Gả Cho Bác Sĩ Kiều

Chương 35: Y đội nội chiến



Chỗ ở của bọn họ gần sông Nile.

Cường độ mưa sắp tới có thể vượt quá sức tưởng tượng, dòng chảy yên tĩnh của sông Nile bỗng mạnh mẽ dâng trào, cuốn xoáy không biết bao nhiêu cây cối.

Tiến độ sửa chữa cầu vẫn không hề tiến triển.

Sét đánh hỏng một cái máy phát điện, lúc Mok tiến tới, nó đã sớm trở thành một đống sắt vụn.

Lại thêm một vấn đề nữa.

Điện cung không đủ cầu, máy phát điện duy nhất còn lại có thể chống đỡ được nhu cầu dùng điện trong lều chữa bệnh, còn lại trong phòng Tô Hạ các cô đều mất điện hết.

Không có quạt, cũng không thể nào sạc pin, buổi tối cũng không dám lấy điện thoại ra xem giờ, ép mình đi vào giấc ngủ cũng khó khăn hơn.

Hơn nữa nhiệt độ không khí ngày càng tăng cao, lên tới 40 độ. Tô Hạ nóng đến nỗi không tối nào ngủ ngon giấc, sáng ra cả người đầy mồ hôi.

Cứ kéo dài như vậy, giống như đang thử thách khả năng thích nghi với điều kiện khắc nghiệt của cơ thể.

Đây còn chưa phải là điều tồi tệ nhất, tệ nhất chính là nửa đêm bị đau bụng dày vò khiến cô tỉnh giấc. Cô đau đến mức thở hổn hển, cảm giác được cả người mình đều nóng lên.

Giống như đang phát sốt.

3 giờ sáng, cô chậm rãi chống tay ngồi dậy, lại quặn đau một trận. Tô Hạ cong người, lưng gập lại, chậm rãi thở hắt ra.

Bên trong phòng rất oi bức, ôm đầu gối ngồi trên giường một lúc, đợi bớt đau hơn một chút mới bám vào tường đi ra ngoài, muốn ra phòng khách ngồi một chút xem có đỡ hơn tí nào không.

Nhưng trong phòng khách một màn sương khói lượn lờ.

Tả Vi cũng nóng đến nỗi không ngủ được đang ngồi trên bàn hút thuốc.

Hai người đều trong trạng thái mơ hồ, cô ấy dường như một lúc sau mới nhận thức được sự tồn tại của Tô Hạ, con mắt hồng hồng cất giọng: “Lấy giùm tôi chai rượu.”

Trong hành lý của Tả Vi hơn phân nửa đều là thứ này.

Tô Hạ cầm một cái chai đã uống hết một nửa đưa cho cô ấy, mi tâm nhíu chặt: “Cô cũng không thèm quan tâm cơ thể mình à.”

“Tôi cũng muốn lắm chứ bảo bối à,” Tả Vi ngửa đầu uống một ngụm, “Quá nóng, trên mũi như bị bịt một cái khăn vậy.”

So sánh thật sinh động, Tô Hạ cảm thấy đâu chỉ mỗi trên mũi, cả người cũng giống như đang bị quấn khăn vậy, rất khó chịu.

Tả Vi vẫn tiếp tục uống rượu thả cửa.

Cô ấy đóng nắp bình lại đứng lên, lúc đi ngang qua Tô Hạ chợt dừng bước.

“Hey,” trên mặt Tô Hạ lộ ra vẻ tái nhợt, hốc mắt thâm quầng. Tả Vi khẽ nâng tay sờ trán cô, nóng rực.

“Hình như cô không ổn lắm.”

Tô hạ ấn bụng, rõ ràng cảm giác được mình giờ là một lò lửa di động, cả người nóng hổi.

Cô yếu ớt mở miệng: “Hình như tôi bị sốt rồi.”

Ta Vi kéo cô ngồi xuống, chau mày.

Hai người không biết gì về y học bắt đầu đoán mò.

“Có ho không?”

