Lúc đáp xuống thị trấn Chu cũng là lúc mặt trời lặn về phía Tây.
Mặc dù đi máy bay nhanh hơn ô tô nhưng cũng mất một khoảng thời gian để lên xuống máy bay. Xe tiến vào thị trấn Chu thì ánh mặt trời rực rỡ đã chiếu xuống mặt đất.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
Xe dừng đỗ ngay trước cửa nhà Trần Tĩnh.
Ông Chung gọi người phục vụ đến bê hộ đồ vào trong.
Phó Lâm Viễn một tay xách hành lý của Trần Tĩnh, tay còn lại của anh nắm lấy tay cô. Hai người cùng đi lên trên.
Tiếu Mai đang nấu cơm thì nghe thấy tiếng chuông cửa, Tiểu Mang mở cửa đã thấy hai người họ nắm tay nhau, cô ấy mỉm cười quay lại hét lên: “Dì Tiếu, hai người họ về rồi.”
Trần Tĩnh nhìn về phía Tiếu Mai: “Mẹ.”
Tiếu Mai cầm trong tay một nắm rau thơm nhìn bọn họ, bà ấy không giấu được cảm xúc vui mừng, nói: “Hai đứa mau vào đi, đợi lát nữa là ăn cơm được rồi.”
Giọng Phó Lâm Viễn trầm thấp: “Làm phiền dì rồi ạ.”
“Không đâu, cậu Phó đừng khách sáo.” Mặc dù trong lòng Tiếu Mai rất vui nhưng đối mặt với khí thế mãnh liệt của người đàn ông này, bà ấy không thể lập tức coi anh là con rể được.
– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—
“Vào đi.” Bà ấy dặn dò Trần Tĩnh mấy câu xong thì quay người đi vào bếp.
Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn nhìn nhau sau đó cùng nhau bước vào. Ông Chung và những người khác giúp mang đồ vào nhà, Tiểu Mang ló đầu nhìn bọn họ rồi giúp di chuyển hành lý về vị trí, cô ấy mang một chai nước cho ông Chung và người nhân viên. Ông Chung mỉm cười nhận lấy, lau mồ hôi và nói với Phó Lâm Viễn là ông đi về trước.
Phó Lâm Viễn gật đầu rồi đóng cửa lại.
Tiểu Mang vào bếp giúp Tiếu Mai vì cô ấy không muốn ở đây làm bóng đèn. Chỉ còn Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn trong phòng khách, Trần Tĩnh nhìn thân hình cao lớn của anh đứng trong phòng khách nhà mình khiến cô có một cảm giác khó nói thành lời, cô mỉm cười nói: “Chào mừng anh đến nhà em.”
Phó Lâm Viễn cởi cúc ở cổ áo, thản nhiên nói:”Thêm chữ chúng ta vào nữa.”
Trần Kinh nghe xong bèn nói: “Không thêm đâu.”
Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày.
Nhưng anh cũng không tranh cãi với cô nữa, có lúc cô thật sự rất nhanh mồm nhanh miệng, đây như một con người khác của cô, anh thấy vô cùng mới mẻ và cũng rất thích cô như vậy.
Trần Tĩnh quay người rót cho anh một cốc nước ấm.
Điện thoại di động của Phó Lâm Viễn chợt reo lên, là điện thoại liên quan đến công việc, Phùng Chí gọi đến về vấn đề với bên HK, anh cầm cốc nước lên đi đến bên cạnh cửa sổ.
Trần Tĩnh thấy anh bận nên cũng không quấy rầy anh nữa. Cô thu dọn bàn trà, chuẩn bị đợi chút nữa thay bộ ấm trà mới mua.
Một lúc sau, Tiếu Mai đã nấu cơm xong, Tiểu Mang giúp bà ấy bưng lên. Phó Lâm Viễn cúp điện thoại, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trần Tĩnh. Tiếu Mai rất vui, bà ấy rót ra hai ly rượu trắng rồi đưa cho Phó Lâm Viễn một ly. Phó Lâm Viễn không từ chối mà nhận lấy ly rượu rồi cụng ly với uống với bà ấy.
Tiểu Mang cắn đũa nhìn Phó Lâm Viễn rồi thầm nghĩ, cử chỉ của anh Phó ngầu thật.
Trần Tĩnh không lo lắng về tửu lượng của Phó Lâm Viễn, còn về phần Tiếu Mai, cô cũng không lo lắng, Tiếu Mai cũng không uống được bao nhiêu, bà ấy chỉ vui vẻ mà uống một hai ly thôi.
