*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gấu Gầy
Đầu đông, trời đổ một trận tuyết lớn, như thể qua lần này không có lần sau, dồn hết sức lực. Gió mạnh cuốn theo tuyết dày, bông tuyết nhảy múa loạn xạ trong không trung từ trái sang phải, cuối cùng mới rơi xuống đất. Bước chân nào đi qua cũng để lại một dấu chân sâu.
Tuyết rơi lả tả suốt một ngày, đến gần tối mới dừng lại. Tuyết ngừng gió lắng, ánh trăng sáng tỏ, chiếu lên một vùng tuyết trắng dịu dàng.
Tiết Bảo Thiêm và Diêm Dã bước ra từ hội quán, đập vào mắt là cảnh tượng tuyết phủ trắng xóa như kim ngân* bạch ngọc. Hai người mù chữ lần đầu tiên ngây người ra, nhìn thế giới màu trắng bạc, một người thốt lên “Đỉnh quá”, người kia theo sau phụ hoạ “Ừm” một tiếng.
(*Kim ngân: bạc.)
Hơi thở phun ra thành từng đám sương trắng, Tiết Bảo Thiêm dùng đầu ngón tay móc lên một ít tuyết trên nhành cây thấp, theo hạt băng tan thành giọt nước, mặt mày của hắn cũng trở nên dịu dàng ấm áp.
Quay đầu nhìn về phía Diêm Dã, hắn thấy cậu cũng đang nhìn mình. Ánh mắt của người đàn ông nặng trĩu, khác hẳn với hoa tuyết đầu mùa mới rơi.
Bàn tay ấm áp nắm lấy ngón tay lạnh lẽo vẫn còn vệt nước của Tiết Bảo Thiêm: “Thời tiết này khó gọi được người lái hộ.” Diêm Dã tiến gần một bước, hai đám sương trắng hòa lẫn vào nhau, “Căn hộ của em cách đây cũng gần, tối nay đến nhà em được không? Em cõng anh về?”
Tiết Bảo Thiêm nhướng mày: “Còn phải cõng nữa sao?”
“Ừm, miễn là anh thích.”
Đi qua hai ngã tư đường, lại đến công viên nhỏ đó, Diêm Dã quỳ gối trước mặt Tiết Bảo Thiêm: “Ở đây không có ai, lên đi.”
Lần trước Tiết Bảo Thiêm nằm trên lưng Diêm Dã, hắn đã chần chừ rối rắm một hồi lâu. Lúc đó hắn nhất quyết không buông cái danh “trai thẳng”, nhưng lại thèm khát sự dịu dàng của Diêm Dã, trái tim lơ lửng không lên không xuống, mơ hồ trống rỗng không biết làm sao.
Bây giờ thì đã không còn do dự, hắn nằm sấp lên lưng Diêm Dã, được cậu nâng lên một cái, liền mềm nhũn cả xương.
Vòng một tay ôm lấy Diêm Dã, Tiết Bảo Thiêm đặt cằm lên vai cậu. Tối nay hắn chỉ uống một chút rượu nhạt, vị ngọt của kẹo và hương rượu nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau, theo hơi thở lẫn vào không gian lành lạnh.
“Hôm nay anh không có say.” Tiết Bảo Thiêm giống như không xương tựa vào vai Diêm Dã, thoải mái đến nỗi ngay cả giọng nói cũng kéo dài.
“Biết anh không say rồi, em chỉ muốn cõng anh thôi.” Diêm Dã nghiêng đầu cọ má vào tóc Tiết Bảo Thiêm, “Anh biết em đang nghĩ gì không?”
Xương mềm gân nhũn, Tiết Bảo Thiêm không thực sự chú tâm hỏi nhỏ: “Nghĩ gì?”
Tuyết rơi dày, Diêm Dã đi trên tuyết phát ra tiếng sột soạt: “Em đang nghĩ nếu con đường này vĩnh viễn không đi hết thì tốt biết bao, có thể cứ thế này mà cõng anh mãi.”
