Cậy Thế Bắt Nạt Anh

Chương 18



Diệp Tự Minh không hề lo lắng hành động hôm nay của hắn có khiến Diệp Xán không thể an ổn sống với những người này hay không. Trong suy nghĩ của hắn, Diệp Xán vốn không phải bạn của đám công tử bột này, ngày hôm nay Diệp Xán cứ khăng khăng đòi tới đây chơi, giờ thì hắn ra mặt đúng lúc, tốt nhất là sau này cậu không chơi cùng bọn họ nữa.

Thế nên nói xong, hắn không để ý đến đám người trong phòng đang không dám thở mạnh, kéo Diệp Xán nghênh ngang rời đi.

Ngồi trong xe của Diệp Tự Minh, Diệp Xán được xả giận, tâm lý cũng tạm coi là thư thái, nói với Diệp Tự Minh: “Ta không ở trong nước quá lâu, giang hồ đã quên mất truyền thuyết của ta rồi…”

Diệp Tự Minh tưởng rằng cậu muốn nói đến chuyện người ta đồn cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp kiêu căng ngạo mạn, không ngờ Diệp Xán lại nói tiếp: “Truyền thuyết giang hồ kể rằng, đụng đến ta, ta sẽ triệu hồi quái thú đến cắn ngay lập tức, không ngờ đám người kia lại muốn lấy thân thử nghiệm.”

“Triệu hồi quái thú?” – Diệp Tự Minh cau mày nói: “Ai lại đồn kiểu tẻ nhạt này?”

“Làm sao? Bị coi là quái thú của tôi, anh tức à?”

“Rõ ràng là bọn họ vô cớ bắt nạt em trước.” – Diệp Tự Minh vẫn cảm thấy em trai mình là người thiện lương thuần khiết đáng yêu nhất trên đời, thật lòng hỏi: “Tại sao lại nói anh đến cắn bọn họ? Tại sao ngày hôm nay bọn họ lại bắt nạt em?”

Diệp Xán thất vọng hoàn toàn: “Không ưa tôi cáo mượn oai hùm, muốn giết giết sự oai phong của tôi chứ sao.”

Bất hạnh cho bọn họ, người bà con xa kia đạp trúng ổ mìn của Diệp Xán: Chuyện cưới hỏi của Diệp Tự Minh.

Đúng lúc đèn chuyển đỏ, Diệp Tự Minh quay đầu nhìn về phía Diệp Xán, cậu đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Tự Minh yêu tha thiết đôi mắt to tròn kia, hiện giờ nó đang phản chiếu vô số ánh đèn xán lạn trong buổi đêm của thành thị phồn hoa.

Trái tim Diệp Tự Minh khẽ nhảy lên một cái, hắn hiểu lầm cảm xúc hơi lạc lõng của cậu thành cảm giác khó chịu của người trưởng thành khi bị đạp lên lòng tự trọng.

“Lần sau em có thể nói cho bọn họ biết thành tựu của em khi ở Mỹ.” – Diệp Tự Minh nói: “Thực ra em xuất sắc lắm, hoàn toàn không cần dựa vào tên tuổi của anh nữa, bản thân em quá đủ để bọn họ phải tôn trọng em.” 

Diệp Xán lười biếng nói: “Tôi không thèm.”

Công việc của cậu chủ yếu là ở Mỹ, cậu là một trong số ít người xuất thân từ gia đình có truyền thống kinh doanh bước chân vào ngành nghề này, nếu cậu không nói, không ai biết được cậu đã gặt hái được những gì, nhưng cậu chẳng hề quan tâm người khác nghĩ thế nào về cậu.

So với việc nghe người khác khen thành tựu của mình thì cậu thích diễn trò thân mật với Diệp Tự Minh trước mặt người khác hơn.

Mặc dù đã trút giận xong rồi nhưng Diệp Xán vẫn không kiềm chế được, cậu giả bộ nói chuyện phiếm, hỏi bâng quơ: “Cái chị nói chuyện với anh hôm nay là ai thế, sao tôi không biết người ta?”

Diệp Tự Minh nói: “Anh cũng không biết.”

Diệp Xán nhớ lại, nói: “Hình như trong tên có chữ ‘Nhã’.”

Lúc này Diệp Tự Minh mới hơi hơi nhớ ra: “À… Là con gái một đối tác thôi.”

“Ồ.” – Giọng Diệp Xán hơi buồn buồn.

Cậu yên lặng một lúc, Diệp Tự Minh còn tưởng đề tài này kết thúc ở đây, không để ý nữa, mãi đến khi hai người tới bãi đậu xe, Diệp Xán đột nhiên nói: “Chị ấy cũng rất đẹp, nếu là con gái đối tác thì gia cảnh cũng rất phù hợp. Anh không nghĩ thử một chút à?”

Hai lần trò chuyện cách quá lâu, Diệp Tự Minh nghĩ một lúc mới nhận ra ‘chị ấy’ là ai, hắn không khỏi thấy oan, bất đắc dĩ nói: “Sao em còn nghĩ chuyện này? Anh sẽ không kết hôn với cô ta.”

