Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 62: Ngoại Truyện Về Cặp Đôi Chính



Ông trời ơi, anh nghĩ, con may mắn quá đi mất.

– —————————————-

Gần đây Văn Địch giống như một quả bóng bay phình lên đến cực điểm. Đơn xin tài trợ, xuất bản luận văn và kế hoạch giảng dạy cái này chồng cái kia, khiến cậu vừa căng thẳng vừa bức bối, ăn không ngon ngủ không yên, chỉ cần có ai chọc nhẹ một cái sẽ phát nổ ngay lập tức.

Kể cả khi “ai” đó là anh chồng đang làm việc nhà.

“Sao bây giờ anh lại giặt đồ?” Văn Địch nhìn Biên Thành bằng ánh mắt vô hồn, “Mặc một lần là phải giặt luôn hả?”

Bàn tay đang cầm nước giặt của Biên Thành dừng lại trong không trung.

“Sao anh lại bật robot quét nhà lên?” Văn Địch lại cằn nhằn, “Nhà sạch lắm mà?”

Sinh vật hình trụ đụng vào chân Biên Thành, anh cúi xuống tắt công tắc.

Tưởng chừng như thế là xong, nhưng một lúc sau Văn Địch quay lại trừng anh.

“Sao vậy em?”

“Anh thở ồn quá.”

Biên Thành im lặng một lúc, sau đó bước tới, nhấn cái trán đầy mụn do căng thẳng vào ngực mình. Ấy vậy mà giờ đây Văn Địch chẳng hề ghét bỏ tiếng tim đập ồn ào, cậu run rẩy giơ tay lên ôm lấy chiếc gối hình người không buông.

“Mấy năm đầu cũng khá là mệt.” Biên Thành v.uốt ve gáy cậu.

Văn Địch thở ra một hơi dài, cả người giống như một quả bóng xì hơi. Năm ngoái cậu vào Đại học Ngôn ngữ[1], vinh dự gia nhập đội quân giảng viên trẻ. Mặc dù Đại học Ngôn ngữ cũng không phải trường đại học trong Song Nhất Lưu[2] nhưng lại xếp hạng cao trong lĩnh vực của cậu, còn ở Bắc Kinh, lúc xin việc cũng cạnh tranh sứt đầu mẻ trán, trải qua muôn vàn cay đắng mới vào được. Sát hạch của trường áp dụng mô hình 3+3+3[3], nếu đạt chuẩn thì có thể thăng chức từ giảng viên lên phó giáo sư chỉ trong vòng ba năm, còn nếu không đạt chuẩn thì sau chín năm cũng khó được thăng chức. Văn Địch chí ở trên cao, cảm thấy cậu nên đặt mục tiêu áp lực xíu, kết quả bây giờ là thế này đây —- anh chồng thở thôi cũng bị lườm.

“Em đi nghỉ xíu đi.” Biên Thành nói.

“Không được, ” Văn Địch nhìn màn hình, “Còn Đơn xin Quỹ Thanh niên của Bộ Giáo dục chưa điền xong, còn một chương của luận văn chưa viết xong, còn giáo án hai tiết chưa…”

Cậu lại tru tréo rồi gục vào ngực Biên Thành. “Vẫn là đại học T tốt hơn, ” Cậu lẩm bẩm một mình, “Đại học T không quan tâm tới việc đánh giá giáo án.”

Tiêu chuẩn sát hạch của mỗi trường đại học là khác nhau. Một số trường đại học rất coi trọng việc giảng dạy và việc đánh giá giáo án cũng được coi là một trong số các chỉ tiêu sát hạch. Tuy nhiên đại học T hoàn toàn không quan tâm tới những thứ này, chất lượng giáo án không liên quan gì tới xét duyệt thăng chức. Tất cả đều phụ thuộc vào lương tâm của giảng viên, xem họ có nên dày công soạn giáo án không thôi.

Không như Văn Địch, nếu giáo án của ba năm liên tiếp không trên 60% thì nhà trường có quyền đuổi cậu.

