Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi, Tôi Lại Nổi Tiếng Lần Nữa!

Chương 33: Chương 33



Từ Kiêu vội đứng dậy, thành thật ngồi xuống, sờ sờ đầu, “Đùa thôi, tôi đùa thôi.”
Trang Dục không thích Từ Kiêu sợ y như vậy, nên liếc anh một cái, “Tôi còn chưa nói gì hết mà.”
Câu này lại khiến Từ Kiêu phổng mũi lên, cười hì hì dịch đến bên cạnh Trang Dục.
“Cậu thử xem, dựa vào như vậy rất thoải mái,” Từ Kiêu duỗi chân vào dưới bàn trà, đầu tựa vào sô pha, nằm một cách thoải mái, “Dù sao ở nhà cũng chỉ có mình tôi, người khác không thấy đâu.”
Nhìn gương mặt tươi cười của Từ Kiêu, cuối cùng Trang Dục cũng thả lỏng cái lưng.
Y bắt chước động tác của Từ Kiêu, ngả người ra sau, duỗi thẳng chân ra, mặc dù không ngồi như Từ Kiêu nhưng đã thả lỏng hơn lúc nãy không ít.
Chỉ có Từ Kiêu mới dám kêu y làm như vậy, y gần như chưa từng, hiếm khi chú ý phép xã giao trong nhà, còn bên ngoài thì cần phải chú trọng hình tượng.
Nhưng mà…!Trang Dục khẽ liếc Từ Kiêu đang lười biếng dựa vào ghế sô pha gần vai mình.
Từ Kiêu nói đúng, như vậy rất thoải mái.
Từ Kiêu ngồi dậy đưa một chén mì cho y, lại gắp thêm chân giò hun khói và thịt viên, rồi cầm chén của mình lên, dựa vào sô pha, giục Trang Dục mau ăn.
“Mì bên dưới sắp mềm rồi, nhưng mì này phải ăn lúc không mềm không cứng mới ngon,” Từ Kiêu giơ ngón tay lên với giọng tự hào, “Tôi chính là đại sư mì gói, tin tôi đi.”
Trang Dục: “…” Ăn cái này mà cũng thành đại sư mì gói sao.
Hai người chậm rãi ăn mì, ăn xong, Từ Kiêu dọn dẹp đồ, sau đó kéo Trang Dục xem bộ phim hài đang được phát trên TV, lâu lâu lại cười phá lên.
Sau đó Từ Kiêu nổi hứng, cầm vài chai bia tới, mắt sáng long lanh hỏi Trang Dục uống không.
Trang Dục: “Tôi lái xe.”

Từ Kiêu nghe vậy thì đáp “được rồi”, tự mở một chai cho mình, tự mình uống một hơi vui vẻ vô cùng.
Hai người xem phim nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua từng chút một, xem xong tập thứ hai, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, lúc này Trang Dục mới nhận ra đã đến giờ phải về.
Trang Dục quay đầu, Từ Kiêu đã co chân lại, chống tay lên đầu gối, ngây ngô cười hì hì ngồi bên cạnh y.
Trang Dục: “…!Anh say rồi hả?”
Từ Kiêu chỉ tay về phía trước, “Tôi không có say, phim rất rất…!Rất rất mắc cười, hì hì.”
Trang Dục nhìn phim đang chiếu phần danh sách diễn viên ở cuối phim, “…”
Trang Dục: “Anh say rồi.”
Từ Kiêu nghiêng mặt, tay còn lại vung lung tung, bất mãn nói, “Cậu nói nhảm, tôi đang xem phim, tôi…!Nấc, tôi không có say.”
Trang Dục nhìn xung quanh Từ Kiêu, chỉ mới uống mấy chai bia mà cái anh này đã gục rồi.
Xem ra sau này không thể để anh uống bên ngoài.
Trang Dục nhìn giờ, bây giờ đã 10 giờ.
Trang Dục: “Lên giường ngủ.”
Từ Kiêu ngồi ngã trái ngã phải, còn chơi xấu: “Tôi đang xem phim mà…!Không ngủ!”
Phim chiếu xong từ lâu rồi mà xem cái gì.
Trang Dục “xùy” một tiếng, đứng dậy kéo con ma men này đi.
Y vòng tay của Từ Kiêu qua cổ y, khiêng Từ Kiêu lên, Từ Kiêu vẫn còn đang rầm rì, “Cậu say…!Tôi không có say!”
Trang Dục chọc anh: “Được, tôi không có say.”
“Cậu nói sai rồi…!Tôi say,” Từ Kiêu lẹo lưỡi, “Cậu không có say.”
Trang Dục buồn cười lắc lắc đầu, anh chàng này quả nhiên say mèm rồi.
Y khiêng con ma men về phòng, cả người Từ Kiêu đè trên người y.
Con ma men này không còn chút sức lực nào, đã vậy còn quấy rối, nghịch lung tung, Trang Dục vất vả lắm mới ném được cái người say thành con lợn chết lên giường.
Trang Dục ngồi ở mép giường, trừng mắt nhìn Từ Kiêu đang lảm nhảm, “Thôi, coi như anh gặp may.”
Y lớn đến chừng này còn chưa hầu hạ ai bao giờ đâu.
Từ Kiêu nhúc nhích tới lui, Trang Dục kéo chăn qua đắp lại cho Từ Kiêu, “Đừng nhúc nhích, ngủ nhanh lên — —”
Còn chưa kịp nói hết, Trang Dục bất ngờ bị Từ Kiêu túm chặt cổ áo.
Y bị kéo cả người qua, thiếu chút nữa đã ngã lên người con ma men.
Trang Dục chống tay lên đầu Từ Kiêu, mắt to trừng mắt nhỏ với Từ Kiêu: “Buông ra.”
Từ Kiêu nắm càng chặt hơn, đắc ý dào dạt cười, lắc đầu, “Tôi…!Tôi không buông!”

