Trần Tĩnh nhìn anh mỉm cười, hai bên tai cô nóng lên.
Cô rất hiếm khi nhìn thấy anh cười như vậy, cô quàng tay lên vai anh, nhìn anh chăm chú.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Yết hầu Phó Lâm Viễn chuyển động, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô, từ lúc sáng khi cô xuất hiện trước mặt anh thì anh biết cô cũng đã động lòng rồi.
Đối với anh, đã xác định thì phải nhanh chóng ra tay mới đúng.
Tinh.
Thang máy lên tới tầng cao nhất, Trần Tĩnh quay đầu nhìn.
Trong căn phòng rộng lớn, có hai đầu bếp đang đứng trong phòng bếp mở chuẩn bị bữa tối, một tay Phó Lâm Viễn ôm eo cô bước ra ngoài.
Anh thuận tay ném áo khoác lên thành ghế sô pha.
Hai đầu bếp thấy bọn họ thì dừng tay, lễ phép chào hỏi: “Chào buổi tối anh Phó, cô Trần.”
Trần Tĩnh cười trả lời: “Chào buổi tối.”
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Trần Tĩnh nhìn về phía Phó Lâm Viễn, anh đã chuẩn bị trước rồi, Phó Lâm Viễn kéo nhẹ cà vạt, chuông điện thoại reo lên, anh cầm lên nhận nhưng tay kia vẫn ôm eo cô.
Đầu dây bên kia là Yến Tuân.
Hai người họ nói một số vấn đề công việc, anh ta từng hợp tác với công ty có vốn đầu tư nước ngoài mà Phó Lâm Viễn đã kiện, anh ta biết rất rõ về bọn họ. Yến Tuân kêu Phó Lâm Viễn đề phòng bên kia thay đổi hệ thống, xin bằng độc quyền sáng chế. Phó Lâm Viễn ừ đáp, anh nghe Yến Tuân nói nhưng ánh mắt lại rơi trên mặt của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nhìn cà vạt lỏng lẻo của anh, đưa tay lên cởi nó ra.
Cánh tay Phó Lâm Viễn dùng sức kéo cô vào lòng, Trần Tĩnh vừa cởi cà vạt vừa kéo nhẹ ý bảo anh nhẹ tay thôi.
Phó Lâm Viễn hơi dựa vào bàn, nhưng anh không nghe cô, Trần Tĩnh ngước mắt liếc anh, tiếp tục tháo cà vạt xuống.
Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày, cúi đầu hôn lên môi cô.
Vốn dĩ Trần Tĩnh chỉ muốn trêu chọc anh, không ngờ lại bị anh hôn mạnh.
Cô ngửa đầu, đầu lưỡi của anh thâm nhập vào trong, cô cũng đáp lại anh, hai người quấn lấy nhau không thèm quan tâ m đến hai đầu bếp ở đây, ngay cả Yến Tuân vẫn luôn nói chuyện trong điện thoại cũng bị họ bỏ mặc. Thậm chí Phó Lâm Viễn còn đặt điện thoại xuống, anh ôm eo của cô, cúi đầu hôn thật sâu.
Cảm xúc ùn ùn kéo đến.
Mọi lo lắng mấy tháng nay của anh hoàn toàn bùng nổ ở giây phút này, không phải nụ hôn chia tay gần như tuyệt vọng ở dưới nhà cô, cũng không phải là khoảnh khắc không nắm bắt được suy nghĩ của cô ở bên dòng suối, mà là Trần Tĩnh chắc chắn thuộc về anh. Hóa ra xác định một mối quan hệ là cảm giác tuyệt vời như vậy, Trần Tĩnh bị anh hôn đến đứng không vững.
Vòng eo thon thả.
Hai đầu bếp tắt bếp, bọn họ nhìn nhau lặng lẽ rời đi.
Cửa thang máy khép lại.
Tay của Phó Lâm Viễn không thành thật chạm vào eo cô, dần dần hướng lên trên. Hôm nay Trần Tĩnh mặc áo thun co giãn màu trắng, một lúc sau, cô ôm mặt anh, cúi đầu nhìn anh, Phó Lâm Viễn hôn cổ cô, dần dần hôn xuống phía dưới, tóc của Trần Tĩnh xõa xuống, thỉnh thoảng chạm vào mặt bàn.
