Lúc này bên ngoài Khâu Cốc, vẻ mặt của Đường Sở Sở và Nữ Hoàng Băng Tuyết thay đổi, họ định lao vào trong nhưng khi đến lối vào Khâu Cốc thì dừng lại.
Chỉ thấy ngọn lửa đang nhầm về Diệp Phàm đột nhiên lao vào trong cơ thể hắn,bị hắn nuốt chửng.
Mà thứ cần nuốt ngọn lửa này là viên Kim Đan trong cơ thể Diệp Phàm.
Giờ phút này, viên Kim Đan lại lần nữa bộc lộ uy lực, nó điên cưỡng cắn nuốt ngọn lửa, khiến Diệp. Phàm lao thẳng tới trước mặt thi thể của vị cường giả kia.
“Hắn vậy mà…”
Những tu hành giả bên ngoài Khâu Cốc giật mình khi thấy Diệp Phàm đi đến trước mặt vị cường giả đó.
Giờ đây, tất cả ngọn lửa trong Khâu Cốc đều bị Diệp Phàm nuốt chứng, một ánh sáng đỏ thẫm từ. rong bụng vị cường giả bản ra cũng lao vào trong cơ thể Diệp Phàm, lơ lửng trong đan điền của hắn.
Mà ánh sáng này là một ngọn lửa màu đỏ thắm, có kích thước bằng ngón tay cái.
Uy lực của ngọn lửa này cực kỳ khủng bố, khiến tim Diệp Phàm đập nhanh liên hồi, nhưng ngọn lửa này không hề có ý hại tới Diệp Phàm.
Sau khi thấy ngọn lửa không có nguy hiểm gì, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn vẽ vị cường giả trước mặt, đầu tiên hẳn hành lễ, sau đó lấy cuốn sách từ trong ngực người này ra.
Toàn bộ quyển sách này đã ố vàng, hiển nhiên đã rải qua thời gian rất dài, trên đó viết hai chữ lớn: Phần Quyết!
“Thắng nhóc, giao quyển công pháp đó ra đây!”
Đột nhiên, một cường giả Nguyên Anh Cảnh từ bên ngoài Khâu Cốc vọt vào, lao về phía Diệp Phàm.
Rõ ràng là ông ta muốn nhân cơ hội cướp lấy quyển công pháp này, sau khi ông ta ra tay, những người khác ở bên ngoài Khâu Cốc cũng đồn dập lao về phía Diệp Phàm, tất cả đều muốn ngư ông đắc lợi!
“Cút!!!!”
Diệp Phàm còn chưa kịp ra tay, Nữ Hoàng Băng Tuyết đã đánh ra một chưởng, đánh bay tất cả những người này.
Những người này nếu không phải chết ngay lập tức, thì là ngã xuống đất hộc máu.
“Vừa rồi thì không có gan vào, hiện tại người nào người nấy đều trở nên có năng lực hắn, các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!”
Nữ Hoàng Băng Tuyết nhìn những tu hành giả này lạnh lùng quát.
“Công pháp này ai cũng có thể lấy!”
Lúc này, một cường giả không cam lòng hét lên.
“Ai cũng có thể lấy, vậy cũng phải xem ngươi có năng lực đó hay không!”
Nữ Hoàng Băng Tuyết tung ra một chưởng, trực tiếp đánh cho tên cường giả này thành bột phấn.
“Hôm nay bổn hoàng muốn xem xem ai dám ra tay”
Giờ phút này, Nữ Hoàng Băng Tuyết lạnh băng quát, cả người toát ra uy áp nữ hoàng vô thượng!
“Cô nương, việc gì phải tức giận như thế!”
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên, Hách Liên Thiên xuất hiện tại đây, mỉm cười nhìn Nữ Hoàng Băng Tuyết.
“Là ngươi? Ngươi cũng muốn có được công pháp này!”
Nữ Hoàng Băng Tuyết nhìn thấy Hách Liên Thiên thì lạnh nhạt nói.
“Công pháp cường đại thì ai cũng muốn có, ta cũng không ngoại lệt”
“Nhưng ta không chỉ muốn có được công pháp, ta còn muốn có được mỹ nhân!”
Hách Liên Thiên cười nói.
Nữ Hoàng Băng Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Bổn hoàng đã có người đàn ông của mình, ngươi hết hy. vọng rồi!”
“Cô nương đang nói hắn sao?”
Hách Liên Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, nói: “Nếu hắn chết, vậy chẳng phải cô nương sẽ không có đàn ông nữa sao?”
“Ngươi muốn giết ta à?”
Diệp Phàm nhìn Hách Liên Thiên cười lạnh.
“Nếu ngươi đồng ý rời xa vị cô nương này, ta có thể không giết ngươi!”
Hách Liên Thiên đáp.
“Ngươi nghĩ ngươi có năng lực giết ta sao?“
Diệp Phàm cười nghiền ngẫm.
“Nếu ngươi dám động đến hẳn, bổn hoàng sẽ giết ngươi!”
Nữ Hoàng Băng Tuyết nhìn chằm chấm Hách Liên Thiên, quát một câu lạnh thấu xương.
“To gan, dám vô lễ với thiếu tộc trưởng!”
Đột nhiên, một giọng nói từ xa truyền đến.
Bóng dáng của hai lão giả bỗng xuất hiện tại đây, một người trong đó vung kiếm chém về phía Nữ Hoàng Băng Tuyết.
Một kiếm này hóa thành một dải kiếm quang dài hàng nghìn thước, lưỡi kiếm sắc bén xé rách không gian, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Nữ Hoàng Băng Tuyết.
Nữ Hoàng Băng Tuyết đánh ra một chưởng, từng lớp băng lạnh thấu xương bùng phát, làm rung chuyển kiếm quang kia.
Bỗng một tiếng vang lớn vang lên, kiếm quang vỡ vụn, cơ thể Nữ Hoàng Băng Tuyết khẽ run lên lùi về sau một bước!
Hiển nhiên thực lực lão giả này rất mạnh!
“Tứ trưởng lão, ông bắt vị cô nương này, nhớ không thể làm cô ấy bị thương, Ngũ trưởng lão, ông quyết hắn đi!”
Hách Liên Thiên nói.
Dứt lời hai lão giả bên cạnh hẳn ta xông ra ngoài, người vừa ra tay lúc nãy lao về phía Nữ Hoàng Băng Tuyết, một người khác thì lao về phía Diệp Phàm nhưng bị Đường Sở Sở chặn lại
Trong phút chốc, bốn người họ đã chiến đấu vô cùng kịch liệt!
“Không ngờ vị mỹ nhân bên cạnh ngươi cũng lợi hại như vậy, ngươi cũng có số đào hoa lắm!”
Hách Liên Thiên nhìn chăm chẩm Diệp Phàm, đáy mắt tràn đầy sự ghen ghét, lạnh lùng nói: “Vậy để ta tự mình giải quyết ngươi vậy!”
Lúc này, Hách Liên Thiên vung ra một thanh linh kiếm, lao tới giết Diệp Phàm.
Diệp Phàm vung Tu La Kiếm chém ra, mạnh mẽ chặn lại kiếm của đối phương, hai kiếm đụng vào nhau phát ra một tiếng vang lớn!