Gần như trong một tích tắc, sau lưng Mạnh Tư Duy toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Mạnh Tư Duy cuối cùng cũng hiểu tại sao Cao Dũng lại nói mấy tên này có năng lực chống trả lại lực lượng trinh sát rất mạnh.
Còn năng lực của người đang hôn cô cũng không phải là hư danh, rõ ràng anh đã đoán trước được hai tên kia quay đầu lần thứ nhất chỉ là thăm dò thôi, chắc chắn bọn chúng sẽ quay đầu lại lần nữa.
Mạnh Tư Duy nghĩ lại mà sợ vì sự sơ ý lúc nãy của mình, cô không dám liếc nhìn chúng nữa, cũng càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cô chỉ có thể tập trung các giác quan vào chuyện trước mắt.
Nếu nói lúc nãy là cô chiếm thế chủ động, vậy thì bây giờ, Mạnh Tư Duy có thể cảm nhận rõ ràng lực của Bùi Thầm mạnh hơn cô rất nhiều.
Một tay Bùi Thầm đỡ sau đầu cô, hơi thở mang tính xâm lược của anh dường như đang bao vây lấy cô.
Hai cánh môi dán vào nhau, hơi thở đan cài, đến cả hai cơ thể cũng dính sát vào nhau.
Cô ngẩng đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh một cách thân mật, còn anh thì cúi đầu ôm chặt vòng eo cô.
Không có chuyện gì giống một đôi tình nhân đang kìm lòng không đậu hơn khung cảnh này cả.
Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng thời gian đang trôi đi tích tắc tích tắc bên tai.
Cô không biết mình có thể động đậy lúc này không, động đậy như thế nào, và…có nên xoay người một chút không.
Dường như đã trôi qua cả thế kỷ.
Bùi Thầm cuối cùng cũng buông cô ra.
Sau khi Mạnh Tư Duy lấy lại tự do, lập tức xoay người nhìn về phía hai tên đàn ông kia, dưới ánh đèn là con đường vắng tanh, hai tên đó đã đi mất rồi.
Mạnh Tư Duy sốt sắng vội vàng nhấc bước định đuổi theo.
Bùi Thầm trực tiếp túm khuỷu tay Mạnh Tư Duy từ phía sau.
Mạnh Tư Duy đột nhiên bị ngăn lại thì ngơ ngác quay lại nhìn anh, Bùi Thầm lắc đầu với cô, tỏ ý không thể theo dõi nữa.
Họ đã đánh rắn động cỏ rồi.
Điện thoại trong túi áo Mạnh Tư Duy lại rung lên.
Mạnh Tư Duy vừa móc điện thoại ra bỗng nhìn thấy vài chiếc ô tô màu đen rẽ vào ngã tư.
Mạnh Tư Duy nhận ra ngay đó là xe trong Cục bọn cô, nãy giờ cô vẫn luôn chia sẻ vị trí qua Wechat, Mạnh Tư Duy vội vàng vẫy tay về phía họ.
Xe ô tô dừng lại bên cạnh hai người họ.
Người đầu tiên xuống xe là Cao Dũng.
Anh ấy vừa nhìn thấy Mạnh Tư Duy thì hỏi ngay: “Bọn chúng đâu?”
“Ông đây vừa nhìn thấy bóng lưng và dáng đi đó thì nhận ra ngay là bọn chúng.”
Chỉ là Mạnh Tư Duy bị câu hỏi của Cao Dũng làm khó rồi.
Lúc nãy cô đang hôn nhau, cũng không dám nhìn bọn chúng đi về phía nào.
Cao Dũng hỏi Mạnh Tư Duy nhưng người đàn ông đang đứng sau cô lại mở miệng trả lời: “Rẽ phải về phía trước, đã rời đi được khoảng 5 phút, có lẽ chúng đã cảnh giác rồi.”
Lúc này Cao Dũng mới phát hiện ra người đàn ông đứng sau lưng Mạnh Tư Duy, ánh đèn đường lờ mờ khiến anh ấy không thể nhìn rõ gương mặt người đàn ông, nhưng sau khi Mạnh Tư Duy cũng gật đầu theo thì anh ấy ngay lập tức nói “Được”, rồi trực tiếp chui vào xe sau đó khởi động xe.