“Nhưng áp lực nghiên cứu của tụi anh lớn hơn, ” Biên Thành nhắc nhở cậu, “Và yêu cầu dành cho dự án cũng cao hơn.”

Văn Địch nhớ tới đơn xin tài trợ trong máy tính, đau khổ nhắm mắt lại. Xin phê duyệt dự án không đau đầu, quan trọng là phải viết xong đơn rồi tới các văn phòng xin dấu và chữ ký. Quy trình này vô cùng tốn thời gian và năng lượng.

Sau đó cậu nhớ ra cậu vẫn còn một đống hóa đơn chưa báo để được thanh toán lại, đầu càng đau hơn.

Cậu phải nhanh chóng được làm người hướng dẫn thạc sĩ và tiến sĩ, tuyển chân chạy việc và giải phóng bản thân khỏi mấy chuyện vụn vặt này.

Nghĩ tới đây bỗng cậu rùng mình. Cái này là “đi giết rồng cuối cùng lại thành rồng” rồi.[4]

(Hy: Ý chỉ lòng tham quá lớn sẽ bị nuốt chửng, chú thích chi tiết ở cuối chương. Ở đây ám chỉ Văn Địch đã trở thành loại người giống Lưu già, ngày xưa chửi ổng bây giờ lại thành ổng)

“Hầy, chẳng lẽ trên đời này không có người hướng dẫn nào không bóc lột nghiên cứu sinh ư?” Cậu vuốt ngực, hỏi Biên Thành, “Anh xử lý mấy chuyện vụn vặt kiểu gì vậy?”

“Anh có thư ký.”

Văn Địch ngừng tay. Cậu từng nghe nói rằng các giảng viên có tiếng tăm sẽ có thư ký riêng, nhưng đó là do họ có dự án hợp tác với các công ty, có rất nhiều công việc hành chính, kế toán, đối ngoại, liên kết công nghiệp – đại học – nghiên cứu, chuyện vặt vãnh nên việc có một thư ký là điều vô cùng thiết yếu, tiền lương của thư ký có thể được trả bởi cơ quan. Tuy vậy phần trăm tiền trả cho thư ký đã được quy định trong kinh phí của dự án và không thể vượt qua mức đấy được, quy mô dự án của Văn Địch chắc chắn không thể trả nổi tiền lương cho thư ký, cậu nghi ngờ phí này có hơi quá so với dự án của Biên Thành.

(Hy: Công nghiệp-đại học-nghiên cứu đề cập đến sự kết hợp giữa các doanh nghiệp, trường đại học và cơ quan nghiên cứu khoa học. Đó là sự hợp tác và tích hợp của các bộ phận lao động xã hội khác nhau trong nghiên cứu khoa học, giáo dục và sản xuất về chức năng và lợi thế về nguồn lực)

“Anh thuê bằng tiền của anh.” Biên Thành nói.

Trong đầu Văn Địch có vô vàn điều muốn nói nhưng cuối cùng cậu gom thành một câu: “Lương của em không đủ để thuê thư ký đâu!”

“Vậy để anh thuê cho em nhé.”

“Ừm…” Văn Địch do dự, “Em là giảng viên mới nhưng đã có thư ký riêng, thế này có kiêu căng lắm không? Các đồng nghiệp khác của em liệu có ý kiến không?”

“Quản người ta làm gì, cũng chẳng phải tiêu tiền người ta.”

Văn Địch tiếp tục lo lắng cắn móng tay, cảm thấy đầu óc ong ong, không thể gõ nổi một chữ của lời kết bài luận văn nên cậu quyết định đi nghỉ một lúc. Cậu nằm xuống giường, một tay ôm chiếc gối hình người, một tay mở điện thoại ra thấy bạn thân lại tới làm phiền cậu.

