Tiêu Phàm chỉ mới bước vào tầng thứ hai thì ngay lập tức, một cỗ khắc nghiệt chi khí đập thẳng vào mặt, hắn đang đứng trên một bình nhuyên mênh mông màu máu, vô cùng vô tận không thấy điểm cuối.
Đột niên trước mặt hắn xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh kia cầm trường kiếm chỉ thẳng vào Tiêu Phàm.
– Đây là Huyễn Cảnh?
Tiêu Phàm đánh giá hư ảnh đối diện, từ khí tức Hồn Lực thì xem ra chỉ là Chiến Tôn hậu kỳ, nhưng sát khí trên người hư ảnh kia làm trong lòng Tiêu Phàm run lên một cái.
– Sưu!
Đột nhiên, hư ảnh động, đường kiếm như một dải lụa phá không đánh tới, tốc độ cực nhanh làm Tiêu Phàm hít một hơi lãnh khí, hắn biết tốc độ bản thân đã rất nhanh rồi nhưng tốc độ hư ảnh này lại gần như ngang với hắn.
– Bá Đạo Thiên Quyền!
Tiêu Phàm không dám khinh thường đối phương, một quyền đánh lên.
Quyền kiếm chạm vào nhau, kình phong tản ra bốn phía, thân hình Tiêu Phàm đột nhiên lui lại mấy bước, hổ khẩu đau nhức một trận.
Mặc dù hắn biết đây là Huyễn Cảnh nhưng cảm giác lại thập phần chân thật.
– Lấy thực lực ngươi đặt trong Yến Thành thì ngươi cũng là một tên thiên tài.
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn hư ảnh đối diện.
Mấy tháng nay, hắn chiến qua Chiến Tôn cảnh hậu kỳ, thậm chí không ít Chiến Tôn cảnh đỉnh phong nhưng rất ít khi phải rơi xuống hạ phong.
Tiêu Phàm hiện tại trong cùng giai cơ hồ chưa có đối thủ.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm cũng càng thêm coi trọng hư ảnh đối diện, đạp chân xuống tiếp tục xông ra, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người hư ảnh.
– Phi Hồng Kiếm!
Lần này, Tiêu Phàm chỉ thi triển Nhị Phẩm Chiến Kỹ, lấy khả năng lĩnh ngộ của Tiêu Phàm thì cho dù là Nhị Phẩm Chiến Kỹ, hắn cũng có thể phát huy ra uy lực của Tam Phẩm Chiến Kỹ.
– Phốc phốc!
Kiếm mang cắt ngang cổ hư ảnh, hư ảnh đột nhiên hóa thành một trận sương mù bay vào cơ thể Tiêu Phàm.
– Nhị Phẩm Chiến Kỹ phối hợp với tốc độ của Chiến Tôn cảnh, chỉ cần tìm được nhược điểm của đối phương liền có thể nhất kích tất sát.
Tiêu Phàm híp hai mắt.
Trong một giây, cảnh sắc bốn phía như là bức tranh đang chậm rãi hòa tan làm lộ ra vách đá trống rỗng bốn phía.
Cùng lúc đó, một cỗ áp lực thật lớn hướng về Tiêu Phàm xông đến.
– Lão Tam, ngươi rốt cục tỉnh.
Âm thanh Bàn Tử sốt ruột vang lên.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại, thấy Bàn Tử thở hồng hộc đang đưa lưng về phía hắn, khắp người toàn là máu, mấy thân ảnh đối diện đang cười lạnh nhìn hắn.
Ở một góc còn có mấy người xếp bằng ngồi dưới đất, đã không có bất kỳ hô hấp gì, giống hệt như đã ngủ, an tường vô cùng, hiển nhiên là vừa mới chết không lâu.
– Triệu Vô Bệnh, Lạc Trần! Các ngươi đều phải chết!
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lẽo, hắn nhìn qua một cái liền biết Bàn Tử vì bảo vệ mình mà bị mấy tên kia đả thương.
Bàn Tử chỉ là Chiến Tôn hậu kỳ mà mấy tên còn lại đều là Chiến Tôn đỉnh phong, Bàn Tử lúc này vẫn chưa chết đã là kỳ tích rồi.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm động, sát khí dày đặt từ trên người hắn tản ra.