Mạnh Tư Duy nhìn thấy động tác súng dắt lên lưng của Cao Dũng khi anh ấy lên xe.
Mấy chiếc xe biến mất ở chỗ rẽ phải.
Mạnh Tư Duy đứng im tại chỗ, đột nhiên không khí bị một tiếng “pằng”của súng xé rách.
Mạnh Tư Duy bị tiếng súng này làm giật mình, cô biết tin tình báo của mình có lẽ không sai.
Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh: “Công tố viên Bùi, cậu đi với tôi đến Cục công an một chuyến nhé.”
…
Hành động vây bắt tội phạm của Phân cục Trung Ninh trong tối nay diễn ra rất thuận lợi, sau hai ngày liên tục tìm kiếm lục soát, cuối cùng đã phát hiện ra dấu vết của nghi phạm, cả bốn tên nghi phạm đang tìm cách tẩu thoát tại một căn hầm cho thuê ở làng đô thị đã bị bắt về quy án.
Trong quá trình vây bắt, các nghi phạm đã sử dụng súng và thuốc nổ tự chế để chống trả, lực lượng cảnh sát đã kịp thời nổ súng để chế ngự bọn chúng, đồng thời không gây ra thương vong về người.
Sau khi bị áp giải về quy án, các nghi phạm sẽ bị thẩm vấn ngay lập tức.
Tối nay, đèn ở Đại đội điều tra hình sự sáng rực.
Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm cùng ngồi ở băng ghế trong phòng làm việc.
Cô biết bản thân với tư cách là người cung cấp thông tin manh mối chắc chắn sẽ bị triệu tập để hỏi thêm một số chi tiết theo quy định của pháp luật, nên cô đã chủ động đến Cục mà không cần các đồng nghiệp phải gọi đến.
Mạnh Tư Duy im lặng chờ đợi trong phòng làm việc khoảng 20 phút, sau đó cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ bên ngoài.
Cao Dũng trước khi bước vào còn dặn dò đồng nghiệp: “Các cậu cứ thẩm vấn trước đi.”
Nghi phạm đã bị lọt lưới bắt về quy án, bầu không khí ở Đại đội điều tra hình sự tối nay nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Sau đó Cao Dũng vừa cười với đồng nghiệp vừa mở cửa ra.
Mạnh Tư Duy đứng lên.
Cao Dũng đầu tiên nhìn thấy Mạnh Tư Duy trước.
Có thể bắt được người trong tối nay, công lao của Mạnh Tư Duy và người đi cùng cô không hề nhỏ.
Cao Dũng lại cười, sau đó dịch chuyển tầm mắt nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh Mạnh Tư Duy.
Lúc nãy do ánh đèn đường lờ mờ nên không nhìn rõ được gương mặt anh, bây giờ dưới ánh đèn sáng rực ở Cục công an, tất cả mọi thứ được chiếu sáng đến không thể rõ ràng hơn.
Sau đó, nụ cười trên mặt của Cao Dũng và hai người đồng nghiệp đứng phía sau anh ấy hơi khựng lại.
“Công tố viên Bùi?” Mấy người bọn họ ngạc nhiên đồng thanh kêu lên.
Giây phút Mạnh Tư Duy nghe thấy bọn họ đồng thanh một lời: “…”
…
Trong phòng thẩm vấn, thân phận của Mạnh Tư Duy lúc này không phải là cảnh sát của phân cục Trung Ninh, mà là một công dân bình thường sau khi tan làm, cô đã khai báo tường tận tất cả quá trình bản thân gặp phải tên nghi phạm đi mua mì tôm sau đó đã báo cảnh sát như thế nào.
Cô và Bùi Thầm bị tách nhau ra thẩm vấn, lúc này Bùi Thầm đang ở phòng thẩm vấn bên cạnh.
Chỉ có điều, tuy rằng quy trình thẩm vấn được tiến hành theo đúng quy định, nhưng trên thực tế thì Mạnh Tư Duy căng cả da đầu, đối diện với biểu cảm “ăn phải quả dưa to”(1) của Cao Dũng và Hướng Chính Phi.
(1)Ăn dưa là từ lóng trên mxh Trung Quốc, ý chỉ sự hóng hớt, nghe ngóng tin đồn.
