Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 12: OUCH



Bởi vì mỗi khi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát của nhân dân, nơi nhận thông tin của đồn cảnh sát sẽ luôn vang lên “Bạn có thông tin báo cảnh mới, vui lòng kiểm tra và nhận”, nghe rất giống người bán hàng đang giải quyết đơn đặt hàng take away. Vì vậy, thông tin báo cảnh được một số người gọi đùa là đơn đặt hàng “bắt” của cảnh sát.

Với tư cách là một cảnh sát, Mạnh Tư Duy sẽ phản đối nếu như nghe tin một cô gái trẻ tuổi nào đó đồng ý thuê chung nhà với người khác phái, thậm chí cô sẽ thực hiện một phần phê bình giáo dục. Những phụ nữ độc thân bình thường phải làm việc vất vả ở bên ngoài một mình, học được cách bảo vệ mình là một điều rất quan trọng.

Nhưng bây giờ khi mọi chuyện ập đến trên đầu cô, Mạnh Tư Duy mới nhận ra rằng thực tế không đơn giản như những lời lý thuyết suông. Nếu không phải vì cuộc sống ép buộc, thì ai cũng muốn một mình sống ở trên tầng của một chung cư cao cấp, mười ngón tay không chạm vào nước, việc dọn dẹp vệ sinh, một ngày ba bữa đều giao cho bảo mẫu.

Hơn nữa, ưu điểm của cô là không nên coi cô là một phụ nữ độc thân yếu đuối bất lực. Chỉ cần dựa vào nghề nghiệp của cô, nếu ai dám có ý nghĩ xấu xa, như Chung Ý miêu tả thì đúng là “Dám động thổ trên đầu Thái Tuế (1)”, “Kẻ điên gan to bằng trời”, “Hành hung cảnh sát tội thêm ba bậc”, “Tự chui đầu vào lưới trong vài phút”, “Rảnh rỗi đến nỗi muốn tìm nhà tù để ngồi” đây mà.

Lùi lại một bước mà nói, dù thực sự gặp phải chuyện gì, đối với những game thủ nam trầm mê trên internet lười vận động, cô có thể dễ dàng quật ngã hai người bằng một tay.

Hơn nữa cho dù giới tính có hạn chế cô thì thế nào chứ. Mạnh Tư Duy nhớ đến Mao Lệ Lệ, kiểu người bề ngoài trông sạch sẽ, xinh đẹp nhưng cuối cùng lại có thói quen sinh hoạt riêng tư lộn xộn mới càng khiến cô suy sụp thêm.

Nghĩ đến khăn giấy rác và hạt táo ở chỗ Mao Lệ Lệ, Mạnh Tư Duy thấy tê cả da đầu. Cô lập tức gửi tin nhắn Wechat cho người môi giới, nói với người môi giới rằng bây giờ cô không giới hạn giới tính, nhưng nhất định phải yêu thích sự sạch sẽ.

Người môi giới trả lời “Ok.”

…………….

Người môi giới tiếp tục dẫn mọi người đến xem nhà, trong đó một lần tình cờ gặp phải lúc Mạnh Tư Duy đang ngủ bù trong phòng. Có một người thuê nhà trông có vẻ hài lòng với ngôi nhà, cuối cùng thấy Mạnh Tư Duy ngủ trong phòng, biết cô là một cảnh sát liền bỏ cuộc.

Bởi vì người thuê nhà kia cho biết anh ấy làm việc trong lĩnh vực truyền thông. Bình thường dành nhiều thời gian ở nhà, ban ngày anh ấy thích chơi game, xem chương trình phát sóng trực tiếp và nghe nhạc. Nếu như một người thuê nhà khác muốn ngủ bù vào ban ngày thì rất khó để không gây ra tiếng ồn.

Dù không thuê nhà nhưng Mạnh Tư Duy lại có ấn tượng rất tốt với người theo lĩnh vực truyền thông này. Thoải mái nói ra vấn đề trước khi thuê một căn nhà như thế này là tốt rồi, so với việc phát hiện ra đủ loại mâu thuẫn sau khi thuê cùng nhau thì tốt hơn nhiều.

Trong tuần này cô phải trực hai ca đêm. Bên trong khu vực quản lý của phân cục Trung Ninh là một trong những khu kinh doanh thịnh vượng nhất ở thành phố C. Xung quanh đây có nhiều phố ẩm thực, phố thương mại, còn có một phố bar, cuộc sống về đêm vô cùng phong phú nên tình hình trị an vào buổi tối còn nhộn nhịp hơn so với ban ngày, bình thường chưa làm việc xong mà trời đã sáng.

