vốn đã tắm qua, nhưng bây giờ Hàn Thịnh lại phải đứng dậy đi tắm lại một lần nữa.
Nhưng mà không giống với lần trước, lần này Hàn Thịnh là dùng nước lạnh để tắm.
Chờ địa phương đang hưng phấn kia giảm xuống, Hàn Thịnh mới rời khỏi phòng tắm.
Để dược hiệu của thuốc hạ sốt phát huy, còn cần một thời gian nhất định.
Hàn Thịnh trở lại trên giường, bị dằn vặt một trận như vậy, cơn buồn ngủ của hắn cũng đều giảm đi rất nhiều.
Hàn Thịnh ngồi tựa ở đầu giường, cứ như vậy rũ mắt nhìn chằm chằm thanh niên bên cạnh, còn đang rúc ở trong chăn.
Nhìn đối phương hô hấp thô trầm, miệng vô thức khẽ nhúc nhích, lông mi dày đặc hơi run run, giống như trên người người này, không có chỗ nào là không hấp dẫn người khác.
Hàn Thịnh nghiêng người một chút tới gần, hắn che ở trên người Trì Thược, sau đó đưa tay chạm vào lông mi của cậu một cái.
Ngón tay liền cảm giác được một chút ngứa, trên khuôn mặt của Hàn Thịnh cũng xuất hiện vẻ tươi cười.
Mãi cho đến khi hô hấp của Trì Thược dần dần bình ổn, Hàn Thịnh lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Lúc này ngoài cửa sổ, trời đã mờ sáng.
Ngủ cũng không thể ngủ nữa, Hàn Thịnh liền thẳng thắn đứng dậy đi đến thư phòng.
Nhưng mà, trước khi rời đi hắn vẫn lấy nhiệt kế kiểm tra lại nhiệt độ cho Trì Thược một lần nữa.
Nhiệt độ đã giảm xuống 37.50, nói không chừng buổi sáng lại uống thêm một lần thuốc, thì sẽ tốt hơn nhiều.
Hàn Thịnh đi đến thư phòng, bắt đầu xử lí công việc, nhưng chỉ là có lúc sẽ bị phân tâm.
Hắn vẫn luôn suy nghĩ đến việc, Trì Thược có thể sẽ đá chăn hay không.
Trước đó, Trì Thược cũng đã đá chăn mấy lần.
Trạng thái lúc sinh bệnh của cậu, cùng với lúc thường có rất nhiều điểm không giống nhau.
Còn biết đùa giỡn tiểu tính khí, cái gì không vui cũng sẽ toàn bộ đều viết ở trên mặt.
Một mặt hoạt bát này của cậu, khiến cho Hàn Thịnh mỗi lần nhớ tới, thì khóe miệng cũng đều sẽ cong lên.
Trì Thược một giấc này ngủ rất lâu, đến khi sắc trời sáng choang.
Hàn Thịnh đã đến công ty, cậu cũng còn chưa tỉnh lại.
Hàn Thịnh nói dì giúp việc đến nhà muộn một chút, để chăm sóc cho Trì Thược.
Dì giúp việc đến nhà bếp nấu cháo hoa, vẫn luôn chờ Trì Thược đến trưa tỉnh lại, sau đó mới múc cháo bưng cho cậu.
Trì Thược tóc tai mềm mại rũ xuống, cảm thấy kí ức có chút hỗn loạn.
Tối hôm qua cậu phát sốt nghiêm trọng, sau đó còn mơ thấy có đại cẩu li3m cậu.
Hơn nữa, có thể là do cảm giác lúc đó quá mức chân thực, dẫn đến khi Trì Thược sờ sờ môi, cũng đều cảm thấy được miệng mình còn có chút ngứa ngứa.
Nhưng cậu cùng Hàn Thịnh là ở chung một phòng.
Cậu ở phòng khách nhìn thấy thuốc hạ sốt, nghĩ đến thuốc hẳn là do Hàn Thịnh sai người mua.
Nói cách khác tối hôm qua cậu phát sốt, nửa đêm Hàn Thịnh liền gọi điện sai người mua, rồi mang lại đây.
Trì Thược biết lúc mình sinh bệnh đều không quá an tĩnh, có thể nói là tương đối tùy hứng.
Bây giờ, cậu có chút thấp thỏm, không biết thời điểm mình sốt tới mơ hồ, đối với Hàn Thịnh đã nói hoặc là làm những việc không tốt hay không.
Việc này cậu cũng không muốn đi hỏi Hàn Thịnh, vì vậy liền chặn ở trong lòng.
Ngày hôm nay vốn là có công việc, nên Trì Thược dự định ăn cơm xong liền ra ngoài.
Cậu cảm thấy thân thể đã tốt lắm rồi, sau đó liền gọi điện thoại cho người đại diện.
Trì Thược lời còn chưa nói, Hạo ca liền nói công việc có thể chậm lại mấy ngày, để cho cậu trước tiên dưỡng thân thể cho tốt.