“Không, chỉ sốt thôi, đau bụng nữa.”

“Bị từ lúc nào?”

Tô Hạ suy nghĩ: “Chắc là hôm kia, lúc ăn cơm tối hơi đau một chút, không dữ dội như bây giờ.”

Gõ ngón trỏ vào cằm, trong nháy mắt sắc mặt Tả Vi biến đổi: “Hay là bị viêm ruột thừa?”

Viêm ruột thừa?

Tô Hạ bị dọa: “Nhưng tôi ăn xong đâu có làm vận động mạnh, làm sao lại bị viêm ruột thừa?”

“Cô từ từ.” Tả Vi ném tàn thuốc chạy xuống dưới lầu, Tô Hạ kéo không kịp.

4 giờ sáng, Tả Vi gọi Kiều Việt lên đây.

Anh không nói gì, lúc vào phòng liền nhíu mày. Trong phòng toàn là khói, không khí ngột ngạt. Nhưng lúc này anh cố nhịn, chưa kịp thở đã đẩy cửa tiến vào, lấy tay đặt lên trán người đang cuộn mình nằm trên ghế.

Lúc sau Tả Vi chạy lên thở hổn hển: “FML…có phải tai nạn chết người đâu, anh chạy nhanh thế làm gì?”
Kiều Việt không trả lời.

Tay anh vừa nóng vừa dính mồ hôi, cơ thể bị viêm dẫn đến sốt cao.

Sao lại bị viêm?

Anh kéo Tô Hạ, đảo mắt qua khuôn mặt đỏ ửng không bình thường của cô. Ngay sau đó phát hiện ra tay cô đang ôm chặt ở thắt lưng, thở khẽ..

Cô hơi uể oải: “Em lại gây phiền phức cho anh à?”

Giọng nói yếu ớt, nhỏ nhẹ, buồn bã xen lẫn khó chịu.

Kiều Việt nhéo tay cô, xem như trấn an.

Tả Vi không kiên nhẫn: “Có phải cô ấy bị viêm ruột thừa không?”

Đôi mắt cũng trông mong: “Đúng đó, có phải viêm ruột thừa không?”

Kiều Việt: “Đau chỗ này hả?”

Tô Hạ đau không nhịn được: “Ừ.”

“Đau như thế nào?”

“Cứ từng đợt từng đợt một, quặn lên, lúc đau như phát sốt lên.”

Sờ bụng cứ như bị trướng lên.

Thì ra là thế.

Kiều Việt từ từ đứng dậy, tầm mắt hạ xuống, lấy tay gõ vào cái đầu ngốc nghếch của Tô Hạ.
Cô gái nhỏ ủy khuất ôm đầu: “Sao vậy?”

“Anh không bắt em phải nhớ hét vị trí bộ phận cơ thể người, nhưng vị trí xảy ra vấn đề như tim, phổi, thận, gan, lá lách em biết được bao nhiêu?”

Tô Hạ bị hỏi ngu người: “Em biết mà.”

Thấy cô trả lời hùng hồn, Kiều Việt cúi người, cầm tay cô từ bên trái sang bên phải: “Ruột thừa ở bên này.”

Làm sợ bóng sợ gió một hồi.

Tả Vi cười nhạo, lại cảm thấy thèm thuốc lá, tay tìm kiếm bật lửa.

Xoẹt một tiếng, Kiều Việt liếc mắt sang bên này.

Cô ấy ngượng ngùng thu tay lại: “Thôi bỏ đi, bây giờ có bệnh nhân, tôi nhịn.”

“Vậy là em bị đau cái gì vậy?”

Tô Hạ nhíu chặt mi tâm, thoạt nhìn vẫn có vẻ đáng yêu.

Kiều Việt sờ sờ mũi, tựa hồ như đang tìm kiếm từ ngữ: “Em gần đây…có đi vệ sinh hằng ngày không?”

“…Không.”

“Bao lâu một lần?”
Tô hạ ngượng ngùng.

Kiều Việt bất đắc dĩ: “Từ hôm đến tới giờ chưa đi lần nào à?”