“Thế anh định kết hôn với ai?” – Diệp Xán cố chấp hỏi: “Đằng nào anh cũng phải kết hôn, anh hai mươi tám rồi còn gì.”

Diệp Tự Minh nhớ lại tình cảnh khi nãy, hắn nghĩ rằng Diệp Xán đang lo lắng địa vị của mình nên mới xoắn xuýt như vậy. Hắn thầm quyết định phải xử lý người họ hàng xa kia, động viên cậu: “Đừng nghe người khác nói hưu nói vượn, anh hai sẽ không kết hôn, cũng sẽ không bỏ rơi em đâu.”

“Tên lừa đảo.” – Diệp Xán nói: “Lần trước, trong bệnh viện, anh còn nói muốn tìm một gia tộc lớn làm thông gia.”

Động tác đóng cửa xe của Diệp Tự Minh hơi khựng lại: “Anh cũng không nói là phải tìm thông gia.”

– Tức là muốn tìm một người yêu thương thật lòng à – thế thà tìm bừa thông gia còn hơn. Điều này cũng có nghĩa là đến một ngày nào đó, Diệp Tự Minh sẽ cực kỳ cực kỳ yêu thương chiều chuộng vợ mình, Diệp Xán hiểu quá rõ cách mà Diệp Tự Minh yêu chiều một người, đáng tiếc nó không phải là độc quyền của cậu…

Nói gì không nói, tự dưng tự tìm ngược mà nói chuyện kết hôn của Diệp Tự Minh, Diệp Xán cảm tưởng như chính mình đang cầm con dao đâm phập phập vào ngực mình. Cậu buồn bực mất tập trung nhìn Diệp Tự Minh khóa xe, bước hụt chân suýt va vào xe của hàng xóm bên cạnh.

“Cẩn thận!” – Diệp Tự Minh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cậu, cả người Diệp Xán nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, Diệp Tự Minh biết Diệp Xán không hút thuốc không uống rượu, ban đầu còn tưởng bị ám mùi lên người, nhưng bây giờ cậu bước đi còn không vững…

“Có phải hôm nay em uống rượu không?” – Diệp Tự Minh hỏi.

Bị Diệp Tự Minh ôm chặt vào lòng, Diệp – không dính một giọt rượu – Xán hơi do dự, cuối cùng “Ừ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

Cậu đã thảm đến thế rồi, không những phải trơ mắt người trong lòng kết hôn mà còn bị người trong lòng cướp hết di sản thuộc về mình, bây giờ cậu chỉ muốn chiếm ít lợi hồi vốn thôi, cũng không quá đáng nhỉ.

Diệp Xán hoàn toàn không có kinh nghiệm say rượu, cậu chột dạ nhỏ giọng thăm dò: “Tôi không cử động được.”

Diệp Tự Minh nhìn cậu vô tội mở to đôi mắt tròn, trái tim mềm nhũn, hắn định răn dạy cậu ra ngoài thì phải biết lượng sức mà uống, kết quả lời nói ra lại là: “Không sao đâu, lên lưng anh cõng.”

Diệp Xán nằm trên lưng Diệp Tự Minh, cảm giác như quay trở về khi còn bé.

Mặc dù lúc bé Diệp Tự Minh rất ít khi cõng Diệp Xán. Bởi khi hai người biết nhau thì Diệp Xán đã qua cái tuổi đi không vững rồi, việc chân tay bình thường đều do người làm làm giúp. Diệp Xán vùi đầu vào vai Diệp Tự Minh, bỗng không nhớ nổi lần gần đây nhất hắn cõng cậu là năm nào, vì lý do gì.

Đến thang máy, Diệp Tự Minh vừa cõng Diệp Xán vào đã gặp một người đàn ông.

Diệp Tự Minh đã cao lắm rồi, người này còn cao hơn cả Diệp Tự Minh. Anh vừa vào thang máy đã thấy Diệp Tự Minh cõng ai đó, hơi kinh ngạc nhướn mày, nhưng lại không hề vô duyên tò mò gì cả, chỉ lịch sự gật đầu: “Diệp tổng, chào anh.”

Người trong khu chung cư này không giàu cũng quý, bởi chung cư xây theo kiểu căn hộ độc thân, đại đa số người thuê là những người dốc sức làm việc cho các công ty lớn trong thành phố hoặc là tinh anh trẻ tuổi đang gây dựng sự nghiệp. Diệp Xán không ngờ lại gặp người quen của Diệp Tự Minh, cậu vừa ngại vừa sợ làm mất hình tượng của Diệp Tự Minh, hơi nhúc nhích người định tuột xuống, bỗng bị Diệp Tự Minh bóp một cái không nặng không nhẹ lên mông.

Diệp Xán đỏ bừng mặt: “Anh…”

“Nghe lời, đừng lộn xộn.” – Diệp Tự Minh nói với cậu, rồi rất tự nhiên nói với người trong thang máy: “Chào Du tổng. Em trai tôi uống say, ngại quá.”