Tiết Bảo Thiêm luôn muốn biết là mình ít kinh nghiệm, không có khả năng chống cự trước những lời ngọt ngào như thế, hay là do Diêm Dã nói ra nên mới chạm vào trái tim mình? Bên cạnh hắn đầy rẫy những công tử bột con ông cháu cha, Tiết Bảo Thiêm từng nghĩ mình cũng sẽ theo gót họ, sau khi lướt qua muôn hoa, vào những đêm say hay sớm mai tỉnh rượu, lại rơi vào nỗi cô đơn trống rỗng. Trái tim có thể chứa đựng mọi thứ nhưng lại chẳng có gì, trống trải đến đáng thương.
Nhưng bây giờ, hắn nằm trên lưng của người đàn ông nhỏ hơn mình bảy tuổi, cơ thể nhẹ nhàng đong đưa theo bước chân, trong lòng lại giống như một cái cốc rót đầy rượu ngon, chỉ cần lắc nhẹ đã toả hương thơm ngát.
“Tình cảm chim non của em nặng như vậy, đổi thành người khác cũng sẽ nói ra những lời tương tự phải không?”
Tiết Bảo Thiêm vốn luôn ghét người khác nói dèm, nên đến lượt mình hắn càng xấu hổ. Nhưng hắn lại không ngăn được lòng dạ ghen tuông mà cứng nhắc mở miệng hỏi, chỉ vì một câu nói đùa ban nãy của Lâm Tri Dịch: “Người như Diêm Dã rất dễ giữ chân. Tiết tổng đã nhặt được bảo bối, sao tôi lại không gặp được con chuột chết nào như thế nhỉ?”
Bộp, Tiết Bảo Thiêm bị vỗ mông một cái.
Giọng nói trầm ấm của Diêm Dã vang lên trong đêm tuyết: “Tối nay Tiết gia đã gọi người ta là “bảo bối” bao nhiêu lần?”
Đây là mẹ nó muốn tính sổ sao? Tiết Bảo Thiêm lấy tay che miệng Diêm Dã: “Con chuột chết này dễ cái gì mà dễ, từ trước đến nay có bao giờ chịu thiệt đâu.”
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay khô ráo, giọng nói dịu dàng của Diêm Dã tràn ra từ kẽ tay: “Hai Trăm Tệ, em mãi mãi là chim non của anh.”
Đệch! Trái tim Tiết Bảo Thiêm run lên, hắn siết chặt ngón tay, chôn mặt vào cổ Diêm Dã, nương theo bóng đêm và bờ vai rộng, giấu đi đôi má đỏ ửng của mình.
Đột nhiên Tiết Bảo Thiêm nghiến răng nghiến lợi, hắn thường xuyên bị trêu chọc đến tâm trí đảo điên, nhưng Diêm Dã lúc nào cũng thâm tình chững chạc, vững vàng thành thục vô cùng, dựa vào cái gì chứ?
Hắn nhẹ nhàng áp môi mình lên vành tai của Diêm Dã, nhỏ giọng hỏi: “Bên trong Tiết gia có ấm áp không? Có muốn tiến vào thử không?”
Dưới mông bất ngờ đau nhói, bước chân trên tuyết của Diêm Dã trở nên lộn xộn, dấu chân đều đặn bị đứt đoạn. Cơ bắp căng cứng, thanh niên tỏ ra nguy hiểm nghiêng đầu nhìn về người làm loạn phía sau.
Tiết Bảo Thiêm đắc ý nghĩ thầm, mẹ nó ai cũng đừng hòng tránh được bộ dạng ngốc nghếch khi bị người ta trêu chọc. Hắn lại nhìn đồng hồ, vươn tay về phía trước, chỉ vào một góc quen thuộc: “Lại ngồi đó một lát đi.”
Chỗ này khuất gió, trên ghế dài phủ đầy tuyết mới, Tiết Bảo Thiêm quét sạch tuyết, vừa định ngồi thì bị Diêm Dã kéo lại.
Cậu ngồi xuống trước, vỗ vỗ đùi mình: “Bây giờ có thể ngồi xuống đây chưa?”
