[1] Nữ tử yếu đuối như hoa như ngọc
Thấy miếng Huyền Long lệnh đã đưa cho Thượng Quan Thao, con ngươi Phó Dung Chương rụt lại, dùng hết sức ngồi dậy.
“Bản vương gặp nàng ta.”
Phó Dung Chương bị thương nặng, hôm qua trong hôn lễ giày vò một phen vết thương lại nứt ra, giờ phút này thật sự không nên động đậy. Bây giờ nghe hắn còn muốn tiếp khách, Vân Kiều vội vàng xốc mền gấm lên, ngăn hắn lại.
“Vương gia…”
Giọng nói tinh tế dịu dàng vang lên, Vệ Minh đứng cạnh cửa sửng sốt, vô thức lui ra khỏi phòng, né tránh.
Y đi theo Phó Dung Chương hơn mười năm, chưa bao giờ thấy một nữ nhân xuất hiện trên giường của Phó Dung Chương.
Một hồi lâu sau, Vệ Minh mới phản ứng được, hôm qua là đại hôn. Từ nay về sau, phủ Nhiếp chính vương có thêm một vị chủ mẫu.
Phó Dung Chương thấy nửa cái đầu nhỏ của nàng lộ ra khỏi chăn, hắn hơi cong môi lên khẽ nhéo đầu ngón tay nàng, trấn an nàng.
“Ngoan, không sao cả.”
Mặc dù giọng điệu của hắn bình thản nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể kháng cự, Vân Kiều tự biết không thể khuyên được hắn, chỉ thở dài một hơi.
“Người này quan trọng thế nào mà có thể khiến cho vương gia không để ý đến mạng của mình?”
Phó Dung Chương nghĩ là nàng để ý, trong lòng hắn dâng lên gợn sóng, trên mặt lại bình tĩnh: “Vương phi không muốn bản vương đi gặp những nữ nhân khác?”
Vân Kiều thấy vẻ mặt của hắn đã biết nhất định là có chuyện quan trọng: “Thiếp thân biết vương gia có chuyện quan trọng, nhưng xin vương gia chú ý thân thể của mình.”
Đối với chuyện Phó Dung Chương muốn gặp ai, trong việc này nàng vốn không nghĩ về chuyện nam nữ, nàng chỉ lo cho thân thể của hắn.
Phó Dung Chương luôn nhìn nàng với ánh mắt ẩn chứa tình cảm sâu sắc, lúc trước nàng nghĩ mãi không rõ, đó là vì nàng không nghĩ Phó Dung Chương yêu nàng.
Trước đó mấy ngày, nàng ở ngoài nghe không ít tin đồn, nàng mang tiếng là quả phụ mà chớp mắt đã gả làm Nhiếp chính vương phi, không ít người châm chọc chế giễu, nhưng sau đó tất cả đều lắng xuống.
Nàng biết nhất định là Phó Dung Chương đè xuống.
Đoạn đường này, Phó Dung Chương nói muốn cưới nàng, chỉ một mình nàng. Hắn nói thế cũng không phải vì tự dưng nổi hứng, mệnh còn không để ý, nàng còn có gì mà không rõ nữa?
Những thứ lúc trước không hiểu bây giờ cũng đã hiểu thông rồi.
Như nàng đây, tình không biết nói lên thế nào, nàng thấu hiểu rất rõ nên sẽ không hỏi vì sao.
Nhưng mà Phó Dung Chương cũng không biết trong lòng Vân Kiều thay đổi.
Phản ứng bình tĩnh của Vân Kiều cũng trong dự đoán của Phó Dung Chương, song, ít nhiều gì trong đáy lòng hắn cũng dâng lên sự thất vọng.
Chú ý thân thể mình.
Từ lúc hắn có ký ức đến nay, chưa từng có ai nói với hắn như thế.
Trong lòng hắn biết nàng lương thiện, đối với ai cũng cảm thông, nhưng có được chút tiếc thương của nàng cũng tốt rồi.