Số lượng người hâm mộ của Tưởng Nam Trạch tăng vùn vụt, áp lực cũng theo đó mà tăng, đau đầu chọn chủ đề không khác gì Văn Địch căng thẳng tới mức mọc mụn. Gần đây hắn đang tìm các tiến sĩ của nhiều lĩnh vực khác nhau để thực hiện phỏng vấn, chia sẻ về triển vọng của chuyên ngành cũng như tâm đắc trong khi làm việc. Văn Địch lấy cớ bận việc, lạnh lùng từ chối hắn nhưng hắn cứ ba lần bảy lượt cố mời cho bằng được.

Tưởng Nam Trạch: [Ông cân nhắc đi mà, nể mặt tình bạn lâu năm của tụi mình đi.]

Văn Địch: [Ông muốn tìm người giỏi mà, tôi đã đưa WeChat của Vu Tĩnh Di cho ông rồi đó?]

Tưởng Nam Trạch: [Nhưng cô ấy đang ở Anh, phỏng vấn của tôi cần người thật.]

Văn Địch: [Phiền thế, gọi qua mạng không được à?]

Tưởng Nam Trạch: [Gần đây cô ấy đang lo một hội nghị học thuật vô cùng quan trọng, tôi cũng không thân với cổ lắm, cũng không dám phiền người ta. Nè, lúc hai người đi tuần trăng mật tụi tôi là người trông Giang Vũ đấy nhé?]

Văn Địch: [Rồi rồi rồi, ông chờ tôi làm xong cái này đã rồi bàn tiếp.]

Tưởng Nam Trạch: [Xem như ông đã đồng ý nha! Xong việc tôi mời ông một bữa!]

Tưởng Nam Trạch: [Tới lúc đó dắt chồng ông theo luôn.]

Văn Địch cười lạnh, thằng này tính giỏi phết, còn muốn mua một tặng một.

Văn Địch: [Coi chừng anh ấy nói thẳng quá, mất fans cũng đừng trách tôi.]

Tưởng Nam Trạch: [Thứ tôi muốn là cái này nè khà khà khà (ruồi xoa tay.jpg)]

Văn Địch trả lời xong liền hối hận, sao lại tự rước việc vào thân thế này, còn gánh vác trọng trách thuyết phục Biên Thành. Cậu nhìn người bên cạnh, nghĩ ngợi một hồi, Biên Thành chưa bao giờ đồng ý những chuyện anh không biết rõ, vì vậy cậu mở tài khoản video của Tưởng Nam Trạch ra, đưa cho anh xem: “Nó muốn phỏng vấn anh.”

Biên Thành nhận lấy, nhấn vào một video, xem với tốc độ x2.

“Nói đại vài câu là được rồi.” Văn Địch nói.

Thế mà Biên Thành lại nhanh chóng đồng ý khiến Văn Địch cảm thấy bất ngờ.

“Có lẽ sẽ khiến nhiều học sinh nộp nguyện vọng vào ngành Toán hơn.” Biên Thành nói.

Văn Địch vô cùng nghi ngờ điều này nhưng không lên tiếng. Biên Thành đóng đoạn video phỏng vấn lại, ánh mắt lướt xuống từ những dòng chữ màu vàng bắt mắt trên một hàng vật liệu môi trường sinh hóa, dừng lại ở một số video có chữ “Vlog”. Anh hỏi Văn Địch: “Đây là gì vậy?”

(Hy: Vật liệu môi trường sinh hóa là tên gọi chung của bốn lĩnh vực kỹ thuật sinh học, công nghệ kỹ thuật hóa học, khoa học kỹ thuật môi trường, khoa học kỹ thuật vật liệu.)

“Là video ghi lại cuộc sống hằng ngày của mình, ” Văn Địch nói, “Vlog của nó toàn hành hạ người ế, hai người đi chơi đâu cũng quay lại, lễ tết sinh nhật cũng quay lại, xem như là phúc lợi cho fans. Có đôi khi chỉ quay một ngày làm việc nhưng cũng ghép thành video.”

Biên Thành trầm mặc hồi lâu, nói ra nghi vấn từ tận đáy lòng: “Sao lại có người xem video kiểu này vậy?”