Có phúc không hưởng chính là đồ ngu, Tiết Bảo Thiêm đĩnh đạc ngồi vào lòng Diêm Dã, vô thức vặn vặn ngón tay.
“Muốn hút thuốc à?” Diêm Dã hỏi hắn.
“Ừ.” Tiết Bảo Thiêm thả lỏng sống lưng, tựa vào lòng Diêm Dã, “Mười mấy tuổi đã bắt đầu hút, bây giờ không hút đúng là không quen.”
Diêm Dã dùng ngón cái miết nhẹ lên môi Tiết Bảo Thiêm: “Nghe hàng xóm cũ của anh nói, hồi nhỏ anh rất ngoan, tính tình cũng điềm đạm hiền lành, sao bây giờ lại trở thành như vậy?”
Tiết Bảo Thiêm trợn mắt: “Bây giờ trở thành thế nào?”
Diêm Dã ấn nhẹ lên môi hắn, cười nói: “Trở thành Tiết gia đáng yêu gần chết.”
Tiết Bảo Thiêm rũ mắt, thấp giọng mắng: “Đừng có mẹ nó lải nhải về mấy chuyện không đâu, cũng đừng có điều tra về quá khứ của anh, phong thái của Tiết gia năm đó kể ra sẽ hù chết em đấy.”
“Ừm.” Diêm Dã rất nghe lời, Tiết Bảo Thiêm nói gì nghe nấy. Cậu cởi áo khoác của mình phủ lên chân Tiết Bảo Thiêm, “Bên ngoài lạnh, chúng ta về nhà thôi.”
Tiết Bảo Thiêm không đáp lại, giơ cổ tay lên, dưới ánh đèn đường nhìn kim đồng hồ lần nữa.
“Hồi nhỏ em có bao giờ nghĩ đến lớn lên muốn làm gì không?” Hắn hỏi Diêm Dã.
Diêm Dã ôm chặt lấy eo của Tiết Bảo Thiêm, mắt nhìn ra xa, hướng về phía hồ Vị Danh mênh mông trắng xoá.
“Đã từng nghĩ, nhưng không dám nghĩ theo hướng tốt. Xuất thân, hoàn cảnh và môi trường sống của em đều nhắc nhở em rằng, không thể mộng mơ không thực tế.”
Nụ cười trên môi Diêm Dã rất nhẹ: “Em lại thích đàn ông, càng là khuyết điểm không thể nào kén chọn. Lúc đó giấc mộng tham lam nhất, chỉ là cùng người mình yêu sớm chiều trong ngôi nhà nhỏ, cơm canh ba bữa một ngày, người ấy ở bên em, em cũng ở bên người ấy, đó chính là những ngày tháng tốt đẹp nhất.”
“Không ngờ tất cả đã trở thành sự thật.” Cậu thu hồi ánh mắt, hôn lên môi Tiết Bảo Thiêm, “Đây là giấc mộng đẹp mà ngay cả mơ em cũng không dám mơ.”
Tiết Bảo Thiêm ngước mắt cười tinh nghịch: “Cháu trai, hôm nay ông nội sẽ biến giấc mộng đẹp của cháu trở thành sự thật một lần nữa.”
Ánh mắt dõi theo kim giây trên đồng hồ, hắn nhẹ nhàng đếm ngược bên tai Diêm Dã: “Năm bốn ba hai một!”
“Đùng” một tiếng, trên mặt hồ băng Vị Danh xa xa bỗng nhiên bùng lên pháo hoa! Ánh lửa xuyên qua một vùng mênh mông trắng xóa lao vào bầu trời đêm sâu thẳm, sau tiếng nổ của mũi tên lửa, pháo hoa rực rỡ bùng nổ trên bầu trời!
“Thằng nhỏ ngốc, sinh nhật vui vẻ!”
Dưới ánh sáng rực rỡ, pháo hoa trong mắt vỡ thành từng mảnh lấp lánh, Tiết Bảo Thiêm nhìn Diêm Dã, lại thấp giọng nói nhỏ: “Sinh nhật vui vẻ, Trương Thỉ.”
