Đi Trong Sương Mù

Chương 58: C58: Anh chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi



ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 58.

Anh chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi

Vốn những vụ án giết người đơn giản không khiến dư luận xôn xao lớn thế này nhưng vụ án của Ngô Xương Quảng lại không như vậy. Người giết ông ta là sát thủ vị thành niên không phải chịu trừng phạt của pháp luật. Một mạng người sống cứ như vậy mà chết đi khiến dân mạng lòng đầy căm phẫn, ồ ạt lên án hung thủ nhỏ tuổi điên rồ này.

Sức nóng của dư luận về vụ án này có thể hiểu được, mà nghe tin đội điều tra hình sự Cục Công An thành phố Phù Tụ thông báo mở họp báo, các phóng viên lập tức gọi điện không ngừng tới đường dây nóng của văn phòng Cục Công an.

4 giờ chiều hôm sau, truyền thông nghe tin mà đến tập trung đông nghịt trước cửa Cục Công an thành phố. Cục Công an phải phái hai cảnh sát khu vực gần đó đến điều tiết giao thông khẩn cấp.

Trong Cục Công an thành phố có một đại lễ đường một trăm năm tuổi, thường dùng để tổ chức các công tác khen thưởng, không gian rộng có sức chứa hơn trăm người. Địa điểm họp báo được bố trí ở đây.

Rất nhanh, các phóng viên báo chí đâu vào đấy được dẫn vào bên trong lễ đường, bắt đầu điều chỉnh thiết bị ghi hình.

……

3 giờ 55 phút, Lâm Tái Xuyên mặc đồng phục cảnh sát màu xanh sẫm, từ cửa chính đi vào lễ đường. Thân hình anh cao gầy, nhanh nhẹn. Làm cảnh sát nhiều năm khiến tư thế đứng của anh nhìn khá mạnh mẽ, kiên cường.

Thấy anh đi vào, trong nháy mắt, cả lễ đường nháy mắt trở nên ồn ào. Lâm Tái Xuyên đưa mắt nhìn phóng viên phía dưới, gương mặt đẹp trai nhưng lãnh đạm.

“Vị kia hẳn chính là đội trưởng đội điều tra hình sự! Trên vai 2 vạch 3 sao! Cấp bậc chỉ huy. Sao lại trông trẻ tuổi như vậy?”

“Đội trưởng Lâm đến!”

“Xin nhường đường một chút! Làm ơn để tôi đi qua một chút! Cảm ơn!” Có vị phóng viên nhanh chóng vác camera chen đến vị trí chính giữa lễ đường.

Ánh mắt mọi người lập tức đều tập trung trên người Lâm Tái Xuyên. Mà dưới ánh đèn flash, gương mặt Lâm Tái Xuyên trầm tĩnh. Anh đưa tay cầm mic trên mặt bàn, giọng nói trầm ổn, bình tĩnh, mở miệng nói không nhanh, không chậm, “Tôi là đội trưởng đội điều tra hình sự, Cục Công an thành phố Phù Tụ, Lâm Tái Xuyên. Cảm ơn các vị đã nhận lời mời tham gia cuộc họp báo lần này. Tôi tin rằng mỗi vị ở đây đều biết về vụ án của người bị hại họ Ngô. Căn cứ vào bảo hộ đặc biệt của pháp luật đối với trẻ vị thành niên, trong cuộc họp báo về vụ án lần này, sẽ không làm rõ bất kì thông tin cá nhân nào của những người có liên quan đến vụ án. Nếu mọi người có câu hỏi gì, xin dùng thay thế bằng từ “người họ Hà”.

Vào lúc 10 giờ 23 phút ngày 25 tháng 11, trong con hẻm nhỏ thuộc phân khu Cẩm Quang, người họ Hà đã cầm hung khí giết hại người họ Ngô đang trên đường về nhà. Sau đó, người này rời khỏi hiện trường vụ án. 9 giờ sáng ngày thứ ba sau khi xảy ra án mạng, người họ Hà tới đồn công an phân khu Cẩm Quang tự thú. Trước mắt, người này đã bị cảnh sát tạm giữ để phối hợp điều tra”.