Mặc dù đang cõng một người trên lưng nhưng khí chất trấn định của Diệp Tự Minh không bị tổn hại chút nào, đáng tiếc Diệp Xán không thể bình tĩnh như hắn, quan trọng nhất là cậu không hề say, một người lớn tồng ngồng còn phải để anh trai cõng, còn bị người ta bóp mông… Cậu càng xấu hổ đỏ mặt dính vào người Diệp Tự Minh, dù thế nào cũng quyết không chịu ngẩng đầu.

May mà Du tổng và Diệp Tự Minh chỉ quen biết sơ sơ, mãi đến khi hai người ra khỏi thang máy cũng không thấy họ nói thêm câu nào.

“Tiểu Xán, đến nhà rồi.” – Diệp Tự Minh hoàn toàn không biết người trên lưng mình có chuyện gì, hắn đặt Diệp Xán lên ghế sofa, thấy cậu đỏ bừng mặt còn tưởng hậu vị của rượu quá nặng khiến cậu say hẳn rồi, giọng hắn càng thêm dịu dàng: “Anh hai hâm cho em cốc sữa bò được không? Em ngồi ngoan, đừng lộn xộn.”

Diệp Xán bị người ngoài thấy cảnh xấu hổ, vẫn hơi ngại ngùng, đợi Diệp Tự Minh đưa cho cậu cốc sữa mới hỏi: “Người trong thang máy là ai thế?”

“Du Hồng Chi, chủ đầu tư của [Sao sáng].” – Diệp Tự Minh trả lời: “Ngày nào em cũng chơi game mà không biết cậu ấy là ai à?”

“Anh ấy là Du Hồng Chi trong truyền thuyết đó hả.” – Diệp Xán cầm cốc sữa, hơi hối hận vì khi nãy không nhìn người ta một cái xem sao. Người này là chủ đầu tư cực kỳ nổi tiếng trong giới game thủ, hầu như ai từng chơi game cũng biết đến tên người này. Nhưng mà người này chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, hình tượng của anh gắn liền với hai chữ ‘huyền bí’, không ngờ anh lại ở cùng một khu với Diệp Tự Minh.

Người ta thường nói đùa rằng nếu một tấm biển khổng lồ trong Đông Linh bất ngờ rơi xuống, mười người chết thì năm người trong số đó là danh nhân, hóa ra lại là thật.

Diệp Tự Minh tưởng Diệp Xán có hứng thú với người kia, thầm nghĩ giới thiệu vài người bạn chất lượng tốt cho cậu cũng hay, đỡ để cậu cả ngày chỉ biết đi với đám Diệp Tự Vinh hát hò uống rượu, hắn tiếp tục nói: “Cậu ấy không lớn hơn em nhiều đâu, mới tốt nghiệp đại học Đông Linh thôi, hai người cũng có kha khá điểm giống nhau, lúc cậu ấy mới tốt nghiệp đã nhận hạng mục game [Sao sáng] rồi, hai người có thể coi là bạn cùng nghề.”

“Cùng nửa nghề.” – Diệp Xán nghe hắn so sánh mình với người khác, hơi khó chịu: “Anh ta là chủ đầu tư, tôi là người chịu trách nhiệm, kể ra cũng chẳng chung nghề đâu. Nếu so về chuyên môn thì tôi hơn đứt anh ta. Vả lại, một ngày nào đấy, game của tôi chắc chắn sẽ nổi hơn [Sao sáng] nhiều.”

“Không phải nói cái này.” – Diệp Tự Minh không ngờ lại khơi dậy tình yêu nghề của Diệp Xán, hắn dở khóc dở cười: “Anh hai từng hợp tác với công ty bên đó nên mới quen cậu ấy, nếu em muốn kết bạn…”

Diệp Tự Minh nói một nửa bỗng nhiên dừng lại. Tư duy giới tính bình thường khiến hắn cảm thấy việc giới thiệu người bạn cùng giới cùng tuổi cho em trai là rất bình thường, nhưng hắn đột nhiên nhớ ra, Diệp Xán từng nói xu hướng tính dục của cậu cho hắn biết.

Du Hồng Chi là người đẹp trai nhiều tiền, lại còn là người đàn ông độc thân có chung tiếng nói với Diệp Xán.

“… Nếu em muốn kết bạn thì chắc là không có khả năng đâu, cậu ấy rất cao ngạo, khó ở chung lắm.” – Diệp Tự Minh cứng đờ nói: “Anh hai giới thiệu bạn khác cho em.” Giới thiệu mấy người xấu xí thôi.

“Ai cần anh giới thiệu bạn bè cơ. Đến lúc anh kết hôn… Ý tôi là, đến lúc tôi lấy được tài sản sẽ nhập cư sang nước khác.” – Diệp Xán nói xong, đưa cho Diệp Tự Minh chiếc cốc rỗng: “Uống xong rồi.”

Diệp Tự Minh không cầm cốc, Diệp Xán thấy hơi kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn người đang đứng trước mặt. Trong con ngươi của Diệp Tự Minh từ từ xẹt qua một tia thôi bạo tàn ác không kìm nén được, hắn nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì anh hai cũng chiều theo em, em vẫn muốn đi?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.