Sự tĩnh lặng của Hồn Thú Sơn Mạch đã bị Hồn Thú phá vỡ, vô số tiếng gầm thét của Hồn Thú từ bên trong truyền khắp sơn lâm.
Vân Lạc Tuyết bị Tiêu Phàm cự tuyệt thì trong lòng nàng đã nổi lên sát khí nặng nề, nếu như không phải kiêng kị chiến lực bốn người một thú thì có lẽ đã sớm động thủ.
Nàng muốn tập sát mấy người này lại không ngờ có một con Hỏa Tình Điêu đuổi theo, trong lòng nàng hơi động liền lập tức bám theo.
Chỉ là tốc độ của đám Tiêu Phàm quá nhanh làm cho nàng hoàn toàn mất dấu.
– Vô luận ngươi là ai, chỉ cần là người của Đại Yên Vương Triều thì bản công chúa nhất định khiến ngươi trở thành nam sủng của ta.
Vân Lạc Tuyết nhỏ giọng thì thầm, trên mặt đầy vẻ phẫn hận.
Vân Lạc Tuyết ngừng bước chân, khí tức băng lãnh cảnh giác bốn phía, quát khẽ nói:
– Ai? Đi ra!
Sưu sưu mấy tiếng, sáu bóng người xuất hiện cách Vân Lạc Tuyết không xa, tên nam tử dẫn đầu cười tủm tỉm nhìn Vân Lạc Tuyết nói:
– Tam Công Chúa.
– Tôn Tuyệt, ngươi tại sao lại ở đây?
Vân Lạc Tuyết ngoài ý muốn nhìn Tôn Tuyệt, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường nồng đậm.
Tôn Tuyệt thân làm tam đại ác thiếu nên không có một ai chào đón hắn.
Tôn Tuyệt nhún nhún vai, ánh mắt như thế hắn đã sớm quen thuộc, lơ đễnh nói:
– Ta tới đây truy sát một người, không, hẳn là bốn người một thú.
– Bốn người một thú?
Vân Lạc Tuyết kinh ngạc nhìn Tôn Tuyệt, trong đầu nhanh chóng xuất hiện hình ảnh đám người Tiêu Phàm.
– Chẳng lẽ Tam Công Chúa gặp qua bọn chúng?
Tôn Tuyệt làm sao không nhìn ra ba động trong mắt của Vân Lạc Tuyết, ngay tức khắc sát ý dâng trào.
– Bốn người bọn chúng là ai?
Vân Lạc Tuyết đối với Tiêu Phàm đã động sát tâm, nếu như có thể mượn tay Tôn Tuyệt giết bọn hắn thì quá tốt rồi.
Chỉ là cho tới giờ nàng đều chưa biết tên của bọn họ.
– Xem ra Tam Công Chúa cũng có thù với bọn chúng?
Tôn Tuyệt thở phào một hơi, nếu như Vân Lạc Tuyết có quan hệ với đám người kia thì hắn quả thật có chút khó xuống tay.
Sau đó Tôn Tuyệt đem sự tình của đám Tiêu Phàm kể lại một lần, Vân Lạc Tuyết càng nghe càng kinh hãi.
– Người này đúng là to gan, dám ở trước mặt Tôn Đình giết nhi tử của hắn?!
Trong lòng Vân Lạc Tuyết kinh ngạc, khí phách dạng này không phải thường nhân có thể có được.
– Chỉ cần Tam Công Chúa cho ta biết vị trí của bọn chúng thì Tôn Tuyệt ta nhất định sẽ hậu tạ, bọn chúng giết huynh trưởng của ta, nếu không báo thù thì khó mà hả dạ.
Tôn Tuyệt trầm giọng nói, hắn tiến vào Hồn Thú Sơn Mạch mấy ngày đều không thấy bóng dáng của đám Tiêu Phàm ở đâu, việc này làm hắn bắt đầu mất kiên nhẫn.
– Bọn hắn không những giết huynh trưởng ngươi mà còn giết Lý Tử An và Hoàng Thiên Thần.