Đêm càng sâu, pháo hoa càng rực rỡ. Diêm Dã chấn động trong thời khắc vĩnh cửu này, ngây ngốc nhìn bầu trời lấp lánh một hồi, rồi lại nhìn về phía Tiết Bảo Thiêm. Ánh mắt vừa mới chạm nhau, cậu liền hôn sâu người thương trước mặt.
Chim non lang bạt khắp chốn, bay liệng đến khi cả thể xác lẫn tâm hồn đều mệt rã rời, cuối cùng nó cũng tìm được tổ ấm của mình, tìm được người bên mình sớm chiều, cơm canh một ngày ba bữa.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, dường như đã đến bờ vực mất kiểm soát.
“Chờ đã.” Tiết Bảo Thiêm mạnh mẽ vùng ra khỏi vòng tay Diêm Dã, ổn định tâm trạng, cúi người lấy ra một hộp bánh kem tinh xảo dưới ghế dài.
Thắp nến, bánh kem được đưa đến trước mặt Diêm Dã, Tiết Bảo Thiêm đánh thức thanh niên đang ngẩn người: “Ước một điều đi, Diêm Dã.”
Diêm Dã từ từ giơ ngón tay lên, quét một ít kem trên bánh kem cho vào miệng: “Từ khi em biết nhớ tới giờ, chưa từng ăn bánh kem sinh nhật, ban đầu còn ghen tị với người ta được ăn bánh kem sinh nhật, sau đó thì không ghen tị nữa.”
Cậu ngẩng đầu, nhìn Tiết Bảo Thiêm chậm rãi nói: “Em làm việc cũng không cưỡng cầu, là của em em nhất định phải lấy lại. Không phải của em, em sẽ không nhớ mãi, nhưng, ngoại trừ anh.”
“Em biết rõ anh là trai thẳng, nhưng vẫn cứ muốn giữ anh lại bên mình.” Trong ánh sáng lung linh, ánh mắt Diêm Dã lộ ra chút ảm đạm, “Hai Trăm Tệ, anh không ghét bỏ em chứ?”
Pháo hoa đằng xa chưa dừng, ánh nến kề bên nhảy múa, Tiết Bảo Thiêm ôm bánh kem lạnh lùng mở miệng: “Ghét, anh mẹ nó ghét em chết đi được, Trương Trạch Thiên.”
Những nỗi niềm nặng trĩu và áy náy trong lòng Diêm Dã nhẹ nhàng bị Tiết Bảo Thiêm phất đi, hắn đá cậu một cái, thúc giục: “Nhanh thổi nến cầu nguyện đi.”
Lần đầu tiên Diêm Dã nhắm mắt trước bánh kem sinh nhật, lúc này trong đôi mắt của Tiết Bảo Thiêm nhìn về phía cậu ánh lên thâm tình hiếm thấy, tơ tình đang quấy, ý nồng đang say. Thế nhưng ngay giây tiếp theo, Diêm Dã lại mở một khe mắt hỏi: “Em có thể đan ngón tay đặt trước ngực không?”
“Có thể.”
“Ước một điều hay ba điều?”
“Ba điều đi.”
“Ước trước khi thổi nến hay sau khi thổi nến?”
Tiết Bảo Thiêm nhẹ nhàng thở dài: “Trước.”
“Có thể mở mắt…”
“Ước nhanh đi, anh đây mỏi tay rồi.”
“Ừm.”
Ánh nến phủ lên mặt Diêm Dã một lớp vàng lay động lắc lư, hàng mi ngắn mà dày rung rinh nhè nhẹ giống như tuyết mới dưới chân. Đối diện với ước nguyện sinh nhật đầu tiên trong đời, cậu trông rất trịnh trọng, bàn tay đan vào nhau, môi mím chặt, chừng một phút mới từ từ mở mắt ra.
Tiết Bảo Thiêm cùng Diêm Dã thổi nến, tươi cười hỏi: “Đã ước gì rồi?”