Lại thêm một ca đêm khác, phân cục Trung Ninh, Cảnh Bằng quay đầu nhìn Mạnh Tư Duy, người đang lấy nước trước máy lọc nước để pha cà phê.

“Tiểu Mạnh, vấn đề về nhà cửa của em bây giờ thế nào rồi? Chủ đầu tư có nói khi nào thì bàn giao nhà không?”

Mạnh Tư Duy thổi hơi nước trắng trên ly nước, nghe thấy Cảnh Bằng hỏi cô, liền đáp: “Không có.”

“Mỗi lần đến đó đều thấy mấy công nhân kia đang sửa chữa, cũng không biết muốn sửa đến năm nào tháng nào nữa.”

“Ôi, nhà đang xây chính là bất lợi ở điểm này đây.” Cảnh Bằng lắc đầu, “Đúng rồi, gần đây có phải em đang tìm bạn thuê cùng nhà phải không, đã tìm được chưa?”

Mạnh Tư Duy bỗng dừng lại.

Việc cô đang tìm bạn cùng nhà chắc là do Chung Ý nói với bạn trai của cô ấy, sau đó Châu Vũ An nói với Cảnh Bằng.

Mạnh Tư Duy lại bắt đầu lo lắng về ngày thanh toán tiền thuê nhà sắp tới: “Vẫn chưa tìm được.”

“Gần đây có ít người thuê nhà.”

Cảnh Bằng: “Lương của chúng ta cũng thấp.”

Anh ấy lấy điện thoại di động ra: “Màn hình điện thoại của anh đã hỏng gần nửa năm rồi còn chưa được thay cái mới đâu, tạm dùng vậy.”

Mạnh Tư Duy cười: “Chị dâu quản chặt như vậy sao?”

Cảnh Bằng mở trang web video, ở trang chủ vào phần chương trình giải trí tìm mấy lần cũng không thể tìm được thông tin quảng cáo của “Người bảo vệ”, cuối cùng nhập tên vào thanh tìm kiếm mới tìm ra được.

Anh ấy ấn mở đoạn video tuyên truyền có rải rác trên trang web video, sau đó tìm cảnh quay của chính mình trong video dài 2 phút rưỡi này.

“Trên camera trông anh cũng không tệ lắm nha.” Cảnh Bằng cười và vẫy tay với Mạnh Tư Duy, “Tiểu Mạnh, nhìn này, em cũng có ở trong đó.”

Mạnh Tư Duy bưng cốc nước đi tới, nhìn thấy mình đang nhận báo cảnh ở trên camera.

Mạnh Tư Duy mỉm cười, đang định nhờ Cảnh Bằng gửi đường link cho cô để cô chia sẻ cho mẹ mình, thì nơi nhận thông tin của đồn cảnh sát bỗng nhiên vang lên một câu vừa quen thuộc vừa hồi hộp, được mệnh danh là đơn đặt hàng “Bắt”, “Bạn có tin báo cảnh mới, xin kiểm tra và nhận.”

Mạnh Tư Duy và Cảnh Bằng đứng dậy ngay lập tức.

Nhân viên cảnh sát chỗ nhận thông tin báo cảnh đã biết được tình hình của vụ án, là hai bàn khách ngồi trong quán bar ở phố bar Trung Ninh có mâu thuẫn với nhau, họ đã gọi điện báo cảnh sát, hi vọng cảnh sát sẽ giải quyết.

Ngoài Mạnh Tư Duy và Cảnh Bằng đang đứng kia còn có Mã Soái là những người trực ban ngày hôm nay lập tức đến hiện trường xảy ra vụ án.

Loại tin báo cảnh xung đột giữa khách hàng ở quán bar này là một trong những tin báo cảnh mà họ hay nhận được nhất vào ban đêm. Tám trong số mười trường hợp là đều có liên quan đến rượu. Cả ba vội vã đến địa điểm trong thông tin báo cảnh, là một quán bar mới mở trên phố quán bar có tên gọi là Ouch, công việc kinh doanh vô cùng phát đạt.

“Có chuyện gì đã xảy ra vậy, ai trong số các người đã gọi cảnh sát?” Cảnh Bằng nhìn thấy người thanh niên đang đợi ở cửa quán bar, hỏi.

“Là tôi.” Ngay lập tức có một cô gái giơ tay lên.