Sau bữa tối, Trần Tĩnh pha trà, Phó Lâm Viễn uống trà với Tiếu Mai một lúc, sau đó đứng dậy tạm biệt. Trần Tĩnh và Tiếu Mai tiễn Phó Lâm Viễn đến cửa, anh cài khuy tay áo sơ mi nhìn cô rồi lại nhìn Tiếu Mai nói: “Dì Tiếu không cần tiễn nữa đâu ạ.”
Tiếu Mai: “Vậy cậu Phó về cẩn thận.”
Phó Lâm Viễn gật đầu.
Ánh mắt anh chạm mắt Trần Tĩnh.
Về thị trấn Chu bất tiện là ở chỗ này, Tiếu Mai ở giữa hai người họ, anh thu tầm mắt lại, nhìn Tiếu Mai rồi nói: “Dì cũng nghỉ sớm đi ạ.”
“Cậu Phó cũng vậy.” Tiếu Mai nói.
Điện thoại di động của Phó Lâm Viễn vang lên, anh lấy ra xem, sau đó gật đầu với họ, quay người đi xuống dưới. Sau khi hai mẹ con tiễn anh về, Tiếu Mai đóng cửa lại, bà ấy nhìn Trần Tĩnh: “Con đã chắc chắn chưa?”
Trần Tĩnh gật đầu: “Rồi ạ.”
Tiếu Mai nói được rồi bà ấy kéo Trần Tĩnh trở lại phòng khách, trong lòng tự hỏi liệu ngôi nhà có nên trang trí lại để sau này Trần Tĩnh kết hôn thì trông đẹp hơn không.
Trần Tĩnh không nghĩ tới điều này.
Trong phòng còn một đống quà của Phó Lâm Viễn đưa tới, Tiếu Mai nhìn thoáng qua nói: “Cậu ấy mua gì thế?”
Trần Tĩnh cười đáp: “Mẹ cứ xem là biết ạ.”
Vì vậy, ba người bắt đầu mở hộp ra, một số là hôm nay Trần Tĩnh cùng Phó Lâm Viễn cùng nhau mua, một số thứ là anh đã sớm chuẩn bị từ trước đó, một ít lộc nhung, hải sâm, tổ yến các loại. Tiếu Mai đã chuẩn bị tâm lý rồi, tương lai có mấy thứ còn khủng hơn như này, cho nên bà ấy cũng không bất ngờ.
Tiểu Mang lại rất ngạc nhiên.
Cô ấy nhìn thấy Trần Tĩnh bình tĩnh như vậy thì có hơi hâm mộ với thế giới của cô.
Sau khi làm xong.
Mọi người đi tắm, Tiểu Mang về phòng chơi game, Trần Tĩnh ngồi với Tiếu Mai một lúc. Sau đó Tiếu Mai ngủ, còn Trần Tĩnh cũng về phòng giải quyết công việc. Cô đang làm việc thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, muốn gửi tin nhắn cho Phó Lâm Viễn, không biết anh có còn ở khách sạn ở thành phố Chu hay không. Đúng lúc này, trên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Phó Lâm Viễn: [Em xuống dưới đi.]
Trái tim của Trần tĩnh khẽ đập, cô cầm điện thoại ló đầu nhìn ra ngoài, cách nửa khe cửa là có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ở bên dưới.
Trần Tinh đóng laptop lại, cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh khoác lên người rồi cẩn thận bước ra khỏi phòng. Phòng khách tối đen như mực, Tiếu Mai đã ngủ say, Trần Tĩnh bước nhẹ nhàng tới mở cửa rồi đổi giày đi ra ngoài.
Đi thẳng xuống dưới tầng.
Hai tay Phó Lâm Viễn đút vào túi quần đứng ở đó, Trần Tĩnh đứng ở đầu cầu thang nhìn anh một lát rồi mới bước xuống. Phó Lâm Viễn rút tay từ trong túi ra nắm lấy tay cô.
Trần Tĩnh mỉm cười, mười ngón tay đan vào nhau.
Cô không thấy xe nên hỏi anh: “Xe anh đâu?”
Phó Lâm Viễn đưa cô qua đường đi về phía một tòa nhà. Trần Tĩnh nhận ra tòa nhà này, trước đó cô đã nhìn thấy Vu Tùng đứng ở cửa. Cô ngập ngừng, có lẽ đoán ra Phó Lâm Viễn đã mua một ngôi nhà ở đây, anh dẫn cô lên tầng ba, mở cửa ra, cách bài trí trong phòng có phần giống nhà cô.
Nhưng điểm khác nhất là nội thất ở đây hiện đại hơn, đồ đạc cũng không nhiều, phòng bếp còn rất mới, không có TV chỉ có máy chiếu, chiếc bàn cũng rất rộng và dài, trên đó có đặt một máy pha cà phê, ghế sô pha màu xám vô cùng lớn, ở đây cơ bản không có tủ, sau khi đóng cửa lại, Trần Tĩnh đi theo anh vào.