Trang Dục lười so đo với con ma men, đưa tay định bẻ tay Từ Kiêu ra, đột nhiên ngừng lại.
— — Từ Kiêu đang sờ mắt y.
Người đang ngước mắt nhìn y có một đôi mắt lờ đờ mông lung, cười ngây dại.
Tay Từ Kiêu dần xẹt qua lông mày y, rồi xuống phía dưới, như con bướm nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt y.
“Tôi thích…”
Trang Dục sửng sốt, ngay lúc đó, tim y như lỡ nhịp.
“Thích cậu…!Đôi mắt của cậu, rất đẹp…”
Từ Kiêu lẩm bẩm xong, tay lại sờ loạn trên mặt y chốc lát.
Không lâu sau thì thả lỏng tay, nghiêng đầu ngủ mất, cuộn nửa người lại, ngoan đến không thể ngoan hơn.
Còn Trang Dục thì ngồi bên mép giường của Từ Kiêu, giống như vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Ngày hôm sau, Từ Kiêu thức dậy, anh bị chóng mắt cả buổi.
Từ Kiêu đỡ đầu, ngày hôm qua…!Xem xong phim còn làm gì nữa nhỉ?
Ấy? Hôm qua Trang Dục về khi nào vậy?
Nhưng Từ Kiêu không quan tâm lắm, tắm rửa xong thì mới lấy điện thoại, nhắn vào WeChat của Trang Dục.
Từ Kiêu: [Hôm qua không tiễn cậu về được, ngại quá.]
Trang Dục trả lời anh.
[Không sao]
Từ Kiêu xấu hổ gãi gãi mặt, [Cái kia, hình như hôm qua tôi say như chết, không có nói năng lung tung gì chứ?]
Qua nửa ngày, Trang Dục mới nhả ra hai chữ.
[Không có]

Không có sao? Không biết vì sao, Từ Kiêu nhìn chằm chằm hai chữ này cả buổi, cứ cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó — — nhưng anh thật sự không có ấn tượng nào hết.
Bỏ đi, Từ Kiêu nhún nhún vai, Trang Dục nói không có thì là không có.
Lại qua hai ngày, 《Lets go!》 bắt đầu quay tập ba.
Sự kiện Triệu Chí Toàn khởi tố đã hoàn toàn hạ màn, Đường Bình cũng mai danh ẩn tích.
Tương tự với Từ Kiêu, tạp kỹ 《Lets go!》 cũng trải qua nhiều gập ghềnh suốt chặng đường, chốc chốc thì bị nói là tấm màn đen, chốc chốc thì lại nói là đối xử bất công, mấy tin tức kiểu này ập đến không ngừng.
Tuy nhiên, người ta thường cho rằng, biết đâu sau họa sẽ là phúc, những người bị kéo vào chuyện này rồi sẽ được phúc, bởi vì tập đầu tiên vừa phát sóng, hơn nữa sau chuyện Từ Kiêu bị khởi tố và chuyện ghi âm bị tuôn ra, nhiệt đồ càng lúc càng cao, tổ tiết mục tuyên truyền cũng kịp thời bắt nhịp, tạp kỹ 《Lets go!》 cũng triệt triệt để để lọt vào vòng trong.
“@Quyển Cửu gia ngu ngốc, Từ Kiêu là nghệ sĩ dưới phòng làm việc của Trang Dục, Trang Dục lại là nhà sản xuất của tạp kỹ, tấm màn đen kiểu gì?”
“Tập 1 thật sự rất hay a, Lâm Ý bỏ đi thật đáng tiếc.”
“Tổ tiết mục lời rồi, Hạ Minh Viễn tuyệt đối mắc cười hơn Lâm Ý nhiều.”
“Ôm Lâm Ý đi, tập trung vào nhà mình, từ chối kéo dẫm.”
“Mới nói hai câu mà như ăn phải đồ cay, pha lê không hổ là pha lê.”
Tập 3 khác với hai tập trước, hai tập trước toàn phải dậy sớm, lên xe lúc 5 6h sáng, bây giờ hiếm khi tổ tiết mục trào dâng tính thiện lương, kêu bọn họ tập hợp ở gara vào 9h.
Thật ra Từ Kiêu có hơi tò mò, không biết tập này sẽ quay ở đâu.
Tác giả có lời muốn nói: Trang Dục:…!Tôi buồn bực..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.