Anh đứng thẳng lên rồi lại hôn cô, nhẹ nhàng cởi cúc áo cô ra.
Yến Tuân còn đang nói chuyện, dần dần cảm thấy không bình thường.
Sau đó, một âm thanh láng máng truyền đến, giọng nữ đó giống như tiếng mèo kêu, Yến Tuân chợt im lặng, trong lòng anh ta chửi thầm, lúng ta lúng túng định tắt máy.
Nhưng Phó Lâm Viễn đã tắt rồi.
Âm thanh tút tút tút truyền đến.
Yến Tuân ngồi ngây ra vài giây, anh ta vò đầu bứt tóc.
Phó Lâm Viễn!
Con mẹ nó – Anh với ai?
Lại có thể mất kiểm soát như vậy.
Cả khung cửa sổ sát đất phản chiếu ngọn núi bên ngoài, vô cùng trống trải, không có sự náo nhiệt của trung tâm thành phố Bắc Kinh, nhưng lại có một loại vẻ đẹp yên tĩnh. Cửa sổ sát sàn nhà, Phó Lâm Viễn bế Trần Tĩnh đi về phòng, tay anh chống trên giường cúi đầu hôn cô, Trần Tính ngửa cổ lên hôn anh.
Cuối cùng cạn kiệt sức lực.
Không biết qua bao lâu, có máy bay không người lái bay ngoài cửa sổ, Phó Lâm Viễn đưa tay kéo rèm cửa sổ lại, sau đó ôm cô, hôn lên môi cô khẽ hỏi: “Em đói chưa?”
Trần Tĩnh sờ mặt anh, ừ đáp. Phó Lâm Viễn đành phải dừng lại, anh ôm cô đi về phía phòng tắm, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, Phó Lâm Viễn đè lên eo cô.
Cuối cùng vẫn chưa buông tha cho cô.
Lúc đi ra đã chín rưỡi tối, Trần Tĩnh rất đói. Cô cài cúc áo sơ mi lại, đứng cạnh bàn trang điểm uống nước, cô nhìn chằm chằm vào món ăn ở trong phòng bếp. Phó Lâm Viễn mở ra xem, giọng nói Trần Tĩnh khàn khàn: “Hâm nóng là ăn được nhỉ?”
Phó Lâm Viễn: “Ừm.”
Anh cúi đầu ấn lên phím chức năng.
Bộ dụng cụ nhà bếp này được tích hợp sẵn, Phó Lâm Viễn nhấn hâm canh, anh nhìn nồi thịt bò hầm bên cạnh rồi ấn nút hâm nóng. Thấy còn có một túi bánh mì bên cạnh, anh cầm lên mở ra, lấy một miếng bánh mì, xé ra đưa đến miệng Trần Tĩnh, cô ngây ra rồi dựa vào bàn trang điểm há miệng ăn.
Phó Lâm Viễn cũng xé một miếng khác bỏ vào miệng, vẻ mặt thờ ơ.
Cái tay đề không của anh kéo cô ngồi lên ghế, chiếc ghế này là ghế chân cao, Trần Tĩnh ngồi lên lộ ra đôi chân dài miên man, cô xé bánh mì trong tay anh.
Phó Lâm Viễn đẩy tay cô ra, anh đút cho cô ăn.
Trần Tĩnh khựng lại, hai tai cô đỏ bừng, xoay xoay ly nước rồi há miệng ăn bánh mì anh đút.
Một lúc sau, canh và bò hầm đã nóng. Phó Lâm Viễn bưng đến trước mặt hai người, Trần Tĩnh chia mỗi người một đôi đũa, họ bắt đầu ăn tối cùng với bánh mì.
Trần Tĩnh thực sự rất đói.
Phó Lâm Viễn bưng chén canh lên uống, vẻ mặt lạnh lùng.
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn anh.
