Thẳng Thắn Mới Lấy Được Vợ

Chương 5: Kịch bản đều là mây bay



Họ đặt bữa tối ở Nhạc Vân Tương, Lục Đằng còn tan tầm sớm để đi mua một hộp quà nhỏ ở trung tâm thương mại. 

Anh đến chỗ hẹn chưa được bao lâu thì Hứa Tư cũng tới.

Hôm nay cô mặc một bộ đầm ren dài điệu đà, mái tóc dài uốn xoăn xõa ngang vai.

Lục Đằng lịch sự kéo ghế giúp cô, Hứa Tư liền nghiêng đầu cười khiến tim anh đập loạn nhịp.

Trong lúc chờ đồ ăn, hai người gọi một ấm trà hoa nhài, bắt đầu đi vào chủ đề chính của hôm nay.

Lục Đằng đến đây vì cô, nên không dùng quy định cứng nhắc nào để ép buộc cô, giao quyền chủ động cho Hứa Tư.

Hứa Tư đã quá quen với quá trình này, vừa mở miệng đã nói vào trọng điểm.

“Vì một số yếu tố từ gia đình nên tôi cần kết hôn trong vòng ba tháng.”

Vì đối tượng xem mắt của cô lớn nhất cũng chỉ 32 tuổi, chưa muốn ổn định, nên có không ít người bỏ chạy khi vừa nghe thấy điều kiện này.

Ngay cả nhân viên ở đại lý mai mối cũng bắt đầu đoán già đoán non liệu có phải cô mắc bệnh kín hoặc cần tìm người đổ vỏ không, không thì làm gì có người phụ nữ 25 tuổi nào lại gấp gáp kết hôn đến vậy chứ.

Vậy nên thanh danh của Hứa Tư ở đại lý mai mối cũng không quá tốt.

Ai dè Lục Đằng chỉ gật đầu, dứt khoát nói: “Tôi đã đến tuổi kết hôn rồi. Chỉ cần hai ta phù hợp, thì tôi cũng không ngại kết hôn sớm một chút.”

“Ba năm đầu sau khi kết hôn không được có con.”

Lục Đằng: “Được.”

Thấy anh sảng khoái như vậy, Hứa Tư sửng sốt, nói tiếp: “Ngoại trừ yếu tố khách quan này, tôi còn là một người phụ nữ không thú vị. Ngoài đi học và đi du lịch thì cũng không có sở thích gì khác, có khi còn ở lì trong phòng tập nhảy cả một ngày, cũng không phải loại con gái biết làm nũng… Tôi chỉ muốn nói thẳng với anh trước khi chúng ta tiến thêm bước nữa.”

Sắc mặt cô vẫn bình thản, không có vẻ gì mất tự nhiên cả, cứ như chuyện cô vừa nói ra từng trở ngại có thể xuất hiện trong quá trình họ tìm hiểu nhau là lẽ thường tình vậy.

Lục Đằng cười: “Hình như tôi biết lý do vì sao cô luôn xem mắt thất bại rồi. Ngoại trừ những chuyện này, cô không có ưu điểm gì sao?”

Thái độ của cô cứ như ước gì không ai thèm lấy mình vậy.

Lục Đằng càng thêm khẳng định rằng việc cô vội vàng kết hôn là vì bị gia đình gây áp lực.

“Tôi chỉ muốn tránh lãng phí thời gian của nhau mà thôi.” Hứa Tư mất tự nhiên vén tóc: “Tôi nấu đồ ăn Trung Quốc và đồ ngọt cũng tạm ổn. Tôi không quấn quýt người yêu, anh không cần lo lắng tôi thường xuyên kiểm tra anh. Còn nữa…”

Hứa Tư ngẩn ra, giống như không thể nói tiếp được nữa, bèn im lặng.

Bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ trong giây lát.

Lục Đằng cũng không ngại, anh lấy một cái hộp từ trong túi áo vest ra, rồi đưa cho cô.

Hứa Tư chần chừ nhận lấy, cảm giác nặng trĩu liền xuất hiện. Khi cô mở ra thì thấy tập hồ sơ được thắt nơ con bướm đang nằm chễm chệ trong đó.

Hứa Tư tháo dải băng rôn ra, bên trong liệt kê một số thông tin cơ bản của anh, từ thành viên gia đình, nơi làm việc đến tài sản trên danh nghĩa.

Hứa Tư ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có ý gì?”

Lục Đằng: “Đây là thành ý của tôi. Tôi rất coi trọng buổi xem mắt này, vì vậy cô đừng coi bữa cơm này như một buổi xã giao.”

Tai Hứa Tư đỏ lên khi nghe anh nói thẳng, mất tự nhiên uống một ngụm nước trà.

Ý cười nơi đáy mắt Lục Đằng ngày càng sâu.

Đúng lúc này, đồ ăn được bưng lên, Hứa Tư mấp máy môi, hỏi vấn đề cuối cùng của hôm nay: “Tôi có thể hỏi vì sao anh vẫn luôn không tìm bạn gái không?”

Ngoại hình của anh xuất sắc như vậy, không đến mức phải đi xem mắt vì giục hôn mới đúng, nỗi nghi hoặc của cô càng nhiều hơn sau khi thấy số tài sản cá nhân của anh.

Lục Đằng cụp mắt, mí mắt vô thức run lên.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Tối hôm qua, vì phòng ngừa anh họ nhà mình đẩy cuộc nói chuyện đến ngõ cụt, Lục Sam Xuyên đã truyền thụ tất cả các đáp án về vấn đề mà phụ nữ cảm thấy hứng thú nhất mà mình dành cả đời nghiên cứu cho anh.

