Tiểu Yểu không nhận phong bì đó, bởi vì cô chợt thông suốt, dù cho ông chủ thích nam hay nữ thì vẫn là ông chủ của cô.
Khi mà cô không nhà để về, không chỗ để đi, ông chủ đã nhặt cô về. Ông chủ là người rất rất dịu dàng.
Cũng chính lúc đó, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao ông chủ không muốn ra ngoài mãi, một chắc chắn là vì đau do tai nạn xe, hai là bởi mọi người xung quanh đều tránh anh, né anh, nếu như lần nào cũng đối mặt với ác ý như thế này, việc ra ngoài cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Nhất là tên khùng nhà kế bên, hôm nay thả gà, ngày mai thả ngỗng, thả chó, nếu không thì tự mình đứng ở cửa, lúc Tần Việt đi ngang qua nói một đống lời lẽ buồn nôn. Rắp tâm làm Tần Việt không vui.
“Có điều chị gái nhà đấy là một người tốt, sau khi biết đã cầm trúc quất tên khùng kia giáp sân, anh Lâm anh không thấy đâu, cảnh tượng đó phê tuyệt cú mèo, em ở sát bên nghe được, thật tình muốn vỗ tay ăn mừng.”
Những chuyện này nghẹn trong lòng tiểu Yểu đã nhiều năm, mãi chẳng tìm được ai kể, bây giờ cuối cùng có thể trút ra hết, liền nói như đổ đậu.
“Sau này có lần tên khùng kia còn đánh nhau với ông chủ, không lâu sau đó, gia đình họ chuyển đi, chỉ thỉnh thoảng mới về ở mấy ngày.”
Giữa mày Lâm Khinh Chu tụ màu u ám: “Đánh nhau?”
Anh cậu như thế, đánh nhau kiểu gì được?
“Cụ thể ra sao em cũng không rõ, họ đánh nhau đúng hôm em xin nghỉ nửa ngày, về trường học xử lý chút việc, kết quả mới vừa đi vào sân đã thấy tên khùng kia cưỡi trên người ông chủ, đấm vào mặt ông chủ, nhưng ông chủ không chịu thua, ôm cậu ta đè xuống đất, hai người lăn trên đất bắt đầu xô xát.”
“Ông chủ như thế kia, đương nhiên không phải là đối thủ của tên thần kinh, em tới cản, song cản không được, còn bị đẩy một cái té trầy đầu gối, chỉ có thể chạy tới nhà bên cạnh gọi người, may mà chị gái nhà kia có ở nhà.”
Máu toàn thân Lâm Khinh Chu xộc thẳng lên não, cô-ca lạnh cũng không dập được cơn giận dữ trong lòng, cậu tức run cả người: “Sau đó thì sao?”
Cái thằng đốn mạt Lý Hải Dương này!
“Sau đó tụi em đưa hai người vào bệnh viện, trên mặt ông chủ ăn mấy đấm, trán và khóe môi đều rách mấy chỗ, nghiêm trọng nhất là eo và lưng, nửa thân dưới của anh ấy không dùng lực được, lúc đánh nhau chỉ có thể cố sức giữ nửa thân trên, eo bị bong gân. Còn về lưng, thì bị tên điên kia lấy ghế gỗ nhỏ nện!”
“Nhưng em không biết lý do họ đánh nhau, ông chủ không chịu nói, cũng không báo cảnh sát, từ bệnh viện về rồi không nhắc đến chuyện này lấy một câu, em cũng không dám hỏi…”
“Vết thương trên người ông chủ rất lâu mới lành, nhất là bong gân ở phần eo, đau phải hơn một tháng.” Đến bây giờ nhớ lại tiểu Yểu vẫn tức không chịu nổi, mắt bất giác đỏ lên, “Anh Lâm, anh nói xem tên kia có thần kinh không chứ, ông chủ cũng đã như thế rồi, mà anh ta còn không biết ngại mà xuống nặng tay…”
Giặt thảm xong đi ra, nhìn thấy Tần Việt ngồi trong sân khoét chanh dây, bên cạnh để mật ong và chanh, có vẻ là định làm trà hoa quả. Lâm Khinh Chu phơi xong thảm, tiến tới ngồi đối diện anh, giúp anh khoét.
Chanh dây vỏ tím, vừa to vừa thơm, Lâm Khinh Chu khoét một hồi bị khơi dậy cơn thèm, cầm muỗng ăn luôn, Tần Việt liếc nhìn cậu, trông có hơi bất đắc dĩ, nhưng không nói gì.
Nhưng Lâm Khinh Chu để ý thấy ánh mắt của anh, đưa muỗng qua: “Anh, anh cũng ăn đi, ngọt lắm.”