Đúng là cuối cùng cũng vừa xem hoa ngắm trăng nói đến chuyện táo bón rồi.

Ánh mắt Tô Hạ trốn tránh: “Cũng không phải…cũng có hai lần…một lần…”

Nhưng mà đi không được.

Anh im lặng.

Vòng vo một hồi, chẳng qua là ban đêm phát sốt, trông Tô Hạ có vẻ đáng thương.

Kiều Việt đưa cho cô hai túi bã trà, còn có chuối tiêu không biết lấy ở đâu ra, đặt lên bàn bắt cô ăn.

Chà bụng một chút, lại ăn thêm 2 quả chuối tiêu, bụng bắt đầu kêu rồi.

Cô khom người chạy nhanh như chớp vào WC.

Sau khi đi ra, quả thật tinh thần rất sảng khoái.

Không đau nữa, không sốt nữa, cả người như nhẹ đi vài cân.

Tâm trạng đặc biệt tốt, có điều cũng hơi mất mặt chút.

Lúc này đã gần 6 giờ sáng, Kiều Việt cũng vội vã rời đi.
Sáng sớm rất yên tĩnh, gió thổi qua, lá cây xào xạc.

Mùi thơm của bùn đất cùng với mùi của cây chà là thổi nhẹ qua măt, mơ hồ còn mang theo hơi thở của sông Nile, cô rất yêu thích hương vị này.

Ở bên ngoài đứng một lúc, tâm trạng và cơ thể rốt cục đã tìm được sự an tĩnh trong thời tiết khô nóng này, Tô Hạ nở nụ cười chuẩn bị quay về ngủ bù, nhưng sau lưng lại truyền đến tiếng ồn ào.

Có người la hét, có người khóc, cực kỳ hỗn loạn.

Có người mang cáng cứu thương chạy ngang qua người cô, một người phụ nữ khóc lóc đi theo, hai mắt sưng đỏ, khàn cả giọng.

Người nằm trên cáng được đắp vải bố không rõ màu sắc gì, bên trên bị nhuốm màu nâu.

Không dám nghĩ tới vết màu đó là từ đâu ra, Tô Hạ sửng sốt vài giây, tiện đà bước chân không ngừng chạy lên lầu, lấy máy ảnh nhanh chóng chạy xuống.
Lúc xuống lầu, bác sĩ phụ trách khoa ngoại Merrick cùng với Lev đã đứng ở đó, cáng cứu thương đặt trên bãi đất phía trước. Từ góc độ của cô có thể trông thấy một bàn tay ở bên ngoài miếng vải bố, có chút sưng đỏ thối rữa.

Cô ngẩn người, tiện đà nâng máy ảnh lên, vừa nhắm vừa chụp.

Người phụ nữ đi theo lúc nãy nhào tới bên chân Lev, dùng tiếng địa phương vừa nói vừa khóc, vô luận ông ấy khuyên cái gì cũng không chịu đứng lên.

Lev bất đắc dĩ, nhưng thời gian cấp bách.

Ông ấy bảo mọi người tản ra, nhanh chóng kiểm tra cho người trên cáng.

Cuối cùng mở miệng người nằm trên cáng ra, chiếu đèn pin vào xem xét một chút liền cau mày: “Cơ hô hấp bị nhiễm trùng ứ máu, kèm theo chứng co giật, người bệnh không hô hấp.”

“Dấu hiệu sống?” Merrick tới gần.

“Rất ít, phản ứng đồng tử không lớn.” Lev trong nháy mắt phán đoán: “Phẫu thuật cổ họng, hết thời gian rồi.”
“Không không,” Ngưu Bối vội vàng ngăn Lev, “Anh từ từ.”

Hình như anh ta đang phiên dịch lại cho người kia hiểu, mới nói vài câu, người phụ nữ kia càng khóc dữ, ba người đàn ông khiêng cáng cũng bắt đầu khoa tay múa chân.

Ngưu Bối: “Bọn họ không hiểu tại sao phải mổ xẻ cơ thể anh ta.”