“Ừm.” Phó Dung Chương khẽ trả lời nàng, quay đầu nói với bên ngoài: “Người đâu, hầu hạ vương phi rửa mặt.”
Một lát sau, Thanh Nguyệt và Minh Nguyệt cùng đi đến.
Lời Vân Kiều muốn nói cũng thu lại, nàng kinh ngạc nhìn xuống giường, tùy ý để cho Thanh Nguyệt và Minh Nguyệt sửa soạn cho mình.
Từ trước đến nay Phó Dung Chương không có thói quen dùng thị nữ, Viên Ly thấy đám người Thanh Nguyệt đã đi vào phòng, ông cũng muốn đi vào: “Vương gia, nô tài hầu hạ ngài…”
Vừa muốn gật đầu, Phó Dung Chương thấy Vân Kiều hơi ỉu xìu, hắn sửa lời nói: “Không cần, để vương phi làm.”
Vân Kiều vẫn luôn không tập trung, nghe hắn nói câu này thì hoàn hồn lại: “Vi sao?”
“Niềm vui khuê phòng, không được sao?”
Viên Ly nghe vậy mím môi hiểu ý, lặng lẽ cáo lui.
Lúc này, Vân Kiều cũng đã rửa mặt gần xong, một đám nô bộc nhanh chóng cầm chậu men Hải Đường màu xanh nhạt đựng đầy nước đi vào. Sau khi bọn họ chuẩn bị xong các vật phẩm như khăn vải mềm mịn, y phục này nọ thì rất có mắt nhìn mà cáo lui.
Lập tức trong phòng chỉ còn lại hai người.
Vân Kiều lưu lạc ở trấn Nghi Hà ba năm, việc nhà bình thường nàng đều có thể làm được, nhưng đây là lần đầu hầu hạ nam nhân. Hơn nữa, đây còn là nam nhân nhìn nàng chằm chằm, nàng chần chờ nửa ngày, không nhúc nhích.
Da mặt nàng mỏng, Phó Dung Chương càng không nhịn được mà đùa nàng. Hắn nhịn đau, đứng lên giơ tay với nàng: “Đến đây, nàng giúp bản vương rửa mặt, đợi chút nữa bản vương giúp nàng vẽ mày, có qua có lại.”
Nhắc đến từ này, Vân Kiều lại nhớ đến cảnh khiến cho người ta mặt đỏ đến mang tai.
Mặt Vân Kiều đỏ lên, chậm rãi đi qua nhìn một chút, nàng không biết bắt đầu từ đâu, có lẽ cũng giống với trình tự của nữ tử.
Nàng tìm kiềm, vắt khăn mặt, ngẩng đầu nhỏ lên.
Dáng người Phó Dung Chương cao ráo, so với thân người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng thì hắn như núi cao to lớn. Nàng không đủ cao nên đành phải nhón mũi chân, trong giây tiếp theo, khăn mặt mỏng ấm đã che gương mặt hắn.
Nàng giúp hắn lau sạch từng chút một, thân thể của nàng cũng vô thức dán lên người hắn. Mùi Ngọc Nhuy Hương trên người nàng như có như không chui vào chóp mũi của hắn, hương thơm mê người.
Vừa thêm vừa mềm.
Thỉnh thoảng lòng bàn tay của nàng chạm đến da thịt hắn, ấm áp mềm mại. Phó Dung Chương nhớ tới đêm đó, đôi tay nhỏ mềm mại của nàng giúp hắn như thế nào.
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một từ: Ngọc mềm hoa nhu.
Ngược lại, nàng cẩn thận tỉ mỉ, trong lòng không nghĩ bất cứ chuyện gì, làm khó hắn lại có ý khác từ sớm.
Không chịu nổi tình ý trong tim phun trào, hai cánh tay hắn ôm chặt eo nàng kéo nàng vào trong ngực. Hắn áp vào cổ trắng hơn tuyết của nàng, tham lam hít lấy mùi thơm ngọt ngào của nàng.
Hơi thở ấm áp của hắn phun lên da thịt của nàng giống như ban ủi, ủi phẳng từng nếp nhăn trong lòng của nàng.