Biểu cảm của Tần Việt cũng không thay đổi, không đếm xỉa đến cậu. Lâm Khinh Chu liền đút muỗng vào miệng mình, sau đó đứng dậy đi tới, dưới tình huống Tần Việt không hề phòng bị nâng mặt anh lên, truyền miếng chanh dây kia qua.
“Anh, ngọt không?” Lâm Khinh Chu ngồi lại, chống cằm hỏi.
Tần Việt mím chặt môi, nhìn cũng không muốn nhìn Lâm Khinh Chu một cái, như thể hành động vừa rồi của cậu đã chọc giận anh vậy. Song Lâm Khinh Chu không quan tâm, tha thiết mong chờ tiếp tục nhìn anh cậu.
Nhìn rồi lại nhìn, suy nghĩ cậu lại xoay chuyển.
“Anh, anh đẹp thật ấy.”
“Anh, trước đây em đã nói với anh hay chưa, em cực kỳ thích nốt ruồi đen dưới hốc mắt của anh.”
“Anh biết không, ngày ấy anh dơ hầy vào nhà tắm, đi ra lại như đổi một người khác, khi đó em đã nghĩ sao có thể có người đẹp đến nhường này.”
“Hệt như trong tiểu thuyết miêu tả, kinh vi thiên nhân. Nếu như anh là con gái, chắc chắn khi đó em sẽ thích anh, muốn theo đuổi anh ngay.”
“Nhưng dù cho anh không phải con gái, em cũng vẫn thích anh, vẫn muốn theo đuổi anh, vậy nên anh à, em thích con người anh, không liên quan gì tới anh là ai, là nam hay nữ. Chỉ cần là anh, em đều sẽ thích.”
Cuối cùng Tần Việt cũng ngẩng đầu lên: “Lâm Khinh Chu.”
“Hả?”
“Hé miệng.”
Hai từ này quá quen thuộc, trước đây lúc anh cậu muốn hôn cậu sẽ nắm cằm hoặc gáy cậu, nói với cậu: “Lâm Khinh Chu, hé miệng.”
Lâm Khinh Chu nôn nao, ngoan ngoan hé môi ra. — Dựa vào thái độ của anh cậu hiện giờ, hôn thẳng chắc là không thể nào, nhưng vẫn có thể chờ mong chút điều gì đó.
Mà gần như cùng lúc đó, miệng cậu bị nhét vào một thứ mát lạnh, Lâm Khinh Chu vô thức mím lại — mặt lập tức nhăn thành một đống — là chanh!
“Chua quá…” Lâm Khinh Chu phun lát chanh ra, ấm ức lên án anh cậu, “Anh, anh học hư rồi…”
Tần Việt mặt không cảm xúc nhìn cậu, lúc cúi đầu khoé môi hiện lên nét cười không quá rõ ràng.
“Anh.” Lâm Khinh Chu nhìn thấy nhưng không nói, “Chua lắm đó, tê hết đầu lưỡi rồi.”
Tần Việt khoét xong trái chanh dây cuối cùng, “ồ” một tiếng. Sau đó quét vỏ chanh trên bàn vào giỏ không, bắt đầu cắt chanh.
“Anh, không thì để em cắt cho, anh đựng vào hũ.”
Mặc dù Tần Việt lơ cậu, nhưng đặt dao lên bàn, mình thì để chanh dây và mật ong vào hũ thủy tinh, đây là ngầm đồng ý với đề nghị của Lâm Khinh Chu.
Sau đấy hai người một cắt một đựng, Lâm Khinh Chu luôn có thể đưa tới mấy miếng lúc Tần Việt cần, phối hợp cực kỳ ăn ý. Hai hũ chanh dây mật ong nhanh chóng làm xong.
“Anh, em để chúng vào tủ lạnh trước, anh muốn uống nước không, tiện thể em lấy lá trà.”
Tần Việt gật đầu: “Ừ.”
Chưa tới năm phút sau, Lâm Khinh Chu đã từ nhà ra, tay trái một cái cốc, tay phải một trái bưởi.
Tần Việt nhìn hai ba lá trà nổi trong miệng ly, hỏi cậu: “Đây là trà mà em nói?”
Không ngờ Lâm Khinh Chu nói rất hùng hồn: “Đúng vậy. Em sợ bỏ trà nhiều quá tối anh ngủ không ngon, anh nhìn đáy ly xem, em có thêm vài muỗng gạo rang, thơm lắm.”
“Còn trái bưởi này nữa, em lột cho anh, vừa uống trà vừa ăn, mỗi ngày phải ăn trái cây.”
Tần Việt chẳng ừ hử gì, cầm cốc lên uống một hớp. Quả thật rất thơm, ngoại trừ lá trà và gạo rang, có lẽ còn thêm đường, có vị ngọt dìu dịu.