Phó Lâm Viễn kéo cổ áo và nói: “Em ngồi đây một lát nhé, đợi anh đi tắm.”
Anh ngửi thấy mùi sữa tắm từ người Trần Tĩnh, cô ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Anh đi đi.”
Cô cầm máy tính bảng của anh qua, sau khi nhập mật khẩu thì tùy ý xem tin tức. Ghế sô pha của anh ở đây thoải mái hơn ghế làm từ gỗ của nhà Trần Tĩnh, còn có một tấm thảm lót sàn, Trần Tĩnh dựa vào ghế sô pha xem máy tính bảng một lúc. Điện thoại đặt trên bàn của Phó Lâm Viễn bỗng vang lên, Trần Tĩnh nhìn là bộ phận nhân sự bên tập đoàn Phó Hằng gọi đến.
Trần Tĩnh hơi do dự, cuối cùng quyết định không để ý đến.
Cô tiếp tục xem máy tính bảng, còn điện thoại tiếp tục đổ chuông. Cô sợ đối phương có việc quan trọng nên cầm chiếc điện thoại màu đen định đứng dậy.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Phó Lâm Viễn mặc bộ đồ ngủ màu đen bước ra, anh lấy khăn tắm lau tóc, những giọt nước cứ lăn dài trên cổ.
Trần Tĩnh ngước mắt lên. Cô thoáng ngập ngừng rồi cầm điện thoại lên: “Bên nhân sự gọi tới.”
“Em nghe máy đi.” Giọng anh trầm thấp, có chút lười biếng, anh đi tới bước lên tấm thảm, Trần Tĩnh dừng lại ấn nút trả lời, giọng nói từ của bộ phận nhân sự truyền đến: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã gửi sơ yếu lý lịch của thư ký vào mail của anh rồi, tôi muốn xác nhận với anh một chút, yêu cầu là thư ký nam đúng không ạ?”
Phó Lâm Viễn lau tóc.
Trần Tĩnh cầm như vậy cũng không tiện, cô đặt điện thoại vào tay anh, sau đó rút khăn tắm lau tóc cho anh. Phó Lâm Viễn đưa tay ôm eo cô, trả lời câu hỏi của đầu dây bên kia: “Ừm.”
“Vâng, tổng giám đốc Phó, tất cả hồ sơ đều ở trong mail rồi ạ.”
Nói xong, Phó Lâm Viên cúp máy rồi đặt điện thoại ở trên bàn trà. Trần Tĩnh nhíu mày hỏi: “Thời gian này anh không có thư ký à?”
Phó Lâm Viễn: “Ừ.”
Trần Tĩnh nói: “Sau khi khách sạn khai trương, nếu như anh vẫn chưa có thư ký, em sẽ giúp anh một thời gian.”
Cô biết rằng gần đây khi tập đoàn Phó Hằng tuyển người, Phùng Chí với giám đốc Tề không ở Phó Hằng, hiện tại Phó Lâm Viễn chỉ có trợ lý Lưu.
Thư ký mới phải mất một khoảng thời gian mới làm quen việc được.
Phó Lâm Viễn vòng tay qua eo cô, dần dần tiến vào trong. Bộ đồ ngủ tối nay của Trần Tĩnh là áo cài khuy và quần dài, đầu ngón tay của cô mềm mại, giọng của Phó Lâm Viễn trầm xuống, anh nhìn gương mặt cô rồi nói: “Đợi qua khoảng thời gian này rồi tính.”
“Nếu em lại quay về làm thư ký của anh, anh sẽ không thể tập trung được.”
Trần Tĩnh nghe thế thì cảm thấy anh đang nói dối, người này luôn bình tĩnh như vậy, làm sao có thể bị phân tâm được? Cô còn lâu mới tin. Bàn tay Phó Lâm Viễn xoa lưng cô, dần dần di chuyển lên trên, sau khi đầu ngón tay anh mở ra, anh cúi đầu hôn lên môi cô. Trần Tĩnh ngẩng đầu lên, cùng môi và lưỡi của anh quấn lấy nhau.
Một lúc sau, Phó Lâm Viễn bế cô lên bước vào phòng.
Anh đặt cô lên giường rồi cúi người hôn cô. Trần Tĩnh giữ chặt cánh tay anh, một lúc lâu cô suýt chút nữa mất đi lý trí, cô nghiêng đầu, cổ ửng hồng. Phó Lâm Viễn rất thích dáng vẻ này của cô, anh cắn môi cô hỏi: “Muốn rồi hả?”
Trần Tĩnh lườm anh.
Khóe môi Phó Lâm Viễn khẽ cong lên, anh ôm eo cô: “Tiếp nhé.”