Lâm Tái Xuyên nói, giọng rõ ràng: “Đây là thông tin cơ bản về vụ án. Nếu các vị có câu hỏi gì liên quan đến vụ án này, xin nêu ra”.

Vừa dứt lời, các phóng viên muôn hình muôn vẻ phía dưới lập tức mồm năm miệng mười, nói:

“Người họ Hà vì sao sát hại người họ Ngô? Giữa hai người có ân oán gì sao?”

“Từ tình huống điều tra trước mắt, người họ Hà có thể chịu sai khiến của người khác, nguyên nhân cụ thể đang trong quá trình điều tra sâu hơn”.

“Tình huống hiện tại của người họ Hà thế nào?”

“Hiện người này đang bị tạm giữ ở trung tâm tạm giam dành cho thiếu niên, có chuyên gia phụ trách trông nom”.

“Căn cứ vào quy định của pháp luật hình sự nước ta, người họ Hà có phải sẽ không phải chịu bất kì hình phạt nào?”

Lâm Tái Xuyên nói: “Đáp án cho vấn đề này, luật pháp nước ta đã có quy định cụ thể, không cần cảnh sát trả lời”.

“Nếu người họ Hà chịu sự sai bảo của người khác, người sai bảo cậu ta sẽ phải chịu hình phạt gì? Cảnh sát đã tra được người sai bảo cậu ta là ai chưa?”

Lâm Tái Xuyên cẩn thận trả lời: “Đội điều tra hình sự phụ trách điều tra và giải quyết vụ án. Đối với việc cân nhắc mức hình phạt, không có quyền can thiệp. Nếu các vị có hứng thứ có thể hỏi những người phụ trách tư vấn về luật. Đối với người sai bảo người họ Hà, cảnh sát đã có suy đoán bước đầu, hơn nữa đang nhanh chóng triển khai công tác điều tra liên quan. Nếu như có tiến triển mới, sẽ thông báo trên trang thông tin chính thống”.

………

Trận hỏi đáp này đại để đã tiến hành được hơn nửa giờ. Lâm Tái Xuyên bị ánh đèn flash chụp không ngừng. Từ đầu đến cuối, anh không hề lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. Cho dù có phải giải thích lại vấn đề vừa nói một giây trước với các phóng viên, anh cũng vô cùng kiên nhẫn, trả lời ôn hòa, khiến các phóng viên không còn gì để nói.

Lễ đường trở nên yên tĩnh kì lạ trong một lúc. Đột nhiên, lúc này có một phóng viên mở miệng, nói: “Đội trưởng Lâm, có một bạn trên mạng là cư dân Phù Tụ đăng bài nói, rạng sáng ba ngày trước, người này nhìn thấy ở khu vực phía Bắc thành phố, có hai chiếc xe cảnh sát đi mở đường, hộ tống một chiếc xe cứu thương chạy về phía bệnh viện Nhân dân. Tin tức này nhận được sự quan tâm của nhiều bạn trên mạng. Xin hỏi, đó có phải nhân chứng liên quan của vụ án không?”

Nghe câu hỏi này xong, trên mặt Lâm Tái Xuyên hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên ngoài ý muốn, tuy nhiên, biểu cảm này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, sau đó, anh không hề do dự mà phủ nhận: “Ba ngày trước, cảnh sát Cục Công an không tới khu vực phía Bắc thành phố”.

Lâm Tái Xuyên cũng không nói dối. Hôm xảy ra vụ án, bọn họ đúng thật không truy vết đến khu vực phía Bắc thành phố. Cục Công an thành phố là ngày hôm sau, sau khi Phùng Nham Ngũ chết mới truy vết đến vị trí của ông ta.

Cụm từ “ba ngày trước” chỉ là thông tin hỏa mù cố ý thả ra để “người khác” nghe được.