Cao Dũng xoa tay hỏi: “Em và Công tố viên Bùi…Ý anh là Bùi Thầm ấy, hai người thuê chung hả?”
Mạnh Tư Duy không còn gì luyến tiếc “ừm” một tiếng.
“Bọn em thuê chung.”
“Tối nay đèn trong nhà bị hỏng, nên bọn em đi mua cùng nhau.”
Sau đó Mạnh Tư Duy nghe thấy Hướng Chính Phi đang ghi chép lời khai bỗng rít một hơi.
Mạnh Tư Duy quét mắt qua đó.
Hướng Chính Phi lập tức khâu miệng lại. Cậu ấy vừa thi vào phân cục Trung Ninh trong năm nay, nhỏ hơn Mạnh Tư Duy một tuổi.
Nụ cười trên mặt Cao Dũng đã không giấu nổi nữa rồi.
Mạnh Tư Duy vừa nhìn là biết đây không phải nụ cười thoải mái và tự hào vì bắt được nghi phạm để phá án.
Tuy cô rất không muốn thừa nhận, nhưng dựa vào những gì cô được học trong khóa học về biểu cảm vi mô (2), nụ cười này của Cao Dũng là cười vì ăn dưa.
(2) Từ gốc: 微表情/Micro expression: là những biểu hiện nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt ở tốc độ 1/25 giây và đó là lúc mà cơ thể phơi bày cảm xúc thật sự, chân thật nhất của một người.
Huyệt thái dương của Mạnh Tư Duy giật liên hồi.
Cao Dũng nhìn dáng vẻ không còn gì luyến tiếc, hận không thể trực tiếp nằm xuống mặc kệ sự đời của Mạnh Tư Duy ở phía đối diện.
Anh ấy bỗng nhớ lại lần trước khi người phía Viện kiểm sát đến Cục, anh ấy nói với tên nhóc Chu Tề rằng sẽ giới thiệu Mạnh Tư Duy cho hai người làm quen, kết quả lại bị Bùi Thầm- người vẫn luôn im hơi lặng tiếng bất ngờ cắt ngang chuyển chủ đề.
Trong đầu Cao Dũng âm thầm bổ sung thêm khung cảnh Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm đứng cạnh nhau.
Ngày hôm ấy, cả Bùi Thầm và Chu Tề đều ở đó, nhưng sỡ dĩ anh ấy nghĩ đến Chu Tề mà không phải Bùi Thầm, chủ yếu là bởi vì cảm thấy Mạnh Tư Duy và Chu Tề có vẻ hợp hơn.
Dù sao cái vị Công tố viên Bùi này, mỗi lần có vụ án bị trả hồ sơ do không đủ chứng cứ là lại bày ra vẻ mặt lạnh như tiền, không ai trong Đội điều tra hình sự của họ làm dịu được.
Hơn nữa cái dáng vẻ này còn khiến người ta quên mất rằng vị Công tố viên Bùi này mới chỉ là cậu thanh niên hai mươi mấy tuổi, vẫn còn độc thân và chưa kết hôn.
Thuê chung.
Cao Dũng lại nhìn Mạnh Tư Duy, sau đó bật cười rồi lắc lắc đầu.
Đãi ngộ của Viện kiểm sát từ lúc nào lại kém đến mức Công tố viên biên chế lại phải thuê chung với người khác để sống qua ngày cơ chứ.
“Anh biết hai người chỉ là mối quan hệ thuê chung bình thường thôi.” Cao Dũng vừa kiểm tra Hướng Chính Phi ghi chép lời khai vừa bất thình lình nói một câu..
Mạnh Tư Duy: ?
Cô nói không phải là mối quan hệ thuê chung bình thường lúc nào?
…
Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm gần như là được đưa ra khỏi phòng thẩm vấn cùng một lúc.
Hướng Chính Phi cũng đi ra theo, lắc lắc chìa khoá xe trong tay: “Anh Dũng bảo em đưa hai người về.”
Mạnh Tư Duy im lặng ngồi chung xe với Bùi Thầm, sau đó được Hướng Chính Phi đưa về đến dưới lầu tiểu khu.
“Hoá ra hai người sống ở đây à?” Hướng Chính Phi dừng xe xong còn quan sát tiểu khu của hai người họ rồi nói.