Người gọi cảnh sát có vẻ còn khá trẻ, là một cô gái, khi ngồi vào chỗ thì cảm giác được mông của mình bị sờ một cái, cô ta nghi ngờ khách ở bàn bên cạnh đã làm, nhưng khách ở bàn bên cạnh lại nói là họ đang gây chuyện lung tung, vì vậy hai bên đã xảy ra mâu thuẫn, suýt nữa thì đánh nhau.

Khi cảnh sát đến, hai bên vẫn đang trong tình trạng tranh cãi, không ai chịu nhường ai.

Trong loại chuyện này, camera theo dõi đương nhiên là quan trọng nhất.

Cảnh Bằng phụ trách mời hai bên trong cuộc xung đột đến phân cục để chờ. Còn Mạnh Tư Duy cùng Mã Soái đến quán bar để tìm video theo dõi.

Quản lý quán bar vội vàng đồng ý gọi điện nói cho ông chủ, Mạnh Tư Duy đợi ở quầy lễ tân một lúc, cuối cùng chờ được quản lý quán bar và…ông chủ của bọn họ.

Quán bar vẫn đang mở, bất kể là ánh đèn hay âm nhạc đều rất ồn ào, Mạnh Tư Duy đã nhìn thấy Thịnh Tinh Bác trong hoàn cảnh ấy. Anh mặc một chiếc áo jacket đen, dáng cao chân dài, vẻ mặt thoải mái, lười biếng, cho dù đặt ở bất kỳ hộp đêm nào cũng là bộ dáng mà tất cả các cô gái sẽ đổ xô tới.

Thịnh Tinh Bác đi tới mỉm cười với Mạnh Tư Duy: “Đã lâu không gặp.”

Người cùng nhau xuất cảnh với cô, Mã Soái đầu tiên là nhìn chủ quán bar quá đẹp trai này, sau đó nhìn người đồng nghiệp Mạnh Tư Duy đang có ánh mắt bối rối đứng bên cạnh mình, cuối cùng tò mò hỏi một câu:

“Hai người biết nhau sao?”

……………….

Qua video theo dõi thấy được cuộc xung đột giữa hai bên đêm nay ở Ouch là một hiểu lầm. Khi cô gái ngồi vào bàn thì người khách nam ngồi bàn bên cạnh đang trò chuyện vô tình cọ sát vai vào mông của cô ta, vì vậy xảy ra mâu thuẫn.

Sau khi tìm ra sự thật của câu chuyện, hai bên xảy ra mâu thuẫn đã bắt tay giảng hoà ở trong phòng hoà giải, tiện thể nghe một trận phê bình và giáo dục của cảnh sát rằng thanh niên khi gặp chuyện không nên nóng giận, không nên hơi chút liền bắt đầu cãi nhau.

Hai bên gật đầu như gà mổ thóc. Sau khi ký tên hoà giải, bọn họ cuối cùng cũng được thả ra.

Mạnh Tư Duy đang viết biên bản xuất cảnh tối nay trước máy tính, khi ghi tới địa điểm Ouch, cô nâng trán.

Cô không biết có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều không, hai người đã chia tay rồi, sau này đối phương làm như thế nào hay làm gì thì đều là quyền tự do của đối phương.

Vì vậy bây giờ bạn trai cũ của bạn mở một quán bar trong khu vực quản lý của bạn thì cũng là quyền tự do của anh ấy.

Tốt nhất là cô không nên tự mình đa tình (2) nghĩ rằng Thịnh Tinh Bác là vì cô nên mới mở quán bar trên phố bar ở thành phố C. Dù sao gia đình vị thiếu gia này rất giàu có, có thể mở cửa hàng ở bất cứ đâu trên cả nước nếu anh ấy muốn.

Mạnh Tư Duy nhớ đến câu nói mà Thịnh Tinh Bác đã nói với cô khi rời đi tối nay, “Sau này xin được quan tâm nhiều hơn.”

Đối với những nơi như quán bar và hộp đêm này rất dễ xảy ra xung đột. Với tư cách là một ông chủ nên nói với cảnh sát trong khu vực của mình một câu “Xin được quan tâm nhiều hơn” chắc là không có ý gì khác đâu.

Mạnh Tư Duy nhớ rằng sau khi chia tay với Thịnh Tinh Bác, anh ấy đã nhiều lần ngồi chờ ở cổng trường học của cô. Thịnh Tinh Bác hậu tri hậu giác(3) nhận ra lý do chia tay của họ, cố gắng hết sức đảm bảo với cô rằng anh ấy không có quan hệ gì với những cô gái đó, chưa từng có chuyện gì xảy ra. Và nếu như cô không thích thì sau này anh ấy sẽ không bao giờ nói chuyện với những cô gái khác.