– Lão Tam, cẩn thận, trọng lực nơi này gấp đôi bên ngoài, tốc độ bị hạn chế đi rất nhiều.
Bàn Tử Nam Cung Tiêu Tiêu vội vàng nhắc nhở, mấy người Triệu Vô Bệnh và Lạc Trần đối diện tà tà cười.
Quả nhiên, Tiêu Phàm vừa mới phóng ra một bước, một cỗ áp lực cực đại đã dồn lên người hắn, Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng, điều động Hồn Lực toàn thân nhảy thật cao lên sau đó đánh xuống một quyền, tốc độ dường như không bị chút ảnh hưởng.
– Tại sao trọng lực không có tác dụng với ngươi.
Lạc Trần biến sắc, tốc độ bọn họ đều hạ xuống ít nhất ba thành, cảnh giới Tiêu Phàm thấp hơn vậy mà vẫn bay nhảy như cũ.
Tiêu Phàm không nói, trong lòng hắn lúc này sát khí đằng đằng, mấy ngày nay hắn ở chúng với Bàn Tử nên đã sớm xem Bàn Tử như huynh đệ của mình.
Huống chi Bàn Tử vì bảo vệ cho hắn mới bị thương, nếu như mình làm ngơ vậy thì dựa vào cái gì để làm huynh đệ với Bàn Tử đây?
– Lôi Quyền!
Lạc Trần đấm ra một quyền, lôi quang trên nắm đấm lốp bốp vang lên, lực lượng bạo tạc dũng mãnh.
– Vô Tận Chi Quyền!
Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, hai quyền va vào nhau, lực lượng lôi điện bắn tung tóe làm hư không vặn vẹo.
Ầm một tiếng, thân thể Lạc Trần bay ngược về sau, hung hăng đập lên vách tường, sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi.
– Làm sao có thể?
Trong lòng mọi người bỗng nhiên rung động, Lạc Trần xếp thứ tư trên Viện Bản a, ngay cả hắn cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm thì còn ai có thể đánh bại Tiêu Phàm đây?
Tiêu Phàm đằng đằng sát khí đi từng bước về hướng Lạc Trần.
– Tiêu Phàm, ngươi phải biết….
Triệu Vô Bệnh híp mắt, lời nói có chút ý tứ uy hiếp.
– Cút!
Tiêu Phàm đáp lại hắn một chữ, thần sắc Triệu Vô Bệnh cứng đờ, cũng không dám tiếp tục mở miệng, hắn cảm nhận được một cỗ sát khí ngút trời trên người Tiêu Phàm, nếu hiện tại chọc vào Tiêu Phàm, nói không chừng hắn cũng phải chết.
– Tiêu Phàm, ngươi có biết sư tôn ta là ai không, nếu ta mà chết thì cả nhà ngươi đều phải chôn cùng.
Trong miệng Lạc Trần đầy máu tươi, mặt lộ vẻ dữ tợn nhìn Tiêu Phàm.
– Sư tôn ngươi là ai thì có quan hệ gì đến ta? Ta chỉ biết, người dám tổn thương huynh đệ của ta chỉ có một chữ, chết!
Tiêu Phàm nhe răng cười, mấy chữ cuối cùng vang vọng khắp nơi.
Bàn Tử nắm chặt nắm đấm, hiểu ý cười một tiếng, nhưng trên mặt hắn lúc này toàn là máu nên nhìn qua có chút quỷ dị.
Con ngươi Lạc Trần co rụt lại, sau đó trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, Tiêu Phàm lúc này đã nổi khùng rồi, nói những lời này không còn có chút ý nghĩa nào nữa.
Tiêu Phàm bước đến chỗ Lạc Trần, thanh âm rất nhỏ nhưng lại giống như tiếng sấm vang lên bên tai mọi người ở đây.
Bọn hắn tin, tin Tiêu Phàm có gan giết chết Lạc Trần.
– Lão Tam.
