Trời tờ mờ sáng, miếu Ma Tổ đón tiếp vị khách hành hương đầu tiên của ngày hôm nay, người đó ba bước một lạy, lạy một đường từ dưới chân núi đến cửa chính điện, lúc đứng dậy bởi vì không đủ sức mà lảo đảo, suýt đã té nhào đầu.
Ngoại trừ một số ngày lễ đặc biệt sẽ có cư sĩ thay thế chủ trì lễ tế, bình thường miếu Ma Tổ không có ai quản lý, vậy nên giờ này phút này trong miếu chỉ có mỗi mình Lâm Khinh Chu.
Quyết định lên núi rất đột ngột, cậu không chuẩn bị nến nhang trước, bèn bỏ tờ tiền giấy vào hòm công đức, sau đó lấy ba cây nhang từ trên cái giá bên cạnh, quỳ ngay ngắn trên đệm hương bồ.
Bây giờ vẫn còn sớm, trong đại điện khá u ám, chỉ có trầm hương đang đốt tỏa ra đốm đỏ li ti, xa xa vang lên tiếng gà gáy đầu tiên, cả hòn đảo San Hô dần dần tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
Lâm Khinh Chu cầm nhang, dập đầu bái lạy tượng thần Ma Tổ –
“Ma Tổ nương nương tại thượng, tín đồ Lâm Khinh Chu có một chuyện không hiểu, mong ngài hãy giải đáp, con trai và con trai yêu nhau là sai thật sao? Cớ gì lại khiến người con yêu trải qua những đau khổ ấy?”
Cậu im lặng giây lát, ngước lên nhìn tượng thần Ma Tổ, nói lời tương tự lễ cầu phúc lần trước: “Nhưng con không cho rằng chúng con có tội, vậy nên nếu như thật sự có nghiệp quả, con tình nguyện một mình gánh vác, đổi cho người con yêu một kiếp suôn sẻ bình an, không tai không bệnh.”
Lâm Khinh Chu dập đầu lần nữa, một hồi không đứng dậy. Sau đó cắm nhang vào lư hương trước tượng thần, quay người đến hậu viện.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng cậu đến đây hôm nay – Cậu muốn xem thử Tần Việt đã viết cái gì trên tấm thẻ gỗ.
Hôm đó trên tay anh cậu dính vết mực, nhất định đã lén để lại thẻ gỗ.
Hơn nữa…
[Tại sao mày lại tìm anh ấy đánh nhau, mày có còn là con người không?]
[Mọe, không phải tao ra tay trước, là anh ta lên cơn đụng tao trước!”
Cảnh tượng đánh nhau với Lý Hải Dương ngày hôm qua rành rành trước mắt, cậu cũng khui được nguyên do năm xưa hai người đánh nhau.
Là bởi vì Lý Hải Dương nhìn thấy thẻ gỗ Tần Việt viết trên giá cầu phúc.
“Hôm ấy tao cùng bạn gái lúc đó tới miếu Ma Tổ thắp nhang, xong rồi ra hậu viện cầu phúc, nhiều cái giá như vậy, hàng ngàn hàng vạn thẻ gỗ, mày nói xem có trùng hợp không, thẻ gỗ của cô ấy khéo sao treo ngay bên cạnh thẻ gỗ viết tên mày.”
“Tao từng thấy chữ anh ta, vừa thấy là nhận ra liền, vậy nên tao cầm thẻ gỗ kia tới tìm anh ta, ném bên chân anh ta, hỏi anh ta muốn để người trên đảo biết hết chuyện kinh tởm anh ta làm hay gì, sau đó anh ta điên lên…”
Lúc nói mấy chuyện này hai người đã đánh đấm xong, nằm ngửa trên sàn xi măng của nhà kho, từ đầu chí cuối giọng điệu của Lý Hải Dương lộ rõ vẻ chán ghét, khiến cơn tức của Lâm Khinh Chu lại trào lên, nện một quyền thật mạnh vào mặt cậu ta.
