Kết Hôn Rồi Dụ Dỗ Em

Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sue

Beta: Xu

Sau khi ném một ánh mắt xem thường cho Khương Bái, Khương Ngâm thiện tâm đại phát, cảm thấy thức ăn cho chó cũng đã phát đủ rồi, lôi kéo Doãn Toại trở về phòng ngủ của mình.

Dương Thư một mực nói chuyện với Lương Văn ở cửa phòng bếp, Lương Văn nhìn cô vẫn đứng, vội nói: “Thư Thư, con đứng lâu như vậy hẳn là rất mệt, nhanh đến phòng khách ngồi một lát, xem TV, đồ ăn sắp xong ngay đây.”

Dương Thư thuận thế nhìn về phía phòng khách, mới phát hiện không thấy Khương Ngâm và Doãn Toại, chỉ có Khương Bái ngồi ở nơi đó.

Cô không quá muốn một mình ở chung với Khương Bái, vén tay áo lên tiến vào phòng bếp: “Chú, dì để con phụ giúp một chút ạ!”

Lương Văn tranh thủ thời gian đẩy cô ra: “Con khó khăn lắm tới một lần, sao có thể để con làm được, hôm nay có sủi cảo con thích nhất, ngoan ngoãn ngồi chờ ăn là được. Đúng rồi, trên bàn trà có hoa quả khô, còn có hoa quả, nếu con đói thì hãy ăn một chút.”

Dương Thư có chút bất đắc dĩ, cuối cùng kiên trì đi về phía phòng khách.

Khương Bái như người không xương ngồi dựa ở trên ghế sô pha, đôi chân thon dài vắt chéo tự nhiên, khuỷu tay chống đỡ trên tay vịn của ghế, chống cằm nhìn cô, mắt phượng hẹp dài tĩnh mịch, không chút e dè khóa kĩ gương mặt cô.

Dương Thư giả vờ như không nhìn thấy, ngồi xuống chỗ ghế sô pha cách anh xa nhất.

Khương Bái xùy một tiếng, rũ mắt chơi điện thoại, không ngẩng đầu.

Không bao lâu, trên điện thoại di động Dương Thư nhảy ra một tin Wechat, cô ấn mở.

Ai Rung Động Trước Là Chó: 【 Em lại ngồi xa thêm chút, tránh để tôi ăn em. 】  Dương Thư nhìn xung quanh một chút, thoáng nhìn về ban công ở phía xa có để một chiếc ghế đu, đứng dậy đi qua, ngồi tại vị trí càng xa hơn.

Khương Bái: “…”

Phòng ngủ của Khương Ngâm mang phong cách rất thiếu nữ, vách tường màu hồng, ga giường được bọc cũng là màu hồng.

Có lẽ vì để sau bữa cơm trưa, hai người Khương Ngâm và Dương Thư có thể nghỉ ngơi một chút, Lương Văn đặc biệt thay một cái ga giường mới, vuông vức sạch sẽ, phía trên có in họa tiết quả ô mai.

Nhìn đệm giường hồng phấn thiếu nữ, Doãn Toại không có mặt mũi tới gần, kéo cái ghế trước bàn sách ra ngồi xuống.

Mở ngăn kéo trong tay ra, nhìn thấy bên trong có một chiếc hộp vuông, anh nghi ngờ một chút: “Đây là cái gì?”

Khương Bẩm Hoài và Lương Văn khá chú trọng sự riêng tư của con gái, chưa từng chạm loạn nhìn loạn, cho nên đồ vật trong phòng Khương Ngâm cũng không rơi khóa.

Đồ vật trong hộp này, coi như là một chút bí mật nhỏ.

Khương Ngâm trực tiếp mở nắp ra, bên trong là một chút đồ vật được cất giữ từ bình thường cho đến quý giá, trong đó có một cuốn album ảnh, cô lấy ra, tựa như hiến vật quý cho anh nhìn: “Tuế Tuế, mở ra nó.”

Doãn Toại hồ nghi lật album ảnh ra, phát hiện toàn bộ đều là ảnh chụp thời đại học lúc cô theo đuổi anh vụng trộm chụp lại.

Khi đó, mỗi ngày cô đều đeo một chiếc máy ảnh nhỏ trên cổ, thỉnh thoảng thừa dịp anh không chú ý “Tách” chụp một tấm, có tấm anh biết, có tấm anh không chút ấn tượng nào.