“Được nói không?”
Tiết Bảo Thiêm lười nhác tựa vào lòng cậu: “Muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, không có nhiều quy tắc như vậy.”
“Điều ước vừa rồi của em là,” Ánh mắt của hai người không hẹn mà gặp, Diêm Dã thở ra sương trắng mang theo hương vị ngọt ngào của bánh kem, “Hy vọng Tiết Bảo Thiêm mãi sống một cách thoải mái phóng khoáng.”
Trái tim chợt run lên, Tiết Bảo Thiêm nhìn Diêm Dã, trong người bỗng dưng trỗi dậy một số thói quen nghiện ngập: thật muốn hút thuốc quá đi.
“Điều ước thứ hai là gì.”
“Hy vọng Tiết gia sau này muốn đối đầu với ai thì cứ việc đối đầu, không cần phải e ngại, mãi mãi không có nguy hiểm.”
Thật muốn say mộng đến chết.
“Điều ước thứ ba?”
“Hy vọng Hai Trăm Tệ mãi mãi vui vẻ và hạnh phúc.”
Máu trong người dường như đang sôi trào, nhưng Tiết Bảo Thiêm lại thản nhiên hỏi: “Tại sao không ước là anh sẽ đồng ý làm người yêu của em?”
Diêm Dã hiếm khi cười rạng rỡ, nhưng bây giờ lại cách bánh kem cười ngọt đến nỗi chạm vào trái tim của Tiết Bảo Thiêm: “Nếu anh không đồng ý, em sẽ theo đuổi anh cả đời, đây là chuyện rất dễ làm, không cần phải ước.”
Tiết Bảo Thiêm đặt bánh kem xuống ghế dài, đột nhiên xoay người ngồi lên đùi Diêm Dã, vuốt tóc cậu rồi mạnh mẽ kéo về phía sau, buộc cậu ngẩng cao cằm.
“Anh đây bây giờ muốn hút thuốc, muốn uống rượu mạnh.” Hơi thở nóng bỏng lại gần thêm một chút, “Còn muốn… nữa.”
“Ở đây?”
“Không được à?”
Giọng nói của Diêm Dã bất ngờ trở nên sắc bén: “Chim non của em có chỗ ấm để vào, Tiết gia lát nữa đừng hối hận là được.”
Tuyết trắng mênh mông, pháo hoa rực rỡ dùng vẻ đẹp hư ảo mơ hồ khơi lên tình yêu mềm mại nhất…
Trên mặt băng hồ Vị Danh, cậu bé mập mạp ngồi trên cặp sách của Tiểu rác rưởi, ngửa đầu nhìn pháo hoa rực sáng trên bầu trời, thì thầm: “Đẹp quá.”
Tiểu rác rưởi đốt pháo hoa xong chạy về, ngồi xổm bên cạnh bạn mình, cũng ngước nhìn lên bầu trời. Đứa nhỏ mới chỉ mười tuổi nhưng đã trải qua biết bao sóng gió, trong ánh sáng rực rỡ đầy trời, lần đầu tiên nó bắt đầu khao khát về ngày mai.
“Đao ca,” Trong cuộc đấu giữa hai người, cậu bé là người lùi bước trước, “Đừng hack điện thoại và máy tính của tôi nữa, sau này theo tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Làm sao cậu biết là… tôi,… không phải tôi hack đâu.”
“Được, không phải cậu hack, sau này theo tôi lăn lộn, có được không?”
Cậu bé mập mạp không chút do dự lắc đầu, ngẩng đầu nhìn những tia sáng rơi, già dặn nói: “Từ xưa đến nay, chính tà không thể đứng chung, nếu mẹ tôi biết cậu thực ra là một tên lưu manh, chắc chắn sẽ đánh chết tôi đấy.”
Ài, cậu bé mập mạp bỗng ngã về phía sau, ngồi bệt xuống mặt băng.
Tiểu rác rưởi rút cặp sách từ dưới người nó ra rồi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Sau này mẹ cậu đánh cậu không chết, tôi sẽ đánh thay.”
——-