Việc cậu bị bệnh ai cậu cũng đều không nói, làm sao mà Hạo ca lại biết? Trì Thược trong lòng tràn đầy hiếu kì, liền hỏi lại.
“Hàn tổng gọi điện thoại qua, nói là giúp cậu xin nghỉ bệnh.” Hạo ca ở đầu kia điện thoại đáp.
Trì Thược cả kinh đến mức nói không ra lời.
“Ngày hôm nay cậu cũng không cần tới công ty.” Hạo ca không biết Trì Thược biểu tình lúc này có bao nhiêu kinh ngạc, chỉ dặn dò hai câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Trì Thược cầm điện thoại đứng ở cửa thang máy.
Thang máy mở ra, bên trong còn đang đứng một người, người kia lăng lăng mà nhìn Trì Thược, ánh mắt lay động.
Cửa thang máy một lần nữa khép lại, Trì Thược liền xoay người, biểu tình có chút thẫn thờ mà trở về.
Trở lại nhà của Hàn Thịnh, Trì Thược liền hắt xì một cái.
Dì giúp việc ở phòng bếp nghe được động tĩnh liền nhanh chóng chạy ra, thấy Trì Thược đã đi rồi lại trở lại, liền nghĩ cậu để quên thứ gì.
Trì Thược nói không phải, còn nói thêm ngày hôm nay cậu không cần làm việc.
Lúc biết được không cần làm việc, không biết tại sao, toàn bộ thần kinh của Trì Thược đều thư giãn xuống, cũng từ đó mà thân thể liền bắt đầu uể oải, đầu cũng nặng mà theo nhau kéo đến.
Trì Thược trở lại phòng ngủ, vén chăn liền nằm lên.
Dì giúp việc đi theo vào trong phòng, đưa tay sờ thử trán của Trì Thược.
Nhiệt độ tựa hồ vẫn còn cao, dì giúp việc đắp kín chăn cho cậu, rồi hỏi cậu có muốn uống nước hay không.
Trì Thược nằm ở trên giường, chỉ có đầu lộ ở bên ngoài.
Một đôi mắt ướt át, giống như hươu con, nhìn đến lòng người cũng là một mảnh mềm mại.
Trì Thược gật đầu ừ một tiếng, dì giúp việc nghe vậy liền đi ra ngoài rót nước.
Lần này vừa nằm xuống, Trì Thược liền ngủ đến bốn, năm tiếng.
Bệnh tình tựa hồ có chút kéo dài, cho dù có uống xong thuốc hạ sốt, thì nhiệt độ cơ thể vẫn không hoàn toàn giảm xuống được.
Hàn Thịnh buổi tối có một bữa tiệc, trong nhà đã có dì giúp việc đang chăm sóc cho Trì Thược, nhưng Hàn Thịnh cũng vẫn không yên tâm cho lắm.
Phải tự bản thân nhất định phải về nhà nhìn một chút, cho nên hắn liền trực tiếp bỏ qua bữa tiệc.
Ngồi xe về đến nhà, vừa vào phòng khách liền nhìn thấy Trì Thược đang ngồi ở trên ghế sopha.
Hai tay của cậu đặt ở trên đầu gối, tư thế thoạt nhìn ngoan ngoãn giống như học sinh.
TV được bật, còn đang phát tin tức.
Trì Thược chú ý tới Hàn Thịnh đã trở lại, nhưng lại giống như phản ứng chậm mất nửa nhịp.
Hàn Thịnh cảm thấy có vấn đề, liền hỏi dì giúp việc đã xảy ra chuyện gì.
Dì giúp việc nói nhiệt độ cơ thể của Trì Thược cao hơn một chút, buổi chiều vì đã ngủ quá nhiều, vừa mới tỉnh lại cho nên cũng không chịu tiếp tục ngủ nữa.
Sau đó vẫn cứ ngồi như vậy trên ghế sopha.
Hàn Thịnh càng nghe lông mày nhăn càng chặt.
Hắn đi tới trước mặt Trì Thược, chặn lại TV.
Trì Thược còn đang xem ngon lành, đột nhiên lại bị người ngăn trở liền đầy mặt đều là không vui.
“Anh tránh ra.” Thanh âm của Trì Thược cũng không trong trẻo giống như lúc trước, mà lại có cảm giác ẩm ướt, dính dính.
Hàn Thịnh nhíu mày, người biết rõ hắn đều biết đây là dấu hiệu cho thấy hắn sắp nổi giận.
Nhưng Trì Thược lại không rõ ràng, hơn nữa bây giờ cậu còn đang là người bệnh.
Người bệnh Trì xụ mặt, lặp lại: “Anh tránh ra, tôi muốn xem tivi.”
Hàn Thịnh ánh mắt trầm xuống, tiến lên một bước, sau đó khom lưng đem Trì Thược từ trên ghế sopha bế lên.
Trì Thược hoàn toàn ngây dại, cho đến lúc bị đặt ở trên giường, cậu cũng quên mất luôn việc phải giãy dụa.
(ALice: Mị edit đến chỗ này, cứ thấy cưng cưngkiểu gì é.).