“Xem hai trai đẹp yêu nhau không vui hả?”

“Cuộc sống của người khác có gì thú vị đâu mà xem,” Biên Thành chỉ vào một trong những video, “Đây là gì vậy? Đón người yêu tan làm? Thứ này cũng đáng để quay lại hả?”

“Anh còn chưa thấy mấy trăm nghìn người muốn xem cái này đâu, nói nhảm nhiều quá.”

Văn Địch giật lại điện thoại, duỗi người, đứng dậy khỏi giường, vô cùng miễn cưỡng ngồi xuống ghế làm việc, khổ sở tiếp tục viết đơn xin tài trợ. Biên Thành ở cạnh cậu, không thể giặt đồ cũng chẳng thể quét nhà, đành phải lấy một quyển chuyên khảo về điểm kép hữu tỷ trong hình học ra đọc.

(Hy: Chuyên khảo là một nghiên cứu bằng văn bản chi tiết về một chủ đề chuyên ngành hoặc một khía cạnh của nó)

Trong môn toán, học lý thuyết là việc cả đời. Anh đọc xong chương ba, đã đến giờ đi ngủ.

Biên Thành vừa nghĩ về đống quần áo chưa giặt vừa cầm điện thoại, thấy vài tin nhắn từ cha. Sau khi việc sa thải được thông báo, bệnh tim của Biên Hoài Viễn lại tái phát, đồng thời cũng gợi ra chứng nhồi máu động mạch mạc treo, mặc dù cấp cứu được nhưng vẫn yếu đi nhiều. Ông dứt khoát thu xếp công việc ở Bắc Kinh rồi chạy đến sống trong một viện dưỡng lão ở nước ngoài, vừa có thể tránh gặp người quen cũ vừa có thể yên tâm hồi phục sau cơn bệnh.

Tuần tới Biên Thành sẽ tham dự Đại hội Toán học Thế giới, tiện thể đi gặp cha luôn. Biên Hoài Viễn hỏi khi nào thì tới, sau khi anh trả lời thì đối phương bắt đầu hỏi về sức khỏe, vấn đề học thuật của anh nhưng không hề hỏi tới chuyện tình cảm. Đường quan đã đứt, bệnh tật quấn thân, Biên Hoài Viễn chẳng còn lưu luyến gì với đời, càng không quan tâm chuyện con trai yêu đàn ông. Hai năm qua ông không hề hỏi về đời sống tình cảm của Biên Thành, anh cũng chẳng hề nói gì với ông.

Cứ thế cho đến hiện tại, Biên Thành chợt nhớ ra rồi hỏi Văn Địch: “Bố mẹ em biết chuyện chúng mình không?”

Văn Địch giật mình, gõ vài chữ vô nghĩa, lập tức nói: “Dĩ nhiên là không rồi.”

“Bọn họ không giục em kết hôn hả?”

“Em đã nói với bố mẹ rồi, mấy năm đầu vô cùng quan trọng, không làm tốt sẽ bị đuổi cổ khỏi trường, ” Văn Địch nói, “Ổn định công việc trước đã rồi yêu đương gì thì tính sau.”

“Vậy mấy năm nữa thì sao?”

Văn Địch sờ mũi, nhìn hàng xóm qua tường: “Em nói với bố mẹ là thực ra con đã có người yêu từ lâu rồi, người đó lớn tuổi hơn con, đã kết hôn và có con. Con sợ bố mẹ tức giận nên không dám đưa về gặp bố mẹ. Nhưng bố mẹ yên tâm, bây giờ con đã có người yêu, cũng có con, không cần giục con. Anh xem, chẳng có câu nào là sự thật cả.”

Biên Thành im lặng một lát rồi nói: “Anh thấy hiệu quả của chuyện này chẳng khác mấy với việc em thẳng thắn come out.”

Văn Địch xua tay: “Đến lúc đó rồi tính tiếp. Mẹ em không giụp, bố em không nói, ông bà nội chỉ có thể lải nhải vào mỗi dịp Tết, đây chính là chỗ tốt của Bắc Kinh đấy, cách xa gia đình, bọn họ không quản được.”

