Tô Thanh Y trên mặt hiện lên tia cười xấu xa, tiến lên ôm lấy cánh tay Ninh Chiết trên bắp tay cường tráng của anh vuốt tới vuốt lui, cười nũng nịu: “Bây giờ anh còn buồn ngủ không?”
“Tôi……”
Ninh Chiết vô lực nhìn Tô Thanh Y.
Tô Thanh Y khiêu khích như vậy, nếu anh còn nói buồn ngủ, có khác gì xúc phạm lòng tự tôn của người ta đâu!
Không chịu nổi sự tấn công nóng bỏng của Tô Thanh Y, Ninh Chiết chỉ có thể đồng ý đi ăn tối với cô.
Gian kế thực hiện được, Tô Thanh Y lập tức lộ ra nụ cười đắc thẳng.
Nam nhân ấy mà ai cũng như ai!
Cứ phải chiếm chút tiện nghi trước mới bằng lòng đi vào khuôn khổ!
“Ăn tối xong, em sẽ báo cáo chỉ tiết công việc bên sơn trang cho anh.
Trên đường đi, Tô Thanh Y lại bắt đầu kiếm cớ để tối nay qua đêm chỗ Ninh Chiết.
“Em không căn cùng tôi báo cáo cái gì hết, tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng em!”
Ninh Chiết lắc đầu như trống bởi: “Tôi chỉ cần đến tháng chia tiền là được, sẽ không nhúng tay vào việc quản lý của em, mà tôi cũng không quản được”
Tô Thanh Y hé miệng cười:”Mặc kệ anh quản hay không quản, em cũng phải nói với anh những chuyện cần thiết chứ! Dù sao anh cũng là ông chủ lớn cơ mài”
“Thật sự là không cần!” Ninh Chiết lắc đầu nói: “Em báo cáo cho tôi mấy cái đó cũng chả khác gì đang thôi miên tôi đâu! Em tự mình làm là được rồi”
Anh không phải người làm ăn!
Đối với chuyện này thật sự không có hứng thú.
Anh thà lấy thời gian nghe Tô Thanh Y báo cáo ngồi ngẩn người uống trà suy ngẫm nhân sinh còn hơn!
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã tìm được chỗ ăn tối.
Cũng không phải hàng quán xa hoa gì, chỉ là một quán thịt nướng ven đường.
Ninh Chiết mặc dù không hề đói, nhưng không chống lại được tuyệt chiêu làm nũng của Tô Thanh Y, chỉ có thể cùng cô ăn một ít xiên nướng.
Cả hai đang ăn vui vẻ, di động của Tô Thanh Y vang lên.
Tô Thanh Y lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, lập tức đưa cho Ninh Chiết xem, khẽ cười nói: “Xem đi, em đâu phải ế mới quấn lấy anh, em cũng có người theo đuổi mà, nhiều nữa là khác ấy!”
Nói xong, Tô Thanh Y cúp điện thoại.
“Vậy sao em không nhận?” Ninh Chiết cười hỏi.
‘Tô Thanh Y nghe vậy, nhất thời bực bội trừng mắt nhìn Ninh Chiết: “Anh bớt giả ngây giả dại với em đi,anh thừa biết vì sao em cúp máy, anh nói thử đi, nói xem tại sao em không nhận?”
Tim cô đã hướng về một người, cô còn có thể làm gì chứ!
Cô cũng không tin Ninh Chiết ngu đần đến mức không hiểu ý của cô!
Tên khốn này chỉ đang giả vờ hồ đồ!
Ninh Chiết cười khan một tiếng, lập tức dời mắt nhìn nơi khác, làm bộ không nghe thấy Tô Thanh Y hỏi
Nhưng mà vừa quay đầu đi, bắt gặp cảnh tượng trước mắt, hai mắt Ninh Chiết đột nhiên mở lớn, đồng tử co rụt trợn trừng.
” Anh giả vờ không nghe thấy em nói phải không?”
Tô Thanh Y bất mãn nhìn Ninh Chiết: “Tô Lan Nhược tốt như vậy sao? Anh với chị ta giờ chỉ đợi lấy giấy chứng nhận ly hôn nữa thôi đó, vậy mà anh vẫn nhớ chị ta?”
Ninh Chiết không trả lời, vẫn nhìn chấm chấm người phụ nữ cách đó không xa.
“Anh…”
Tô Thanh Y tức giận, lập tức giơ tay nắm lấy lỗ tai Ninh Chiết.
Hành động này của Tô Thanh Y trong nháy mắt hấp dẫn những thực khách khác trong quán, cũng hấp. dẫn ánh mắt của Ngân Hồ đang đi ngang qua.
Nhận ra Ninh Chiết, sắc mặt Ngân Hồ trở nên lạnh lùng.
Nghĩ đến Ninh Chiết ở bên ngoài lợi dụng danh tiếng của Tống Thanh Diên giả danh lừa bịp, Ngân Hồ. tức khắc giận điên cả người, lập tức đi về phía bọn họ.
Ngân Hồ bước chân thoăn thoắt vọt tới trước mặt Ninh Chiết.
Nhìn Ngân Hồ đột nhiên xuất hiện, Tô Thanh Y hơi sửng sốt.
Cô đã gặp qua Ngân Hồ ở tiệc rượu hôm đó, biết cô nàng đang đẳng đẳng sát khí này là người của Tống Thanh Diên.
Cô nàng này định gây rắc rối cho Ninh Chiết?
Tô Thanh Y giật mình, vô thức buông lỗ tai Ninh Chiết ra.
Ngân Hồ không để ý Tô Thanh Y, kéo ghế ngồi xuống đối diện Ninh Chiết, sắc mặt hung dữ nói: “Lần trước để anh chạy mất! Lần này tôi xem thử anh chạy đi đâu!”
Ninh Chiết bĩu môi, khó chịu nói: “Bà cô, không phải tôi vẫn ngồi ở chỗ này, mông còn chả thèm nhích hay sao? Con mắt nào của cô thấy tôi chạy?”
Mẹ nó chuyện gì cũng đổ lên đầu anh?
Anh quang minh chính đại đi tham gia tiệc rượu, bị bọn họ nói anh lợi dụng anh tiếng của Tống Thanh Diên giả danh lừa bịp?!
“Tự bọn họ vô dụng không tìm thấy anh trong tiệc rượu, liền nói anh chạy trốn?!
Cái đám mắt cao hơn trán này, cứ phải tự cho. mình là đúng thì mới sống qua ngày được hay sao?
“Không chạy sao?”
Ngân Hồ nhướng mày, hừ lạnh nói: “Xem ra anh vẫn có chút tự giác đấy!”
Ừ,tôi tự giác bỏ mẹ ra đi được, mấy người là nhất, mấy người nói gì cũng đúng, nhất mấy người luôn!” Ninh Chiết trợn trắng mắt châm biếm: “Tôi bảo chứ rốt cuộc cô muốn làm gì? Người khác đang ăn tối đấy!”
Nghe giọng nói mỉa mai của Ninh Chiết, Ngân Hồ, sắc mặt lại lạnh lẽo thêm vài phần: “Anh nghĩ tôi muốn làm gì? Chiến tướng Tống đối với anh quá rộng lượng, lười so đo với anh, nhưng tôi cũng không nói là tôi nhịn anh đâu!