Có tấm ở phòng học, có tấm tại thao trường, còn có ở thư viện, phòng tự học…

Đoạn thời gian kia, cô luôn luôn đi theo anh, ẩn hiện trong các ngõ ngách của sân trường, dinh dính như cháo, dáng vẻ tươi cười xán lạn.

Doãn Toại nhìn từng bức ảnh, ánh mắt mơ hồ, hồi ức xa xưa ấm áp dường như cũng theo những bức hình này một lần nữa ùa về, từng tấm từng tấm tái hiện lại.

Không nghĩ tới những bức hình này thế mà lại tràn đầy cả album ảnh.

Nhìn thấy những thứ này, chính Khương Ngâm cũng có chút cảm khái.

Cô đứng trước mặt Doãn Toại, quỳ một gối ở trên đùi anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nhướng mày đắc ý: “Khi đó em thế nào cũng không nghĩ ra, có một ngày, anh vẫn rơi vào tay em.”

Nói xong, ngón tay tinh tế trắng nõn của cô nhéo nhéo vào cái cằm trơn nhẵn của anh, rồi lại cúi đầu tiến tới, khẽ cắn một ngụm.

Doãn Toại bị cô trêu chọc khiến cho hầu kết gợi cảm có chút nhấp nhô, ánh mắt ảm đạm mấy phần.

Anh nắm eo của cô, hơi dùng sức đem người nhấc lên, ôm ngồi xoay lưng lại trên bàn sách.

Khương Ngâm nhìn dưới chân trống không, kinh ngạc nhìn anh.

Tay Doãn Toại chống ở hai bên người cô, thân trên hơi nghiêng về phía trước, một gương mặt tuấn lãng, nhã nhặn lại gần cô.

Trong phòng không mở đèn, màn cửa được kéo lại, tia sáng ảm đạm như chạng vạng tối, cặp mắt đào hoa kia càng lộ vẻ thâm trầm, xung quanh khóe mắt là màu hồng phấn nhàn nhạt.

Đôi môi mỏng gợi cảm kia không hồng cũng không nhạt, vừa vặn dụ người, lúc mở miệng, thanh âm dịu dàng mà câu dẫn, mê hoặc: “Cô gái nhỏ, giấu anh chụp lén nhiều như vậy, không chịu trách nhiệm với anh sao?”

Nhịp tim Khương Ngâm bị lỗi mấy nhịp, cắn cắn môi dưới, con ngươi ngập nước nhìn về phía anh: “Chịu trách nhiệm thế nào?”

Doãn Toại nâng gương mặt xinh xắn, sáng rỡ của cô lên, ngón tay vuốt ve bên môi, bỗng nhiên mỉm cười, còn chưa kịp có động tác kế tiếp, bên tai truyền đến tiếng đập cửa không mấy dịu dàng “Đông đông đông” như ăn cướp.

Âm thanh đột nhiên truyền đến, không có bất cứ dấu hiệu nào.

Khương Ngâm giật mình trong lòng, cấp tốc đẩy anh ra từ trên bàn sách nhảy xuống, bên ngoài truyền đến giọng nói Khương Bái: “Ăn cơm!”

Khương Ngâm tức giận đến cắn răng, nhanh chân mở cửa ra, trừng mắt lạnh lùng nhìn anh ấy: “Anh gõ cửa không thể nhẹ nhàng một chút sao? Giống như thổ phỉ.”

Khương Bái cười gằn một tiếng, cao ngạo ngẩng cằm lên, một mặt khinh thường: “Anh còn có thể kêu em là đã không tệ rồi, vẫn còn ý kiến sao? Ông xã em cũng không nói gì, em tức giận cái gì? Đúng không người anh em?”

“Đừng chấp nhặt.” Doãn Toại nhã nhặn, nhìn rất có khí độ.

Khương Bái nghe thấy lời này, trong nháy mắt thư thái, gật đầu: “Đúng vậy, tôi nể mặt cậu, không nói lý với em ấy.”

“Anh sai rồi.” Doãn Toại quét mắt Khương Bái một chút, kéo bả vai Khương Ngâm qua, rất chú đáo mà uốn nắn anh ấy: “Tôi nói với bà xã của tôi.”