Nàng nghĩ đến vết thương của hắn nên cũng không tiện lui lại, chỉ run rẩy hô một tiếng: “Vương gia, khách đang chờ đấy.”
Vết thương truyền đến từng cơn đau đớn, hắn không muốn buông nàng ra, nhưng cũng không làm thêm động tác nào, chỉ hít một hơi.
“Thảo nào chết dưới hoa mẫu đơn… Tuyệt đối không uổng công.”
Còn nói lời thô lỗ này nữa!
Ánh nắng chiều xinh đẹp lại chiếu lên gương mặt trắng nõn của nàng, nàng thẹn quá hóa giận nhéo eo của hắn. Phó Dung Chương cười nhẹ một tiếng buông nàng ra.
Giãy khỏi ngực của hắn, Vân Kiều quay người cầm cẩm bào hoa văn lá trúc màu trắng trăng non lịch sự tao nhã, nàng nhìn hắn, ra hiệu hắn giơ tay.
Việc cần làm vẫn phải làm, nhưng mà nàng lại đứng cách hắn hơn một trượng. Phó Dung Chương buồn cười nhìn nàng: “Nàng không giúp bản vương cởi áo ngủ thì sao có thể thay áo ngoài?”
À, thì ra còn phải cởi áo ngủ.
Vân Kiều kiên trì đi lên, lúc này nàng nhìn thấy dường như trên áo ngủ của hắn thấm ra máu loãng. Trong lòng biết vết thương của hắn lại rách ra, sắc mặt nàng thay đổi: “Vương gia…”
Nhất định là lúc ôm nàng đã dùng lực.
Phó Dung Chương cúi đầu nhìn qua, không để ý lắm cong môi nói: “Hôm nay Cố Văn Hiên sẽ đến thay thuốc, không sao cả.”
Vân Kiều nghe nói Tuyên vương sẽ đến chẩn trị mới thở dài một hơi, nàng nhẹ nhàng cởi áo ngủ, giúp hắn thay cẩm bào.
Trái lại thắt lưng hoa văn tường vân khảm thêu kim tuyến khiến Vân Kiều hơi khó đeo giúp. Nàng suy nghĩ, hơi ngước mắt nhìn hắn chằm chằm, giọng điệu nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.
“Vương gia đáp, đáp ứng với thiếp thân, không, không được phép lộn xộn nữa!”
Chút khí thế đó có thể dọa được người sao?
Khóe môi Phó Dung Chương cong lên ý cười, không phủ nhận, cũng hiếm khi “Nghe lời” mà mở cánh tay ra.
Vân Kiều tiến lên, vòng qua eo của hắn cài xong thăt lưng. Vừa mới muốn buông tay ra đã bị hắn ôm vào ngực, cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nam tử bao phủ lấy nàng. Ngay sau đó, đôi môi hơi lạnh đã hôn lên nàng.
Nàng đã biết!
Sao hắn có thể an phận được!
Hồi lâu sau, khi ý thức của Vân Kiều sắp rối loạn, hắn mới buông lỏng nàng ra, đưa tay vuốt đôi môi hơi sưng đỏ của nàng. “Được rồi, bản vương đi trước, nàng cho người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi thái miếu.”
Đi thái miếu? Vân Kiều mờ mịt.
–
Phó Dung Chương đi thư phòng.
Tô Linh Nguyệt đã chờ lâu cũng không có lời gì oán hận. Lúc nàng thấy Phó Dung Chương, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, nhưng trên người lại có khí thế sắc bén và lạnh lùng hơn hẳn Lương vương, nàng vô thức run rẩy.
Nàng nghĩ đến mình đến để đàm phán nên vội vàng bình tĩnh lại, đứng dậy hành lễ với hắn.
Phó Dung Chương lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, cũng không muốn nói chuyện với nàng, càng không muốn đơn độc gặp nàng ta. Chỉ là người Vân Kiều xem trọng ở trên tay nàng ta, nên hắn mới cho nàng ta cơ hội nói chuyện thôi.