Khi ấy cậu đã muốn lên núi tìm thử, điên cuồng muốn biết lần này anh cậu lại viết cái gì trên thẻ gỗ.
Vào sáng sớm, trong núi ẩm ướt se lạnh, Lâm Khinh Chu ra ngoài vội vàng, trên người chỉ mặc một chiếc sơ mi, lúc leo núi không cảm thấy lạnh, ngược lại là ra đầy mồ hôi, bây giờ bị gió lạnh thổi qua, khoan nói mồ hôi rút vào, còn ớn lạnh.
Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi từ chính điện đến hậu viện mà Lâm Khinh Chu đã hắt xì không dưới mười cái, hắt đến nỗi ê ê lồng ngực.
Sắc trời sáng dần, bóng cây đung đưa trong sân trở nên cực kì vắng lặng, Lâm Khinh Chu hít mũi, đã đến rất gần nơi giá cầu phúc.
Song bước chân lại bắt đầu ngập ngừng, đảo đi đảo lại ở tại chỗ, không dám tiến lên, cũng không cam lòng từ bỏ.
Một giây trước còn thề thốt sắt son, đến lúc chứng thực thật sự lại sợ mình đã nghĩ nhiều, thật ra Tần Việt không hề viết thêm tấm thẻ nào, vết mực trên ngón tay hôm đó có lẽ chỉ là trùng hợp. Có lẽ dây vào lúc ghi chép gì đó ở homestay.
Bầu trời dần sáng tỏ, dưới chân núi bắt đầu thấp thoáng đưa tới tiếng người và tiếng rú còi ô tô, chó sủa và gà gáy trộn lẫn vào nhau, ồn ào ầm ĩ, rất nhộn nhịp.
Cuối cùng Lâm Khinh Chu vẫn đi qua.
Có rất nhiều giá, nhưng không nhiều bằng nguyện vọng của người đời, tuy rằng xếp tận mấy dãy, nhưng trên mỗi giá đều treo chi chít thẻ gỗ, lục lạc đính dưới thẻ phát ra từng tiếng vang lanh lảnh trong làn gió mát.
Mỗi giá tổng cộng mười hai hàng, Lâm Khinh Chu nắm chặt bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, đọc thầm một câu “Ma Tổ nương nương phù hộ”, rồi bắt đầu tìm lên từng dãy giá gỗ đầu tiên.
[Hi vọng năm nay có thể đậu band 4 suôn sẻ, cuối kì đừng trượt môn.]
[Không muốn cố gắng nữa, xin Ma Tổ nương cho con kiếm được một anh người yêu giàu có, thành công gả vào nhà quyền thế, sống một cuộc sống chây lười.]
[Còn ba tháng nữa là vợ sinh, xin hãy phù hộ cô ấy và con đều bình an.]
[Mẹ bệnh nữa rồi, xin Ma Tổ nương nương phù hộ bà khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi.]
[Chồng lại bị ả hồ ly mặt dày kia hút hồn, tôi ở nhà nuôi dạy con cái chăm sóc cha mẹ già cho hắn ta, hắn lại đem tiền đi trăng hoa vui sướng với người khác, tôi muốn ly hôn, nhưng cha mẹ cảm thấy bẽ mặt không đồng ý, bảo tôi nhịn đi, tôi không muốn nhịn nữa.]
[Sang năm sắp sửa thi đại học, xin Ma Tổ nương nương nương phù hộ con ghi danh bảng vàng, thuận lợi đậu vào trường học lý tưởng, con muốn bước ra đảo, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.]
…
Thế gian hằng hà sa số thiện nam tín nữ, người người có việc cầu mong, người người có điều phiền não.
Có người cầu tiền tài cầu công danh, có người cầu con cầu mạnh khỏe, cũng có người cầu một mối lương duyên.
Mấy dãy giá gỗ, nào chứa đựng được nhiều ước nguyện như thế, thẻ gỗ quá nhiều, nhìn mà rối mắt.