Biên Thành vốn mâu thuẫn với “thuyền tới đầu cầu lập tức đi thẳng”, bắt đầu suy nghĩ các phương án khác nhau. Văn Địch xoay người, nghiêng đầu nhìn anh một lúc, tắt máy tính, lại gần, lấy quyển sách bên cạnh anh rồi ngồi vào lòng người yêu “đã kết hôn sinh con” của mình, dùng hai tay ôm khuôn mặt anh.

(Hy: “thuyền tới đầu cầu lập tức đi thẳng, xe lên núi ắt sẽ có đường” ý chỉ rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, không cần phải lo lắng trước)

“Phải làm sao đây, ” Cậu thở dài, “Tuần sau là không được thấy anh rồi.”

“Anh sẽ gọi video cho em.”

“Nhưng có lẽ em không thể nghe máy được, ” Văn Địch nói, “Có lẽ em sẽ nằm bẹp dí trên giường vì bệnh tương tư.”

“Vậy không được, ” Biên Thành nói, “Em còn luận văn chưa viết xong, tuần sau là hạn chót nộp đơn xin tài trợ mà, đúng không?”

Văn Địch lạnh lùng nhìn anh một lúc lâu, sau đó vỗ nhẹ vào má anh, vô cùng nhẹ, nhưng Biên Thành lại cảm thấy cậu đang đe dọa anh.

“Huy chương Fields năm nay có anh không?” Văn Địch hỏi, “Anh cũng sắp bốn mươi rồi, chỉ còn mỗi hai cơ hội thôi, còn không nhanh cái tay lên?”

(Hy: Huy chương Fields là giải thưởng được trao cho tối đa 4 nhà toán học không quá 40 tuổi tại mỗi kỳ Đại hội quốc tế của Hiệp hội Toán học quốc tế, được tổ chức 4 năm/lần. Anh Biên chưa cận bốn mươi đâu nhưng em Địch mỉa anh do mình đang sến rện cái bị cắt ngang, tắt hứng =(()

Biên Thành không trả lời câu hỏi của bé chồng nhà anh. Anh đã học được rằng nếu đột nhiên bé chồng nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng này thì chỉ cần làm một việc.

Anh nhấn gáy người trong lòng, áp đôi môi mềm mại xuống. Bọn họ duy trì tư thế này, cảm nhận sự hòa hợp và gần gũi của cơ thể. Văn Địch đã gầy hơn rồi, anh có thể ôm trọn cậu vào trong lòng.

Hiển nhiên hôm nay Văn Địch cực kỳ không vui, Biên Thành bị cậu cắn hai lần.

Tắm xong, Văn Địch lau tóc đi vào phòng ngủ, thấy Biên Thành vẫn đang để trần thân trên, trên bả vai vẫn còn dấu răng, đang chăm chú xem điện thoại. Văn Địch ngồi xuống cạnh anh, nói kháy: “Sao vẫn có người xem cái vlog này vậy?”

Biên Thành nhìn hàng chữ chạy dài trên màn hình “AAAAAAAAA ngọt quá đi mất”, cau mày nhận xét: “Doanh nghiệp nhà nước nhàn lắm hả? Ngày nào cũng quay video?”

Cuối cùng Tống Vũ Trì cũng thành công tốt nghiệp trong năm ngoái, tới một tổ chức công[5] cấp hai trực thuộc Tập đoàn Năng lượng Quốc gia.

“Người ta tình nồng ý mặn.”

“Tại sao lại mang hoa đến công ty?” Biên Thành nói, “Không thu hút sự chú ý hả?”

“Người ta tình nồng ý mặn.”

Văn Địch nằm xuống ngủ thì lại nghe Biên Thành mở video mới, lần này là vlog du lịch.

“Thanh Hải[6] đẹp ghê,” Biên Thành nói, “Anh còn chưa tới đó bao giờ.”