“Thượng Quan Thao ở trong tay ngươi?”
Tô Linh Nguyệt không phải nữ nhân bình thường, rất nhanh nàng ta đã bình tĩnh lại, cười một tiếng: “Đúng thế.”
Nói xong, Phó Dung Chương đi qua người nàng, có mùi Ngọc Nhuy Hương thoang thoảng khiến nàng giật mình.
Ngọc Nhuy Hương này là năm đó nàng dựa theo thể chất của Vân Kiều mà đặc biệt điều chế Tề hương cho nàng ấy.
Mùi thơm này thanh nhã, nếu không thân cận với Vân Kiều thì sẽ không bị dính mùi này.
Tô Linh Nguyệt cảm thấy càng bình tĩnh hơn một chút.
Phó Dung Chương đi lững thững về phía bàn, chậm rãi ngồi xuống, mở to mắt nhìn Tô Linh Nguyệt: “Tốt nhất hãy nghĩ kỹ, ngươi có tư cách gì để bàn điều kiện với bản vương.”
Cho dù là Huyền Long lệnh hay là Thượng Quan Thao, Phó Dung Chương cũng không hề để trong lòng. Đặc biệt là Huyền Long lệnh, nếu như không có lệnh của hắn thì người khác cầm Huyền Long lệnh cũng không khác gì sắt vụn.
Nói cách khác, Huyền Long lệnh của Thượng Quan Thao chỉ có Thượng Quan Thao mới có thể sử dụng, những người khác cầm lấy cũng vô dụng.
Đương nhiên Tô Linh Nguyệt biết chỉ có Thượng Quan Thao không tính là lợi thế được.
“Thiếp thân biết Huyền Long lệnh này chỉ là nước cờ đầu thôi.”
Phó Dung Chương không ngờ Tô Linh Nguyệt cũng có mấy phần thông minh, cũng tự mình hiểu lấy: “Nói đi, ngươi muốn cái gì.”
Tô Linh Nguyệt cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề. “Thiếp thân có thể giúp vương gia ẩn núp bên người Lương vương, tra thứ mà vương gia muốn tra. Nhưng có một điều kiện, sau khi chuyện thành công thì vương gia phải giúp thiếp thân thoát khỏi Lương vương.”
“Bản vương vừa mới nói qua, ngươi phải suy nghĩ kỹ ngươi có tư cách gì dám bàn điều kiện với bản vương.” Phó Dung Chương lạnh lùng nhìn nàng, giống như hết kiên nhẫn.
“Một là thiếp thân am hiểu chế hương, Ngự Linh Tán khiến vương gia nhức đầu chính là chính là bảo thiếp thân chế ra. Lương vương muốn có càng nhiều tiền thì càng ỷ lại vào thiếp thân. Hai là chân tướng chuyện mất tích năm đó của Nhiếp chính vương phi chính là bị người của Lương vương bắt nhầm. Ba là Lương vương xây dựng địa cung ở quận Nghi Châu, có ý đồ gì tin rằng trong lòng vương gia biết rõ.”
Tô Linh Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ung dung nhìn qua Phó Dung Chương: “Không biết vương gia cảm thấy vốn liếng thế này có đủ để thiếp thân đổi một cơ hội sống yên phận hay không?”
Nghe vậy, sắc mặt Phó Dung Chương thay đổi, rốt cuộc hắn cũng ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Tô Linh Nguyệt: “Sao ngươi biết được thân phận của vương phi? Sao biết nàng từng mất tích?”
Sau khi tên của Vân Kiều được ghi vào Ngọc điệp, hắn đã phái người canh giữ cẩn mật, đề phòng tiết lộ thân phận của Vân Kiều, nhất định không phải khâu này xảy ra sai lầm.
“Thiếp thân và Nhiếp chính vương phi lớn lên cùng nhau, dáng dấp của nàng thiếp thân khắc cốt ghi tâm.”