Trước đây sau bữa tối bọn họ thường xuyên ngồi trong sân uống trà ăn trái cây như thế này, hoặc là các loại sinh tố bà ngoại làm. Lâm Khinh Chu không thích trà, chê lá trà có vị đắng, Tần Việt bèn lên mạng học món trà gạo rang này.
Lâm Khinh Chu rất thích uống. Vậy nên trong tủ lạnh bao giờ cũng có hũ gạo rang, thỉnh thoảng sáng sớm thức dậy cậu không chịu ăn sáng, Tần Việt cũng ngâm cho cậu một chén, không bỏ lá trà, thêm đầy gạo rang, coi như đã ăn bữa sáng.
“Anh.”
“Anh thích ở đây không?”
Vấn đề của cậu quá đột ngột, Tần Việt kinh ngạc vài giây, cau mày nhìn cậu: “Tại sao lại hỏi vậy?”
Bưởi nhiều nước, không dễ lột cơm, trên ngón tay Lâm Khinh Chu dính rất nhiều nước, rơi tí tách xuống dưới.
Cậu không phân tâm mỉm cười: “Không có gì, chẳng qua là em nghĩ, nếu như anh ở đây khó chịu, vậy thì chúng ta dọn đi, không ở đây nữa.”
Những lời của tiểu Yểu vẫn như xương cá mắc trong họng Lâm Khinh Chu, bạn bè tốt nhất của cậu mà còn như vậy, thì khó bề tưởng tượng những người khác trên đảo biết quan hệ của cậu và Tần Việt sẽ nghĩ như thế nào, sẽ đối xử với Tần Việt ra sao.
Tần Việt nhận cơm cậu đưa tới, bỏ vào miệng nhai rất từ tốn. “Ở đây khá tốt.”
“Vậy sao.” Giọng Lâm Khinh Chu bình bình, môi mím chặt, tựa như không tán thành với lời của Tần Việt. Nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Đến khi Tần Việt thong thả uống xong một ly trà, cậu cũng đã lột xong trái bưởi kia, từng múi cơm được đặt hơn nửa cái dĩa.
Lâm Khinh Chu tự nếm một miếng nhỏ, khen ngọt rồi đẩy dĩa qua, bảo Tần Việt ăn.
Không lâu sau, mặt trời đột nhiên lẩn vào trong tầng mây dày, bầu trời thoáng chốc bị mây đen che kín, có thể thấy là sắp đổ mưa.
Lâm Khinh Chu dọn bàn, đẩy Tần Việt vào nhà: “Chậc, không nể mặt thật đấy, thảm của em còn chưa khô mà.”
Trận mưa này đổ tù tì hai tiếng hơn, tới mười hai giờ rưỡi mới ngừng lại. Trong homestay vừa mới ăn trưa, Lâm Khinh Chu ngồi xổm bên chân Tần Việt mát-xa cho anh.
“Anh, hay là hai bữa nữa anh theo em tới Đông thành đi, thời tiết trên đảo thay đổi nhiều quá, anh như vầy em không yên tâm.”
“Không cần.”
“Tại sao lại không, anh không muốn dọn đi vậy thì không dọn, chỉ đi với em ở tạm một khoảng thời gian thôi, khi nào qua mùa mưa chúng ta lại về, có được không?”
Tần Việt vẫn không đồng ý, dứt khoát không để ý đến Lâm Khinh Chu nữa, nhắm mắt không hé răng.
Cơn đau quá dữ dội, xoa bóp đã không còn hiệu quả gì với anh, sắc mặt anh tái hơn bình thường rất nhiều, ủ rũ không có tinh thần.
“Anh, đỡ hơn chưa?” Lâm Khinh Chu ấn cho anh gần một tiếng. Thật ra vẫn đau, Tần Việt lại nói, “Ừm.”
“Vậy ta về phòng ngủ trưa nhé?”
Tần Việt cảnh giác nhìn cậu.
Lâm Khinh Chu nhún vai bất đắc dĩ: “Anh à, em không có ý đó, chúng ta ở đây là chỉ mình anh, em đẩy anh vào, sau đó anh ngủ, em đi ra, bảo đảm không làm phiền anh, được không?”
Tiếc thay độ tin cậy của cậu ở phía Tần Việt đã tụt dốc không phanh, người kia từ chối rất dứt khoát: “Anh tự làm được.”
Lâm Khinh Chu cũng không muốn để anh cậu cảm thấy mình được đối xử đặc biệt, vậy nên không miễn cưỡng: “Vậy em ra ngoài một chuyện, sẽ về mau.”
Tần Việt dừng xe lăn, lia mắt lên mặt cậu, chứa vài phần khó hiểu.
Lòng Lâm Khinh Chu bỗng mềm đi, đuổi tới hôn một cái lên mặt anh cậu: “Chỉ dạo loanh quanh đây đó thôi, chắc chắn sẽ về trước khi anh ngủ trưa dậy.”