Mạn Thù Sát Hoa

Chương 4



Vệ Sùng Hoa nghe thấy giọng của Hồ Vân Phi thì sững người, cũng không thiết xoa cổ nữa, nhẹ nhàng nói với tôi: “Hồ Mạn, em đừng sợ.”

Phía sau tôi là ghế sô pha, căn bản không còn chỗ để lùi nữa, nhìn thấy Vệ Sùng Hoa sắp đến gần, mà bên cạnh dường như lại truyền đến tiếng khóc nức nở, tôi sợ đến mức vội khua tay với anh ấy, điện thoại trong tay va phải, rơi xuống nền nhà.

“Hồ Mạn, trên thế giới này không có ma quỷ, nhất định là do em nghe chị Hùng bọn họ nói quá nhiều chuyện liên quan đến Trần Thù nên mới tưởng tượng ra.” Vệ Sùng Hoa cũng không dám lại gần nữa, chỉ nói với tôi, “Hơn nữa em không quen biết với Trần Thù, sao cô ấy phải tìm em chứ?”

“Em không biết.” Tôi vung tay, có cảm giác ngón tay đều bị tóc siết đỏ hết, nói với Vệ Sùng Hoa, “Nhưng cô ta muốn giết anh, em có thể cảm thấy được điều đó. Cô ấy muốn mượn tay em giết anh…”

“Như vậy thì báo thù em, cũng báo thù được anh, chúng ta ai cũng không được sống tốt.” Tôi dùng sức kéo những sợi tóc đen đang quấn trong kẽ tay ra, nhưng càng kéo nó càng siết chặt, siết đến mức ngón tay tôi đau đớn.

“Nhưng có thể cô ấy vẫn còn sống, sao lại thành quỷ được.” Vệ Sùng Hoa vẫn nói với tôi.

“Vậy đây là cái gì…” Tôi giật mạnh một sợi tóc đen, đưa ra trước mặt Vệ Sùng Hoa “Tóc này ở đâu ra! Em bị làm sao thế này…”

“Em…” Tôi dồn sức kéo những sợi tóc kia ra ném xuống đất, “Em sai rồi, anh đừng lại gần em nữa, em không muốn xen vào giữa hai người, Vệ Sùng Hoa, em muốn về nhà.”

“Hồ Mạn, em nghe anh nói.” Vệ Sùng Hoa nhìn sợi tóc trước mặt tôi, cẩn thận bước về phía tôi một bước, “Em bình tĩnh lại trước đã.”

Ngay lúc anh ấy đến gần, hình dáng chợt hiện lên cửa kính ban công, dường như đột nhiên có hai bàn tay túm lấy anh ấy, vô cùng giống với cảnh Trần Thù túm Vượng Tài mà tôi thấy lúc sáng…

“Cô ta đến rồi, cô ta đang bóp cổ anh.” Tôi hít sâu, đưa tay chỉ vào cửa kính, “Vượng Tài chính là bị chém chết như vậy đấy!”

Ngay lúc tôi vươn tay ra, bóng của tôi và Vệ Sùng Hoa trên cửa kính kề sát nhau, giống hệt như tay tôi đang bóp cổ Vệ Sùng Hoa.

Mà cùng với cử động của tôi, tóc trên vai phất ra, cái bóng của tóc trong chớp mắt mọc dài, mái tóc vốn ngang vai như biến thành một con rắn tóc quấn lấy Vệ Sùng Hoa.

“Trần Thù!” Vệ Sùng Hoa cũng sợ hãi lùi về sau, ngồi bệt trên đất.

Tôi cũng bị dọa cho cuống cuồng, không quan tâm đến Vệ Sùng Hoa nữa, xoay người chạy thẳng ra ngoài.

Tôi không muốn ở trong căn nhà này thêm một chút nào nữa.

“Hồ Mạn!” Vệ Sùng Hoa vội khập khiễng đuổi theo.

Tôi sợ đến mức chạy văng mất luôn dép đi trong nhà, lối vào lại tối, tôi cũng không mò được đèn nằm ở đâu, nên đành dựa vào trí nhớ mà chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa liền va vào lòng một người, dọa tôi hét lên một tiếng.

Sau đó tôi có cảm giác người đó ôm lấy tôi: “Đừng sợ, là anh.”

Khi tôi hét lên thì đèn cũng sáng, tôi nhìn thấy Hồ Vân Phi thì mới thở phào nhẹ nhõm, tôi kéo áo anh ấy: “Anh, em muốn về nhà! Về nhà!”