Văn Địch trợn mắt, rõ ràng anh này đang ghen!

Sau vài giây, giọng nói trong video lại thay đổi, phía sau vang lên câu “Chúc anh sinh nhật vui vẻ” lạc giọng của Tưởng Nam Trạch.

“Tổ chức sinh nhật thì liên quan gì tới mặc đồ nữ?” Biên Thành cau mày nói, ngừng một lúc, nói tiếp, “Mà cậu ta mặc đồ nữ cũng không đẹp.”

Cuối cùng Văn Địch không thể nhịn nổi nữa, xoay người lấy điện thoại từ trong tay Biên Thành, đặt lên bàn đầu giường: “Đi ngủ.”

Biên Thành bị tước quyền xem video, nằm xuống, véo góc chăn, đúng vị trí, bông gòn phẳng phiu, hài lòng nhắm mắt lại.

Lịch trình của cả hai trong tuần sau đều vô cùng dày. Biên Thành tới viện dưỡng lão sau đó tham gia Đại hội Toán học Thế giới. Đại hội Toán học Thế giới (International Congress of Mathematicians, viết tắt là ICM) là hội nghị lớn nhất về chủ đề toán học, là nơi trao đổi những thành quả nghiên cứu mới nhất, tiến bộ lý thuyết và ứng dụng toán học nhưng ngồi nghe các báo cáo học thuật trong nhiều ngày liên tục cũng khiến người tham dự đau lưng mỏi gáy. Biên Thành tranh thủ gọi video cho bé chồng trong giờ giải lao của buổi tọa đàm nhưng máy bận, dù cho lúc đó đang là buổi chiều ở Trung Quốc.

Suy nghĩ cậu bị bệnh tương tư chợt thoáng qua trong đầu anh nhưng nhanh chóng bị lý trí bác bỏ.

Một lúc sau Văn Địch mới trả lời lại, bảo rằng cậu bận quá. Biên Thành nghĩ một lúc rồi viết một thông báo tuyển dụng và đăng trên các diễn đàn và nền tảng lớn của đại học.

ICM kết thúc, một số ứng viên cũng đã phỏng vấn xong nhưng Biên Thành vẫn không thể thành công có được một cuộc nói chuyện dài với bé chồng nhà anh.

Anh bắt đầu tự hỏi rốt cuộc là cậu bận thật hay anh lại nói sai câu nào chọc cậu tức giận.

Các nhà toán học đang bắt tay và nói lời tạm biệt, anh bước qua dãy áp phích học thuật được bày la liệt, bước ra khỏi hội trường, nắng chiều chói chang đến chói mắt.

Rọi sáng một người đang cầm hoa dưới chân cầu thang.

Chắc là do gấp rút đẩy nhanh tiến độ, làm việc thâu đêm nên trên mặt Văn Địch hiện rõ sự mệt mỏi nhưng vào khoảnh khắc anh bước ra ngoài, trong mắt cậu đong đầy ý cười giống như thường ngày.

Ông trời ơi, anh nghĩ, con may mắn quá đi mất.

Anh bước xuống bậc thang, đi về phía người thương đã vượt qua muôn trùng đại dương để đến bên anh: “Sao em lại tới đây?”

Văn Địch mỉm cười đưa hoa cho anh: “Em tới đón anh tan làm.”

Anh cầm lấy bó hoa, lần đầu tiên trong đời cảm thấy những thực vật này đẹp đẽ đến vậy. Anh nhìn người trước mặt, bỗng chốc cảm thấy tình yêu trong lồ.ng ngực đầy ắp như thể muốn trào ra ngoài.

“Anh nhớ em nhiều lắm.” anh nói.

Lần này đối phương không đợi năm giây.

“Em cũng vậy,” Văn Địch kéo tay anh, “Em đã xử lý xong luận văn và giáo án rồi, mình đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Làm vlog du lịch, ” Văn Địch nói, “Để sau này mỗi lần anh xem sẽ nhớ đến em.”

– ———————————–


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.