Mạnh Tư Duy nhìn Thịnh Tinh Bác, người đang đứng trước mặt cô giơ tay thề.

Cô ấy tin những gì Thịnh Tinh Bác nói là sự thật, và cũng tin rằng không có quan hệ gì khác giữa Thịnh Tinh Bác và những cô gái đó. Nhưng cô ấy không chia tay vì điều này, mà là sau khi nhìn thấy cảnh đó cô đã nhận ra rằng cô và Thịnh Tinh Bác chỉ là không thích hợp, không phải người cùng một thế giới với nhau.

Khi đó, Thịnh Tinh Bác sau khi bị cô từ chối đã gục đầu xuống, giống như một con chó cô đơn.

Mạnh Tư Duy thở dài nghĩ đến điều này.

Cô đã hiểu tại sao năm đó Bùi Thầm không thích cô. Có lẽ trong mắt Bùi Thầm lúc đó, cô với anh không phải là cùng một kiểu người, là người cùng một thế giới.

Bùi Thầm phù hợp với những người như Giang Nghi vậy.

Sau khi tốt nghiệp, dường như Bùi Thầm không liên lạc với bất kì bạn học nào trong lớp, và ảnh đại diện trong nhóm lớp luôn là màu xám.

Sau khi Mạnh Tư Duy viết biên bản xuất cảnh xong, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trời đã gần sáng.

Lại là một đêm nữa.

Mạnh Tư Duy ngáp một cái, liếc nhìn thời gian.

Bảy giờ rưỡi sáng.

Giờ tan tầm ca đêm của họ là 8 giờ sáng.

Mạnh Tư Duy uống hết nửa tách cà phê đã nguội, bắt đầu chờ đợi đến khi tan làm.

Người làm ca ngày hôm nay, Châu Vũ An đã đến.

Anh ấy cầm một túi bánh bao và sữa đậu nành trong tay, ném cho Mạnh Tư Duy: “Này.”

Hầu hết các đồng nghiệp ca ngày của phân cục Trung Ninh sẽ mang bữa sáng cho đồng nghiệp ca đêm.

Mạnh Tư Duy: “Cảm ơn.”

Châu Vũ An vừa thả chìa khoá lên vị trí công tác của mình vừa nóng lòng chia sẻ với Mạnh Tư Duy: “Nghe nói chưa, vụ án xác chết nữ không đầu lần trước đã được phá tối hôm qua.”

Mạnh Tư Duy đang cắn bánh bao, sau khi nghe xong lập tức ngồi dậy: “Thật sao?”

Mấy ngày trước, thi thể không đầu của một cô gái được tìm thấy dưới cống của chợ nông sản. Cả vụ án làm chấn động toàn thành phố C, được xác định là một vụ án gây ảnh hưởng xấu đến xã hội.

Chỉ có điều, việc điều tra phá án những vụ án như vậy luôn là nhiệm vụ của đội hình sự. Những cảnh sát bình thường như Mạnh Tư Duy công việc chủ yếu chính là giữ gìn trật tự xã hội, không có cơ hội để phụ trách loại vụ án này.

Sau một tuần, dân chúng đã bớt bàn tán về vụ án, nhưng mà vụ án vẫn ở trong tình trang đang được điều tra. Nghe nói là thi thể của người chết đang phân huỷ cực kỳ nghiêm trọng, nơi tìm thấy thi thể lại đang gặp chuyện, khó có thể xác định thông tin danh tính. Có một số nghi phạm, nhưng mà không đủ bằng chứng.

Mạnh Tư Duy: “Phá như thế nào vậy ạ?”

Châu Vũ An dựa lưng vào mép bàn: “Đây không phải là vụ án ác liệt sao, bên điều tra hình sự đã xin Viện kiểm sát can thiệp điều tra sớm.

“Trưởng công tố viên xử lý cực kỳ tuyệt vời. Chỉ mới đến hai lần nhưng anh ấy đã tìm ra bằng chứng quan trọng còn thiếu, vì vậy nên vụ án đã được giải quyết.”

Mạnh Tư Duy nói “Ồ”.

Châu Vũ An: “Mà hình như đây là vụ án đầu tiên của anh ấy khi chuyển đến thành phố C. Họ gì nhỉ? Hình như là họ Bùi.”

——————–

Dám động thổ trên đầu Thái Tuế (1): Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ mời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.

Tự mình đa tình (2): là tự bản thân mình nghĩ rằng người ta yêu mình, có tình cảm mình nhưng thật ra lại đang huyễn hoặc bản thân.

Hậu tri hậu giác (3): là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.