Lúc biết được ông già nhà mình cứ như vậy tha cho nhà họ Tô, Bạch Phi đã tức tốc chạy về nhà tra hỏi nguyên nhân.
Anh ta bị nhà họ Tô làm nhục tận hai lần!
Nếu cứ quên đi như vậy thì sau này làm sao anh ta còn có chỗ đứng ở Giang Châu này nữa chứ?
“Bởi vì Diệp Khinh Hậu đã lên tiếng, phải làm hòa thôi”
Bạch Nhạc Chương lắc đầu cười khổ, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Diệp Khinh Hậu là ai?”
Bạch Phi nhíu mày thật chặt.
Anh ta chưa từng nghe qua tên người này.
“Ông ấy chính là người đứng sau lưng Phượng Mị kia!” Bạch Nhạc Chương giải thích: “Sở dĩ cha bảo con đừng trêu chọc vào Phượng Mị cũng là vì Diệp Khinh Hậu! Diệp Khinh Hậu này, chúng ta không thể trêu và được.”
“Phương Mị là người của Diệp Khinh Hậu?” Bạch Phi kinh hãi.
Trước giờ cha chưa từng nói chuyện này với anh ta, ông chỉ bảo anh ta đừng trêu chọc vào Phượng Mị.
Bạch Nhạc Chương khẽ gật đầu, sau đó lại nhắc nhở: “Con biết là được rồi, đừng đi ra ngoài tung, đây cũng coi như là một trong những bí Diệp Khinh Hậu!”
Sắc mặt Bạch Phi thay đổi, cắn răng hỏi: “Lai lịch của họ Diệp đó là gì?”
“Tạm thời không rõ cho lầm, nhưng năng lực rất lớn Bạch Nhạc Chương khẽ lắc đầu, chân thành nói: “Đến cha vẫn phải nể mặt Diệp Khinh Hậu này”
“Năng lực cái rắm!” Bạch Phi tức giận nói: “Người khác đều nói cha ít xuất hiện, nhưng con thấy cha chỉ là một kẻ hèn nhát!”
“Con thì hiểu cái gì!” Bạch Nhạc Chương tức giận quát: “Cha làm vậy là rút kinh nghiệm từ sai lãm!”
Nói xong, Bạch Nhạc Chương không khỏi nhìn vẽ phía bàn tay trái chỉ có bốn ngón của mình.
Khi đó cũng vì không điều tra rõ lai lịch của đối phương, ông liều lĩnh đi báo thù cho anh trai của mình, ai ngờ lại chọc phải thiếu chủ.
Bản thân chẳng những phải mất đi một ngón tay mà còn bị trục xuất khỏi Ấn Môn mãi mãi, cũng bị cảnh cáo không được nói đến bất kỳ chuyện gì về Ẩn Môn.
Nếu như ông không bị trục xuất khỏi Ẩn Môn, cho. dù chỉ làm một nhân viên cấp thấp chuyên thu thập tin tức cho Ẩn Môn, ông cũng sẽ không sợ Diệp Khinh Hậu!
Chỉ một chút bốc đồng nhất thời cũng có thể chôn vùi sự nghiệp cả đời!
Bài học này, ông sẽ không bao giờ quên được!
Nhớ đến những bài học trước đây, Bạch Nhạc. Chương nghiêm túc dặn dò con trai mình: “Trên giang hồ không chỉ có chém chém giết giết mà còn có các mối quan hệ giữa người với người!”
Bạch Phi gật đầu, nhưng trong lòng đang thầm mắng chửi.
Con mẹ nó đạo lý đối nhân xử thế!
Nếu lão già này đã không quan tâm thì sẽ tự mình làm!
Mặt mũi của mình tự, mình lấy lại!
Chuyện này anh ta sẽ không để yên đâu!
Ninh Chiết! Tô Lan Nhược!
Bọn mày cứ chờ đấy cho tao!
…
Sau khi giãng co ở bệnh viện Khang Dưỡng gần hai tiếng đồng hồ, Ninh Chiết lại mang vẻ mặt đầy u sầu rời đi.
Không biết có phải hôm qua lão gia tử đã bị kích động quá hay không.
Dù anh có hỏi gì ông cũng luôn tỏ vẻ mờ mịt không biết gì, hoàn toàn không đáp lại gì cả.
So với ngày hôm qua cứ như hai người vậy.
Con mẹ nó, chuyền này anh đi không công rồi!
Sau khi suy nghĩ miên man, cuối cùng Ninh Chiết cũng chạy được tới công ty trước khi chiếc xe hết điện.
Đi đi lại lại cả nửa ngày, vừa trở về ký túc xá Ninh Chiết đã nằm liệt trên giường, ngay cả bữa trưa cũng không thèm ăn.
Ngủ thẳng đến năm giờ chiều, Ninh Chiết nhận được điện thoại từ tài xế của Tô Minh Thành, bảo là nói sẽ đón anh đến nhà họ Tô ăn tối.
Ninh Chiết kinh ngạc, cha vợ cho tài xế đến đón mình sao?
Sau khi ngây người một lúc, Ninh Chiết mới bừng hiểu ra.
Chuyện của nhà họ Bạch đã giải quyết xong, vì lúc trước thái độ của Tô Lan Nhược đối với anh không tốt, nên mới ngượng ngùng nhờ cha vợ đến đón mình?
Nghĩ tới đây, Ninh Chiết lập tức đứng dậy.
Rất nhanh, Ninh Chiết đã đi theo lão Vương – tài xế của Tô Minh Thành đi đến nhà họ Tô.
Nhưng khi anh vừa xuống xe, tiếng nói của Triệu Thục Viện đã đam thẳng vào tai anh.
“Vân Thạch, lần này đúng là nhờ có cháu rồi, nếu. không nhìn họ Tô chúng ta đã bi phá hủy rồi..”