Khương Bái: “…”

(Khương Bái: Chương trước cho ăn cơm chó rồi sao lại bắt tôi ăn tiếp hoài z =)))

Cơm trưa Lương Văn chuẩn bị rất phong phú, mỗi món mỗi người yêu thích đều làm một chút, còn không ngừng gắp thức ăn cho Dương Thư.

Lương Văn nữ sĩ đối với Dương Thư ân cần, làm cho Khương Ngâm nghĩ đến có một lần, thái độ của mẹ lúc Doãn Toại đến nhà.

Đoán chừng khi đó đã coi trọng Doãn Toại thay cô?

Quả nhiên giáo sư Lương đối đãi với con rể và con dâu mình vừa ý, thái độ giống nhau như đúc!

Điện thoại Dương Thư bỗng nhiên vang lên, cô ấy đứng dậy đi đến ban công nghe máy.

Khoảng cách từ ban công đến phòng ăn cũng không xa lắm, dù cô ấy đã tận lực giảm âm lượng thấp xuống, nhưng âm thanh vẫn khẽ bay vào tai của mọi người: “Thầy Vạn, ngài có thể cho tôi thư thả mấy ngày nữa được không, tôi vẫn chưa tìm được phòng ở đâu cả… Được, tôi sẽ nhanh chóng.”

Lúc ngồi xuống bàn, Khương Ngâm nhìn qua phía cô ấy: “Cậu muốn dọn nhà?”

Dương Thư gật đầu: “Con trai của thầy Vạn chủ thuê nhà muốn kết hôn, định sửa chữa căn phòng kia nên thúc giục tớ nhanh chóng dọn ra ngoài.”

Thật ra Khương Ngâm vẫn một mực không hiểu, thu nhập của Dương Thư cũng giống như cô, theo đạo lý muốn mua một căn phòng ở nhỏ một chút theo ý mình tại Trường Hoàn, ít nhất tiền đặt cọc cũng có thể xuất ra nổi, nhưng cô ấy đến nay vẫn không nguyện ý mua nhà.

“Cậu tìm phòng ở làm gì a, cũng không nói với tớ một tiếng, không phải căn phòng kia của tớ vẫn một mực trống không sao, tớ còn sợ lâu quá không có hơi người sẽ bị mốc meo, cậu chuyển đến đó ở đi.” Khương Ngâm nói.

Lương Văn cũng nói theo: “Đúng vậy nha, phòng ở của Ngâm Ngâm vẫn luôn không có người ở, Thư Thư cũng đừng tốn sức, dọn đến nơi đó có sẵn.”

Dương Thư vốn muốn tự mình đi xem trước, nếu có thể tìm được thì không muốn làm phiền Khương Ngâm, không nghĩ tới hôm nay chủ thuê nhà lại gọi điện thoại đến thúc giục.

Cô ấy mím môi suy nghĩ một chút, mỉm cười với Khương Ngâm: “Vậy cũng được, trở về tớ sẽ xem giá thị trường rồi trả tiền thuê.”

Dương Thư ở phương diện này luôn khá mẫn cảm, Khương Ngâm cũng không nói không muốn, nhíu mày nói tiếp: “Cho cậu giá chị em, giảm 50%.”

Thần sắc Dương Thư hơi giật mình, tựa hồ muốn nói gì, Khương Ngâm lại giành nói. “Coi như cậu trông coi phòng ốc cho tớ, nếu cậu muốn cảm ơn tớ thì nhớ giúp tớ gánh vác nhiều phần trong công việc một chút!”

Bởi vì chủ thuê nhà thúc giục gấp gáp, Khương Ngâm nghĩ thừa dịp cuối tuần cô và Doãn Toại đang rảnh, trực tiếp giúp Dương Thư trông nom việc chuyển nhà.

Sau bữa cơm trưa, lúc muốn ra cửa, nhìn thấy Khương Bái dửng dưng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, Khương Ngâm nhìn có chút không quen, cô đi qua: “Anh, em và ông xã đi giúp Dương Thư dọn nhà, anh còn không biết xấu hổ ngồi như một đại lão gia?”

Lương Văn nghe thấy động tĩnh cũng nhìn qua, thúc giục Khương Bái đi qua hỗ trợ.

Mấy người từ trong nhà đi ra, lúc tiến vào thang máy, Khương Ngâm nhịn không được hỏi cô ấy: “Vì sao cậu lại không mua nhà ở Trường Hoan?”

Dương Thư nhấp môi dưới, chậm rãi nói: “Tớ không nghĩ sẽ định cư ở Trường Hoàn, có lẽ lúc nào đó sẽ đi.”