“Chỗ này cách Viện kiểm sát cũng không gần tẹo nào.” Sau đó cậu ấy còn bổ sung thêm một câu để chứng minh lời nói của mình, “Không có tuyến tàu điện ngầm nào đến thẳng tiểu khu, lái xe cũng phải đi qua đường Kiều Tây tắc muốn chết nữa.”
Động tác mở cửa xe của Mạnh Tư Duy hơi khựng lại.
Cô xuống xe rồi đóng cửa xe lại: “Cậu mau quay về đi.”
Cuối cùng Hướng Chính Phi cũng lái xe rời đi.
Khi Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm về đến nhà thì thời gian cũng đã gần nửa đêm rồi.
Mạnh Tư Duy đi mở đèn theo thói quen, thấy đèn không sáng mới nhớ ra đèn đã hỏng rồi.
Trên tay cô và Bùi Thầm lúc này đều trống không, bóng đèn mua lúc tối cũng không biết lạc nơi nào rồi.
Bùi Thầm mở đèn flash để chiếu sáng trước, sau đó mở đèn phòng ăn và đèn phụ trợ để chiếu sáng tạm thời.
Sau khi Mạnh Tư Duy thay dép thì bước vào nhà và ngồi lên ghế sô pha, lúc này mới có cảm giác như trút được gánh nặng vì chuyện đêm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Bùi Thầm lại đi mở đèn ban công và đèn ở hành lang, nhờ vậy mà phòng khách trông cũng sáng sủa hơn một chút.
Khi anh quay lại thì nhìn thấy Mạnh Tư Duy đang nằm vật ra trên sô pha bèn nói: “Cậu đi tắm trước đi.”
Mạnh Tư Duy chỉ đành nghe theo bò dậy khỏi ghế.
Cô đang định nói “ừ”, nhưng vào giây phút này, khi đối diện với Bùi Thầm một lần nữa, một số chuyện xảy ra tối nay mà cô vẫn không rảnh để ý bỗng chốc lại ùa về trong đầu.
Vẻ mặt của Bùi Thầm lúc này rất bình thản.
Nhưng ánh mắt của Mạnh Tư Duy giống như thoát khỏi sự khống chế mà rơi trên bờ môi của Bùi Thầm.
Dường như cô đã nhớ lại rốt cuộc tối nay mình đã làm ra chuyện gì không thể dễ dàng xem nhẹ được.
Mạnh Tư Duy há miệng, cô ngẩn ngơ, trong đầu chỉ toàn là cảm giác khi chạm vào bờ môi người ấy.
Trong lúc cấp bách, cô, đã, hôn, Bùi Thầm.
Cô, đã, hôn, Bùi Thầm!
Hôn, Bùi Thầm!!!
Sau đó Bùi Thầm cũng hôn lại cô như vậy.
Khi Mạnh Tư Duy ý thức được chuyện mà cô đã quên cả buổi tối này thì cô cảm thấy cô cũng chỉ cách cái chết ngay tại chỗ một khoảnh khắc mà thôi.
Bùi Thầm nhìn Mạnh Tư Duy giống như đột nhiên bị ấn nút tạm dừng.
“Muộn rồi đấy, mau đi tắm đi.” Anh lại mở miệng nhắc nhở cô.
Trong phút chốc, thế giới độc thoại nội tâm trong đầu Mạnh Tư Duy toàn là tiếng “dm” mà mẹ không cho cô nói.
Cô giống như một cái xác bị rút cạn linh hồn vậy, cứ thất thần bước xuống ghế sô pha rồi đi tắm.
Nhưng trong giây phút khi cô đứng lên, khuỷu chân bỗng mềm nhũn ra.
Bùi Thầm nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra đỡ người đang ngã về phía mình.
Khi Mạnh Tư Duy định thần lại, cô phát hiện Bùi Thầm đang nắm cánh tay cô, còn cô thì bổ nhào vào lòng người ta.
“…”
Mạnh Tư Duy chưa bao giờ muốn bốc hơi, biến mất khỏi nhân gian như lúc này, cô không muốn đối diện với cái thế giới tàn nhẫn này nữa.
Cô nhắm mắt đầy khó khăn, sau đó lại mở ra, cuối cùng tự mình đứng lên.