Hồ Vân Phi nghe tôi gọi “anh”, hai mắt co lại, giận dữ nhìn vào bên trong: “Vệ Sùng Hoa, mới kết hôn được một ngày mà mày đối xử với Hồ Mạn thế này à!”

“Không phải đâu, anh nghe em giải thích.” Vệ Sùng Hoa cà nhắc đi ra, vội nói với tôi, “Hồ Mạn, em giải thích chút đi.”

“Giải thích cái gì!” Hồ Vân Phi móc điện thoại ra gọi, lườm Vệ Sùng Hoa, nói “Mày đừng cho rằng nhà bọn tao không biết mày vội vàng cưới Hồ Mạn như vậy là vì cái gì, tao với bố tao vẫn còn sống đấy.”

Lúc này tôi cứ luôn cảm thấy trên tay mình vẫn vướng tóc, đầu óc tôi choáng váng, dường như luôn nghe thấy có tiếng phụ nữ khóc nức nở.

Mấy năm nay Hồ Vân Phi dạy bảo không ít nữ streamer dưới trướng, tính tình càng ngày càng cáu kỉnh, vô cùng nóng tính, vừa mắng chửi Vệ Sùng Hoa, vừa nói với anh ta là đã báo cảnh sát.

Trong thời gian đó, Vệ Sùng Hoa có giải thích mấy lần, nói vết thương trên người tôi không phải do anh ấy cào, nhưng anh ta có nói gì thì Hồ Vân Phi cũng không tin.

Anh ta bảo tôi giải thích, nhưng tôi sợ đến mức không nói được lời nào, vừa bị anh ta gọi liền thu mình lại nép trong lòng Hồ Vân Phi, Hồ Vân Phi thấy vậy càng ôm chặt tôi hơn.

Trên đường Hồ Vân Phi đến đây đã báo cảnh sát nên cảnh sát đến rất nhanh, thấy tôi và Vệ Sùng Hoa khắp người đều là máu, họ cũng hơi giật mình, vội vàng lấy lời khai của chúng tôi, hỏi chúng tôi đã có chuyện gì.

Bên này căn bản không đến lượt tôi nói chuyện, Hồ Vân Phi trực tiếp kéo hai cánh tay tôi ra cho cảnh sát xem: “Đây còn chưa rõ ràng sao, bạo lực gia đình đó! Nào…”

Anh ấy cầm điện thoại mở cho cảnh sát nghe ghi âm trò chuyện lúc nãy: “Dọa Hồ Mạn thành như vậy, nửa đêm nửa hôm khóc lóc đòi về nhà, không phải bạo hành thì là gì. Các anh kiểm tra kẽ móng tay của cậu ta đi, chắc chắn vẫn còn DNA của Hồ Mạn…”

Trên tay tôi có vết thương buổi sáng bị Vượng Tài cào, cũng có hai lần bóp cổ Vệ Sùng Hoa bị anh ta cào, lúc này gần như đã tím bầm, máu thịt lẫn lộn.

Vệ Sùng Hoa ở một bên muốn nói nhưng không nói được, chỉ chỉ lên cổ mình, nói tôi cũng bóp cổ anh ấy…

“Lẽ nào phải bất động để mày đánh chết sao!” Hồ Vân Phi trực tiếp nhào qua.

Tôi sợ đến run cầm cập, anh ấy lại vội vàng ôm tôi vào lòng, liếc Vệ Sùng Hoa: “Mày nhìn coi, dọa con bé thành dáng vẻ gì rồi.”

Vệ Sùng Hoa dường như vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng Hồ Vân Phi gần như sắp mất kiểm soát, may mà Cố Nhất Minh đã đến.

Đoán chừng cũng là bị Hồ Vân Phi gọi qua trên đường tới đây, quần áo còn chưa kịp thay, vẫn đang mặc đồ ngủ, mặt đầy vẻ mệt mỏi, nhưng thấy hai cánh tay đầy vết thương của tôi, trong chớp mắt liền trở nên tỉnh cáo, trực tiếp tỏ ý muốn về đồn cảnh sát lập hồ sơ vụ án.

Vệ Sùng Hoa muốn giải thích, nhưng lúc này Hồ Vân Phi phát cáu, căn bản không cho anh ta cơ hội giải thích.

Đến đồn cảnh sát, Cố Nhất Minh dường như thấy trạng thái tinh thần tôi không đúng lắm, hỏi tôi mấy câu, nghe tôi nói buổi chiều ngủ một giấc, sau khi ăn tối uống sữa ấm lại ngủ nữa, thì đề nghị cảnh sát xét nghiệm máu.