Vân Lạc Tuyết âm trầm nói, Tiêu Phàm diệt sát Hoàng Thiên Thần là do chính mắt nàng thấy nên nàng cũng không ngại đổ tội giết Lý Tử An lên đầu của bọn hắn.
Nàng tin lấy thực lực của Lạc Trần nhất định có thể giết chết Lý Tuyết Y.
Nếu như nàng biết Lý Tuyết Y đã được bọn Tiêu Phàm cứu thì nhất định sẽ không nói như thế.
Nghe thấy Vân Lạc Tuyết nói, con ngươi Tôn Tuyệt co rụt lại, Lý Tử An và Hoàng Thiên Thần là ai? Là thiếu chủ của Hoàng gia, vậy mà bị Tiêu Phàm giết.
Tứ đại gia tộc: Triệu, Hoàng, Tôn, Lý, thì đã đắc tội hết tam đại gia tộc?
– Hắn ở đây?
Tôn Tuyệt sát cơ lộ ra hỏi, hắn lấy bá đạo mà nổi danh ở Yến Thành, thực lực hắn cũng không có ai dám chọc vào.
– Ta một mực theo dõi bọn hắn, vừa mới mất dấu ở đây, xem xét xung quanh thì có lẽ hắn hướng về phía này.
Vân Lạc Tuyết chỉ một cổ đạo cách đó không xa.
– Chúng ta đi.
Tôn Tuyệt gật gật đầu, tiện tay vung lên mang theo năm người khác chuẩn bị đuổi theo.
– Ta cũng đi.
Vân Lạc Tuyết làm sao bỏ lỡ cơ hội dạng này, nàng bị Tiêu Phàm khinh thường và vũ nhục hiện tại ước gì có thể thấy hắn chết trước mặt nàng, đương nhiên tốt nhất là từ từ tra tấn Tiêu Phàm để hắn sống không bằng chết.
– Rống!!!
Tiếng yêu thú lúc này vang vọng chân trời, đám người Tôn Tuyệt và Vân Lạc Tuyết kinh dị nhìn hư không, đột nhiên có một cỗ Hồn Lực cường đại tập trung vào bọn hắn làm bọn hắn kinh hồn tán đảm.
– Đi mau.
Vân Lạc Tuyết khẽ kêu một tiếng rồi biến mất ở trong rừng, đám người Tôn Tuyệt không chút do dự cùng theo.
Những điều này đám Tiêu Phàm dĩ nhiên không biết, hiện tại Tiêu Phàm đang đắm chìm vào trong quá trình luyện chế Luyện Thể Dịch, trong hang động hôi thối vô cùng, chỉ cần hít một hơi liền làm cho người khác cảm thấy muốn ói.
– Một bước cuối cùng.
Tiêu Phàm không hề quan tâm đến mùi hôi này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong nồi đen sau đó lấy ra hai gốc Huyết Tinh Thảo ném vào.
Vào lúc Huyết Tinh Thảo hòa cùng dược dịch, dược dịch trong nồi sôi sùng sục lên, nguyên bản chất lỏng màu đen tỏa ra mùi hôi thối vậy mà chậm rãi biến thành chất lỏng màu trắng trong suốt óng ánh tỏa ra mùi thơm.
Hơn nữa, chất lỏng màu trắng đang nhanh chóng giảm bớt, không ngừng bốc hơi, cuối cùng chỉ còn lại một chút xíu trong đáy nồi.
Vừa thấy thế thì Tiêu Phàm lập tức kích động, lắp bắp nói:
– Thành công? Ta phải thử một chút.
Dứt lời, Tiêu Phàm lấy ra một cái thìa, hắn cẩn thận múc một chút rồi đưa vao miệng, Luyện Thể Dịch của hắn khác với Luyện Thể Dịch bình thường, không phải để ngâm mình mà dùng để uống trược tiếp.
Vừa nuốt Luyện Thể Dịch vào yết hầu thì Tiêu Phàm lập tức khổ sở, hắn cảm giác yết hầu truyền đến cảm giác đau đớn, không khỏi nổi giận mắng: – Móaaa, thứ này còn cay hơn cả rượu nồng độ cao nữa.