Bác sĩ người Nga mà trước giờ Tô Hạ luôn ví như một con gấu lớn bắt đầu nóng nảy, quát ầm lên: “Mạng người quan trọng hay là giải thích quan trọng? Merrick, chuẩn bị giải phẫu.”

“Không được, như vậy không được.” Ngưu Bối cũng nóng lên: “Nơi này rất kiêng kị làm phẫu thuật, Lev, anh ta xem như không xong rồi, coi như hết.”

Tô Hạ nhìn người đàn ông nằm trên cáng, sắc mặt anh ta đã dần đen đi.

Merrick làm cho tim anh ta đập trở lại, từ từ từng chút một, cả cơ thể gần 100kg gần như đè ép hết xuống.
Độ mạnh yếu cùng sức nặng không hề giống như trên TV chiếu, Tô Hạ sau khi bị bầu không khí khẩn trương làm cho kích động, nhanh chóng chụp ảnh và ghi chép lại.

“Không được, không giữ được.” Merrick hét lên: “Mang người vào trong.”

Lev ngồi xổm xuống muốn ôm bệnh nhân, nhưng hai người địa phương đứng gần đó nhất trực tiếp đoạt người lại.

Không khí nhất thời trở nên hỗn loạn, mấy hộ sĩ cũng kích động muốn đi ra giải thích.

“Phải phẫu thuật mới có đường sống, sau đó chúng tôi sẽ giúp anh ta khâu lại, nếu không anh ta không thể hít thở được.”

“Tại sao các người không nghe chúng tôi giải thích, sao lại không tin chúng tôi?”

Ngưu Bối chen vào giữa, khóe miệng chuyển động liên tục. Mọi người cũng nhao nhao lên, anh ta phiên dịch lại: “Bọn họ nói ma quỷ mới có thể làm như vậy, móc lấy tim phổi.”
“Sao lại bị thương?”

“Anh ta bị cung tên bắn vào ngón tay, sao không xem ngón tay anh ra mà lại mổ cổ của anh ta làm gì?”

“Đó là do uốn ván.”

Đội ngũ bác sĩ vừa đứng tạo thành tường vây, vừa nghĩ cách xem làm sao có thể đưa bệnh nhân đi vào.

Nhưng bọn họ không dám làm ra hành động quá khích, cho nên không thể nào ngăn được đám người đang trong tâm trạng kích động kia, bọn họ bắt đầu đẩy người chửi bới.

Hai bên bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, ngay lúc đó một giọng nói trầm thấp vang lên: “Đủ rồi.”

Tất cả mọi người dừng lại.

Đám người tác ra, Kiều Việt từ bên cạnh bệnh nhân đứng lên, con mắt lạnh băng đảo qua đám người kia, sau đó mở miệng: “Anh ta chết rồi.”

Lúc Ngưu Bối dịch lại lời này, người phụ nữ mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất. Cô ta quỳ xuống cạnh bên người đàn ông kia, kho6gn nhịn được hôn lên bàn tay và trán anh ta, khóc không thành tiếng.
Giống như cô ta đã mất đi toàn bộ thế giới của mình.

Cảm giác bi thống này, Tô Hạ không có cách nào đồng cảm, cũng không muốn làm thế, cô theo bản năng nhìn về phía Kiều Việt.

Thế mà anh cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt hai người xuyên qua đám người, Tô hạ dường như đã hiểu lời trong đáy mắt anh.

“Sợ không?”

“Không sợ, nhưng em cảm thấy mình thật vô lực, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.”

Xung quanh một màn khóc lóc, Lev cùng Merrick đang kích động cãi nhau gì đó với Ngưu Bối. Bên này có tập tục mai táng của riêng mình, đám người kia khiêng anh ta đến như thế nào thì cũng đưa đi như thế đó.

Có điều lúc trở về không vội vàng như lúc đến, ngược lại rất trầm mặc.

Merrick ảo não: “Rõ ràng chỉ là một phương thức đơn giản, anh ta không nên chết.”