Tô Linh Nguyệt hiểu nhất là xu lợi tránh hại, đương nhiên sẽ không nói mình từng thấy Vân Kiều chết mà không cứu.
“Vương gia đã tìm được vương phi từ sớm mà còn để Thượng Quan đại nhân cầm Huyền Long lệnh đến quận Nghi Châu tìm kiếm vương phi, cũng không khó đoán ra vương gia muốn tra cái gì?”
Mặc dù Phó Dung Chương đã hoài nghi Lương vương từ lâu nhưng không nghĩ tới mỹ nhân có hình xăm lại do Lương vương bồi dưỡng.
Càng không ngờ Tô Linh Nguyệt lại là truyền nhân của Tô gia, thế gia chế hương ở nam Hoài Dương, Mi Tư Hương chỉ có Tô gia mới chế được.
Mười mấy năm trước Tô gia đã xuống dốc, không ai kế tộc, Tô Linh Nguyệt đúng là “Di châu”.
Dựa vào thân thế của Tô Linh Nguyệt, có thể để Lương vương ra sức dẹp sự bàn tán của mọi người mà cưới nàng ta thì đã biết nữ nhân này tốn không ít công phu. Lúc này chỉ mới mấy năm ngắn ngủi mà đã muốn thoát đi, chuyện này cũng khiến cho người ta không tin được.
Về phần cái khác, Phó Dung Chương cũng không tin nàng ta hoàn toàn.
“Nếu ngươi có thể cho bản vương tin tức mà bản vương muốn thì bản vương sẽ lập tức phái người hộ tống ngươi rời khỏi Đại Địch, cũng tặng ngươi ngàn vàn, giúp ngươi thay hình đổi dạng có cuộc sống mới ở dị quốc, cam đoan Lương vương không tìm được ngươi.”
Tô Linh Nguyệt thấy có khả năng xoay chuyển, trong lòng mừng rỡ: “Thiếp thân xin lắng tai nghe.”
“Ngoại trừ Mi Tư Hương, sao Lương vương có nhiều nguyên liệu Ngũ thạch tán như thế. Bản vương muốn bản đồ địa cung. Phụ tá am hiểu hình xăm bên người Lương vương là người phương nào.”
Tô Linh Nguyệt ngây ngẩn cả người, thứ Phó Dung Chương muốn biết và chuyện nàng vừa nói có liên quan gì?
Nàng biết Mi Tư Hương, nhưng nguyên liệu của Ngũ thạch tán nàng không biết. Địa cung ở đâu nàng có thể tra, nhưng bản đồ thì không dễ cầm được. Phụ tá của Phó Dung Hiện càng không dễ tiếp cận.
Mà những điều này không phải nàng có thể dễ dàng làm được.
Nhưng nàng biết, thứ nàng muốn đối với Phó Dung Chương mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu không nàng cũng sẽ không đặc biệt đến đây một chuyến.
Giao dịch này nhất định nàng phải làm.
“Vương gia, thiếp thân chắc chắn làm được, cũng mong vương gia tuân thủ hứa hẹn. Để đảm bảo lợi ích của thiếp thân, tạm thời Thượng Quan đại nhân sẽ ở nơi của thiếp thân.”
Phó Dung Chương lạnh lùng cong môi lên, từ chối cho ý kiến.
–
Theo tập tục của hoàng thất Đại Địch, sau khi hoàng tử đại hôn sẽ phải đi thái miếu tế tự. Thái miếu ở xa kinh đô hơn trăm dặm, đây chính là cơ hội tốt cho Phó Dung Chương dưỡng thương.
Vân Kiều mới vừa nghe phải đi thái miếu thì lập tức mờ mịt, nàng đang vội vàng muốn phân phó người thu dọn hành lý đã phát hiện tất cả mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi.
Nàng chỉ cần mang mình theo là đủ.
Vốn không cần nàng làm gì cả.
Nàng thì thoải mái rồi, nhưng mà Phó Dung Chương còn bị thương, lại phải bôn ba như thế.
Nghĩ vậy, trong lòng nàng dâng lên sự đau lòng.