Vẻ mặt phóng viên trở nên hơi kì lạ. Người này cẩn thận mở miệng, nói: “Nhưng người kia tự xưng là nhân viên công tác trong bệnh viện. Hơn nữa, còn đăng một tấm ảnh chụp trên mạng…”

Nghe thế, Lâm Tái Xuyên lập tức lạnh lùng nhìn về phía phóng viên đang nói chuyện, giọng điệu sắc bén hoàn toàn khác trước đó, hơn nữa, cũng không hề khách sáo: “Nếu có người trên mạng cố ý bịa đặt sự thật, tung tin đồn không có căn cứ, tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng, bộ phận phụ trách của Cục Công an thành phố sẽ truy cứu trách nhiệm theo pháp luật đối với người này”.

Lúc sắc mặt Lâm Tái Xuyên trầm xuống, người khác liền cảm thấy áp lực và sợ hãi. Phóng viên kia giống như hơi sợ hãi, biến sắc mặt, nuốt nuốt nước bọt, không dám hỏi thêm gì, ngượng ngùng nói: “Vâng, được…”

Tạm dừng một lát, Lâm Tái Xuyên lại bình tĩnh tường thuật: “Mấy ngày gần đây, liên tục có đủ loại tin tức liên quan đến vụ án, dẫn đến việc trên mạng lan truyền rất nhiều lời đồn không đúng sự thật, khiến công chúng lẫn lộn. Xin mọi người tin tưởng thông báo chính thức. Nếu vụ án có tiến triển trong điều tra, Cục Công an thành phố Phù Tụ sẽ tiến hành thông báo sớm”.

“………” Các phóng viên trong lễ đường nhìn nhau, sau thời gian im lặng ngắn ngủi, có phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi, giống như vừa rồi chỉ là câu hỏi râu ria.

Lại qua mười lăm phút, cuộc họp báo về vụ án lần này mới kết thúc. Các phóng viên lục tục khiêng thiết bị rời khỏi lễ đường.

Mãi đến khi phóng viên cuối cùng rời đi, Lâm Tái Xuyên mới chống một tay lên mặt bàn, hơi cúi người, nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Chương Phỉ lập tức đi tới: “Đội trưởng Lâm, anh ổn chứ?”

Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: “Tôi không sao”.

Anh chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi.

Trên đường trở lại văn phòng, Lâm Tái Xuyên nhớ lại chi tiết những việc vừa xảy ra ở đại lễ đường. Hẳn là… anh không để lộ gì đi.

Nói thẳng với những người đó, Phùng Nham Ngũ còn sống, tương đương với việc quang minh chính đại nói dối, vừa nhìn là biết là biện pháp giăng bẫy vụng về.

Chỉ có loại này, giả như thật, những lời ba phải hiểu thế nào cũng được, mới có thể dễ dàng khiến những người đó nghi ngờ. Càng muốn cho họ biết, càng phải che giấu, càng không được thừa nhận. Người không biết sẽ nghe được sự thật về vụ án. Mà những người có thể “nghe hiểu”, tự nhiên sẽ “hiểu”.

Hiện giờ, cảnh sát đã thả tin tức ra ngoài. Có thể khiến người kia cắn câu hay không, phải xem mấy ngày tới.

*

* *

Trong văn phòng đội điều tra hình sự, Tín Túc không biết đã thở dài lần thứ bao nhiêu.

Cậu còn đang tiếc nuối không được đi bệnh viện giả làm Phùng Nham Ngũ. Chỉ nằm trên giường sẽ không có việc gì rơi được vào đầu cậu. Có điều, Sa Bình Triết và Phùng Nham Ngũ tuổi tác, gương mặt và hình thể có nhiều điểm tương tự nên Lâm Tái Xuyên đã cử Sa Bình Triết giả làm Phùng Nham Ngũ. Những người đó một khi bắt đầu nghi ngờ Phùng Nham Ngũ chưa chết, nhất định sẽ lén đến bệnh viện điều tra, xác nhận việc này. Lúc chọn người giả làm Phùng Nham Ngũ, Tín Túc vì năng lực tác chiến một mình quá yếu nên là người bị loại đầu tiên.

Tín Túc u buồn nhìn chạc cây lẻ loi bên ngoài cửa sổ.