Thân hình Khương Bái bỗng dưng cứng lại, cụp mí mắt xuống rồi lại nhấc lên, biểu cảm trên mặt đột nhiên lăng lệ.

Gần đây Dương Thư vẫn luôn tìm phòng ở, hành lý trong nhà đều thu xếp gần xong, bao lớn bao nhỏ đặt trong phòng khách, lộ ra sự vắng vẻ phá lệ.

Xe dừng ở dưới lầu, Khương Ngâm đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, Doãn Toại và Khương Bái đem bao lớn vác xuống, Khương Ngâm cũng đem chút đồ vật nhỏ vụn đi theo xuống lầu.

Doãn Toại nhìn thấy đồ trên tay Khương Ngâm, đưa tay ra: “Đưa cho anh.”

Thấy trên tay Doãn Toại còn cầm bao lớn, Khương Ngâm lắc đầu: “Không cần đâu, em có thể cầm được.”

Vừa dứt lời, Doãn Toại đã tự mình lấy qua, hai cánh tay Khương Ngâm lập tức không còn gì, sau đó nghe thấy Doãn Toại nói: “Ngoan ngoãn đi theo anh là được.”

Từ lầu đơn nguyên đi ra, Khương Bái miễn cưỡng nhìn về phía bên kia, mỉm cười nói: “Gả cho người ta liền thật hạnh phúc, vai không thể mang, tay không thể gánh.

“Anh đây là ghen tị.” Khương Ngâm đắc ý nhíu mày với anh ấy: “Có bản lĩnh, anh cũng gả cho một người như này?”

Nói xong chậc chậc hai tiếng: “Đáng tiếc ông xã em chướng mắt anh, anh ấy cũng chỉ thích em!”

“…”

Chóp mũi Khương Bái phát ra một tiếng cười lạnh, còn rất bồn chồn, mày kiếm sắc bén có chút nhăn lại: “Hai người quen biết qua xem mắt, cũng kết hôn không được bao lâu, sao lại có thể dính nhau thành như vậy?”

“Muốn biết?” Doãn Toại đem đồ vật đặt trên mặt đất, mở cốp sau xe, giọng điệu dõng dọc mà trả lời anh ấy: “Trước hết, nộp học phí.”

Khương Ngâm đưa tay tới, ý cười nhàn nhạt: “Phải nộp hai phần!”

Khương Bái nhìn đôi vợ chồng này, không hiểu sao lại cảm thấy đau đầu, ngón tay bóp mấy cái ở xương mi đang nhảy thình thịch: “Lúc đầu tôi thật sự là ăn no rửng mỡ, tác hợp cho hai người các ngươi làm cái gì?”

Liếc hành lý trên mặt đất một chút, anh ấy nói: “Hai ngươi chất lên xe!”

Sau đó nghênh ngang đi lên lầu.

Doãn Toại không cho Khương Ngâm động thủ, cô liền dựa vào một bên thân xe nhìn xem.

Vào thu, lá cây trong khu cư xá dần dần rụng xuống, có chút lượn vòng rồi mới rơi xuống.

Một trận gió thổi tới mang đến mấy phần ý lạnh, Khương Ngâm co rúm một chút, hai tay cắm vào trong túi, nhảy nhảy để sưởi ấm.

Doãn Toại nhìn thấy, nói với cô: “Đi lên ngồi vào trong xe một lát.”

Khương Ngâm đáp ứng, tiện tay mở cửa xe sau ngồi vào, phía sau thỉnh thoảng truyền đến âm thanh Doãn Toại sắp xếp đồ vật.

Không bao lâu, cửa sau lần nữa mở ra, Doãn Toại cũng ngồi vào theo.

Khương Ngâm ghé mắt nhìn về phía anh: “Sắp xếp gọn gàng rồi sao?”

Thấy Doãn Toại gật đầu, cô nói: “Vậy chúng ta đi lên?”

Doãn Toại bắt được tay cô, nắm bóp, mệt mỏi lười biếng tựa vào chỗ tựa lưng, dự định không đi lên ngay lập tức: “Hơi mệt, nghỉ ngơi một chút.”

Tưởng rằng vừa rồi anh chuyển vật nặng mệt mỏi, Khương Ngâm nghĩ đến anh còn cầm phần kia của mình, tranh thủ thời gian lại gần bóp vai cho anh: “Ông xã, anh thật tốt, không nỡ để em chịu khổ, em cảm động quá đi.”