“Công tố viên Bùi.” Lúc này Mạnh Tư Duy chưa bao giờ thấy hạnh phúc vì đèn trong phòng khách bị hỏng như lúc này, nếu không cô chắc chắn sẽ bị xử tử công khai dưới ánh sáng của chính đạo.
“Chuyện tối nay…xin lỗi nhé.” Cô ép bản thân phải đối diện với sự thật, nói ra câu, “Tôi không cố ý đâu.”
Tuy rằng sau đó Bùi Thầm cũng hôn lại cô, nhưng dù sao cũng là cô bắt đầu trước, Bùi Thầm chỉ là làm theo cô thôi.
Mạnh Tư Duy ảo não đến nỗi đau cả đầu, tại sao trong lúc nguy cấp cô lại nảy ra cái chủ ý kinh thiên động địa như vậy cơ chứ.
Nhưng nếu bây giờ có thể quay ngược lại lúc đó, vẫn hoàn cảnh như vậy, cô bỗng nhận ra hình như cũng không còn cách nào tốt hơn nữa cả.
Bùi Thầm mượn ánh sáng chiếu ra từ phòng ăn, nhìn thấy rõ biểu cảm đau khổ trên mặt của Mạnh Tư Duy lúc này.
Cuối cùng, Bùi Thầm chậm rãi nói: “Cách đó rất tốt.”
“Nhưng từ sau đừng có dùng nữa.”
Mạnh Tư Duy tuyệt vọng gật đầu: “Được.”
“Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu.”
Tất nhiên cô sẽ không bao giờ dùng nữa.
Không lẽ trong mắt Bùi Thầm, sau này khi cô gặp bất cứ chuyện gì, phản ứng đầu tiên chính là trực tiếp tóm người khác để hôn sao?
Mạnh Tư Duy xin lỗi xong thì cắm đầu cắm cổ lao vào nhà tắm để tắm rửa.
Dòng nước ấm chảy từ đỉnh đầu xuống dưới.
Mạnh Tư Duy vốc nước táp lên mặt, khi đầu ngón tay lướt qua cánh môi, cô bất giác dừng lại một chút.
Sau đó cô vội vàng nhắm mắt, lắc lắc đầu, không nghĩ đến nữa.
…
Ngày hôm sau Mạnh Tư Duy vẫn phải đi làm.
Các đồng nghiệp đội trị an cũng đã biết chuyện Mạnh Tư Duy lúc đi mua đồ tối qua còn giúp đội điều tra hình sự bắt tên nghi phạm đào tẩu đang bị truy nã.
Cảnh Bằng cười nói: “Khá quá nhở Tiểu Mạnh, nhìn một lần đã nhớ mặt rồi.”
Mạnh Tư Duy cũng cười theo.
Châu Vũ An về đến phòng làm việc, nhìn thấy Mạnh Tư Duy thì nói: “Tôi vừa mới từ đó xuống, đội điều tra hình sự kêu em qua đó một chút, thấy bảo là cần bổ sung ghi chép lời khai.
Mạnh Tư Duy: “Ồ.”
Lúc cô đến trước cửa phòng làm việc đội điều tra hình sự, cửa vẫn đang mở, trong phòng có rất đông người của tổ chuyên án vụ án tối qua, bọn họ người thì đứng người thì ngồi, tất cả cùng nhau nhìn vào màn hình máy tính ở giữa.
Thấy vậy Mạnh Tư Duy bèn giơ tay gõ cửa.
Một giây tiếp theo, Mạnh Tư Duy thấy tất cả mọi người trong phòng làm việc đồng loạt quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô.
Mạnh Tư Duy bị ánh mắt của những người đến từ Đại đội cảnh sát hình sự này nhìn chằm chằm khiến cô không khỏi lùi lại một bước.
Cô nhìn vào những ánh mắt dò xét kia, cố gắng gồng cổ, sau đó từ từ di chuyển tầm mắt, nhìn vào màn hình máy tính bọn họ nhìn lúc nãy.
Là video camera giám sát.
Dưới ánh đèn mờ ảo và bầu không khí căng thẳng, thời gian hiển thị bên dưới góc phải màn hình là nửa phút trước khi xe của Đại đội điều tra hình sự đến nơi…
Hai người đang hôn nhau.