Lâm Khinh Chu nhìn chăm chăm tấm thẻ gỗ muốn sống cuộc sống chây lười, thầm nghĩ nếu Ma Tổ nương nương mà có thể giúp cô đạt được nguyện vọng này vậy thì quái thật.
Cậu tiếp tục tìm kiếm từng tấm.
Hàng đầu tiên, không có.
Hàng thứ hai, không có.
Hàng thứ ba, vẫn không có…
Sau khi tìm đến cứng đơ cả cổ, Lâm Khinh Chu bắt đầu lục tìm hàng chính giữa.
Vừa rồi cậu đã thử so sánh chiều cao của xe lăn, Tần Việt cùng lắm chỉ có thể treo thẻ gỗ ở hàng này, lên trên nữa hẳn là anh cậu không chạm tới.
Thời gian trôi qua từng chút, vẫn không thấy tung tích thẻ gỗ của Tần Việt, Lâm Khinh Chu lại không nhịn được mà nghĩ, có lẽ do cậu nghĩ nhiều thật rồi.
Chính bởi vì vậy, trong lòng cậu càng nôn nóng hơn.
Nhưng đúng lúc này, cậu chợt nhìn thấy tên của mình.
[Lâm Khinh Chu, phải bình an, phải khỏe mạnh, đừng nhớ đến anh.]
Cậu nhận ra ngay, đó là nét bút của anh cậu.
Ban đầu cứ ngỡ là phải tìm rất rất lâu, không ngờ lại tìm được như vậy.
Ánh mặt trời đã rọi sáng sân cả buổi, gió lay lá cây, tiếng khóc lóc của trẻ con pha tạp tiếng gà gáy chó sủa, trong những âm thanh hoặc yên tĩnh hoặc ầm ĩ này, Lâm Khinh Chu nắm chặt thẻ gỗ trong tay, đột nhiên nhớ đến mùa hạ năm nọ, thật ra cậu và Tần Việt đã đến miếu Ma Tổ, còn treo thẻ gỗ trên những giá gỗ này.
Đó có lẽ là kì nghỉ hè lớp Mười một của cậu, bởi vì sắp sửa thi đại học, bà ngoại nói muốn đến miếu Ma Tổ cầu nguyện giúp cậu, sau đó thì biến thành cậu và Tần Việt đi.
Bởi vì bà ngoại nói phải thành tâm, vậy nên hôm đó hai người dậy từ sớm bửng, lúc trời còn chưa sáng cậu đã bị Tần Việt kéo dậy khỏi ổ chăn, giục cậu xuất phát.
Nhưng cậu buồn ngủ lắm, áo ngủ cởi được một nửa kẹt ngay đầu lại ngủ mất, Tần Việt chỉ đành làm thay cậu, giúp cậu cởi áo ngủ, tròng áo thun lên người.
Quần cũng vậy, Tần Việt ôm cậu tới mép giường, sau đó mặc quần giúp cậu. Ngay cả răng cũng do Tần Việt đánh cho.
Đến khi rửa mặt xong, trạng thái mở mắt không lên cuối cùng cũng giảm bớt, ngoài trời tối đen, hai người mở đèn pin, dắt tay nhau đi trên đường núi, ngắm nhìn thành phố vẫn còn đang ngủ say dưới chân núi và người bên cạnh.
Lúc đó trong lòng Lâm Khinh Chu có một cảm giác là lạ khó miêu tả được, tiếc thay chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức cậu không phân biệt được rốt cuộc là cái gì.
Bây giờ nghĩ lại, ắt hẳn là thích.
Trước khi cậu hiểu được tấm lòng dành cho Tần Việt, cậu đã thích người này rồi. Chỉ cần ở bên cạnh người này, làm chuyện gì cậu cũng thấy vui.
Ngày ấy trong miếu cũng chỉ có hai người họ, dâng hương xong, Lâm Khinh Chu liền kéo Tần Việt ra hậu viện.
Trong hậu viện có cây bạch quả khổng lồ, tán cây như ô, thân cây cứng cáp chừng mười người đàn ông ôm mới tạm kín.