Đuôi mắt Doãn Toại hơi vểnh, môi mỏng nhàn nhạt nhếch lên: “Cảm động?”

Đôi mắt Khương Ngâm sạch sẽ, trong suốt, ngập nước, lúc chăm chú nhìn anh tràn đầy chân thành, cô gật gật đầu: “Ừm, vô cùng cảm động!”

“Vậy thì——” Ngón tay anh câu lấy lọn tóc rũ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai, cúi đầu tiến tới lẩm bẩm bên tai: “Có thể chuyển chính thức không?”

Khương Ngâm nhất thời có chút buồn cười, anh thế mà còn nhớ đến chuyện thử việc.

Thật ra lúc ấy cô chính là bị thuộc tính thẳng nam của anh chọc giận, thuận miệng nói đùa một chút, cô cũng không có ý định trả hàng, sao có thể không chuyển chính thức được?

Hơn nữa, cô cảm thấy Tuế Tuế nhà cô tiến bộ kinh người, rất có thiên phú yêu đương, cô rất yêu thích!

Đôi mắt nhấp nháy, cô ranh mãnh híp híp mắt, hai tay ôm lấy phần gáy của anh: “Anh muốn chuyển chính thức sao?”

“Muốn.” Môi mỏng của anh dán sát vành tai cô.

Gần đây phát hiện đó là nơi mẫn cảm của cô, anh luôn yêu thích, thỉnh thoảng trêu chọc mấy lần, lúc nói chuyện, giọng nói trong trẻo mà trầm thấp: “Bây giờ chuyển chính thức được không?”

Hơi thở ấm áp phun ở bên cổ, Khương Ngâm run rẩy, trốn về phía sau, hai gò má đỏ ửng lên, giọng nói bất giác trở nên mềm mại: “Chúng ta đi giúp Dương Thư chuyển hành lý trước đi.”

Doãn Toại ôm cô không buông tay: “Phải nói có chuyển chính thức hay không trước?”

Mặc dù cô rất tình nguyện show ân ái trước mặt Khương Bái để trêu chọc anh ấy, nhưng cái đó chỉ giới hạn ở mức ngọt ngào bên ngoài.

Cùng với loại thân thiết như bây giờ, cô vẫn không hi vọng bị người khác nhìn thấy.

Nhất là vào lúc Dương Thư dọn nhà, nếu hai người bị bắt được ở trong xe anh anh em em, như vậy thật sự không tốt.

Sợ anh cô hoặc Dương Thư sẽ xuống đến, cô thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ nhìn về phía lầu đơn nguyên, nghiêng người tránh né sự thân mật của Doãn Toại, tranh thủ thời gian đáp ứng: “Chuyển, chuyển chính thức!”

Lúc này, Doãn Toại mới thỏa mãn buông cô ra, mở cửa xe, hai người cùng nhau bước xuống.

Khi đang lên lầu, Khương Ngâm nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô cảm thấy Doãn Toại chính là biết được cô sợ bị người khác nhìn thấy, cố ý thừa cơ uy hiếp cô nói ra.

Nghĩ thông suốt những việc này, lúc cô nhịn không được trừng mắt nhìn về phía Doãn Toại, lông mày Doãn Toại nhẹ nhướn lên, nghiền ngẫm nhìn cô, vẻ mặt này càng chứng thực phỏng đoán của cô.

Mặc dù chuyển chính thức cũng không có gì, nhưng bị anh dùng tâm cơ đùa nghịch, lập bẫy liền có chút khiến người ta khó chịu.

Khương Ngâm hừ hừ mũi không nói chuyện với anh.

Cửa thang máy mở ra, cô dẫn đầu tiến vào bên trong.

Phòng khách trống rỗng không có người, xung quanh rất yên tĩnh, cũng không thấy một trong hai người Dương Thư và Khương Bái.

Không phải thu dọn đồ đạc sao, thế này cũng thật là kỳ lạ a?

Khương Ngâm nghi ngờ đi đến phía phòng ngủ, cầm tay nắm cửa phòng ngủ.