Đột nhiên, Bàn Tử mở miệng kêu lên.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía Bàn Tử, không biết Bàn Tử có ý gì, cười nói:
– Ngươi muốn hắn chết như thế nào? Chỉ cần ngươi nói một câu thì hắn nhất định sẽ chết đúng như thế.
– Bỏ đi.
Bàn Tử lắc đầu, dùng ống tay áo lau vết máu trên mặt.
Ánh mắt Lạc Trần sáng lên, hắn không nghĩ tới sự tình vẫn còn có chuyển biến, thầm nghĩ trong lòng:
– Chỉ cần ta không chết, lão tử chắc chắn đem các ngươi thiên đao vạn quả!
– Bỏ?
Tiêu Phàm cau mày:
– Máu của ngươi phải chảy vô ích sao? Yên tâm, cho dù sư tôn hắn muốn báo thù thì cũng phải bước qua xác của ta đã.
Bàn Tử vẫn lắc đầu như cũ, kiên quyết nói:
– Máu của Nam Cung Tiêu Tiêu ta từ xưa đến nay đều không chảy vô ích, chỉ là giết hắn sẽ làm bẩn tay ngươi mà thôi.
Oanh!
Khiến tất cả mọi người rất ngạc nhiên là, thân hình Bàn Tử đột nhiên bạo khởi, một quyền đập ầm ầm lên trên ngực Lạc Trần, ngực của Lạc Trần hoàn toàn lõm vào, mấy cái xương liên tục vang lên tiếng răn rắc.
Đám người giật mình, vốn tưởng là Bàn Tử phải khuyên Tiêu Phàm thả Lạc Trần ra, làm sao biết Bàn Tử lại chủ động giết hắn.
– Ngươi!
Lạc Trần phun ra một ngụm máu tươi, sáu thành là do thương thế, bốn thành là bởi vì tức giận.
– Ngươi nhớ kỹ nói tên sư phụ ngươi đến tìm ta báo thù.
Mắt Bàn Tử lộ ra hung quang, nói:
– A, đúng rồi, ngươi đã biến thành quỷ thì làm sao mà nói cho hắn biết được.
Dứt lời, Bàn Tử giẫm chân một cái, toàn bộ xương ngực Lạc Trần liền đứt gãy, lục phủ ngũ tạng hóa thành một bãi thịt nát.
– Ngươi thật sự giết Lạc Trần!
Triệu Vô Bệnh kinh hãi nhìn Bàn Tử, hắn biết rõ sư tôn Lạc Trần là ai, đây chính là cao thủ cường đại nhất ở trong Chiến Vương Học Viện đó.
Bàn Tử cười lạnh, tựa như biến thành một người khác, nói:
– Triệu Vô Bệnh đúng không? Ngươi biết sư tôn Lạc Trần là ai vậy nhớ kỹ trở về nói cho hắn biết, nếu như hắn muốn chết thì cứ tới tìm ta!
– Khẩu khí thật lớn! Ngươi cho rằng ngươi là ai?
Một tên tu sĩ bên cạnh Triệu Vô Bệnh nói.
Nhưng Triệu Vô Kỵ phát hiện, giờ phút này trên người Bàn Tử lại tản ra một cỗ khí chất uy nghiêm của thượng vị giả, khí chất này cũng không phải trong thời gian ngắn bồi dưỡng được mà do thời gian dài hun đúc ra.
– Tốt, ta sẽ đi thông tri..
Triệu Vô Bệnh hít sâu một hơi gật đầu là mọi người xung quanh khó hiểu.
– Ta làm chủ, ân oán ngươi và Lão Tam xóa bỏ, đương nhiên, nếu ngươi không nguyện ý thì ta chỉ có thể sử dụng câu nói kia của Lão Tam, người tổn thương huynh đệ ta, chết!
Bàn Tử trầm giọng nói:
– Lão Tam, chúng ta đi.
Bàn Tử cũng không quay đầu lại, hắn trực tiếp đi đến tầng thứ ba, Tiêu Phàm nhìn qua bóng lưng hắn cảm giác có chút không hiểu, tấm lưng kia, vô cùng vĩ đại.
Cầu Kim Phiếu