Sau khi ăn cơm tối xong, Phó Lâm Viễn mang bát đũa bỏ thẳng vào trong máy rửa bát tự động, Trần Tĩnh muốn đi lấy khăn lau, anh vòng tay qua eo cô, đẩy cô ra xa: “Em ngồi yên trên ghế sô pha đi.”
Trần Tĩnh liếc anh, Phó Lâm Viễn cũng không đụng đến khăn lau bàn, rút khăn giấy lau bàn rồi ném vào thùng rác. Sau đó anh rửa tay nắm lấy tay cô quay về ghế sô pha. Trần Tĩnh ngồi xuống ghế sô pha mới cảm thấy mệt mỏi, chân cô đang run, Phó Lâm Viễn ôm cô vào lòng.
Anh đưa tay vỗ vỗ người cô.
Bởi vì lúc nãy ở trong phòng cô run rẩy rất dữ dội.
Trần Tĩnh không ngờ anh lại làm thế, mặt cô đỏ bừng, ngồi thẳng người dậy ghé vào tai anh nói: “Vỗ cũng không có tác dụng gì đâu.”
Phó Lâm Viễn nghe vậy ngây ra, sau đó anh nghiêng đầu nhìn cô.
Trần Tĩnh nhìn thẳng vào mắt Phó Lâm Viễn, anh hiểu ra, thì thầm vào tai cô: “L/ên đ/ỉnh hả?”
Trần Tĩnh mím môi đẩy vai anh.
Khoé miệng Phó Lâm Viễn nhếch lên.
Lúc này điện thoại của Trần Tĩnh đổ chuông, Phó Lâm Viễn cầm tài liệu ở bên cạnh lật ra xem, Trần Tĩnh nhận được hai tin nhắn WeChat của Tưởng Hoà, tin mới nhất vừa mới gửi tới.
Tưởng Hoà: [Tĩnh Tĩnh, tớ về phòng không nhìn thấy cậu, tổng giám đốc Phó đến sao?]
Tưởng Hoà: [Tĩnh Tĩnh, cậu đâu rồi?]
Trần Tĩnh: [Tớ đây, xin lỗi cậu, quên nói với cậu.]
Tưởng Hoà: [Tổng giám đốc Phó đưa cậu đi rồi à?]
Trần Tĩnh: [… Ừm]
Tưởng Hoà: [Tình huống hiện tại của hai người là gì! Tình huống hiện tại của hai người là gì! Là! Tình! Huống! Gì!]
Trần Tĩnh ngước mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Phó Lâm Viễn đang chống tay nhìn tài liệu trong tay, ánh sáng mờ ảo chiếu lên mặt anh, rất đẹp trai. Vẻ mặt của Trần Tĩnh trở nên dịu dàng, lúc này cô gác chân lên đùi anh, dựa lưng vào ghế sô pha.
Cô nhìn anh một lúc rồi rời mắt, cúi đầu trả lời Tưởng Hoà.
Trần Tĩnh: [Tớ làm hoà với anh ấy rồi.]
Cô có thể đường đường chính chính nói với Tưởng Hoà, cô và Phó Lâm Viễn tiến thêm một bước rồi.
Tưởng Hoà ở đầu dây bên kia thoáng im lặng.
Sau đó cô ấy gửi tin nhắn a a a… qua đây, bởi vì quá phấn khích nên cô ấy gửi thêm một đoạn tin nhắn thoại, Trần Tĩnh mở ra đổi thành tin nhắn văn bản theo thói quen, nhưng lại ấn nhầm thành giọng nói.
Tưởng Hoà: [Cục cưng Tĩnh Tĩnh… Chúc mừng…]
Bỗng nhiên giọng nói Tưởng Hoà vang lên, Trần Tĩnh lúng túng ấn tắt, Phó Lâm Viễn nghe thấy, anh liếc mắt nhìn điện thoại của Trần Tĩnh, cô giơ điện thoại lên không cho anh xem.
Phó Lâm Viễn: “Cô ấy đang kích động cái gì thế?”
Vẻ mặt Trần Tĩnh bình tĩnh: “Kích động thì kích động, cần phải có lý do sao?”
Phó Lâm Viễn: “…”