Điều thứ tám trong sổ tay thả thính của Lục Sam Xuyên: Đàn ông có chuyện xưa quyến rũ nhất.

“Vì phụ nữ rất dễ bị hấp dẫn bởi loại đàn ông có mối tình đầu đầy dằn vặt và đau khổ nên anh phải bịa ra một câu chuyện xưa cảm động, sau đó cô ấy sẽ vô thức tìm hiểu về quá khứ của anh, từ đau lòng đến tội nghiệp anh, cuối cùng là yêu anh!”

Lúc ấy Lục Đằng đã nhìn cậu ta như một đứa thiểu năng: “Bộ anh bị điên hay sao mà lại nói với cô ấy mình vẫn còn vương vấn người phụ nữ khác chứ?”

Lục Sam Xuyên thuyết phục anh: “Ai cũng có quá khứ mà! Quá khứ của anh là cột mốc đánh dấu sự trưởng thành đấy! Anh nghĩ người ta sẽ tin khi anh nói mình chưa từng hẹn hò à? Anh có kinh nghiệm dày dặn trong tình trường chứng tỏ anh biết cách chiều phụ nữ! Vương vấn về mối tình đầu chứng tỏ anh rất chung tình đấy! Em nói cho anh biết, phụ nữ rất thích mấy tên lãng tử đó.”

“Chẳng lẽ anh muốn nói với người ta rằng, ngại quá, tôi sinh ra đã lạnh nhạt, nhiều năm qua không có thói quen thương hoa tiếc ngọc, nên vẫn lẻ bóng từ khi còn trong bụng mẹ đến giờ. Tôi không dám đảm bảo sau khi kết hôn liệu mình có nhận ra bản thân là gay, sau đó theo đuổi hạnh phúc đích thực của mình không hả?”

Lục Đằng đấm cậu ta một cú.

Lục Sam Xuyên ôm đầu: “Anh nghe em đi! Về chuyện tán gái này, anh phải gọi em là ba đó!”

Sau đó, Lục Đằng đánh cậu ta đến mức phải gọi ông nội luôn.

Tuy vậy, Lục Đằng vẫn tin vào lời khuyên vớ vẩn ấy.

***

Vì thế, Lục Đằng hơi cụp mắt, vẻ mặt lộ ra sự cô đơn: “Hồi cấp ba tôi có một người bạn gái, lên đại học vì chút giận dỗi mà ra nước ngoài, trước kia tôi vẫn luôn đợi cô ấy. Bây giờ… Trong nhà cứ thúc giục, mà chính tôi cũng muốn ổn định rồi.”

Nói xong lời này, anh thấy ê cả răng.

Xì, bình thường Lục Sam Xuyên đọc loại tiểu thuyết gì trên Tấn Giang vậy!

“Ồ…” Hứa Tư hơi ngạc nhiên, không ngờ anh còn si tình như vậy.

Cô ngẫm nghĩ, vỗ bả vai anh, an ủi một cách khô khan: “Chúng ta nên nhìn về phía trước.”

“Ừm.”

Lục Đằng rất kinh ngạc, Hứa Tư mà lại trúng chiêu này.

Bầu không khí lúc ăn cơm hài hòa đến không ngờ, không biết có phải câu chuyện xưa của Lục Đằng làm cô xúc động không, mà Hứa Tư thả lỏng hơn rất nhiều. Họ vừa ăn vừa nói chuyện, trông còn thân thiết hơn ban đầu.

Lục Đằng thầm đắc ý, lúc tính tiền còn thuận tay gửi cho Lục Sam Xuyên một bao lì xì lớn.

Ăn tối xong, Lục Đằng đưa Hứa Tư về nhà.

Khi xuống xe, Hứa Tư đứng ở ngoài cửa sổ, hơi cúi người cảm ơn anh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tôi đã có một bữa ăn rất vui. Tuy chúng ta không phù hợp, nhưng sau này vẫn là bạn bè nhé.”

Nụ cười trên khóe miệng Lục Đằng cứng lại, anh ngây người đáp: “Cái gì cơ?”

Hứa Tư nói: “Tuy tôi cần kết hôn gấp, nhưng tôi cũng không muốn vớ đại một người đi đăng ký kết hôn. Tôi cần có trách nhiệm với cuộc hôn nhân của mình.”

Lục Đằng nói thầm trong lòng: Tôi muốn chịu trách nhiệm với hôn nhân của em mà!

Hứa Tư lại nói: “Tôi rất tôn trọng tình cảm của anh dành cho bạn gái cũ, cũng đồng cảm như chính mình từng trải qua vậy. Từ góc nhìn thực tế, cuộc tình không chấm dứt một cách dứt khoát sẽ còn dây dưa thêm mấy năm nữa. Tôi không muốn bắt đầu hôn nhân với tư cách là cái bóng của người khác, cũng không muốn mỗi ngày tỉnh dậy đều lo lắng liệu chồng mình có nối lại tình xưa với người cũ không. Cho nên rất xin lỗi.”

Lục Đằng: “…”

Phản ứng đầu tiên của anh chính là cô và bạn trai cũ từng nối lại tình xưa nên mới cảm thấy xúc động trước câu chuyện này ư?

Còn phản ứng thứ hai…

Mợ nó Lục Sam Xuyên, anh đây điên rồi nên mới tin chú!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.