Doãn Toại vừa vào nhà, nhạy bén phát giác được gì đó, ánh mắt rơi vào Khương Ngâm đứng ở cửa phòng ngủ, chuẩn bị đẩy cửa vào, anh vừa mở miệng còn chưa kịp ngăn cản, cửa phòng ngủ bị Khương Ngâm mở ra, cô nhìn vào bên trong, lưng cứng đờ, bước chân bỗng nhiên cứng ngắc ở đó.

Hai giây sau, cô nói với bên trong một câu: “Em không nhìn thấy gì cả!”

Rồi “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Lúc xoay người, cô trì trệ một lát, nhìn thấy Doãn Toại đang đứng trong phòng khách nhìn cô.

Cô tỉnh táo lại, gương mặt xinh xắn, sáng rỡ nhanh chóng đỏ lên, giống như nhìn thấy mãnh thú hồng thủy, đột nhiên bổ nhào qua ôm lấy anh, chôn mặt thật sâu vào trong ngực anh không nói lời nào.

Doãn Toại bị bộ dáng này của Khương Ngâm làm cho kinh ngạc, không phải dọn nhà sao, hai người kia đóng kín cửa ở bên trong làm gì?

Không biết khóa cửa sao? Làm bà xã của anh sợ đến như vậy?

Trong chốc lát, các loại suy nghĩ hiện lên trong đầu anh.

Lúc này, anh nghe được Khương Ngâm dùng giọng nói rất nhỏ nói với anh: “Ông xã, vừa rồi hình như em nhìn thấy ảo giác, anh trai em đang cùng Dương Thư ôm nhau.”

“…”

Trái tim đang nhấc lên của Doãn Toại lại chậm chạp buông xuống.

Hóa ra, chỉ là ôm.

Sau đó lại cảm thấy buồn cười.

Chỉ là ôm một chút, sao phản ứng của cô lại lớn như thế?

Khiến anh tưởng là hình ảnh gì kịch liệt không thể miêu tả.

Doãn Toại không thể hiểu được, nhưng Khương Ngâm đã thật sự bị kích thích đến.

Anh cô và Dương Thư, trong ấn tượng của cô, hai người bọn họ chưa nói với nhau được vài câu, ngay cả trong sinh hoạt cũng không có gì giao nhau, miệng anh cô lại tiện như vậy, nói chuyện không biết nặng nhẹ, đắc tội với người khác, sao lại có thể như thế được?

Cô cảm giác trong đầu có đồ vật gì đó “Bộp” một tiếng nổ tung, sau đó cả người lâm vào sự hỗn độn và không thể tưởng tượng nổi.

“!”

Hai người này đến với nhau lúc nào?!

Vì sao cô ngay cả một chút xíu cũng không phát hiện ra được?!

Cửa phòng ngủ bị người mở ra, một mình Khương Bái từ bên trong đi ra.

Khương Ngâm nghe được động tĩnh đem mặt từ trong ngực Doãn Toại dời ra, nháy mắt mấy lần, ánh mắt lúc nhìn anh cô đã khác trước kia.

Khương Bái nhìn sang, thần sắc nhàn nhạt: “Ánh mắt chất vấn này của em là muốn làm gì?”

Khương Ngâm lý giải thái độ của anh ấy giờ phút này thành sau khi bị bắt gian liền thẹn quá hoá giận.

Vẫn chưa tỉnh táo lại sau khi phát hiện ra chuyện động trời, đầu óc cô không nghĩ được nhiều, ngốc lăng chốc lát, thuận miệng đáp: “Chẳng qua em cảm thấy, ánh mắt tìm chị dâu cho em của anh, còn rất cao.”

Nói xong liền giơ ngón tay cái lên cho anh ấy.

“…”

Lúc Doãn Toại và Khương Bái vác bao lớn xuống lầu, Dương Thư mới cầm hai cái vali hành lý từ phòng ngủ ra.

Đối mặt với Khương Ngâm hai giây, muốn nói lại thôi.

Trong phòng khách không có đồ vật gì, Khương Ngâm tiếp nhận một cái vali hành lý trên tay cô ấy, hỏi: “Phòng ngủ còn gì nữa không?”

“Không.” Dương Thư lắc đầu.

Hai người đi ra từ căn phòng thuê, đóng cửa lại, lúc chờ thang máy, Dương Thư nhấp môi dưới: “Khương Khương, tớ và anh cậu…”

“Không sao cả.” Khương Ngâm cười với cô ấy: “Cậu không có nghĩa vụ giải thích với tớ, nếu cậu không muốn nói có thể không nói.”