Có cảnh sát nhìn thời gian, nói: “Bên đội trưởng Lâm hẳn sắp xong rồi nhỉ? Có thể bắt được lão Lục kia hay không, phải xem lần này”.

Trịnh Trị Quốc giọng nói kiên định: “Trường hợp hiện giờ, quyền khống chế đang ở trong tay chúng ta. Bọn họ nhất định không dám khẳng định Phùng Nham Ngũ đã chết, lại còn bị rơi vào tay cảnh sát. Chỉ cần sinh ra chút nghi ngờ, nhất định sẽ phái người đến xác minh tình hình”.

Hạ Tranh gật đầu nói: “Tối hôm đó, chúng ta đã liên hệ thành viên đội cứu hộ để bọn họ giữ kín việc này, không để những người đó biết rạng sáng hôm sau, chúng ta mới vớt được Phùng Nham Ngũ”.

Nghe thấy câu này, Tín Túc hơi mỉm cười, “Bị bọn họ biết cũng không sao. Một khi những người đó bắt đầu nghi ngờ Phùng Nham Ngũ chưa chết, bọn họ sẽ cảm thấy cảnh sát đang cố ý che giấu tin thức thật là Phùng Nham Ngũ còn sống, cố ý bố trí thủ thuật che mắt với bên ngoài”.

Hạ Tranh nửa giây mới phản ứng được, giật mình tỉnh ngộ: “Thế này chính là thông minh bị chính thông minh lừa!”

Tín Túc cười nhạo một tiếng: “Không tính là thông minh. Chỉ là một đám ngu xuẩn tự cho là đã suy tính chu đáo mà thôi”.

Lâm Tái Xuyên vừa vào cửa liền nghe thấy câu nói vô cùng ngạo mạn này, anh liếc mắt nhìn Tín Túc.

Tín Túc vẻ mặt vô tội, giơ tay vẫy vẫy với anh.

Hạ Tranh nói: “Đội trưởng Lâm, anh về rồi!”

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu, vào thẳng vấn đề: “Kế tiếp, trong khoảng thời gian này, điều tra tất cả các trại mồ côi, các viện từ thiện, tìm thông tin về những bé trai khoảng mười tuổi bị mất tích, liên hệ các phân cục lập án mất tích. Trọng tâm điều tra lần này là những đứa bé đó trước khi mất tích từng tiếp xúc với ai, hoặc đi nơi nào, càng tỉ mỉ, kỹ càng, càng tốt. Cố gắng hết sức thu thập được tư liệu hình ảnh của những bé trai mất tích. Hẳn Hà Phương có thể hỗ trợ nhận diện một số người. Mặt khác, duy trì liên lạc với bên bệnh viện. Sau khi họp báo kết thúc, sát thủ kia nhất định sẽ xuất hiện. Cần liên tục duy trì cảnh giác cao độ”.

“Rõ!”

“Rõ!”

Bố trí phương hướng điều tra tiếp theo xong, Lâm Tái Xuyên không ở đội điều tra hình sự lâu mà trở lại văn phòng. Anh kéo rèm vào, sau đó vẻ mặt mệt mỏi, từ từ nằm xuống sô pha.

Từ sau khi tiếp nhận vụ án Ngô Xương Quảng, đã rất nhiều ngày, Lâm Tái Xuyên không ngủ một giấc tử tế, trạng thái tinh thần đã mệt mỏi đến cực điểm. Anh cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Còn về hướng phát triển tiếp theo của vụ án này… Cục Công an thành phố đã làm hết tất cả những gì có thể. Còn lại chỉ đành nghe theo lệnh Trời, kiên nhẫn chờ nghi phạm chui đầu vào lưới.

Nhưng có lẽ, nếu bọn họ xác định được Phùng Nham Ngũ nhất định đã chết, bọn họ sẽ không đi vào tầm nhìn của cảnh sát, mọi việc sẽ không thuận lợi như cảnh sát mong muốn.

Nhưng có lẽ, theo rà soát điều tra sâu hơn của vụ án, có thể sẽ xuất hiện manh mối mới.

Tất cả đều là ẩn số.

Hết chương 58

Đến chương 59


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.