“Trên ngón tay anh ta có miệng vết thương, dính đầy bùn đất.” Kiều Việt thu hồi ánh mắt, chà xát chỗ dính bùn lúc nãy: “Lúc bệnh uốn ván của anh ta tái phát hẳn là đã nhờ qua pháp sư trong làng, đối phương dùng bùn đất bao quanh miệng vết thương cho anh ta, làm tăng tốc độ lây nhiễm.”
Tất cả mọi người trầm mặc.

Cuối cùng Lev thở dài: “Coi như hết, mọi người trở về làm việc, chuyện này chúng ta đã cố gắng hết sức rồi…Đúng rồi, thuốc trong kho còn bao nhiêu?”

“Vẫn còn có thể cầm cự được một khoảng thời gian nữa,” Mok đưa danh sách cho anh ta: “Tủ đôg lạnh và thuốc đều chuyển vào trong lều, còn lại cất trong phòng dự trữ.”

Lev mang danh sách đi vào, không bao lâu sau từ bên trong hét ra: “Số lượng không đúng.”

“Không thể nào.” Mok kiên trì nói: “Tối hôm qua tôi còn kiểm tra một lần mà.”

“Có 5 loại số lượng không đúng.”

Mọi người coi như cũng đã ở chung với nhau một hai tuần, cũng hiểu được thói quen làm việc của nhau. Lev trông có vẻ thô bạo, nhưng tính tình lại rất cẩn thận. Mà gần đây không theo dõi vật tư, nhưng vẫn rất để ý thuốc men: “Khác biệt không lớn nhưng rất rõ ràng, vấn đề là ở đâu ra? Thống kê sai? Hay là phân thuốc sai?”
Có lẽ vừa trải qua chuyện vừa rồi, tâm trạng mọi người vẫn kích động. Hai ngày nay Mok bận đến mức dễ nổi cáu, lúc này nghe vậy liền nhảy dựng lên: “Tôi không làm sai.”

Merrick hòa giải: “Có gì từ từ nói, đừng nóng.”

Lev chỉ vào giấy: “Tự cậu đến đây xem.”

“Tôi chỉ phụ trách việc thống kê, không phụ trách việc quản lý. Tôi đã thống kê thuốc nhiều năm như vậy đã bao giờ sao đâu? Chuyện phâ thuốc quan trọng như vậy sao tôi có thể làm sai?”

Lev có chút xấu hổ.

Nhưng ông ta là tổ trưởng, lại bị chất vấn liên tiếp đến nỗi không nói được gì. Người ngoại quốc ruột ngắn, đáng ra định nói xin lỗi, nhưng miệng lại buột ra một câu: “Ai biết được.”

Những lời này thực sự đối với Mok rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Tô Hạ ý thức được tình huống không hay, vừa định an ủi anh ta, đối phương lại dùng sức ném hết đồ trong tay xuống đất, tức giận hét lên: “Được, hay lắm.”
“Mấy ngày nay tôi chịu đủ rồi. Thật sự chịu đủ rồi. Tôi mặc kệ cmn. Vấn đề chính là anh, vừa phải lo tín hiệu, lo hậu cần, còn phải quản lý thuốc men, mỗi ngày tôi nghỉ ngơi không tới 3 giờ. Thật sự chịu đủ rồi.”

Anh ta nói xong liền chạy ra ngoài, Lev kéo anh ta lại, Mok đấm một quyền qua.

Một tiếng thét kinh hãi, Lev ôm chặt mũi, máu đỏ sẫm từ trong mũi chảy ra.

Ông ta nhất thời nổi trận lôi đình: “Cậu đứng lại đó cho tôi.”

Có người đi lên kéo ông ta lại, nhưng sức lực của ông ta lớn đến kinh người. Mok giằng co với ông ta đỏ cả mắt, hai người đều ngang tàng như con bò lên cơn không cách nào kéo được.

Tô Hạ sốt ruột nhìn xung quanh.

Mấu chốt là ở đây, làm sao lại xảy ra nội chiến rồi?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.