Nghe đồn miếu Ma Tổ đã được xây trên núi hàng trăm năm, mặc dù giữa chừng bởi vì chiến tranh và nguyên nhân khác mà từng bị phá hủy mấy lần, nhưng vẫn trùng tu trên vị trí cũ.
Mà cây bạch quả đã được dời đến đây từ lần dựng chùa đầu tiên, đến ngày nay cũng đã được hàng trăm năm.
Cạnh cây không xa là từng dãy giá gỗ, dùng cho các khách hành hương cầu phúc, tín đồ có điều nguyện cầu viết tâm nguyện của mình lên thẻ gỗ, treo trên giá cầu phúc, Ma Tổ nương nương sẽ phù hộ họ đạt được nguyện vọng.
Lâm Khinh Chu chưa ăn sáng, hai người bèn ngồi bên bàn đá dưới cây ngân hạnh một hồi, ăn bánh bao chay Tần Việt đem.
“Hồi bé thường hay nghe bà ngoại nói, cầu phúc cầu nguyện ở đây rất linh, anh, không thì anh cũng thử xem?”
Nhìn như là đang trưng cầu ý kiến, nhưng thật ra đã lấy hai tấm thẻ cầu nguyện và hai cây bút đến, muốn Tần Việt viết chung với mình.
Lâm Khinh Chu đến vì kì thi đại học, trên thẻ cầu nguyện đương nhiên viết: “Chúc mình thi đại học suôn sẻ, đậu vào học viện âm nhạc Đông thành!”
Ký tên Lâm Khinh Chu. Còn tinh nghịch vẽ hai mầm cây nhỏ.
Chờ cậu làm xong, nhìn thấy Tần Việt cầm bút mãi không viết chữ nào, giục: “Anh, sao anh không viết, sợ em nhìn trộm hở, vậy em quay lưng lại, anh viết đi!”
Cầu nguyện.
Trong lòng anh quả thật có một nguyện vọng, nhưng nguyện vọng này e là cả Ma Tổ nương nương từ bi cũng sẽ không thành toàn.
Tần Việt lại nhìn chằm chằm thẻ gỗ lâu thật lâu, cho đến khi Lâm Khinh Chu thúc giục lần nữa: “Anh, em xoay lại được chưa?”
Anh mới cầm bút viết xuống một dòng chữ. Lâm Khinh Chu đã xoay lại, nhỏ giọng đọc lên hàng chữ phía trên –
“Khẩn cầu bà ngoại và Lâm Khinh Chu bình an suôn sẻ, không bệnh không tai, cầu mong Lâm Khinh Chu thi đại học trót lọt.”
“Anh, sao anh chỉ cầu cho em và ngoại vậy, còn anh đâu?” Lâm Khinh Chu nhăn mặt, ra vẻ không tán thành.
Nhưng Tần Việt đã cầm thẻ gỗ đứng dậy, đi qua treo lên một trong số giá gỗ. Sau đó ngoảnh lại nói với Lâm Khinh Chu: “Đây chính là mong ước của anh.”
Đây chính là toàn bộ mong ước của Tần Việt.
Anh từng không chỗ dựa, không vấn vương, về sau có bà ngoại và Lâm Khinh Chu, hai người ấy đã trở thành tất cả của anh.
Cầu nguyện với Ma Tổ nương nương cũng chỉ cầu vì bọn họ.
Trước đây Lâm Khinh Chu từng suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc mình bắt đầu thích Tần Việt từ giây phút nào, cuối cùng vẫn không nghĩ ra.
Nhưng giờ này phút này, nhớ đến những chuyện xa xưa, cậu bỗng cảm thấy đáp án của vấn đề này thật ra chẳng hề quan trọng, người ấy tốt như vậy, dù sớm hay muộn, cậu nhất định sẽ phải lòng đối phương.
Mà giờ đây trên thẻ gỗ của Tần Việt vẫn chỉ có cậu.
– Lâm Khinh Chu, phải bình an, phải khỏe mạnh, đừng nhớ đến anh.
Nguyện vọng tàn nhẫn biết bao.