Nói xong liền đưa tay lau khóe mắt ướt át của Dương Thư: “Thế nhưng nếu anh ấy ức hiếp cậu, cậu phải nói cho tớ biết, tớ giúp cậu ức hiếp lại.”

Nói xong, cô giơ nắm đấm: “Tớ rất dữ!”

Nhe răng trợn mắt.

Lúc đầu Khương Ngâm còn có kế hoạch, sau khi dọn đồ đến chỗ ở, cô sẽ giúp Dương Thư thu xếp thật tốt.

Chẳng qua bây giờ, chuyện biến thành như này, cô cảm thấy để cho anh cô giúp Dương Thư thu xếp cũng rất tốt.

Cô và Doãn Toại mừng rỡ, rảnh rỗi.

Trên đường lái xe về nhà, Khương Ngâm ngồi ở ghế phó lái, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay khác tùy ý đánh nhịp trên đầu gối, cảm khái nói: “Em quả thật không nghĩ tới, anh trai em thế mà có thể cùng bạn thân em ở bên nhau, Dương Thư người ta điều kiện tốt như vậy, anh ấy làm thế nào theo đuổi được?”

Doãn Toại cầm tay lái, tản mạn cười thanh: “Anh em cũng không kém.”

“Vậy anh ấy so với em, vẫn là kém hơn một chút.”

“…”

Khương Ngâm tiếp tục cảm khái: “Mẹ em đúng là thần, đầu tiên là nhìn trúng anh, lại chọn trúng Dương Thư, bà ấy chọn quả thật rất phù hợp với thẩm mỹ của hai anh em chúng em, hoàn mỹ góp thành hai đôi hạnh phúc, tốt đẹp, anh nói xem con mắt của bà ấy có phải từng khai quang hay không?”

“Như vậy không phải rất tốt à.”

“Tốt thì tốt, thế nhưng việc của anh em và Dương Thư, sao em lại không phát hiện chút xíu nào nhỉ?” Giây lát, cô dường như nhớ tới cái gì, nhìn sang Doãn Toại, híp híp mắt: “Ông xã.”

“Thế nào?”

Khương Ngâm sờ cằm dò xét anh, như có chút suy nghĩ, nói ra ý vị không rõ: “Buổi sáng, mẹ em rõ ràng nói anh em hôm nay không về, anh nói xem vì sao anh ấy đột nhiên lại trở về?”

Mi mắt Doãn Toại run rẩy, nắm chặt tay lái, cũng không đáp, Khương Ngâm tự hỏi tự trả lời: “Em cảm thấy hẳn là biết hôm nay Dương Thư cũng sẽ đi.”

(Sue: Rén liền=)))

“Vấn đề là, ai nói cho anh ấy biết?” Cô khoanh tay, lưng hướng về phía sau khẽ nghiêng, liếc mắt nhìn chằm chằm sườn mặt góc cạnh của Doãn Toại.

Doãn Toại: “…”

Anh không lên tiếng, Khương Ngâm dứt khoát trực tiếp hỏi: “Cho nên chuyện anh trai em và Dương Thư, anh vẫn luôn biết đúng không?”

“Biết.” Doãn Toại cân nhắc, lại cẩn thận bổ sung: “Một chút xíu.”

“Vậy vì sao sáng nay anh không nói với em?”

“…”

“Tuế Tuế, sáng hôm nay, hành vi không nói chân tướng của anh thuộc về tội cố ý giấu diếm có biết hay không? Anh đến cùng có còn muốn chuyển chính thức không?”

“Không phải đã chuyển chính thức rồi sao?”

“Bây giờ em thu hồi!”

“…”

Xe dừng ở tầng hầm, Khương Ngâm cởi dây an toàn xuống giả vờ muốn xuống xe, kết quả cửa xe bị anh khóa lại, căn bản mở không ra.

Cô bất mãn trừng anh: “Làm gì?”

Doãn Toại nghiêng người lại gần, cánh tay gác lên trên chỗ tựa lưng, mặt mày anh tuấn trở nên thâm thúy: “Bảo bối, em có biết nhân viên đã chuyển chính thức trong công ty là không thể tùy ý bị khai trừ không?”

“Ông xã đã chuyển chính thức——” Môi anh dán tới, khẽ cắn một ngụm như muốn trừng phạt môi cô: “Thì càng không được.”

Khương Ngâm: “…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.