Bất quá vừa nuốt vào hắn liền cảm giác được một cỗ nhiệt lực truyền ra khắp người, lỗ chân lông bắt đầu giãn ra, Tiêu Phàm vội vàng vận chuyển Vô Tận Chiến Điển, dẫn ra U Linh Chiến Hồn.
Trong chớp mắt, cuồng phong trong sơn động bắt đầu gào thét, tất cả thiên địa linh khí tập trung vào cơ thể của Tiêu Phàm, tốc độ thôn phệ Linh Khí như thế này nhất định sẽ làm cho ngươi khác kinh hồn tán đảm không thôi.
Bên trong cơ thể Tiêu Phàm, kim sắc hỏa diễm hừng hực cháy lên, hắn bắt đầu tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu, trong đầu hắn từng loại chiến kỹ như cuộn phim chạy qua, liên tục diễn luyện, liên tục cường hóa.
Gần như đồng thời, thân thể Tiêu Phàm theo ý niệm diễn luyện hơn một trăm loại chiến kỹ, từ Nhất Phẩm Chiến Kỹ đến Tam Phẩm Chiến Kỹ, Tứ Phẩm Chiến Kỹ, thậm chí Ngũ Phẩm Chiến Kỹ, đều cực kỳ thành thạo không một chút khó khăn nào.
Bên ngoài cơ thể hắn chảy ra từng giọt chất lỏng hôi thối màu đen, mồ hôi sớm đã ướt đẫm cơ thể.
– Toái Hồn Chưởng!
Tiêu Phàm gầm lên một tiếng đánh vào hư không, thiên địa linh khí đang tụ tập lại đột nhiên bị đánh nổ tung, Linh Khí phong bạo phóng tới bốn phương tám hướng.
– Đồ lưu manh.
Lúc này, Tiểu Ma Nữ ba người một thú lo lắng xông tới lại phát hiện bên trong sơn động bừa bộn không thôi, chẳng qua là khi ánh mắt bọn họ nhìn về Tiêu Phàm thì cả đám đều bịt mũi lại.
Tiêu Phàm cũng bị Linh Khí phong bạo đánh thức, điều kỳ quái là hắn vừa mới thi triển qua hơn trăm loại chiến kỹ nhưng Hồn Lực lại không chút tổn hao nào, hắn cảm nhận biến đổi của thân thể cũng rất kinh ngạc:
– Tứ Phẩm Luyện Thể Dịch quả nhiên kỳ lạ, lại bài trừ nhiều tạp chất trong cơ thể ta như thế, Hồn Lực cũng tinh khiết không ít, lấy thực lực ta hiện tại cũng có thể đối chiến với Chiến Tôn đỉnh phong một trận.
– Lão Tam, ngươi tại sao lại thối như vậy?
Bàn Tử nhịn không được hỏi.
Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, xấu hổ cười một tiếng, hắn phát hiện thân thể mình hiện tại vô cùng bẩn, hắn dùng Hồn Lực quét toàn bộ cơ thể một lượt liền khôi phục như lúc đầu.
Chỉ là so với trước đó thì da thịt hắn lại trắng mịn như da em bé, ánh mắt hữu thần tràn ngập soái khí, bên trong cơ thể lực lượng dâng trào.
– Đồ lưu manh, ngươi sử dụng Mỹ Dung Dịch?
Tiểu Ma Nữ nhịn không được hỏi.
– Không phải, là Luyện Thể Dịch.
Tiêu Phàm cười cười, hắn biết đây là kết quả dược tính của Huyết Tinh Thảo, không chỉ rèn luyện kinh mạch mà còn rèn luyện cả huyết nhục.
– Luyện Thể Dịch? Ngươi thành công?
Ba người Tiểu Ma Nữ không hẹn mà cùng kêu lên, thanh âm bỗng đề cào thêm mấy phần.
Cầu Kim Phiếu- Cầu Đề Cử- Cầu Like