Anh ấy nói buổi sáng ở bệnh viện đã thấy tinh thần tôi không ổn.

Có đại luật sư như Cố Nhất Minh tham dự, sau một hồi, tôi và Vệ Sùng Hoa chia ra lấy khẩu cung nên cũng không biết Vệ Sùng Hoa bên đó thế nào rồi.

Tôi vừa nghe nói đến xét nghiệm máu liền nhớ đến mỗi lần có chuyện gì Vệ Sùng Hoa đều đưa cho tôi sữa ấm, tôi uống xong liền ngủ, sau đó trạng thái tinh thần quả thật không ổn.

Chỉ cần xác định Vệ Sùng Hoa bỏ thuốc vào trong sữa của tôi, vậy thì cho dù anh ta nói gì, vụ án này cũng sẽ không chỉ đơn giản là bạo lực gia đình nữa.

Tôi không biết Vệ Sùng Hoa bên đó khai thế nào, nhưng bên này đều là do Cố Nhất Minh thay tôi nói.

Sau khi lấy lời khai xong, cảnh sát nói báo cáo xét nghiệm máu cần một thời gian mới có kết quả, dù sao cũng lập hồ sơ vụ án rồi, việc còn lại giao cho Cố Nhất Minh giải quyết, Hồ Vân Phi thì đưa tôi về nhà ngủ.

Ở trên xe, anh ấy nhìn cánh tay bị cào đến máu thịt lẫn lộn của tôi, cắn răng nói: “Đáng không?”

Tôi dựa vào ghế sau, khẽ gật đầu: “Đáng.”

Về đến nhà, bố tôi chỉ ngồi trước bàn nặng nề nhìn tôi: “Mới vừa bắt đầu đã bị thương thành thế này! Đừng nói mẹ con đau lòng, bố nhìn cũng thấy đau lòng!”

Sau đó, ông liếc Hồ Vân Phi: “Con cũng làm bừa theo nó, nó là em con, con…”

Sau đó ông quét mắt qua mẹ tôi, hừ lạnh một tiếng nói với Hồ Vân Phi: “Đi theo bố!”

“Không sao, em bảo dì xử lí vết thương cho em đi.” Hồ Vân Phi nở nụ cười cứng ngắt với tôi xong liền đi theo bố.

Tôi không nói rõ được trong lòng là cảm xúc gì, giờ cũng đã rạng sáng rồi, chắc là cả nhà vì chuyện của tôi mà không ai ngủ được.

Tôi quay đầu nhìn mẹ, tay bà ấy đang run rẩy cầm tăm bông chấm vào thuốc đỏ, kéo cánh tay tôi giúp tôi rửa vết thương.

Càng rửa càng rửa, nước mắt liền rơi xuống, nhưng bà ấy chỉ hít một hơi, đổi chiếc tăm bông khác rồi lại chấm thuốc đỏ: “Nếu năm đó mẹ không…thì sẽ không thành ra thế này.”

“Trước giờ con tốt số, sẽ không có chuyện đâu!” Tôi vội rút một cái tăm bông nhúng vào thuốc đỏ rồi bôi sột soạt lên vết thương, “Mẹ yên tâm.”

Loại vết thương bị cào này cũng không cần thuốc gì, bôi thuốc đỏ xong, tôi liền chuẩn bị lên lầu đi ngủ.

“Hồ Mạn!” Mẹ tôi bỗng nhiên gọi tôi một tiếng, “Có phải con rất hận mẹ, hận mẹ năm đó nhẫn tâm…”

Bà ấy nói đến lời phía sau, bản thân cũng không nói tiếp được nữa, che miệng khóc nức nở.

“Không có.” Tôi khoát tay, tiếp tục đi lên lầu.

Vừa lên lầu, lại phát hiện Hồ Vân Phi đang ở trong phòng tôi, đưa cho tôi một chiếc máy tính và một cái điện thoại mới: “Thứ em muốn đều ở trong máy tính, còn điện thoại là cái mới.”

Tôi nhận lấy, “ừm” nhẹ một tiếng.

Nhưng anh ấy lại ngồi trên giường tôi không nhúc nhích, đăm đăm nhìn bộ đồ ngủ nhuốm máu của tôi, sau đó lôi quần áo ném lên người tôi: “Hắn ta có, có….”

“Không có.” Tôi khoác quần áo lên người, nói với anh ấy, “Anh nên đi rồi.”

Tôi và Vệ Sùng Hoa chỉ mới quen biết được ba tháng, anh ta muốn giả làm chính nhân quân tử, đêm tân hôn lại quậy đến mức chân bị thương, có thể làm gì được tôi.

