Mới đi không bao xa thì trong lòng anh lại đột nhiên sinh ra một cảm giác khác thường.
Đó là một cảm giác như có gai ở sau lưng, giống như đang bị người ta giám thị.
Ninh Chiết hơi híp mắt lại rồi đột nhiên quay đầu.
Nhưng anh không thấy bóng dáng ai ở sau lưng cả.
“Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều rồi?”
Ninh Chiết cẩn thận quan sát sau lưng một vòng, sau khi xác định không có ai thì mới bước đi lần nữa.
Nhìn Ninh Chiết đi xa, hai người trong bóng tối không khỏi läc đầu cười khổ.
Tốc độ Ninh Chiết thức tỉnh còn nhanh hơn bọn họ dự đoán nhiều.
Dựa theo tiến độ hiện tại thì chỉ sợ thêm mười ngày nữa là anh sẽ hoàn toàn thức tỉnh.
Trên đường đi, Ninh Chiết vẫn luôn nhớ lại cảnh tượng trong mộng.
Lúc anh vào công ty cũng vừa lúc đến giờ làm việc.
“Anh Ninh, chào buổi sáng!”
“Oa, anh Ninh, mới một đêm không gặp mà sao anh đẹp trai lên vậy?”
“Không phải đẹp trai lên, mà trở nên có khí chất hơn!”
“Đúng đấy, đúng thế rồi…”
Vừa vào công ty thì mấy anh em cấp dưới đã nhiệt tình chào hỏi anh.
Nghe họ nói vậy, Ninh Chiết không khỏi kinh ngạc bật cười.
Công phu nịnh nợt của đám chết tiệt này lại tăng mạnh!
Nói tào lao với bọn họ vài câu xong, Ninh Chiết cũng bắt đầu công việc của mình.
Mặc kệ trước kia mình là ai, nhưng bây giờ anh là đội trưởng bảo vệ ở nơi này, điều đầu tiên cần làm là hoàn thành trách nhiệm của mình.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến sáu giờ chiều.
Đang lúc Ninh Chiết chuẩn bị xuống ca thì Tiểu Trần đột nhiên chạy tới: Anh Ninh, có một mỹ nữ đến tìm anh, nói là em vợ của anh đó.”
Em vợ?
Tô Thanh Y?
Ninh Chiết khẽ nhíu mày rồi đứng dậy đi theo. Tiểu Trần, nhưng trong lòng lại thầm hoài nghi.
Tô Thanh Y chạy đến tìm mình làm gì?
Không phải là gặp phiền toái gì muốn nhờ mình hỗ trợ đó chứ?
Rất nhanh, Ninh Chiết đã đi đến cổng công ty.
Xe của Tô Thanh Y đậu ở một bên, cô lại đi xuống xe đứng chờ ở cổng.
“Cô… Tìm tôi có việc gì?” Ninh Chiết đi qua nhìn Tô Thanh Y với vẻ đầy nghĩ ngờ.
“Đương nhiên là có chuyện!”
Tô Thanh Y hờn dỗi một tiếng rồi cười n nay Dương tổng đã phái người ký hợp đồng với em!
Chẳng những anh cứu em mà còn giúp em một chuyện rất lớn, em muốn mời anh ăn một bữa”
“Không căn đâu!” Ninh Chiết lắc đău: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi, cô muốn cảm ơn thì đi cảm ơn chị Phượng đi!”
“Đừng mà!” Tô Thanh Y sốt ruột tiến lên nắm lấy cánh tay Ninh Chiết, làm nũng nói: “Chị Phượng cũng là nể mặt anh nên mới giúp em thôi! Anh rể, em biết trước kia thái độ của em không tốt, anh đừng giận em mà!”
Nhìn dáng vẻ của Tô Thanh Y, Ninh Chiết không khỏi kính ngạc bật cười.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh thực sự không dám liên hệ Tô Thanh Y hiện tại với Tô Thanh Y ngông cuồng trước kia.
“Tôi không lợi hại như cô nghĩ đâu, cô không căn đến lấy lòng tôi như thế.”
Ninh Chiết lắc đầu cười một tiếng rối kéo tay Tô Thanh Y ra.
Anh cũng thầm hiểu, do Tô Thanh Y thấy mình và Phượng Mị, Diệp Khinh Hầu có quan hệ tốt nên nghĩ mình là đại lão bí ẩn nào đó, vì thế mới thay đổi như vậy.
Mặc dù Ninh Chiết nhiều lần từ chối, nhưng Tô Thanh Y cũng không ngừng nững nịu, nhất quyết mời anh ăn cơm.
Ninh Chiết chịu không nối Tô Thanh Y dây dưa nên cuối cùng vẫn chấp nhận.
Không phải chỉ ăn cơm thôi sao?
Ăn đi!
Dù sao anh ăn cơm một mình cũng là ăn, đi ăn với người khác cũng là ăn.
Không chừng có thêm chút trải nghiệm còn có thể nhớ tới càng nhiều chuyện trước kia nữa!
Nhưng ăn cơm thì được, muốn anh giúp cô cái gì thì thôi đi.
Mặc dù anh đã biết trước khi mình mất trí nhớ không phải người bình thường, nhưng cũng không biết mình có bản lĩnh lớn đến mức nào.
Cũng không thể vì giúp người khác mà nợ Diệp Khinh Hầu quá nhiều.
Có trời mới biết anh có bản lãnh trả lại những ân tình này hay không?
Sau khi chính thức tan ca, Ninh Chiết liền rời đi theo Tô Thanh Y.
Nhìn chiếc xe đi xa, bọn người Tiểu Trần lại cảm khái.
Không hổ là anh Ninh!
Mỗi ngày đều có mỹ nữ muốn mời anh đi ăn cơm, còn không lặp lại nữa chứ!