“Hồ Mạn!” Hồ Vân Phi nhìn tôi, cắn chặt răng, rồi đột nhiên đứng bật dậy, kéo cửa đóng sầm một tiếng.

Tôi nhìn vòng tròn khởi động máy tính đang xoay từng chút, kéo bộ đồ kia quấn lên người.

Từ nhỏ tôi đã tốt số, nhưng có một số chuyện, không phải mệnh tốt hay không là có thể thay đổi được.

Ở trong môi trường quen thuộc, tôi ngủ khá ngon, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa rồi.

Cố Nhất Minh gọi điện thoại cho tôi nói bên đó đã có báo cáo xét nghiệm máu, trong cơ thể tôi xác thực còn sót lại thuốc hướng thần*, bên cảnh sát đã tìm thấy thuốc trong nhà Vệ Sùng Hoa.

*Thuốc hướng thần là thuốc có chứa dược chất k1ch thích hoặc ức chế thần kinh hoặc gây ảo giác

Vệ Sùng Hoa nói gần đây tinh thần tôi không ổn định cho nên bỏ thuốc vào trong sữa cho tôi uống, ý định ban đầu là giúp tôi ngủ ngon.

Điểm này có thể xác nhận ở khách sạn nơi tổ chức hôn lễ, tối qua quả thật tôi rất sợ hãi, cộng thêm thuốc không có tác dụng phụ, Vệ Sùng Hoa cũng uống, cho nên Vệ Sùng Hoa đã về rồi.

Tuy nhiên anh ta không hề nhắc đến chuyện của Trần Thù, chỉ nói giữa chúng tôi xảy ra tranh chấp, lúc đùa giỡn tôi giỡn đến mức nổi giận, bóp cổ anh ta không chịu buông, anh ta vì bản năng sinh tồn nên mới cào tôi bị thương.

“Bọn anh đã bàn bạc rồi, dứt khoát mượn cơ hội này để đề xuất ly hôn đi.” Cố Nhất Minh ở đầu bên kia điện thoại nhẹ giọng nói, “Giai đoạn hòa giải trong ly hôn là ba mươi ngày, em muốn làm gì thì phải nhanh lên, lần này có tiền án, chuyện sau này khá dễ xử lí. Đương nhiên tốt nhất là khơi dậy mâu thuẫn một chút, sau này càng dễ giải quyết hơn.”

Anh ấy nói đến đây, nghiêm túc nhìn tôi: “Phải có chứng cứ chứng minh cậu ta bạo hành em, hiểu không?”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng, cúp điện thoại, nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào, không lâu sau Vệ Sùng Hoa liền gọi điện thoại đến nói muốn hẹn tôi nói chuyện.

Cho dù phải nói ly hôn thì chuyện nên nói cũng phải nói, càng huống hồ Cố Nhất Minh đã nói cần phải gay gắt một chút, bây giờ Vệ Sùng Hoa chủ động hẹn tôi, đây quả thật là một cơ hội tốt.

Nơi Vệ Sùng Hoa hẹn gặp là một quán bar, khi tôi đến còn đang dọn dẹp chưa mở cửa, cả quán bar chỉ có một mình Vệ Sùng Hoa ngồi trên quầy bar uống nước ép, cùng với một nhân viên phục vụ đang kiểm kê và bày biện dụng cụ pha chế rượu.

Trên chân anh ta vẫn còn vết thương, nhưng trải qua chuyện tối qua mà đến quán bar vẫn có thể nhớ việc uống nước ép thì quả thật là một người bình tĩnh.

Tôi đi qua, ngồi xuống trước mặt anh ta, muốn mở miệng nhắc đến chuyện ly hôn.

Vệ Sùng Hoa lại nhìn tôi chằm chằm, trong mắt rõ ràng có nét dò xét, thậm chí cơ thể vốn dĩ đang uể oải nằm rạp trên quầy bar đứng thẳng dậy, mắt quét qua mái tóc của tôi, môi run run một hồi mới thấp giọng lẩm bẩm: “Hồ Mạn, tóc của em…”

“Tóc tôi làm sao?” Tôi vừa nghe đến tóc liền theo bản năng xoa tay, luôn cảm thấy trên tay có quấn tóc.

Nhưng Vệ Sùng Hoa lại nhìn chằm chằm tóc tôi, ánh mắt dao động, giọng điệu mang theo vẻ không chắc chắn, thì thào nói: “Em cố ý nhuộm đen duỗi thẳng rồi.” 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.